La Bàn Vận Mệnh - Chương 510: Minh Nguyệt chi ước
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
152


La Bàn Vận Mệnh


Chương 510: Minh Nguyệt chi ước


“Thực không dám dấu diếm, tổ tông năm nhà Khương, Hoắc, Âu, Mông, Trần đã cùng phát hiện ra bí cảnh nơi Minh Nguyệt Thần Hoàng tu luyện sau đó mới sáng lập ra một phen cơ nghiệp này”. Khương Nguyên Đông nhẹ giọng mở miệng nói.

“Nga?” Dương Thiên Vấn có chút giật mình: “Nói như vậy thì ngũ đại thế gia tại Thuận Dương Phủ tính toán là đồng môn với nhau hả?”. Tuy rằng Khương Nguyên Đông nói rất nhẹ nhàng, thế nhưng một cái Thái cổ Thần Hoàng thần điện có thể đưa tới nhiều ít tinh phong huyết vũ? Có thể dưới tình huống như vậy mà giữ được quan hệ với nhau, lão tổ tông của ngũ đại thế gia này cũng không tầm thường.

“Không sai, lão tổ tông ngũ gia đã chiếm được Minh Nguyệt Ma cầm thế nhưng qua vô số năm qua, trong ngũ gia không một nhà nào có thể sử dụng được cây cầm này”. Khương Nguyên Đông mặt tỏ vẻ đáng tiếc mà nói.

“Cái gì?” Dương Thiên Vấn hết chỗ nói rồi, nguyên vốn tưởng rằng ma cằm này ấn giấu sâu trong bí cảnh nơi Minh Nguyệt Thần Hoàng tu luyện, nghĩ không ra nó nguyên bản đã sớm bị người ta lấy được rồi, điều làm cho người ta không nói được lời nào là lấy được cây cầm từng ấy năm trời mà tới nay vẫn không ai có thể sử dụng được? Cái này cũng quá buồn cười đi?

Khương Nguyên Đông cười khổ nhẹ giọng hỏi: “Có đúng là rất đáng châm chọc hay không?” Trọng bảo nằm trong Thần giới thập bảo, từ thượng cổ truyền lưu đến nay thế nhưng ngũ gia chiếm được nó cũng trăm nghìn vạn năm rồi mà vẫn không thể sử dụng, sự buồn bực trong đó có thể nghĩ được.

“Xác thực là có chút như vậy”. Dương Thiên Vấn thành thực điểm đầu đáp: “Khương huynh tới mời ta tham gia ngũ gia tụ hội không phải là muốn ta đi thử nghiệm một chút xem có thể sử dụng được ma cầm này hay không đó chứ?”.

“Minh Nguyệt Ma cầm tuy rằng từng năm đó tới nay đều không người nào có thể sử dụng được thế nhưng cũng không tổn hại tới vai trò một trong Thần giới thập bảo của nó”. Khương Nguyên Đông cũng không có trả lời Dương Thiên Vấn mà nói như vậy.

“Nga? Đây là ý gì?” Dương Thiên Vấn hồ đồ hỏi lại.

“Minh Nguyệt Ma cầm có thể giúp đỡ cho người có tu vi dưới Thiên Thần đề thăng pháp tắc cảm ngộ”. Khương Nguyên Đông rốt cục nói đến chính đề: “Cứ mười vạn năm, ngũ gia chúng ta đều chọn ra một nhóm đệ tử ưu tú nhất tiến vào Minh Nguyệt Bí Cảnh để tham tu pháp tắc chi đạo. Mà sau khi từ Minh Nguyệt Bí Cảnh đi ra lúc, nhóm người này có tốc độ tiến bộ hơn xa người bình thường”.

Dương Thiên Vấn bừng tỉnh đại ngộ. Nguyên lai Minh Nguyệt Ma cầm cũng không có xuất thế mà được sử dụng để đề thăng cảnh giới. Một kiện kỳ bảo như thế. Ân. Phải biết rằng mình bây giờ đó là pháp lực hảo tu mà cảnh giới nan thăng đó!

“Thật sự lợi hại như vậy sao?” Dương Thiên Vấn có chút khó có thể tin hỏi

lại.

“Tu vi của nhị đệ ta ngươi cũng kiến thức qua rồi. Hắn bất quá đi vào đó hai lần mà trong ngắn ngủi hơn mười vạn năm đã tu luyện tới Thượng Vị Thần hậu kỳ”. Khương Nguyên Đông nói đến Nhị đệ hắn mà vẫn không khỏi lộ ra vài phần khổ sắc.

Dương Thiên Vấn gật đầu. Hơn mười vạn năm tu luyện đến Thượng Vị Thần quả thực là quá nhanh. Loại tốc độ này coi như là mình thúc ngựa cũng không kịp. Tính toán ra chính mình đã tu luyện gần trăm vạn năm mà bất quá mới tới Trung Vị Thần sơ kỳ nhưng đã cảm giác tốc độ đã rất nhanh rồi.

Nói như vậy Khương nhị thiếu kia thật đúng là một cái thiên tài hiếm có. Đáng tiếc là loại thiên tài này quá mê luyến quyền thế. Bằng không hắn cũng sẽ không rơi vào cảnh biến thành chó nhà có tang như vậy.

“Dương mỗ không rõ là chuyện trọng yếu như thế sao lại nói với một ngoại nhân như ta chứ? Nếu như chuyện này truyền ra thì sẽ làm cho nổi lên một phen tranh đoạt không?” Dương Thiên Vấn không rõ. Lẽ nào Thuận Dương ngũ đại thế gia lại rộng rãi đến tình trạng này hoặc là tự tin không sợ có người đến cướp?

“Truyền ra hả? Ha hả, trước tiên là nếu truyền ra thì có ai tin tưởng hay không đã, hoặc nếu có người tin tưởng thì sao chứ vì phương pháp mở ra Minh Nguyệt Bí Cảnh chỉ có năm vị lão tổ tông biết được thôi.

Từng ấy năm tới nay, cũng không thấy có^bẩt luận cái gì ngoài ý muốn, sợ gì chứ? Hơn nữa, nếu như là ngươi, ngươi có thể đem tin tức này loạn truyền ra không?” Khương Nguyên Đông nhẹ giọng hỏi một câu.

“Ách..”. Dương Thiên Vấn tự vấn, mình có khả năng nói lung tung không? Tuyệt đối là không có khả năng rồi, trên người mình không phải có thời Không Bảo Tháp sao. Một người thông minh chân chính nếu có được một bí mật thì sẽ không miệng ba hoa vì không chiếm được chỗ tốt là chuyện nhỏ mà chính yếu là sợ rước lấy họa sát thân, người đem bí mật nói lung tung đều là ngu ngốc. Thần giới có vẻ như đại bộ phận thần nhân đều không phải là kẻ ngu ngốc, nếu ngu ngốc mà cũng có thể phi thăng Thần giới thì Dương Thiên Vấn cũng không có chuyện gì để nói rồi.

“Kỳ thực Dương huynh lo lắng là dư thừa, người biết được bí mật này không nhiều lắm nhưng cũng không ít, thế nhưng Minh Nguyệt Bí Cảnh này thứ nhất chỉ có tồn tại dưới Thiên Thần mới có thể đi vào, mà với bản lĩnh của Minh Nguyệt Thần Hoàng thì mặc dù có Thần Hoàng đồng cấp khác muốn đi vào cũng chỉ có kết cục đồng quy vu tận mà thôi. Thứ hai, người có thể biết được bí mật này ta tin tưởng là không ai có thể nói lung tung”. Khương Nguyên Đông cười tùm tỉm mà mở miệng nói.

“Ân, hảo, mười ngày sau, ta sẽ đến đúng giờ, ta thật ra rất hiếu kỳ về Minh Nguyệt Ma cầm này, liệu có đúng là không ai có thể sử dụng nó hay không”. Dương Thiên Vấn cười hồi đáp.

“Cái này, Minh Nguyệt Ma cầm dành cho người hữu duyên thế nhưng trước đó Khương gia chúng ta có một cái yêu cầu”. Khương Nguyên Đông cũng có chút làm khó, bất quá đứng ở lập trường bây giờ lời này cũng không thế không nói.

“Xin cứ nói”. Dương Thiên Vấn tịnh không ngại, việc nói thẳng ra này càng làm cho hắn có hảo cảm, nếu như ma cầm này này dễ dàng lấy được như vậy thì ngũ đại thế gia kia không tức chết mới là lạ.

“Hai cái yêu cầu thôi, đệ nhất, người đánh đàn nhất định phải trở thành hộ pháp khách khanh cho Khương gia ta, bảo đảm cho Khương gia ta trường thịnh bất suy! Đệ nhị, không được làm thương tổn tới bất luận một tộc nhân nào của Khương gia, trừ phi là bọn họ xuất thù mạo phạm trước tiên. Hai cái yêu cầu này phải sử dụng tâm ma huyết thệ”. Khương Nguyên Đông nói ra.

Dương Thiên Vấn vừa nghe vừa thầm nghĩ, Khương gia lão tổ tông này thực sự là người thông minh, âm mưu gì đó tại trước mặt người thông minh đều là trò đùa, thực sự là mất mặt. Sử dụng dương mưu chính lại là cao minh. Mọi người cũng không ai muốn mạng ngươi, chi là hai cái lời hứa hẹn phi thường hợp lý mà thôi. Nghĩ đến, cũng chỉ có phương pháp này mới có thể tìm kiếm được cường giả chân chính mà cũng được người ta che chở trường thịnh bất suy.

Dương Thiên Vấn gật đầu hồi đáp: “Rất hợp lý, phi thường hợp lý, bất quá, ta muốn có tư liệu về các lần tiến vào bí cảnh cùng với thông tin về Minh Nguyệt Ma Cầm”.

“Cái này đương nhiên không có vấn đề, tất cả tư liệu ghi chép lại đều ở trong tay cha ta, ngươi muốn có thì theo ta đến đó đi?” Khương Nguyên Đông mời nói.

“Hảo, cùng đi đi”. Dương Thiên Vấn động tâm, thực lực gì đó đương nhiên là càng mạnh càng tốt, mà Thần giới thập bảo diệu dụng làm sao Dương Thiên Vấn đã có điều nhận thức, nay sao có thể không động tâm với Minh Nguyệt Ma cầm chứ? Cho dù mình không cần thì cũng có thế cấp cho những người khác trong tháp sử dụng mà.

Chờ một chút, nói đến cây cầm này, Dương Thiên Vấn trong lòng khẽ động…

“Như vậy thì tốt quá, Dương huynh, xin mời!” Khương Nguyên Đông hào sảng rộng rãi mời nói.

“Được rồi, vị hồng nhan tri kỷ kia của Dương huynh đâu?” Khương Nguyên Đông đột nhiên nói.

“Nàng đang bế quan, sao, lẽ nào nàng cũng có thể tham gia lần thịnh hội này sao?” Dương Thiên Vấn bình tĩnh hỏi.

Nếu Dương huynh muốn thì cũng không phải là không thể, chỉ là ta muốn nhắc nhở Dương huynh một tiếng, có thể có một chút phiền phức nên Dương huynh phải cẩn thận đó”. Khương Nguyên Đông nghiêm mặt nhắc nhở nói. xem tại TruyenFull.vn

Dương Thiên Vấn thông minh tuyệt đỉnh, thoáng cái đã đoán được sẽ có phiền phức gì nên cũng minh bạch Khương Nguyên Đông vì sao nhắc nhở, trong lòng cảm động nói: “Khương huynh yên tâm, ta ở đây thì đâu sợ ai dám tới nữa!”.

“Ha ha ha… Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, chúng ta đi thôi, Dương huynh, xin mời!” Khương Nguyên Đông cười ha ha mà nói

Phi hành pháp khí bay đi với tốc độ rất nhanh, chỉ chốc lát sau, Dương Thiên Vấn liền đi tới một tòa phù phong cách cố xưa. Ân, khí phái, phi thường khí phái. Trong đại khí không có chút tục tằn nào, hảo một cái phiệt môn đại gia.

Khương gia cũng xác thực là cho Dương Thiên Vấn đủ mặt mũi, chỉ là nghênh tiếp một Trung Vị Thần nho nhỏ mà cư nhiên sắp xếp đặc biệt long trọng, đại môn mở rộng, hai hàng hạ nhân đón chào, hơn nữa thảm vàng trải dài và đứng trước cửa không phải là Khương Thiên Vi thì là ai?

Dương Thiên Vấn có chút thụ sủng nhược kinh mà không có ý tứ mà nói: “Cái này cũng quá khoa trương đi?”.

Khương Nguyên Đông cười khổ, mình chỉ là truyền một cái tin tức trở về thế nhưng ai có thể nghĩ đến trong nhà cư nhiên trong thời gian ngắn lại làm ra tràng diện phô trương lớn như vậy chứ?

Dương Thiên Vấn lúc này đây thực sự là nghĩ không ra, Khương gia là Thuận Dương đệ nhất thế gia, nay cư nhiên làm ra tràng diện phô trương như vậy chào đón hắn, tin này mà truyền ra thì Dương Thiên Vấn khẳng định là sẽ nổi danh cả Thuận Dương rồi.

“Cư sĩ, xin mời!” Khương Thiên Vi tuyệt không làm ra vẻ mà trực tiếp mời Dương Thiên Vấn vào phù.

Khi đi vào, Dương Thiên Vấn mới biết được Khương gia này lớn ra sao, đi trong đại trạch Khương gia mà cư nhiên còn phải cưỡi xe ngựa thay cho đi bộ. Từ lúc đang cưỡi phi hành pháp khí từ xa chỉ thấy một phù cao vót trong mây mà thôi. Nghĩ không ra, Khương gia này cư nhiên là tựa vào núi mà xây dựng nên, bên trong phù linh khí hội tụ, so với ngoại giới đậm đặc gấp đôi!

Bởi vì Thần giới diện tích thành trì quá rộng, trong thành có một số tiểu sơn mạch, sông ngòi các loại cũng không phải là điều hiếm lạ. Chỉ bất quá, Khương gia này tựa vào núi mà xây dựng lại có vài tòa linh mạch tiểu sơn mạch hội tụ lại nên thật ra lại càng được tăng thêm sức mạnh.

“Hảo, cách cục phi thường không tệ, không biết là vị cao nhân nào thiết kế ra đây?” Dương Thiên Vấn cũng là trận đạo cao thù nên tự nhiên có thể nhìn ra nơi đây do một vị đại sư ra tay nên chậm rãi mà hỏi, đối với cục diện bài biện tại Khương phù này hắn rất tán thưởng.

“Nga? Cư sĩ quả nhiên là trận đạo Đại sư, Khương phù này là do Khương gia lão tổ tông tay kiến thiết. Đến nay đã được gần nghìn vạn năm rồi”. Khương Thiên Vi mỉm cười hồi đáp, mặt mang vẻ sùng bái hiến nhiên đối với Khương gia lão tổ tông cực kỳ sùng kính.

“Nguyên lai là do Khương gia lão tổ tông ra tay, trách không được”. Dương Thiên Vấn trong lòng âm thầm tán thán, Thần giới này quả nhiên không giống bình thường, tại hạ giới khó gặp được trận đạo đại sư nhưng ở chỗ này lại liên tiếp xuất hiện.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN