Lạc Lối Giữa Danh Vọng - Chương 74: Bao nhiêu là đủ?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
47


Lạc Lối Giữa Danh Vọng


Chương 74: Bao nhiêu là đủ?


“Đại ân đại đức đến chết không quên”. Một câu ân đoạn nghĩa tuyệt này của cô nói ra quả thật quá dễ dàng.

Lôi Dực đờ người trong giây lát, hắn cứ như vậy mà trong mỗi giây phút tưởng chừng như đang bị đày đọa dưới địa ngục kia dùng toàn bộ sức lực nhìn chăm chăm vào người con gái trước mặt.

Tình cảm của hắn, sự nhân từ của hắn, trái tim hắn hết lần này đến lần khác bị xem như cỏ rác mà giẫm đạp, bị coi là bẩn thỉu mà khinh thường.

Hắn sống đến từng tuổi này, chưa từng có ai dám dùng cách này để đối xử với hắn. Lôi Dực xem cô là ánh dương duy nhất soi sáng toàn bộ thế giới tối tăm của hắn, mặc cho ánh sáng kia rời bỏ quá nhanh, khiến cho hắn cay mắt bỏng da vẫn bất chấp lao về phía trước, cho dù mất đi phương hướng vẫn không ngừng đuổi theo, chờ đến khi hắn kiệt sức gục người xuống, ánh sáng đó vẫn chưa một lần dừng lại đợi chờ.

– Duệ nhi! Thứ em nợ tôi, vĩnh viễn cũng không có cách nào trả đủ.

Nếu như cô có thể hoàn trả tất cả những lưu luyến, vấn vương, tất cả những xúc cảm khổ đau từng ngày giày vò hắn trong những năm qua thì thật tốt biết mấy. Chí ít hắn đã không phải áp chế lòng ngực đang giống như bị hàng vạn mũi dao nhọn khoét vào.

– Thứ tôi nợ em, cũng đã không có cách nào trở về.

Một thanh kẹo ngọt, một chiếc khăn lau đi vệt máu, nếu có thể quay lại thời điểm mười mấy năm trước, hắn thà rằng cả đời chưa từng gặp cô.

Bởi tồn tại trên thế gian này, một số người sống cả đời trong lạc lõng cũng không rõ điều bản thân thật sự muốn là gì, cũng có một số người sống cả đời trong đau khổ khi biết được thứ mình muốn nhưng để rồi vĩnh viễn cũng không thể có trong tay.

Thật ra hắn biết mình không có tư cách oán trách cô, bởi cái cách mà hắn bị đối xử cũng ứng với câu gieo nhân nào gặp quả đấy. Hắn dùng vũ lực cưỡng ép Tư Duệ, trong thời khắc đó đã làm thương tổn cả hai người.

– Cầu xin ngài, hãy buông tha cho tôi.

Người con gái trước mặt khụy gối xuống, tựa như một con búp bê sứ sắp sửa vỡ tan. Thái độ kiên quyết của cô, hành động dứt khoát vạch rõ ranh giới giữa bọn họ không khiến búp bê sứ sướt vỡ, mà lại khiến trái tim sắt thép của người đàn ông nát tan.

Đây là lần thứ hai Tư Duệ quỳ gối trước mặt hắn, một lần là bởi vì cầu xin hắn cứu lấy em trai cô, một lần là khẩn cầu hắn buông bỏ cố chấp ngần ấy năm giữa bọn họ.

Thật ra khi bắt đầu mối quan hệ này, hắn đã liều mình đem trái tim làm tiền cược, thế nhưng cố chấp trong một khoảng thời gian dài, hắn mất đi cả chì lẫn chài, không giữ được trái tim mình mà linh hồn cũng bị mang đi mất.

Bầu không khí trầm mặc đến đau lòng, ánh mắt của người đàn ông dần dần từ hoảng loạn hóa thành bi ai, một lúc lâu sau hắn mới khàn giọng lên tiếng.

– Em đi đi..

Ba chữ này, mang theo hơi thở, mang theo sự dịu dàng, mang theo thất vọng hóa thành tuyệt vọng.

Không biết vì sao lúc này, trong mắt Tư Duệ bởi vì câu nói kia mà nóng lên, đáy lòng không tránh khỏi chua xót. Cô đã có được đáp án mà cô muốn, cớ sao lại không cảm thấy dễ chịu chút nào.

Cô không thể rung động, cũng không thể nào yếu lòng, bởi hắn là chủ nhân ở cái thế giới mà cô sợ hãi, họ là hai đường thẳng bắt chéo giao nhau tại một điểm rồi vĩnh viễn chia đôi.

Đầu óc Tư Duệ rối rắm, cô muốn nhìn kĩ biểu cảm của người đàn ông trước mặt nhưng lại yếu đuối không dám ngẩng đầu. Bởi vì cô sợ điều gì ngay cả bản thân mình cũng không biết rõ.

Trong cái thời khắc mà Tư Duệ quay lưng, ngàn vạn đợt sóng dữ cứ như vậy mà tàn nhẫn cuốn lấy Lôi Dực, nhấn hắn chìm sâu vào bóng tối mịt mù. Hắn muốn hỏi cô rốt cuộc đã từng bao giờ yêu hắn chưa, nhưng lại chợt nhớ ra điều này vốn đã không còn quan trọng. Nếu như trong lòng cô có hắn, thì có thể trơ mắt nhìn hắn đau đớn tốt cùng hay sao. Hóa ra từ đầu đến cuối, hắn đều là một kẻ tự mình đa tình.

– Một khi rời đi, thì sẽ không còn đường quay trở lại.

Âm thanh của người đàn ông vang lên trong màn đêm cô tịch, như là nói với cô, cũng giống như là tự nhắc nhở chính mình. Cánh cửa kia một khi đóng lại, thì sẽ vĩnh viễn không mở ra thêm lần nào nữa.

Trả cô trở về với bầu trời chính là cách tốt nhất để cả hai đều không tiếp tục khổ sở, hoặc nói đó là cách tốt để làm một người chịu đựng tất cả đau đớn gánh vác thay phần của đối phương

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN