La Phù Vãng Sự Hệ Liệt - Quyển 4 - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
61


La Phù Vãng Sự Hệ Liệt


Quyển 4 - Chương 5



Ầm!

Sau khi trải qua cảm giác vui sướng cực độ, trước mắt Cảnh Dương đột nhiên sáng tỏ. Thần thức của hai người đã triệt để dung hợp, tất cả mọi thứ trong Huyền Vụ kiếm ý, đều nằm trong sự khống chế của hắn.

Sự tấn công của bốn đại Thiên Ma càng lúc càng sắc bén, toàn bộ huyền cảnh đều lảo đảo muốn sụp.

“Cụ Phong kiếm ý, đi!”

“Thanh Liên kiếm ý, đi!”

“Liệt Dương kiếm ý, đi… Băng Tuyết kiếm ý, đi… đi… đi…”

Hắn thao túng kiếm ý của mình, và cả kiếm ý trong huyền cảnh, tấn công về phía Huyết Ma khó giết nhất.

“Này này, ngươi đừng xem kiếm ý của ta như của mình là chỉ tay sai khiến như vậy có được ko…”

Gia hỏa nào đó vừa thoát khỏi cơn trầm mê đề ra kháng nghị rất không hợp thời, đối với việc sau khi cả hai song tu thành công, Cảnh Dương có thể xem kiếm ý của y, thành kiếm ý của mình mà sai sử, người nào đó cảm thấy cực độ không vui, nghĩ lại lúc đầu, y vì để có thể khống chế Tiểu Huyền, đã phải cầu gia gia nãi nãi đó.

“A…”

Một tiếng kêu thét thảm liệt ngắt đứt kháng nghị của Lạc Nại Hà, Cụ Phong kiếm ý bao lấy tất cả những kiếm ý từng bị Tiểu Huyền nuốt chửng, toàn bộ tấn công trúng Huyết Ma, thoáng chốc, thân thể Huyết Ma vị vô số kiếm ý cắt thành một đoàn huyết quang bắn ra tứ phía.

“Con tiếp theo.”

Thanh âm lạnh lùng của Cảnh Dương vang lên, hắn thậm chí không có thời gian để tra xét xem có phân thân Huyết Ma thoát được không, dùng Cụ Phong kiếm ý làm then chốt, lại mang theo vô số kiếm ý lần nữa tấn công vào Cốt Ma.

Binh! Cốt Ma bị chém nát thành một luồn khói trắng xám.

“Con thứ ba, Mộng Ma.”

Dưới âm thanh băng lạnh không thay đổi của Cảnh Dương, Lạc Nại Hà chỉ có thể mục trừng khẩu ngốc. Quá, quá lợi hại rồi… nghĩ lại lúc trước một con Huyết Ma đến La Phù Kiếm Môn đại náo, thủ tọa Thập Tam Phong lại thêm chưởng giáo chân nhân giăng bố đại trận, mới tiêu diệt được nó, còn sơ suất để xổng một phân thân Huyết Ma, hiện tại Cảnh Dương cư nhiên chỉ một kích liền…

“Con thứ tư, Ảnh Ma.” Thanh âm lạnh lùng lại vang lên.

Lạc Nại Hà ngây ngốc, rốt cuộc là thủ tọa Thập Tam Phong và chưởng giáo chân nhân quá kém cỏi, hay là Cảnh Dương quá mạnh? Không đạo lý a, sự lĩnh ngộ của Cảnh Dương đối với Cụ Phong kiếm ý cho dù đạt đến cảnh giới đại thành, nhưng chung quy hắn chỉ là Kết Đan kỳ, chân nguyên trong nội thể không thể mạnh bằng thủ tọa Thập Tam Phong và chưởng giáo chân nhân… đợi đã, không đúng không đúng, y đã quên hiện tại thần thức thậm chí hồn phách của hai người đã dung hợp với nhau, có thể làm được tới mức này, không chỉ dựa vào mỗi sức mạnh của Cảnh Dương, mà cũng bao gồm của y.

Song tu, không chỉ là một cộng một đơn giản như vậy, sức mạnh của hai người dung hợp với nhau, uy lực tính ra cao gấp mười lần.

Nghĩ thông điểm này, Lạc Nại Hà thoải mái hơn, còn lén tự vui, không phải Cảnh Dương quá mạnh, mà là mình… a phi phi phi, cái này có gì đâu đáng vui chứ, y mới không muốn song tu cùng hỗn đàn đó a…

“Phế vật, đừng phát ngốc nữa, nhanh tìm ra Ảnh Ma.” Thanh âm của Cảnh Dương vang lên trong thức hải của y, vang đến mức toàn thân y bắt đầu mềm đi.

Đáng, đáng ghét, cảm giác tiêu hồn vô cùng này khiến người ta làm sao có thể thức tỉnh tinh thần để làm chính sự a. Lạc Nại Hà vừa lầm bầm mắng chửi, vừa nỗ lực khống chế huyền cảnh, từng tấc từng tấc lục xoát.

Có lẽ đã cảm giác được ba con Thiên Ma kia đều gặp nạn, Ảnh Ma phát động thuật thoát thân mạnh nhất của nó, dung nhập vào trong cái bóng mà huyền cảnh hình thành, tuy dưới trạng thái song tu, Cảnh Dương có thể thao túng kiếm ý của Lạc Nại Hà tiến hành công kích, nhưng đối với huyền cảnh lại không có cách nào tra xoát, dù sao Lạc Nại Hà mới là chủ nhân chân chính của huyền cảnh, loại khống chế tinh tế này, chỉ có y mới có thể làm được.

“Ha, tìm được rồi, Ảnh Ma, lần này bổn tiểu gia cho ngươi không nơi lánh thân.”

Một khắc sau, Lạc Nại Hà đắc ý cười lớn, chỉ huy vụ khí vẽ một mai rùa thật lớn làm ký hiệu trên thân thể đang ẩn hình của Ảnh Ma.

Hứng thú ghê tởm.

Cảnh Dương giật giật khóe môi, không hiểu sao lại nhớ lại màn trong Tử Trúc lâm năm đó, dưới ánh trăng, phế vật này chính là đội cái mai rùa thật lớn ngồi ở đó, còn ngoài ý muốn hôn___ lòng hắn đột nhiên lại rung động

“Này này này, phát ngốc cái gì đó, nhanh tấn công.”

Rung động cái quỷ gì a… Cảnh Dương tỉnh lại, không nói hai lời, chỉ huy tất cả kiếm ý hung ác, thậm chí mang theo mấy phần nghiến răng nghiến lợi, nhắm chuẩn vào mai rùa mà lao đi.

Ảnh Ma đáng thương, di cốt không toàn… ách, hình như nó vốn không có thân thể, chỉ là một cỗ thân thể do ma khí tinh luyện ngưng kết mà thành thôi.

“Ha, bốn đại Thiên Ma toàn bộ bị tiêu diệt, ta thật sự quá lợi hại… a, này này, sao ngươi lại ngã vậy… Cảnh Dương… nhanh đứng lên, ngươi đè lên ta….”

“Câm miệng, để ta ngủ một lát.”

Mấy ngày nay, Cảnh Dương vẫn không hề nghỉ ngơi, vì sợ Mộng Ma sẽ nhân mộng mà xâm nhập, Mộng Ma là loại yếu nhất trong tất cả Thiên Ma cao cấp, nhưng một khi để nó nhập mộng, Tình Ma cũng không lợi hại bằng nó.

“Ngươi… đáng ghét, ngươi muốn ngủ cũng đừng ngủ trên người ta, ta không phải cái gối của ngươi…”

Lạc Nại Hà tức giận oa oa kêu lớn, muốn dùng sức đẩy Cảnh Dương ra, nhưng vừa rồi trải qua một phen đại chiến, chân nguyên nội thể của y trống rỗng, toàn thân trên dưới mỗi một phân sức lực, đều dùng hết khi Cảnh Dương tấn công bốn đại Thiên Ma rồi.

Mấy ngày sau, thủ tọa Minh Nguyệt Phong và thủ tọa Tiểu Thạch Phong dẫm lên phi kiếm vù vù lao đi, trong gió ẩn ẩn truyền ra mấy tiếng mắng chửi: “Phế vật đáng chết, đừng để bổn tọa bắt được ngươi… ngũ mã phân thây…”

Mà lúc này, Lạc Nại Hà đang lôi kéo Cảnh Dương lầm bà lầm bầm: “Ngươi đã nói, sẽ mang ta đi tìm sư huynh…”

Bọn họ đã rời khỏi chiến trường ngoại vực, dùng phương thức nhanh chóng, vừa đúng lúc có một khe nứt không gian xuất hiện, nên trực tiếp thoát khỏi chiến trường ngoại vực, thật vô tình, lại xuất hiện ở phụ cận Cô Tô đài, điều này khiến Lạc Nại Hà có cảm giác rất không an toàn, mỗi lần đến Cô Tô đài, tựa hồ đều sẽ có chuyện không tốt phát sinh.

“Ngươi đi theo ta.”

Cảnh Dương lạnh mặt, Lạc Nại Hà nhớ tựa hồ từ lần trước gặp phải hắn ở Cô Tô đài, thì gia hỏa này vẫn luôn mang thần sắc như vậy, chưa từng thay đổi qua.

Giống như cuộc đời này mắc nợ hắn vậy.

Lạc Nại Hà lầm bầm thầm thì, rất không muốn để ý tới hắn, nhưng vừa nghĩ tới Cảnh Dương sẽ mang y đi gặp sư huynh, y lại vô cùng vui sướng, ngay cả gương mặt mang theo biểu tình cuộc đời mắc nợ của Cảnh Dương, cũng đặc biệt thuận mắt, ách… trên thực tế, gương mặt đó của Cảnh Dương dù không có sắc mặt gì, cũng vô cùng thuận mắt.

Nếu có thể gắn mặt của Cảnh Dương lên người sư huynh, y mơ ước, nhân sinh như vậy thật sự quá tốt đẹp.

“Đến rồi.”

Bay không biết bao lâu, Cảnh Dương đột nhiên lên tiếng, khiến Lạc Nại Hà tỉnh khỏi cơn ảo tưởng, chớp mắt đánh giá xung quanh, chỗ này giống như một ngọn núi, cư nhiên lại có năm ngọn, còn có rất nhiều hầu tử, giương nanh múa vuốt nhìn không phải bộ dáng chào đón gì.

“Không phải đi, lẽ nào sư huynh lại ẩn cư cùng với một đám hầu tử đáng ghét này?” Lạc Nại Hà bị một con hầu tử ném đá xượt qua đầu, nhất thời kêu thảm một tiếng, nghĩ không ra tại sao Tô Lạc lại ở cái chỗ quỷ này.

Cảnh Dương hừ lạnh một tiếng, con hầu tử lấy đá chọi trúng Lạc Nại Hà giống như nhìn thấy quỷ, kêu một tiếng chói lói, rồi chạy vô ảnh vô tung, không chỉ nó, tất cả những hầu tử gần đó, đều giống như gặp quỷ mà bỏ chạy toán loạn.

“Cảnh Dương, nhìn không ra ngươi là sát thủ hầu tử nha.” Nghĩ sắp được gặp sư huynh, Lạc Nại Hà tâm tình tốt hẳn, đối với gương mặt lạnh lùng của Cảnh Dương vẫn có thể đùa giỡn.

Cảnh Dương lạnh lùng trừng y một cái, vươn tay, nói: “Hắn chính là ở đó.”

“Ở đó?”

Lạc Nại Hà nhìn theo hướng chỉ của hắn, nơi đó chỉ có một mảnh rừng, nga, còn có một ụ đất.

“Cái gì cũng không có, Cảnh Dương ngươi đừng lừa ta, nói cho ngươi biết, hôm nay nếu không gặp được sư huynh, ngươi liền không xong với ta…”

Y còn chưa nói xong, ngón tay Cảnh Dương khẽ búng, bắn ra một sợi phong, cuộn ụ đất đó lên giữa bầu trời, dưới đất, một di thể không chút sinh cơ lộ ra.

Lạc Nại Hà đột nhiên trừng to mắt, chăm chăm nhìn vào khối thi thể đó.

Y sam rách nát, chân trần, tóc xõa tung che mất gương mặt, nhìn không rõ bộ dáng.

“Cảnh Dương, ngươi đừng giỡn với ta, sư huynh yêu sạch sẽ nhất, dù ngươi có lấy một khối thi thể ra lừa ta, cũng phải tìm một khối sạch…”

“Hắn chính là Tô Lạc.”

“Này, Cảnh Dương, ngươi đừng cứ như vậy…”

“Ngươi có thể tự mình đi xem.”

“… Cái này sao, hôm nay mặt trời hình như hơi nóng, sao ta lại cảm thấy hơi khó thở, Cảnh Dương, hay là ngươi đi xem thử đi… ân, ngươi đi đi…”

“Hiện tại là hoàng hôn.”

Cảnh Dương đá vào mông Lạc Nại Hà, gia hỏa lề mề rề rà nhìn đông ngó tây nhưng chính là không dám nhìn vào khối thi thể đó quá lâu bị đá cho thân bất do kỷ ngã về hướng di thể.

Lạc Nại Hà nằm lên trên thi thể, chính diện mặt đối mặt, ráng chiều tịch dương ánh lên mặt thi thể, một tia phong tình cờ thổi đi mái tóc đen đang che trên mặt.

Đôi mày tinh tế, đôi mắt thon dài, trên gương mặt đường nét dịu hòa, lúc này lại lộ rõ sự cương cứng mà chỉ có di thể mới có.

Kiếm thể của La Phù Kiếm Môn tu luyện có một chỗ độc đáo, là di thể sau khi chết sẽ bảo tồn nguyên vẹn trong một thời gian khá dài không mục rữa, mi mục sinh động hệt như còn sống, thậm chí ngay cả biểu tình của khắc cuối cùng trước khi chết, cũng toàn bộ được giữ lại.

“Sư huynh?”

Y hết sức cẩn thận lau đi bùn đất trên người di thể, ngón tay không thể khống chế hơi hơi run rẩy.

“Cảnh Dương, sư huynh đang ngủ phải không? Ngươi nhìn xem, thần sắc của huynh ấy rất an tường, giống như đang ngủ vậy___”

“Hắn chết rồi.”

Cảnh Dương không chút lưu tình phá nát câu nói tự lừa mình dối người của y.

“Ngươi nói bậy.” Lạc Nại Hà tức giận, muốn nhảy lên lý luận với Cảnh Dương, nhưng lập tức lại dùng tay che miệng, thấp giọng lẩm bẩm: “Sư huynh đang ngủ, không thể làm ồn đánh thức huynh ấy.”

“Ngươi mới cần nên thức tỉnh, nhìn cho rõ đi, hắn chết rồi, chết rồi, không có hơi thở, không biết nói, không biết động, ai cũng có thể không chút cố kỵ đạp hắn vài cước.”

Cảnh Dương lạnh lùng hừ lên, thực sự không quen nhìn bộ dáng lừa mình dối người của y, một cước đạp lên di thể Tô Lạc, đánh ra xa vài trượng, rồi lăn vài vòng trên đất.

“Cảnh Dương, ngươi quá phận lắm rồi.”

Lạc Nại Hà tức giận, phất kiếm chém sang, một kiếm huơ ra, bị Cảnh Dương tiện tay cản lấy.

“Ngươi không phải là đối thủ của ta.” Cảnh Dương cười lạnh, rồi lười để ý tới y, quay người một mình hạ sơn.

Lạc Nại Hà thần sắc phẫn nộ, trường kiếm trong tay chém vài cái, nhưng chung quy vẫn không tiếp tục động thủ với Cảnh Dương, quay người cẩn thận ôm di thể Tô Lạc lên, tỉ mỉ kéo lại góc áo, lau bùn đất trên mặt, bờ môi nhu động vài cái, nhưng lại không nói ra được cái gì.

Mặt trời lặn, mặt trăng lên, gió mát vi vu.

Cảnh Dương đã đợi ở dưới hầu nhi sơn mười ngày, Lạc Nại Hà vẫn không xuống, hắn cũng lười đi nhìn bộ dáng tình thâm ý trọng của phế vật đó đối với Tô Lạc, tự mình đứng dưới gốc cây nhắm mắt dưỡng thần.

Sâu trong hồn phách, ẩn ẩn truyền tới một nỗi đau khắc cốt ghi tâm, đó không phải là nỗi đau của hắn, mà là của Lạc Nại Hà, sau khi song tu, hồn phách của họ đã nước sữa giao hòa, vô luận hai người có kháng cự thế nào, sự quấn quít sâu trong hồn phách vẫn không thể chém đứt, không thể xua tan.

Cảnh Dương rất ghét cảm giác này, nếu ở chiến trường ngoại vực có lựa chọn khác, hắn tuyệt đối không song tu cùng Lạc Nại Hà. Những lời cuối cùng Tô Lạc nói với hắn, khiến hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng.

Mình trong tương lai, sẽ vì phế vật này, bất kể tất cả nghịch thiên, đến mức thân chết hồn tan chỉ còn lại một cỗ tàn hồn, mà mình hiện tại, lại gắn bó hồn phách với phế vật đó, lẽ nào cả đời này hắn bất kể hiện tại hay tương lai, đều phải sống vì phế vật này hay sao?

Cuộc đời Cảnh Dương, chỉ muốn sống vì kiếm, nhưng lại không hiểu sao đột nhiên chen vào một Lạc Nại Hà, còn là phế vật hắn khinh thường nhất, điều này bảo hắn làm sao có thể cam tâm. Không giống những đệ tử La Phù Kiếm Môn khác, kỳ thật Cảnh Dương biết rõ, thiên phú của Lạc Nại Hà không tồi, nhưng hắn chính là không xem trọng bộ dáng cả ngày không lo chính nghiệp của Lạc Nại Hà, có thiên phú nhưng không trân trọng, loại người này đáng ghét nhất.

Hắn chính là không hiểu, Tô Lạc tại sao vì Lạc Nại Hà mà không quan tâm hết thảy, nếu không phải vì nhân tố sai lầm để chạy thoát một cỗ tàn hồn, Tô Lạc sớm đã thần hồn câu diệt rồi, nhưng dù là cỗ tàn hồn may mắn sống tiếp, hiện tại cũng không phải chỉ có thể trốn trong thức hải của hắn sống không ra sống chết không ra chết, đáng sao?

Nhìn ngang nhìn dọc, Cảnh Dương đều cảm thấy không đáng, Tô Lạc tên đó bị rút gân não, mới vì phế vật đó mà mê lú đến thần hồn điên đảo. Hắn thầm phỉ nhổ vài câu, chợt cảm thấy không đúng, mắng Tô Lạc, không phải đồng nghĩa với mắng chính mình sao?

“Này, ngươi đứng ở đây đã mấy ngày rồi, có đói không? Hôm nay ta hái được vài trái cây trong núi, chia cho ngươi một nửa…”

Khi Cảnh Dương càng nghĩ càng cảm thấy vướng mắc vô cùng, một thanh âm thanh thoát vang lên bên tai hắn. Hắn hơi hé mắt, nhìn thấy một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi, thân hình gầy yếu, y phục lam lũ, trên vai gánh một bó củi, tay cầm vài trái cây hái trên Ngũ Chỉ sơn.

Thiếu niên này đi từ hầu nhi sơn xuống tới thôn trang, mỗi ngày đều chẻ củi mưu sinh, Cảnh Dương đợi ở đây mười ngày, đã nhìn thấy thiếu niên này mười lần, chín ngày trước, hắn đều không để ý tới thiếu niên này.

Nhưng lần này, hắn lại mở mắt, nhìn khối ngọi bội đeo trước ngực thiếu niên, thầm suy ngẫm.

Khối ngọc bội này nào phải là ngọc bội gì chứ, rõ ràng là thẻ ngọc ghi chú điểm cống hiến của đệ tử La Phù Kiếm Môn, hắn thậm chí có thể từ trong thẻ ngọc cảm ứng được một chút khí tức của Tô Lạc.

Nhìn niên kỷ thiếu niên, lại liên tưởng đến năm đó khi Tô Lạc lên Hầu Nhi sơn cứu hắn, có dùng một lộ tiên thiên thai khí để lừa gạt thiên đạo, Cảnh Dương lập tức có thể đoán ra, chỉ sợ cỗ tiên thiên thai khí đó, chính là lấy từ trên thân thiếu niên này, trách không được thiếu niên này nhìn gầy yếu như thế, chắc chính vì thiếu đi một lộ tiên thiên thai khí nuôi dưỡng, tiên thiên không đủ, cho dù có chân nguyên Tô Lạc lưu lại trên thẻ ngọc bồi dưỡng cho thân thể, cũng vẫn không thể bù đắp hết.

Nếu không ngoài dự đoán, thiếu niên này sợ là không sống quá hai mươi tuổi.

Nghĩ tới đây, lòng hắn nhẹ động, hỏi: “Ngươi tên là gì?”

“A… ta, ta tên Dư Phúc.”

Thiếu niên đang si mê nhìn Cảnh Dương, hắn từ nhỏ trưởng thành trong thôn, trước giờ chưa từng thấy qua nam nhân nào mỹ lệ thế này, tóc đen mắt phượng, thần tình lãnh đạm, giống như thần tiên trong truyền thuyết, khiến người ta muốn thân cận cũng phải tự thẹn mình thấp hèn. Liên tục chín ngày, hắn bắt chuyện với nam nhân này, nhưng đều không đạt được lời đáp, lúc này đột nhiên nghe nam tử như thần tiên mở miệng hỏi tên họ hắn, hắn mừng tới phát lo, kích động đến run rẩy.

“Ta là đệ tử Tiểu Thạch Phong của La Phù Kiếm Môn, ngươi có nguyện bái ta làm sư phụ, theo ta luyện kiếm?”

Cảnh Dương nhàn nhạt hỏi, là Tô Lạc mắc nợ thiếu niên này, hắn nếu không gặp thì cũng coi như thôi, nhưng nếu đã gặp, thì phải thay Tô Lạc trả nợ thiếu niên này, tuy tiên thiên không đủ, khó thể sống qua hai mươi tuổi, nhưng thiếu niên này nếu có thể chuyên tâm luyện kiếm, ba, bốn năm nữa có thể nhập môn, tu luyện đến Ngưng Khí kỳ, tăng thêm chút thọ nguyên không phải là chuyện khó.

“A, luyện, luyện kiếm? Ta nguyện ý… sư phụ tại thượng, xin nhận đệ tử một lạy.”

Kỳ thật Dư Phúc căn bản không biết cái gì là luyện kiếm, nhưng nghe được nam tử như thần tiên trước mắt này muốn thu hắn làm đồ đệ, thì nào có thể không nguyện ý, phụ mẫu hắn sớm vong, một mình không vướng bận, bất kể học cái gì, chỉ cần có thể bầu bạn bên cạnh nam tử mỹ lệ này, trong lòng đều như được ăn mật, ngọt ngào không nói nên lời.

“Trên núi có một người, ngươi lên gọi y xuống.”

Cảnh Dương không để ý tới thần tình kích động của thiếu niên, lãnh đạm phân phó một câu.

“A… vâng… vâng…”

Dư Phúc rất muốn nói thêm chút gì đó với nam tử như thần tiên này, nhưng nhìn thấy đôi mắt phượng mỹ lệ đã nhắm lại, hắn chỉ có thể bất mãn đi lên trên núi, đi được vài bước, đột nhiên ném đi bó củi trên lưng, tăng nhanh tốc độ lên núi, thân ảnh nhảy nhót tung tăng, lại giống y hệt những hầu tử trong núi.

Trên núi có người?

Sau khi hưng phấn qua đi, Dư Phúc có chút ngốc lăng. Hầu nhi sơn lớn như vậy, đi đâu tìm người đây? Hắn chẻ củi trên núi đã chín ngày, cũng không thấy qua một bóng người.

“Chi chi chi… chi chi chi chi…”

Nằm trên một thân cây, Dư Phúc bắt đầu bắt chước kêu lên như hầu tử. Hắn từ nhỏ trưởng thành dưới ngủ chỉ sơn, năm chín tuổi, đã không còn cha mẹ, sống nhờ cơm trăm nhà, mặc y phục vạn nhà, hài tử cùng thôn đều ức hiếp hắn không có phụ mẫu, không thích chơi cùng hắn, hắn chơi một mình nhàm chán, liền chơi cùng đám hầu tử trên Ngũ Chỉ sơn, hầu tử cũng thích thân cận hắn, trong hầu nhi sơn, hắn tương đương với hầu đại vương.

Rất nhanh, một đám hầu tử vây lại, Dư Phúc chi chi chi chi giao lưu với bọn chúng nửa ngày, múa máy chân tay, cuối cùng có một hầu tử nhảy ra, kéo góc áo hắn chỉ về núi. Nếu Lạc Nại Hà đang ở đây, y nhất định có thể phát hiện đó là con hầu tử hôm trước ném đá lên đầu y bị Cảnh Dương dọa chạy.

Đi đến một tiểu sơn, Dư Phúc cuối cùng nhìn thấy một người, không, chuẩn xác mà nói, là hai người, một người nằm dưới đất, còn một người đang ôm chặt người kia, không chút động đậy, giống như tảng đá.

“Cái kia… này, sư phụ ta gọi ngươi xuống núi…”

Dư Phúc có chút rụt rè, hai người này rất kỳ quái, cũng không biết ai mới là người mà sư phụ hắn nói.

Làn gió thổi thanh âm của hắn vang vọng khắp nơi, dư âm vang lại một lúc mới tiêu tan, nhưng người đó vẫn không chút động đậy.

“Này…”

Dư Phúc không nhịn được, nhẹ đẩy vai người đó.

“Phụt….”

Lập tức, một ngụm huyết bắn ra từ miệng người đó, bắn lên đất, nhiễm đỏ chói mắt, sau đó y lảo đảo, ngã đầu xuống đất, nhưng trong lòng vẫn không quên ôm chặt thân thể kia.

“A… sư phụ, không tốt rồi, người đó chết rồi… không đúng, hai người… hai người đó đều chết rồi…”

Dư Phúc bị dọa mặt trắng bệch, đầu cũng không dám quy lại chạy xuống núi.

“Sư huynh, tại sao lại chết?”

Khi Lạc Nại Hà hỏi ra câu này, thời gian đã trôi qua mười ngày. Sắc mặt của y trắng bệch mười phần, thân thể cũng suy yếu đến mức gió nhẹ thổi cũng ngã. Thổ huyết đối với tu sĩ mà nói, không phải là vết thương lớn lao gì, nhưng ngày đó bị Dư Phúc đẩy, huyết mà y thổ ra, là huyết thương tâm. Đối với tu sĩ mà nói, quý giá nhất là máu ở hai chỗ, đầu lưỡi và trong tim, huyết dịch nửa người cũng không tinh quý bằng một giọt máu ở đầu lưỡi, càng huống hồ, máu trong tim so với máu ở đầu lưỡi càng quý giá hơn, y chỉ thổ một ngụm, thì hơn phân nửa tinh khí toàn thân, tựa hồ cũng cùng ngụm huyết thương tâm đó, thổ ra sạch sẽ, không suy yếu mới lạ.

Tỉnh lại từ trong hôn mê, y kéo lê thân thể suy yếu, mai táng lại cho di thể của Tô Lạc, đắp sửa chỉnh tề, còn dời hai cây tùng thật cao tới, che nắng che gió cho phần mộ.

Cuối cùng tiếp nhận sự thật Tô Lạc đã chết, y chậm rãi hạ sơn, lảo đảo muốn ngã nhưng lại bướng bỉnh đứng thẳng trước mặt Cảnh Dương, bắt đầu truy vấn nguyên nhân Tô Lạc chết.

“Tình Ma.”

Cảnh Dương phun ra hai chữ đơn giản, nhưng lòng lại đột nhiên hổ thẹn. Hắn vốn muốn nói là hắn, tuy lúc đó là Tô Lạc chủ động từ bỏ thân thể vốn không thuộc về mình, nhưng dù sao là do hắn đâm kiếm vào thân thể Tô Lạc, hắn muốn biết, phế vật này liệu có vì báo thù cho Tô Lạc, mà xuất thủ với hắn, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng lảo đảo muốn ngã, lại vẫn bướng bỉnh không chịu cúi người của Lạc Nại Hà, lời lên tới miệng, lại không tự chủ thay đổi.

Phế vật này… tuy rất phế, nhưng lại là người trọng tình, Cảnh Dương rất rõ ràng trong lòng Lạc Nại Hà, Tô Lạc và hắn, ai quan trọng hơn, nhưng hắn cũng hiểu rõ, Lạc Nại Hà căn bản không thể vì Tô Lạc mà làm ra chuyện trở mặt giết hại đồng môn, hai bên khó toàn, chỉ sẽ khiến thân thể đã ở ranh giới tan vỡ này triệt để sụp đổ.

Có lẽ Lạc Nại Hà chết đi, con đường của hắn sẽ trở về lối cũ, sẽ không còn vướng bận không rõ với ai nữa, nhưng khi cách nghĩ này xoay chuyển trong đầu, Cảnh Dương chợt nhói lòng, dường như thở không nổi.

Bỏ đi, hắn đã đáp ứng Tô Lạc phải bảo hộ phế vật này cho đến khi thoát được tử nạn của ba trăm năm sau, lời hứa ngàn vàn, hắn nếu đã đáp ứng, thì sẽ không thay lời, bất kể thế nào, hắn đều phải để Lạc Nại Hà sống tới ba trăm năm sau, đến lúc đó, hắn và Tô Lạc, hắn và Lạc Nại Hà đều kết thúc, ai cũng không còn có thể cắt đứt con đường tu luyện của hắn nữa, mục tiêu của hắn, là truy cầu cực điểm kiếm đạo, vĩnh viễn sẽ không vì bất cứ ai mà thay đổi.

Xua đi cảm giác đau lòng không thể hiểu, Cảnh Dương hít sâu một hơi, lần nữa kiên định ý chí của mình.

“Cảm ơn.”

Lạc Nại Hà không quấy nhiễu Cảnh Dương nữa, y thậm chí không hỏi tình hình cụ thể lúc đó, chỉ ghi nhớ thật kỹ hai chữ Tình Ma, sau đó quay người bỏ đi, thân ảnh vẫn lảo đảo muốn ngã, nhưng bất luận sơn đạo có gập ghềnh khó đi thế nào, từ đầu tới cuối y vẫn bướng bỉnh không chịu ngã xuống.

Tình Ma, rất lợi hại đi, nghe nói trừ đại Thiên Ma Vương ra, thì nó là loại Thiên Ma ngoại vực lợi hại nhất, nhưng không sao cả, y cũng rất lợi hại, sư huynh vẫn luôn nói y có thiên phú, chẳng qua không chịu tu luyện đàng hoàng. Sau này sẽ nỗ lực tu luyện, cho đến khi giết sạch tất cả Tình Ma trên đời.

Sư huynh trên trời có linh, biết y chịu nỗ lực tu luyện rồi, nhất định sẽ rất cao hứng.

Khóe môi Lạc Nại Hà lộ ra một chút ý cười, chỉ cần chuyện có thể làm cho sư huynh cao hứng, y dều sẽ làm.

Cảnh Dương ngây ngây nhìn theo bóng lưng dần đi xa của Lạc Nại Hà, trong lòng lại nhói đau một cách kỳ lạ, một dự cảm không biết từ đâu tới, giống như đang nói với hắn, phế vật này thật sự cách hắn càng lúc càng xa, thậm chí ngay cả cảm giác tương thân tương ái ẩn ẩn truyền tới từ trong hồn phách, cũng nhanh chóng yếu đi.

Sao có thể?

Sự kết nối từ hồn phách do song tu mang lại, sao có thể bị cắt đứt?

Cảnh Dương không dám tin, nhưng sâu trong hồn phách, cảm giác lưu luyến quen thuộc đó, đang thật sự xuy giảm, thậm chí đã đến mức độ tựa như không có, nếu không phải hắn cố ý cảm ứng, thì hầu như đã hoàn toàn bị cắt đứt.

“Không thể nào… đây không thể nào…”

Hắn không tự chủ lầm bầm, thân thể dựng đứng, lần đầu tiên có cảm giác run sợ. Nguyên lai, tình cảm của Lạc Nại Hà dành cho Tô Lạc sâu đến mức này, ngay cả song tu cũng vô pháp kéo về một phần ái luyến. Hắn thua rồi, lại một lần thua cho Tô Lạc.

Cảm giác không cam lòng nảy sinh từ sâu trong tim, tình tự bạo nộ khiến Cảnh Dương tựa hồ khó thể khống chế bản thân, trong thức hải, Cụ Phong kiếm ý rục rịch muốn động, ngoài thân thể, một lộ phong đã hình thành, lá rụng rơi rớt, đất đá cuộn trào.

“Ai da da… sư phụ cứu mạng a…”

Dư Phúc không để ý, hầu như bị cuộn phong cuốn đi, dọa hắn vội ôm chặt thân cây, kinh hô kêu cứu mạng.

Giống như nghe thấy tiếng chuông cảnh tỉnh, Cảnh Dương thoáng chốc tỉnh táo lại, nhìn tàn tích do mình tạo ra trong lúc vô ý, sắc mặt lập tức khó coi đến mức phát xanh.

Mấy tháng sau.

La Phù Kiếm Môn xảy ra hai đại sự.

Chuyện thứ nhất là Hồ Lô Phong bị mất trộm, rượu ‘Túy Lý Thiên Thu’ mà Trúc Diệp Thanh phỏng theo ‘Nhất Vạn Niên Thái Đoản’ để ủ ra toàn bộ bị trộm, ngay cả một giọt cũng không chừa lại cho hắn, người yêu rượu như mạng như hắn bị kích thích toàn thân phát run, xém chút tẩu hỏa nhập ma, nhưng ngược lại do nhân tố sai lệch mà đột phá Kết Đan kỳ, sau đó liền vác kiếm rời khỏi La Phù Kiếm Môn phát thệ nhất định phải bắt được tên trộm rượu.

Chuyện thứ hai là trong chấp sự điện, tất cả nhiệm vụ liên quan tới chiến trường ngoại vực, toàn bộ bị người tiếp nhận sạch, trên bảng nhiệm vụ, trong nhất thời thế nhưng xuất hiện một mảng trắng xóa, điều này khiến những đệ tử đã tu luyện đến đỉnh cao của Trúc Cơ kỳ chuẩn bị đến liên minh tu chân rèn luyện hận đến nghiến răng nghiến lợi, rầm rầm chửi rủa gia hỏa quơ hết nhiệm vụ ngay cả một chút canh dưới đáy nồi cũng không chừa lại cho bọn họ đi đường bị ngã, uống nước bị sặc, ăn cơm bị nghẹn chết.

Mà lúc này, đầu sỏ gây họa đang ở trong một khu rừng cách không xa La Phù Kiếm Môn, cùng giao dịch với một con tiểu điểu vừa mới ra khỏi vỏ.

Tiểu điểu lớn bằng bàn tay, ngoại hình có chút tương tự tiểu hồng điểu, nhưng bộ dáng thần tuấn hơn rất nhiều, ba cọng lông đuôi dựng thẳng, giống như giây tiếp theo sẽ có thể chọc phá thiên không, một thân lông mao hỏa hồng, dưới ánh dương quang, thật sự giống như mầm hỏa nhảy múa.

“Phụng phịu cái gì?”

Đồ hàng giả nào đó ghen tỵ, vỗ cánh phạch phạch bay qua bay lại trên đầu Lạc Nại Hà, ngữ khí tràn đầy oán trách.

“Một con tiểu điểu nát mới ra khỏi vỏ, có tác dụng gì, trông chờ nó, còn không bằng trông cậy vào bổn điểu gia, ít nhất nước bọt của bổn điểu gia, hàng thật giá thật, có tác dụng trị thương, không để lại sẹo.”

Tiểu điểu đương nhiên không phải là tiểu điểu bình thường, nếu không thì tiểu hồng điểu cũng sẽ không ghen tỵ thành bộ dáng này, tuy cái đầu khá nhỏ, thậm chí còn chưa đến lúc thay lông, nếu không phải trên đầu có ba sợi lông vũ, nhìn nó càng giống một con tiểu hỏa kê, nhưng khí chất thần thú, lại vĩnh viễn cũng không thay đổi, cho dù giống một tiểu hỏa kê. Thần thái cao ngạo, khí chất cao quý của nó, vẫn có thể nổi bật đến mức hoàn toàn che phủ đồ mạo danh huyết thống không thuần tịnh.

Phượng Hoàng, cho dù vừa Phượng Hoàng vừa ra khỏi vỏ, cũng kiêu ngạo hơn một con Tự Phượng, đối với sự ghen tỵ của tiểu hồng điểu, Phượng Hoàng ngay cả nhìn thẳng sang nó cũng không thèm, cặp mắt đỏ như hỏa diệm ngưng kết thành, long lanh đảo quanh người Lạc Nại Hà.

“Ta không biết ngươi, dựa vào cái gì phải đi theo ngươi?”

Dục hỏa trọng sinh, là thiên phú mạnh nhất của Phượng Hoàng, mỗi một con Phượng Hoàng tựa hồ đều bất tử, nhưng cũng có thể nói, nó đã chết qua một lần, vì Phượng Hoàng mới sinh ra, không có ký ức quá khứ, con tiểu Phượng Hoàng này, đã không còn nhận biết người và điểu trước mặt nữa.

“Kỳ thật ta cũng không quen biết ngươi… nhưng từng gặp qua tiền thân của ngươi…”

Sắc mặt Lạc Nại Hà, so với khi ở hầu nhi sơn, đã hồng nhuận hơn rất nhiều, ngay cả thân thể đứng thẳng, cũng trở nên hiên ngang hơn trước đây vô cùng, y đem tất cả điểm cống hiến, đều lấy ra đổi thành linh quả đặc sản của La Phù Kiếm Môn__ hầu nhi quả, đem Vụ Khí kiếm ý trong thức hải ngưng luyện qua nhiều lần, đến mức hiện tại cả người y nhìn giống như một thanh kiếm, thanh kiếm đã tuốt khỏi vỏ và mang sát khí bừng bừng.

“Đi theo ta, nó chính là của ngươi.”

Y tóm cổ tiểu hồng điểu, đưa tới trước mặt tiểu Phượng Hoàng.

“Hỗn đàn, ngươi xem bổn điểu gia là cái gì…” Tiểu hồng điểu tức đỏ mặt, vỗ cánh phạch phạch oa oa kêu lớn.

“Nó có tác dụng gì? Bưng trà rót nước, không đủ tư cách, đảm nhiệm tay chân, chỉ là phế vật, mang theo một gia hỏa huyết thống không thuần như thế này theo bên mình, ta còn không bị Phượng Hoàng khác cười chết.”

Tiểu Phượng Hoàng dùng cánh cào cào cằm, vẻ mặt khinh thường.

“Ngươi mới huyết thống không thuần, cả nhà ngươi đều huyết thống không thuần… phi, bổn điểu gia là Tự Phượng thuần giống…” Tiểu hồng điểu tức muốn vỡ phổi, lông toàn thân đều dựng hết lên.

“Xem đi, ngay cả một chút giáo dưỡng cũng không có…” Tiểu Phượng Hoàng giang cánh, ưu nhã đứng trên cây ngô đồng. “Bổn thần thú, cho dù có thu thủ hạ, cũng không phải tùy tiện con mèo con chó nào cũng có thể thu.”

“Không phải thủ hạ.” Lạc Nại Hà lia miệng cười, lộ ra hai cái răng nanh không mang ý tốt, “Đồ chơi mà thôi, thần thú đại nhân khi rảnh rỗi, có thể vỗ chơi cho vui.”

Y lật tiểu hồng điểu bày ra tư thế đầu chúc xuống mông chổng lên, sau đó vỗ cái bốp, tiểu hồng điểu cắm đầu xuống đất, cái mỏ đâm sâu vào đất, chỉ còn lại hai móng vuốt cào loạn ở trên.

“Hỗn đàn, tiểu tử thúi, ngươi dám xem bổn điểu gia là đồ chơi, ngươi dám….” Tiểu hồng điểu nổi hỏa vạn trượng, thoáng chốc thân hình biến lớn, từ mặt đất giãy dụa thoát thân, hai cánh giang ra, phi lên cao, “Tiểu tử họ Lạc, bổn điểu gia lần này không tha cho ngươi…”

Nước bọt cuồng phun, vô số thủy cầu từ trên trời giáng xuống.

“Hình như… rất vui a.”

Tiểu Phượng Hoàng ngáp một cái, một đoàn hỏa quang bắn ra tứ phía, chạm đến thủy cầu, chỉ nghe vài tiếng xì xì, thủy cầu thoáng chốc biến thành bạch sương, bao trùm khu rừng.

“Vậy tiểu tử… nếu ngươi đã quen biết tiền thân của ta, lại hiến cho ta đồ chơi hứng thú như vậy, vậy thì ta sẽ đi theo ngươi một chuyến… ngươi nói ngươi muốn đến chiến trường ngoại vực tiêu diệt Thiên Ma?”

“Ha ha… chuyện bổn thần thú thích làm nhất, chính là sát ma phóng hỏa…”

Sự thành, Lạc Nại Hà gom ra một đống linh quả đặt trước mặt tiểu hồng điểu.

“Hừ, bổn điểu gia không phải dễ dụ.” Tiểu hồng điểu tức giận bừng bừng quay đầu.

“Thêm một vò Túy Lý Thiên Thu.”

“Hai vò, không thì miễn bàn.”

“Được, hai vò thì hai vò.”

“Này này này, ngươi thật sự quyết định muốn một mình đánh giết trên chiến trường ngoại vực? Đừng đùa nữa, một mình ngươi đi thì chết ra sao cũng không biết.” Tiểu hồng điểu cảm thấy chuyện này không nhỏ, vốn cho rằng gia hỏa này chỉ nhất thời tâm huyết dâng trào, nhiều lắm chỉ nóng được vài ngày, không ngờ y thế nhưng thật sự dụ theo Phượng Hoàng muốn đi tiêu diệt Thiên Ma.

“Không phải còn có tiểu Phượng Hoàng sao, dỗ nó tốt, ngươi muốn bao nhiêu linh quả, ta đều tìm cho ngươi.” Lạc Nại Hà nhàn nhạt nói, Tô Lạc chết rồi, lòng của y cũng trống rỗng, trừ việc tiêu diệt Thiên Ma báo thù cho sư huynh, y không biết y còn có thể làm gì. Dụ Phượng Hoàng theo cũng chỉ là việc không thể làm khác hơn, Huyền Vụ kiếm ý tuy có thể khắc chế Thiên Ma, nhưng dù sao cũng không thể tiêu diệt Thiên Ma, y thiếu đi kiếm ý tính công kích cường đại như Cảnh Dương, đi tìm sư huynh đệ khác để hợp tác thì không thích hợp, dù sao đây là thù hận của một mình y, y không thể kéo theo người khác cùng chết với mình, nhưng tiểu Phượng Hoàng không giống vậy.

Thứ nhất, hỏa diệm của tiểu Phượng Hoàng chí dương, hơn nữa hỏa diệm căn bản chính là vật vô hình vô tướng, vừa khéo là khắc tinh của Thiên Ma vô hình vô tướng lại chí âm chí nhu, hai bên gặp nhau, liền như băng tuyết nằm dưới liệt dương. Thứ hai, Phượng Hoàng nhất tộc có thiên phú dục hỏa trọng sinh, cho dù tiểu Phượng Hoàng chết, cũng vẫn có thể tái sinh, chẳng qua nó cần tích lũy năng lượng nhiều hơn so với chết già bình thường mà thôi.

Lạc Nại Hà đã chuẩn bị sẵn tâm lý lần này đi không trở về, chết ở chiến trường ngoại vực không là gì cả, nhưng trước đó, y nhất định phải giết sạch tất cả Tình Ma, báo thù cho sư huynh.

“A a a, bổn điểu gia xui xẻo cỡ nào, mới gặp phải hỗn đàn nhà ngươi…” Tiểu hồng điểu ôm đầu tiểu lang khóc lớn.

“Lẽ nào ngươi không muốn báo thù cho sư huynh?”

“Phi, quái vật Tô Lạc đó sớm chết một chút mới tốt, bổn điểu gia mới không thương tâm, càng không muốn báo thù cho hắn…”

Lạc Nại Hà đảo mắt trắng, điểu ngốc này, nếu thật sự không muốn báo thù cho sư huynh, thì sẽ không phối hợp với y cùng dụ tiểu Phượng Hoàng rồi. Điểu ngốc miệng cứng lòng mềm, nhãn thần y dịu lại, lại vươn tay vuốt đầu tiểu lang, điểu ngốc nuôi ra một lang ngốc, còn ăn chay, thật sự rất ngốc.

Hai đứa ngốc này, lưu lại La Phù Kiếm Môn thì tốt rồi, bọn chúng không thích hợp ra chiến trường.

Nghĩ như vậy, một lộ bạch sương lặng lẽ vô tức từ trong thức hải của y bay ra, bất tri bất giác hình thành một huyền cảnh, vây kín tiểu hồng điểu và tiểu lang bên trong.

Trong huyền cảnh, lại có một Lạc Nại Hà xuất hiện, dịu dàng xoa đầu tiểu lang, đút tiểu hồng điểu ăn linh quả, mà bên ngoài huyền cảnh, y mỉm cười với tiểu Phượng Hoàng, chân dẫm lên phi kiếm.

“Thần thú đại nhân, muốn so xem ai nhanh hơn không?”

Tiểu Phượng Hoàng vẻ mặt khinh thường, nhân loại thật đáng ghét, khi dễ nó chưa mọc đủ lông còn chưa biết bay sao?

Lạc Nại Hà túm nó lên, đặt nó lên đỉnh đầu, tiếp đó cưỡi phi kiếm hóa thành lưu quang bay đi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN