La Bàn Vận Mệnh - Chương 491: Đại thương đội hơn ngàn người
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
53


La Bàn Vận Mệnh


Chương 491: Đại thương đội hơn ngàn người


Dương Thiên Vấn và Dư Nguyên Đông vừa trò chuyện vừa rời khỏi sân đấu, trên nửa đường, hai người liền mỗi người đi một ngả, cáo từ bỏ đi.

“Chớ quên, hai tháng sau…” Từ xa, thanh âm Dư Nguyên Đông nhẹ nhàng truyền tới.

Sau khi chia tay với Dư Nguyên Đông, Dương Thiên Vấn tìm về khách điếm, bế quan tìm hiểu thu hoạch hôm nay. Ở trong thế giới tầng bốn của bảo tháp, có thời gian nhiều hơn bên ngoài một vạn lần, bên ngoài thời gian hai tháng, đặt vào trong tháp chính là hai ngàn năm. Có thể tưởng tượng, thời gian lâu như vậy, Dương Thiên Vấn ngoại trừ cảm ngộ, chính là luyện tập không ngừng.

Dương Thiên Vấn đang ở trong thế giới bảo tháp, trước mặt là một cự thạch vạn tấn cao tới hai mươi mét. Một kích cuối cùng của Dư Nguyên Đông, một thức tuyệt mệnh xâm lấn tất cả kia, uy lực của nó là theo sự đề thăng cảnh giới pháp lực mà đề thăng, đến cuối cùng đơn giản có thể nói là một chiêu chế địch lực mạnh phi thường, năng lực cận chiến của Dương Thiên Vấn so với cường giả am hiểu cận chiến chân chính thực sự quá nhỏ yếu, có điều cái này cũng không phải trong một thời gian ngắn là có thể bù đắp được. Dương Thiên Vấn cầm một thanh thiết thương bình thường, đang không ngừng luyện tập một đao thiên địa mà Dư Nguyên Đông thi triển ngày đó. Dương Thiên Vấn thấy rõ ràng tinh túy của một chiêu này, nhưng lại không thi triển ra được.

Đao là dùng bổ chém thành làm chủ. Thương thì đâm, quét, móc đều có thể. Có câu là từ đơn giản vào phức tạp, lúc sau phức tạp hóa đơn giản, cấp độ của Dương Thiên Vấn bây giờ vẫn dừng lại ở cấp “Phức tạp” này, còn lâu mới đạt tới cấp bậc hóa đơn giản, mà đao thiên địa kia không thể nghi ngờ chính là đại thành của “Hóa đơn giản”.

Thứ Dương Thiên Vấn luyện bây giờ chính là đâm, phải luyện một chiêu đâm này giống như đao thiên địa hóa đơn giản đến mức tận cùng, khi đó, kết hợp với thuộc tính của thương Phá Diệt, chỉ cần xuất ra một chiêu này, như vậy không ai có thể né tránh một kích này của Dương Thiên Vấn, như vậy có thể đạt tới hiệu quả một chiêu tất chết!

Có điều rất khó, Dương Thiên Vấn không dùng tới pháp lực, mà dùng điểm lực lượng của bản thân, thậm chí pháp lực cùng với tám phần lực lượng thân thể đều phong ấn, cầm một tan thiết thương bình thường luyện tập, cảm giác giống như võ lâm nhân sĩ phàm trần luyện tập võ công. Một chiêu này chủ yếu vẫn ở sự kết hợp tinh khí thần, lực lượng ngược lại chỉ là thứ yếu.

Một ngày không thành thì luyện hai ngày, một tháng không được thì luyện hai tháng, một năm không được thì luyện hai năm, một trăm năm không được thì luyện hai trăm năm, một ngàn năm không được thì luyện hai ngàn năm!

Thứ Dương Thiên Vấn có rất nhiều là thời gian, thứ không thiếu nhất cũng là thời gian. Bền chí, nghị lực, quyết tâm, tập trung…

Khối cự thạch này cứng rắn như sắt, trường thương đâm lên chỉ có thể lưu lại một ấn nhỏ, mà dấu nhỏ này đã sâu tới một mét! Dương Thiên Vấn hết thương này tới thương khác luyện tập. “Đinh” Trường thương đâm vào, đầu thương lại bị gãy đoạn. May là, hơn một ngàn ba trăm năm qua, Dương Thiên Vấn hàng năm đều luyện phế trên trăm thanh thiết thương, chuyện này rất bình thường, dù sao đây chỉ là thiết thương bình thường, dùng tài luyện cấp thấp lấy được ở giới tu chân trước kia luyện chế ra, ừm, hơn nữa 99% đều do Thủy Thấm Lan luyện chế.

Dương Thiên Vấn một lần nữa cầm lấy một thanh thiết thương mới, nhìn chằm chằm khối cự thạch kia, tập trung tinh thần! Thân thể và thương dung hợp làm một, ngay sau đó, Nguyên thần, thần thức, tinh thần, ý thức của Dương Thiên Vấn đột nhiên thăng hoa tiến vào một cảnh giới kỳ diệu, hết thảy chung quanh đều biến mất, chung quanh tối đen một mảnh, phía trước cũng chỉ có một điểm sáng nhỏ, có vẻ nổi bật dị thường.

Vào giờ khắc này, thời gian giống như đình chỉ, hết thảy đều biến mất, trong thiên địa chỉ còn lại có điểm sáng kia, cùng với thương trong tay mình.

Dương Thiên Vấn không nghĩ gì cả, một thương đâm tới.

“Oanh” Một tiếng nổ mạnh, đánh thức Dương Thiên Vấn từ trong trạng thái kỳ diệu kia, ánh mắt sau khi tập trung lại phát hiện cự thạch trước mặt không ngờ bị nổ văng bốn phía.

Điều này, điều này có thể sao? Nếu ở trước khi chưa phong ấn bản thân, đạt tới hiệu quả như vậy quả thực rất dễ dàng, nhưng sau khi phong ấn, cầm trường thương đâm ở cùng vị trí không biết bao nhiêu lần, cuối cùng hơn một ngàn ba trăm năm mới lưu lại một lỗ tương sâu một mét trên khối cự thạch này mà thôi, nhưng một lần đâm này cũng chưa dùng tới lực lượng bị phong ấn, lại đạt đến hiệu quả như vậy. Dương Thiên Vấn cố gắng nhớ lại cảm giác trong nháy mắt vừa rồi, khoanh chân ngồi xuống, nhập định suy nghĩ.

Khi Dương Thiên Vấn từ trong nhập định tỉnh lại, trong mắt lộ ra thần quang hưng phấn, thật lâu không tiêu tan.

Tu luyện đến mức này, tu luyện tiếp nữa cũng sẽ không có hiệu quả gì, còn lại chính là thực tế, đi thực tế trong chiến đấu.

Dương Thiên Vấn bấm tay tính toán, thời gian cũng không còn nhiều lắm, nói một tiếng với Thủy Thấm Lan – người duy nhất không tiến vào trạng thái bế quan trong tiên phủ, rồi ra khỏi bảo tháp. Thu dọn một phen, đi ra khỏi khách điếm, đi đến chỗ ước định. Bởi vì vị trí bây giờ của Dương Thiên Vấn là ở trong thành, mà chỗ ước định lại là cửa thành.

Thời gian gần hai tháng thoáng cái trôi qua, nhưng ai lại biết rõ Dương Thiên Vấn hai tháng trước và Dương Thiên Vấn hai tháng sau hoàn toàn không thể so sánh chứ?

Hiện giờ cho dù là tỷ thí lại với Dư Nguyên Đông một phen, mặc dù vẫn không nhất định có thể thắng, cũng tuyệt đối sẽ không chật vật giống lần trước. Có điều, tuyệt chiêu mà Dương Thiên Vấn đặt tên là “Một thương phá không” vẫn có thể phát không thể thu, chỗ cần luyện tập còn rất nhiều, phải luyện một chiêu này đến mức có thể phát có thể thu, thu phóng tự nhiên, vậy mới gọi là luyện thành chân chính.

Dương Thiên Vấn vừa đi đường vừa suy nghĩ, vẫn không quên thu hồi phong ấn đối với mình, thần phù phong ấn này ngược lại có chút tác dụng, chí ít có lúc cần áp chế bản thân. “Thiên Vấn huynh? Bây giờ ngươi ở nơi nào?” Dư Nguyên Đông đưa tin hỏi.

“Đang ở trên đường, các người ở đâu?” Dương Thiên Vấn trả lời lại.

“Ta và đám tên mập đang chờ ở ngoài cửa thành số hai ở thành tây, ngươi mau lên. Thương đội đang tập kết, còn ba ngày nữa là phải lên đường”. Dư Nguyên Đông trả lời.

“Ừm, ta hiểu rồi, ta chỉ cần thời gian nửa ngày là đủ”. Dương Thiên Vấn đáp lại, kết thúc truyền tin, Dương Thiên Vấn đi nhanh hơn, đi vội trong thành mặc dù hơi bắt mắt, nhưng cũng chỉ bắt mắt mà tôi, bởi vì thời gian gấp, cũng nhiều người chạy. Nhưng nếu dùng Súc Địa Thành Thốn ở chỗ này, vậy không chỉ là bắt mắt, mà là trêu chọc một số phiền toái không cần thiết. Giấu dốt là thứ Dương Thiên Vấn am hiểu nhất.

Từ trong thành đi tới bất kỳ cửa thành nào đều các trên năm ngàn dặm! Dương Thiên Vấn quả thật chỉ dùng thời gian nửa ngày đã tới cửa thành phía Tây.

Mặt không đỏ hơi thở không gấp, nếu đặt ở phàm trần, ngươi nói dưới tình huống ngươi ở phàm trần trọng lực lớn hơn chỗ này gấp trăm lần, dùng thời gian nửa ngày chạy năm ngàn dặm, hơn nữa còn không kịp đánh rắm, bất kỳ ai nghe xong đều sẽ cảm giác thần kinh ngươi bị bệnh. Nhưng hết thảy những chuyện này, ở Thần giới, cũng là bình thường, bất kỳ một linh thần nào đều có thể làm được.

Dương Thiên Vấn ra khỏi cửa thành phía Tây, đã thấy chỗ đó có hơn ngàn người tập hợp, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt. “Các người ở đâu, ta ở cửa thành rồi đây”. Dương Thiên Vấn đưa tin hỏi.

“Ồ, nhìn thấy người rồi, ta qua đón ngươi”. Dư Nguyên Đông đi ra khỏi đám người. Đông vừa ra khỏi đám người, Dương Thiên Vấn liền phát hiện hắn, cũng đi về phía hắn. nguồn TruyenFull.vn

“Sao nhiều người thế?” Dương Thiên Vấn nhẹ giọng hỏi.

” Bình thường, bốn thương đội lớn, mười mấy thương đội vừa, nhỏ tổ chức lại, không nhiều người mới là kỳ quái, qua hai ngày nữa có lẽ sẽ còn nhiều hơn. Hơn nữa, đây là đi Thuận Dương phủ. Không chỉ phải vượt qua hơn phân nửa quận Đông Trì, trên đường còn phải qua một vùng biển, sau khi qua biển, còn phải xuyên qua một quận đó. Ngươi cũng có bản đồ Hành Dương lĩnh, bản thân ngươi tra thử sẽ biết”. Dư Nguyên Đông vừa đi vừa trả lời.

“Còn phải qua biển?” Dương Thiên Vấn kinh ngạc thầm nghĩ, Dương Thiên Vấn lật ngọc giản ra, tra thử, quả nhiên, giữa khoảng các Thuận Dương phủ, quả thật có một vùng biển rộng, Dương Thiên Vấn chưa từng nghĩ vùng biển này lại lớn như vậy, cơ hồ bằng nửa quận Đông Trì, có lẽ ở trên bản đồ đại lục Thiên Nguyên, vùng biển trong đất liền này, hẳn nên gọi là hồ nước mặn mới đúng.

“Ồ – không phải chứ, Dương huynh đệ, ngươi đúng là đả kích người khác, chúng ta mới so đấu bao lâu, chỉ mấy trăm năm không gặp, ngươi đã đạt tới hạ vị thần, điều này làm cho ta sau này làm sao sống đây?” Tên mập oán giận nói giỡn.

Dương Thiên Vấn nhếch miệng, ngươi cứ thổi phồng đi, thực lực lão huynh ngươi sâu không lường được, đừng cho là ta không biết, ngay cả thần nhãn của ta cũng nhìn không thấu ngụy trang của ngươi, tên mập chết bầm nhà ngươi đúng là giỏi giả bộ.

“Thôi đi, ai kêu ngươi hết ăn lại nằm, nhìn thử bộ dạng béo mập của ngươi, lại so thử với vóc người tiêu chuẩn của ta, cũng biết ta khắc khổ hơn ngươi gấp một vạn lần”. Dương Thiên Vấn cũng đồng dạng nói khoác. Tên mập ủy khuất mà vỗ vỗ cái bụng của mình, thấp giọng biện giải: “Điều này cũng không thể trách ta, ai bảo năng lực tiêu hóa hấp thu của ta tốt chứ? Thật ra ta rất chịu khó cố gắng”.

Dư Nguyên Đông cũng chen chân vào, ba người đùa giỡn với nhau.

Sau khi đùa giỡn, Dương Thiên Vấn nghiêm mặt hỏi: “Nếu muốn qua biển, vậy phải chuẩn bị công cụ lấy nước dọc đường sao?”

“Không cần, chúng ta trực tiếp bay”. Tên mập cười tủm tỉm, mở miệng nói, hai tay còn đập đập.

“Ngươi, ngươi, ngươi có pháp khí phi hành?” Dương Thiên Vấn cũng không kinh ngạc đối với cái này, chỉ là có chút khó hiểu. Dù sao ngay cả dạng trân quý như thần điện cũng có thể có được, huống chi là pháp khí phi hành chứ, mình cũng có một cái không phải sao?

“Phải đó, làm nghề chúng ta, không có pháp khí phi hành rất không tiện”. Tên mập gật đầu đáp.

“Nhưng sao trước kia ngươi không dùng chứ?” Dương Thiên Vấn bó tay, hỏi.

” Trước kia dùng để làm gì? Chúng ta thiếu thời gian như vậy sao? Ngươi thiếu thời gian, hay là ngươi thiếu thời gian?” Tên mập chỉ vào hai người Dương Thiên Vấn và Dư Nguyên Đông hỏi, “Không thiếu thời gian nhỉ? Món đồ chơi kia thật sự quá bắt mắt, trừ khi là pháp khí phi hành đỉnh cấp, nếu không pháp khí phi hành bình thường ở trên không, đưa tới cường đạo nhất lưu chân chính, vây công dùng số lượng ngàn người, vậy không phải muốn chết thì là cái gì? Hơn nữa đi đường bộ còn có thể tiện việc buôn bán, lại thêm giác mã cũng tiện nghi”.

“…” Dương Thiên Vấn nghe xong mắt trợn trắng.

Dư Nguyên Đông ngược lại tràn đầy cảm thụ gật đầu đáp: “Có đạo lý”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN