Lạc Lối Giữa Danh Vọng
Chương 50: Hiểm họa
___
– Ông cũng thật là kỳ lạ, mọi chuyện đều diễn biến theo những gì ông đã sắp đặt. Sao đột nhiên lại đòi thay đổi kế hoạch rồi?
Tư Duệ không tự nguyện ngồi vào phía sau chiếc Rolls-Royce Phantom màu đen sang trọng, cô lấy hộp phấn kính từ trong giỏ xách bằng da ra, cẩn thận xem xét gương mặt xưng tấy đang rất thảm thương của mình.
Thầm bảo bản thân nhất định phải cẩn thận chiêm nghiệm lại xem có phải trước đây đã vô tình làm chuyện gì bất nhân bất nghĩa với người phụ nữ kia hay không, mỗi lần cô ta ra tay đều giống như hận không thể khiến cho Tư Duệ cả đời cũng chẳng xuất hiện trước ống kính được nữa.
– Ra ngoài
Âm thanh trầm thấp không nhanh không chậm vang lên trong ô tô, không gian thượng lưu xa xỉ nhưng lại có phần nhỏ bé thế này khiến cho cô có cảm giác quá đỗi ngột ngạt.
Giống như mở cờ trong bụng nắm lấy túi xách đẩy cửa bước ra, giày cao gót chưa kịp chạm xuống mặt đất cả người đã bị một lực nắm kéo lại, rầm một cái cánh cửa siêu xe đóng chặt, chưa kịp định hình đã bị đè dưới thân thể uy lực của người đàn ông.
– Tôi không bảo em đi.
Tài xế ngồi ở ghế lái phía trước vốn có ý định xem xét, nhưng lại vì giọng nói như quỷ vương kia dọa đến không có đủ lá gan ngó sang kính chiếu hậu, lật đật tháo nhanh dây an toàn mở cửa chạy ra ngoài, ngay cả nghiêng đầu nhìn lại cũng không hề dám.
Bên trong chiếc xe cao cấp chỉ còn lại hai người bọn họ. Bị ép xuống lớp ghế da nhẵn nhụi khiến cho Tư Duệ thật sự không thoải mái, điều quan trọng là lồng ngực của cô như đang dậy sóng, không ngừng vang lên từng hồi trống đồng dồn dập cuồng loạn.
– Tại sao không sớm nói với tôi?
Hắn nheo đuôi mắt hẹp dài nhìn cô, hai cánh tay giống như gọng kìm khóa chặt Tư Duệ, áp cơ thể cứng như thép phủ lấy những đường cong mềm mại của người phụ nữ, lửa giận từ nơi đáy mắt không kiêng kị phóng thích như thiêu đốt linh hồn cô.
– Nói cái gì chứ?
Tư Duệ xoay mặt về một bên, tránh đi hơi thở nóng ấm như chiếc lông vũ mềm mại nhưng sắc nhọn di chuyển trên gương mặt. Sự ngứa ngáy bắt đầu trêu chọc giác quan, không còn phân biệt được da mặt của cô rốt cuộc là đỏ vì cái gì, cả vùng cổ trắng ngần cũng như bị phiếm hồng theo từng lời nói ma mị của hắn.
– Nói với tôi em đã phải chịu uất ức.
Hắn không nên chủ quan đến như vậy, cũng không nên để người phụ nữ khác có cơ hội bức hiếp cô.
– Đùa cái gì thế? Chuyện này là do ông phân phó, theo ý ông mà thực hiện. Tôi như thế này lại chạy đến chỗ ông khóc lóc than thở không phải là tự tạo trò cười cho người ta sao?
Dù gì tính chất công việc của cô định sẵn đã là vất vả khổ cực, những chuyện như thế này từ trước khi hắn xuất hiện, cô còn gặp ít hay sao chứ.
Nói dễ nghe một chút thì là một người vì mọi người, một diễn viên vì cả đoàn phim, nói khó nghe thì là thành dưới quyền thì phải chịu người khác đè đầu cưỡi cổ, kẻ đóng vai nhỏ phải chịu diễn viên chính hà hiếp áp bức.
Nhưng buồn cười ở chỗ là cô mới là nữ chính cơ mà.
– Tôi không có ý này, tại sao em lúc nào cũng thích gán ghép lên người tôi bất cứ tội danh khốn kiếp nào mà cái đầu nhỏ của em có thể suy nghĩ ra vậy?
Trong đầu của cô luôn ngự trị quy tắc bất di bất dịch không thể lay chuyển, rằng hắn là một kẻ đại gian đại ác, không có chuyện khốn kiếp nào là không làm được, không có thứ hèn hạ nào là không nghĩ ra.
– Có hay không tự thân ông biết, dù gì ông muốn chối cãi cũng không có ai làm gì được ông.
– Tôi nói là tôi không có ý muốn khiến em phải chịu cực khổ, có chịu tin hay không?
Nhìn sự bất mãn ngày một nhiều hơn trong mắt cô, chính là một loại phản kháng vô cùng hữu hiệu.
– Có thể ông chưa nghĩ đến, nhưng tình nhân đấy của ông hẳn là vừa gặp đã cảm thấy tôi chướng mắt, muốn một cước đạp thẳng tôi xuống bùn.
Cô ta cứ làm như rằng Tư Duệ cô cũng thèm muốn người đàn ông này điên loạn như bọn người họ vậy.
– Ông giúp tôi chuyển lời, tôi là bị ép buộc đấy, vốn dĩ không có hứng thú, muốn thì cô ta tự ôm vào mình dùng cho hết đi.
Sự điềm tĩnh và chín chắn của cô dù là bất cứ ở nơi đâu cũng được duy trì cao độ, chỉ là khi đối diện với Lôi Dực nó đều hóa thành một loại bướng bỉnh háo thắng đến bất cần.
Tư Duệ vốn không biết mình vừa mới khơi mào hiểm họa, vẻ mặt cô ngập tràn ung dung tự đắc, nhất là khi nhìn thấy ánh mắt nguy hiểm bừng bừng ngút ngàn lửa giận của gã đàn ông trước mắt.
– Em nói cái gì? Có giỏi thì nói lại một lần nữa cho tôi nghe.
– Ông chủ Lôi, có phải là ngài lớn tuổi rồi cho nên thính giác không còn hoạt động tốt nữa? Tôi nói là nhờ ngài giúp chuyển lời, tiểu minh tinh của ngài mê muội quá thì dùng một cái xích khóa ngài lại bên cạnh giờ giờ phút phút ngắm nhìn đi rồi ăn tươi nuốt sống đi. Đừng có tự biên tự diễn rồi kéo tôi vào chơi cùng, tôi vì vai diễn, vì đại cục có thể nhẫn nhịn một hai lần nhưng tuyệt đối không có lần thứ ba đâu. Cứ làm như là bảo vật ấy, lúc nào cũng sợ người khác giành đi mất.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!