Lạc Lối Giữa Danh Vọng
Chương 66: Tàn nhẫn
– Người phụ nữ của tôi, tôi có nhiệm vụ dạy cho em biết như thế nào mới là ngoan ngoãn.
Hắn ôm cô đặt lên chiếc giường cỡ lớn, Tư Duệ có thể cảm nhận thấy thoang thoảng trong không khí là mùi trầm hương dịu nhẹ vừa được đốt lên. Trái tim cô đập mạnh tựa như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, đầu óc mụ mị mơ hồ khiến cho cô gái càng thêm sợ hãi. Cô rốt cuộc phải nên làm thế nào?
– Ông… Ly rượu..
Tựa như đang nằm trên một tấm da thú thượng hạng, hàng vạn sợi lông đang cọ quậy vào người cô, dưới lớp da như có vô số con côn trùng bò rúc, chúng không cắn phá nhưng khiến cho Tư Duệ khó chịu như muốn chết đi. Tất cả những giác quan trên người trở nên mẫn cảm hơn bao giờ hết, cô có thể nghe rõ ràng âm thanh của hắn, ngửi thấy mùi hương và hơi ấm đang ôm lấy cô. Cảm nhận sự nguy hiểm và khát vọng của cơ thể, nó như không còn là của cô nữa.
– Tôi cũng là lần đầu tiên lại dùng đến cách đê tiện như vậy. Nhưng chỉ cần được ở bên em, thuần phục được em, tôi không tiếc trả bất cứ giá nào.
Hắn ấn một cái nút trên máy ghi hình được đặt sẵn trên kệ trang trí, nhìn ngắm cô gái đang vặn vẹo ở trên giường, đã từ lâu dưới bụng hắn truyền lên cảm giác căng tức như sắp chực chờ phát nổ. Cả đời Lôi Dực hắn trải qua vô vàn khoái cảm, thụ hưởng không ít đàn bà. Nhưng rốt cuộc vì sao lại không cách nào dứt ra khỏi ba chữ Đỗ Tư Duệ? Trở thành một kẻ mà cho đến hắn cũng cảm thấy chán ghét thay cho cô.
– Bảo bối em yên tâm, rất nhanh thôi sẽ không cảm thấy khó chịu nữa. Tôi hứa sẽ cưng chiều em, cho em cảm giác cực lạc nhất.
Lột trần quần áo trên cơ thể cả hai, nhìn cô hai mắt đẫm lệ, cánh môi nhỏ nhắn mím chặt, lồng ngực phập phồng không rõ vì tác dụng của thuốc hay là do cô đang căm phẫn, trái tim hắn bắt đầu mềm ra.
– Ngoan, ngoan không khóc nữa. Tôi biết là tôi sai rồi, tôi không nên tính kế với em, không nên đối với em dùng thủ đoạn, nhưng sống trên đời này ai cũng có quyền được mắc sai lầm. Duệ nhi, tôi không phải là thánh nhân, tôi cũng biết đau lòng cũng có dục vọng. Vì sao em lựa chọn tin tưởng vào lời nói của người ngoài nhưng lại không chịu nghe tôi giải thích?
Ngay từ đầu hắn chỉ muốn mang cô trở về bên cạnh mà bất chấp, bởi vì thứ tình cảm giống như dây leo mỏng manh nhưng dần dần trở nên cứng cáp đang nảy mầm rồi quấn chặt lấy trái tim hắn. Cho dù là cưỡng ép, là thô bạo, là chặt đứt dây phao cứu sinh của cô.
Tư Duệ ghét cái cảm giác đang ăn mòn lý trí, bài xích nụ hôn đang rơi trên hõm cổ, cô muốn đẩy người đàn ông đang đè trên mình ra nhưng ngay cả cử động ngón tay cũng không còn sức lực. Càng đáng sợ hơn là cơ thể không còn là của cô đang không ngừng đòi hỏi những cái vuốt ve của hắn.
– Ông.. Ông là tên khốn.
Cô hiểu rõ những ham muốn phàm tục kia có nghĩa là gì, nhưng lại không có cách nào chống lại nó. Tư Duệ vừa cảm thấy tủi thân vừa uất ức, cô cắn lấy bả vai hắn nhưng nước mắt lại cứ tuôn ra. Bây giờ ngay cả nói chuyện cô cũng không còn sức.
– Bé con ngoan, lát nữa tôi sẽ chiều em thoải mái, đừng giận dữ nữa. Cũng chỉ có như thế này thì em mới chịu nghe tôi nói mà thôi.
Lôi Dực đột nhiên lại liên tưởng đến viễn cảnh cô gái trong lòng hắn chủ động câu dẫn, đôi môi mê hồn đó bật ra những tiếng cầu xin nức nở, đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm như muốn nhanh chóng được hắn lấp đầy. Chỉ đến đây thôi đã khiến cho hạ bộ người đàn ông to hơn ban nãy gấp bội.
– Đã chịu hết nổi chưa? Thuốc chắc ngấm rất nhiều rồi.
Người đàn ông tàn ác cúi đầu ngậm lấy cánh hóa đang mím lại kia, quấn lấy đầu lưỡi như một con mãng xà hung hiểm, như vị khách lữ hành rong ruổi qua hàng vạn ngôi nhà, cảm thụ mật ngọt như thứ cao lương mỹ vị khiến lòng người mê đắm. Hắn khóa lấy thân thể mềm mại như tơ lụa trong vòng tay, ngao du trên những đường cong khiến cho bất cứ gã đàn ông nào trên đời này cũng đều khao khát. Ý chí bị vùi sâu dưới lớp vỏ bọc của tiềm thức, bản năng trỗi dậy khiến cho hắn phủ phục. Người bị hạ thuốc là cô, nhưng kẻ điên cuồng lại là Lôi Dực.
Hắn áp thứ nóng bức kinh người đến trước nơi yếu ớt mỏng manh của cô, chỉ cần tiến thêm một chút đã có thể lại chạm đến thiên đường.
– Em ướt như vậy có phải đã muốn lắm rồi không? Mau nói cho tôi biết có muốn tôi cắm vào không hả?
Lời lẽ hạ lưu được thốt ra từ miệng Lôi Dực giống như ngọn đuốc châm vào ngọn lửa đang hừng hực trong cơ thể cô, thanh âm vừa khàn đặc dục vọng lại gợi cảm như ma chú khiến đầu óc Tư Duệ càng thêm nặng nề, cô không chống cự nổi cách thức tàn nhẫn như thế.
– Ưm… Không.. Không cho..
Cây gậy lớn kia giống như ám khí hung ác muốn lấy mạng Tư Duệ, không ngừng chuyển động lên xuống giữa hai chân cô, kích thích mọi điểm mẫn cảm nhưng lại không hề có ý tiến thêm chút nào nữa. Cô ghét bỏ cái cảm giác dâm dục này nhưng giờ khắc này lại ham muốn nó như một loại thuốc phiện.
Lôi Dực không vội vã với cô gái nhỏ này, đầu ngón tay thô to của hắn miết lấy đôi hồng đào trắng như sữa non ở trước mặt, xoa nắn nó nở rộ dưới lòng bàn tay. Điểm chóp màu đỏ bị hắn đùa bỡn càng trở nên cứng lại, sắc hồng mị hoặc tương phản với màu trắng thuần khiết kia chính là sự hấp dẫn chí mạng. Không kìm được lòng mà cúi đầu ngậm lấy mút vào, khiến cô gái trong lòng cong người rên rỉ.
– Ah.. Không được ngậm, mau nhả… Mau nhả ra
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!