Lạc Đao Mai Phong - Chương 11: Câu chuyện thứ mười một
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
108


Lạc Đao Mai Phong


Chương 11: Câu chuyện thứ mười một


(*)Trích trong bài thơ ‘Sơ xuân tiểu vũ’ của tác giả Hàn Dũ

初春小雨

天街小雨潤如酥,

草色遙看近卻無,

最是一年春好處,

絕勝煙柳滿皇都。

Sơ xuân tiểu vũ

Thiên nhai tiểu vũ nhuận như tô,

Thảo sắc dao khan, cận khước vô.

Tối thị nhất niên xuân hảo xứ,

Tuyệt thăng yên liễu mãn hoàng đô.

Dịch nghĩa:

Mưa phùn làm đường đi bóng loáng

Từ xa nhìn như có màu cỏ, lại gần chẳng có gì

Đây là lúc đẹp nhất của mùa xuân trong một năm

Vì khắp kinh đô các hàng liễu như mờ trong sương khói

Dịch thơ:

Bản dịch của Trần Thế Hào (thivien.net)

Sợi mưa rắc sữa ngợp đường kinh

Sắc cỏ gần xa đậm nhạt tình

Xuân mới là khi trời đẹp nhât,

Còn hơn khói liễu rợp đô thành.

Cái gọi là cao thủ, sợ nhất, thật ra là tịch mịch vô địch thiên hạ.

Vô địch là đại biểu, trăm trượng can đầu không thể tiến thêm một bước.

Trong giang hồ, cao thủ hạng nhất chân chính cực khó gặp được, mà trong một đám cái gọi là nhân sĩ võ lâm hạng hai thậm chí hạng ba giành được đệ nhất, cũng chỉ là đệ nhất của hạng hai thậm chí hạng ba mà thôi.

Không quyết đấu với cao thủ hạng nhất, nhất định không thể trở thành hạng nhất chân chính.

Đây là chân lý mà từ nhỏ mẹ Mai Sơ Cửu nói cho y.

Nhưng Mai Sơ Cửu chưa từng gặp được cao thủ hạng nhất, hoặc là, cao thủ hạng nhất có thể tương đương y.

Y từng muốn ước chiến Lạc Vô Thanh, đã bị thằng bạn thanh mai trúc mã từ nhỏ với y từ chối.

“Tôi luyện đao, cậu dùng ám khí, vốn đã không phải một đường.”Hắn nhìn y, gằn từng chữ, “Huống chi, Minh Linh của tôi ra tay, nhất định, cậu chết, hoặc là, tôi vong.”

Lúc Lạc Vô Thanh nói như vậy, đang là lúc dương liễu bay phất phơ trong ngày xuân,

Nhìn Lạc Vô Thanh đi xa, đứng ở trên vách đá, Mai Sơ Cửu một thân áo xanh tung bay, giữa lông mày ẩn chứa vô hạn ý buồn.

“Nhất là tịch mịch, vô địch thiên hạ.” Y thầm than như thế.

“Đù má, đã xong hay chưa? Mau tới đây đào hố!”

Còn không đợi chữ ‘hạ’ của y nói xong, Ôn Tập không phúc hậu đã cho y một đạp từ phía sau, “Nhanh lên nhanh lên, đừng như đàn bà, mau chóng làm xong, hôm nay là tết trồng cây, mau mau đào hố, rồi trồng cây, trở về mình ôm bia hơi đi bờ hồ uống rượu ăn thịt dê xiên, thời tiết này, rất dễ chịu, không chê vào đâu được! Chúng ta không nốc mười bốn mười lăm chai không tính là đàn ông!”

Vốn cô TMD không phải là đàn ông!

Mai Sơ Cửu xoa cái mông bị đau cơ hồ muốn cắn người, đù má, là luyện ám khí, không phải là đàm thối(**) được không? Một cước quá thâm ảo này làm trật gân y rồi.

(**)Đàm thối: một trong những loại võ thuật Trung Quốc, nổi tiếng với Nam quyền Bắc thối, bộ võ thuật này sử dụng hoàn toàn sức lực của chân.

Y oán hận lườm qua một cái, Ôn Tập anh tuấn bĩu môi một cái, dùng khóe mắt nhìn xuống 45 độ XEM THƯỜNG nhìn y một cái, rồi đi.

Rắc một tiếng giòn vang, cái xẻng trong tay Mai Sơ Cửu bị làm gãy.

Xa xa đang đào hố, Lạc Vô Thanh nhìn thoáng qua, đặc biệt lo lắng chọt chọt cục trưởng bên cạnh, “Sếp ơi, anh nói có phải tháng này chúng ta báo cáo tổn thất đồ dùng làm việc quá nhiều rồi hay không? Bên trên phát lệnh điều tra thì làm thế nào? Tìm cớ gì?” Cũng không thể nói cảnh sát khu vực Mai nào đó bị nữ cảnh sát Ôn nào đó đạp trúng mông tức giận mà nắm gãy xẻng? Đào Quan này cũng không còn mặt mũi nào đâu.

Cục trưởng một xẻng lại một xẻng ấy mới gọi là nghiến răng nghiến lợi, phảng phất như bên dưới là da mặt Mai Sơ Cửu, ông ta cũng chẳng thèm nhìn Lạc Vô Thanh một cái, từ trong kẽ răng nặn ra hai chữ, “Bị trộm.”

“…” Lão Đại, anh được!

Khu vực xanh hóa phân cho mỗi đơn vị chỉ tí tẹp như vậy, bốn chủ nhân này của đồn công an Đào Quan, đào ấy mới gọi là mỗi người hăng hái một vẻ.

Ôn Tập đào hố rất thú vị, trước tiên ngồi xổm dưới đất, ở chỗ cách chỗ đào hố tí ti chôn chôn vùi vùi. Sau đó đứng lên, lui đến một khoảng cách an toàn, đặc biệt đẹp trai khẽ dựa lên cây, một chân gõ nhịp, đếm 1, 2, 3, chỉ nghe oanh một tiếng vang lên, dưới đất liền nổ ra một cái – hố trồng cây nông sâu thích hợp, vô cùng hợp quy tắc.

Lạc Vô Thanh thấy vậy tấm tắc liên thanh, nói thật không hổ gia đình có tiếng lâu đời, nhìn cái hố nổ này, thật gọn gàng mà.

Mai Sơ Cửu cũng ở bên cạnh ghen tỵ, nói hừ sâu xa cái đùi gà, dòng họ Ôn là chơi độc dược, chẳng phải là chơi hỏa khí, để cho cô ta nổ, may mà chỗ chúng ta cách Kandahar(***) xa, không thì cô ta đã là một Taliban có sẵn rồi.

(***)Kandahar: Kandahār, hay Qandahār, (tiếng Pashto: کندهار; tiếng Ba Tư: قندهار) là thành phố lớn thứ hai của Afghanistan.

Mai Sơ Cửu vừa dứt lời, chỉ thấy dưới mũi bốc lên một luồng khói!

Y dịch thân khom lưng tốt xấu gì tránh được mặt mày lấm lem, nhưng đất rơi xuống đầy người, y vừa nhìn xuống đất, lại thấy đặt trước chân mình, một hố cây đột nhiên xuất hiện, lại vừa ngẩng đầu, Ôn Tập trên cao nhìn xuống cười híp mắt nhìn y, sau đó, Ôn cô nương móc từ trong túi cảnh phục ra một cái khăn tay, vô cùng dịu dàng đưa tay ra, lau lau trên mặt cho y, sau đó dùng khẩu khí đàn ông kinh điển mà Mai Sơ Cửu nằm mơ cũng đang nghĩ không biết lúc nào mình có thể nói ra miệng: Gái Mai, sang bên cạnh nghỉ một lát được không? Việc nặng này giao cho “ĐÀN ÔNG” chúng tôi là được ~

Hai chữ đàn ông nói ấy mới gọi là to rõ ràng, trong nháy mắt, Mai Sơ Cửu chỉ hận mình vì sao không có xin Nhu Nghê chỉ bảo Cửu Âm Bạch Cốt Trảo —— y sẽ ấn Ôn Tập xuống đất cào một trận ngay tại chỗ!

Lạc Vô Thanh đúng lúc một trảo tách bọn họ ra, trong lòng nói, giờ thật sự đánh nhau mình giúp ai đây?

Giúp Mai Sơ Cửu đánh Ôn Tập? Lạc Vô Thanh hắn không đánh con gái!

Giúp Ôn Tập đánh Mai Sơ Cửu? Lạc Vô Thanh hắn không đánh kẻ yếu!

Lạc Vô Thanh tốt xấu gì cũng tách hai con chó đấu ra, Mai Sơ Cửu còn chưa trấn an, tùy thời sẽ nhào tới cắn đấy, Ôn Tập không động, hai tay đúc túi quần, vô cùng rảnh rỗi mà ném qua một câu, lập tức làm cho Mai Sơ Cửu càng thêm nổi khùng, lông trên đuôi cũng sắp nổ thành ép ion rồi.

Đ Ôn Tập nói: Anh Lạc, để cho gái Mai về nghỉ ngơi đi, công việc tốn sức này, vẫn nên để đàn ông chúng ta làm đi.

Mai Sơ Cửu nói tụi bây đều tránh ra cho bố đứa nào cản trở tao cắn chết đứa đó!

Sau đó một cái xẻng lập tức đưa đến trước mặt y, ba người cùng nhau ngẩng đầu, nhìn cục trưởng đang đen mặt đứng trước mặt ba người, xa hơn bốn phía nhìn lại, tất cả cảnh sát những cục khác đều chống xẻng xem náo nhiệt, còn có người nhiều chuyện lấy điện thoại di động vừa chụp vừa giới thiệu.

Sau đó cục trưởng nói hai chữ: “Cắn đi!”

Kết quả lúc này chính là, Lạc Vô Thanh can ngăn, không sai, Ôn Tập là con gái, phạm vào lỗi cũng là lỗi của đàn ông, cuối cùng chính là ném cho Mai Sơ Cửu một cái xẻng, cục trưởng dùng xe cảnh sát chở hai người khác về cục, còn lại hai ba mươi cái hố, Mai Sơ Cửu cậu chưa đào xong không được ăn cơm!

Mai Sơ Cửu liền đứng ở đó buồn bực đào hố, mỗi nhát xẻng hận tựa như một nhát: không phải đào được tốt hơn lại sâu hơn Ôn Tập sao?

Ai sợ ai chứ!

Lúc Lạc Vô Thanh về cục cảnh sát là bốn giờ chiều, hôm nay hắn làm ca chiều, mười hai giờ đêm sẽ giao ban với Mai Sơ Cửu, mỗi lần Mai Sơ Cửu đều tới sớm một lát, kết quả ngày hôm đó đến giờ giao ban, Mai Sơ Cửu còn chưa tới, hắn cảm thấy có chút không đúng, gọi điện thoại, điện thoại di động không thông, điện thoại trong nhà không ai nhận, trong lòng hắn khẽ lộp bộp.

Mai Sơ Cửu trông mềm mại yếu ớt, bạn nói đêm hôm này nếu là gặp phải kẻ cướp gì đó…… làm cho cuộc sống của kẻ cướp không thể tự lo liệu đó là phòng vệ quá mức đó!

Hết cách, Lạc Vô Thanh gọi điện thoại cho cho Ôn Tập, để cho cô tới thay thế một lát, hắn đi ra ngoài tìm người, kết quả đầu điện thoại bên kia, Ôn Tập nói anh Lạc anh đừng gấp, em đi ra ngoài tìm.

Lạc Vô Thanh vừa muốn nói chuyện, đối phương ‘bốp’ đặt luôn điện thoại xuống.

Đại khái qua một giờ, Ôn Tập gọi điện thoại tới, nói anh Lạc anh mau mau tới đây, em ở chỗ trồng cây, một mình em không làm cho gái Mai ra được.

Trong lòng Lạc Vô Thanh thật là lộp bộp một cái, nói tới hắn rõ ràng bản lĩnh của Ôn Tập, nếu như nói Ôn Tập cũng không làm cho Mai Sơ Cửu ra được……

Không nói hai lời, làm ầm lên với cục trưởng, lên xe cảnh sát chân ga đạp một phát tới cùng, vèo một tiếng lao tới hiện trường.

Nguyệt hắc, phong cao. Người mất tích.

Thời tiết tháng tư, gió dương liễu, khắp kinh đô các hàng liễu như mờ trong sương khói.

Ban ngày còn vô cùng náo nhiệt, đến buổi tối, khu vực hoàn thành xanh hoá này lại lộ ra một loại cảnh sắc như quỷ vực.

Dưới chân bùn đất xốp, trong mũi gió mát hương thông, Lạc Vô Thanh dõi mắt trông về phía xa, chỉ thấy nơi xa một bóng trắng thon dài, đứng thẳng như hạc.

Chính là Ôn Tập.

Hắn đi qua hỏi một câu, Tiểu Cửu đâu?

Ôn Tập không nói chuyện, chỉ là chỉ chỉ xuống đất, Lạc Vô Thanh nghi hoặc giẫm giẫm, bỗng nhiên sắc mặt khẽ thay đổi.

Bùn đất dưới chân hắn là một tầng vô cùng đều đặn.

Không, nói cho đúng là, phía trên mới nhất phủ lên một tầng đất cực dày, là vô cùng đều đặn.

Sắc mặt y trầm xuống, cũng không nói chuyện, chỉ là chầm chậm đi vòng qua.

Từng bước từng bước giẫm qua.

Bùn đất một khoảng lớn như vậy đều vô cùng đều đặn, hiển nhiên là sức người gây nên.

Bùn đất rắc xuống đều đặn như vậy, chỉ có một khả năng, là bị người dùng thủ pháp ám khí Ngang Tầng Địa Ngục ném ra.

Loại thủ pháp này chính là bí mật bất truyền của Đường Môn, bình thường Mai Sơ Cửu sẽ không sử dụng, hôm nay lại một phạm vi rộng như vậy cũng là ——

Chẳng lẽ —— Trong đầu Lạc Vô Thanh lóe sáng, phóng người nhảy một cái, mũi chân khẽ đạp lên cây giống non vừa trồng xong hôm nay, mầm non bé nhỏ đầu cành dưới chân khẽ rung lên, người hắn đã đến trước mặt Ôn Tập!

“Tiểu Ôn! A Cửu cậu ấy ——”

Ôn Tập không nói chuyện, chỉ yên lặng gật đầu, sau đó đưa tay —— chỉ xuống đất.

Lạc Vô Thanh tắt tiếng yên lặng……

Đúng như dự đoán.

Chỉ thấy dưới chân Ôn Tập có một cái hố, thỉnh thoảng có một nắm đất dùng thủ pháp ám khí vẩy ra ngoài, nhìn lại một cái, thằng này được, hố này sâu đến không chỉ có thể trồng được cây rồi, đoán chừng chôn người cũng không thành vấn đề, đèn pin rọi xuống, tối như mực cũng không nhìn tới người!

A Cửu, nếu chúng ta đào ra dầu hỏa, trong sở ghi công đầu cho cậu!

Trong lòng thì thầm một câu, hắn kêu gọi xuống dưới hố, “A Cửu, cậu lên đây!”

Sau đó một lát bay một nắm đất ra ngoài, ném ra một câu nói: “…… Đàn ông đích thực, không nói ra được thì không ra ngoài!”

“…… Cậu có ra hay không!”

“Không ra!”

“Có ra hay không!!”

“Không ra!!”

Kết quả tuần hoàn chết như thế chính là, sáng sớm ngày hôm sau, Lạc Vô Thanh khó khăn lắm mới bới được người từ trong hố ra, vừa về cục cảnh sát, lại thấy cục trưởng tròn vo một cục một cái tát đánh một tờ báo lên mặt hắn, lại thấy đầu đề trang xã hội giật tít đỏ thẫm: 《 đào phạm vào hố khu vực xanh hóa dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, cảnh sát nhân dân cắm sào chờ nước》

……………………

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN