Lạc Lối Trong Tim Anh - Chương 38
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
73


Lạc Lối Trong Tim Anh


Chương 38


Xét nghiệm ADN trong cùng một ngày đã có kết quả, Giản Vi vẫn còn đang ngây ngốc ngồi ở hành lang bệnh viện, không biết diễn tả cảm xúc trong lòng như thế nào.

Cô thật sự có người thân sao?

Nhưng nếu như bọn họ là người thân của cô thật, vì lí do gì lại bỏ rơi cô?

Lâm Cẩn Ngôn vẫn luôn ở bên cạnh cô,nắm chặt lấy tay cô.

Gió thổi vào hành lang, khiến Giản Vi vì lạnh mà co rụt người lại, cả người run lên.

Lâm Cẩn Ngôn ôm lấy bả vai cô, đem đầu cô ấn vào trong lồng ngực.

Tay trái của Giản Vi ôm lấy eo của Lâm Cẩn Ngôn, ngửi thấy mùi thuốc là nhàn nhạt trên người anh cũng dần trở nên yên tâm hơn.

Chu Lâm Duyên cùng mẹ, còn có một cô gái khác của Chu gia, ngồi ở trên ghế đối diện, từ thời khắc bắt đầu nhìn thấy Giản Vi, bà ấy vẫn yên lặng ngồi ở đó mà rơi lệ. Bà rất muốn ôm con vào lòng, muốn đem gần hai mươi năm nỗi nhớ cùng tự trách nói cho con bé nghe.

Nhưng vừa rồi bà ấy chỉ muốn đi đến dắt tay cô, cô như bị cái gì làm cho kinh hãi, liền né tránh.

Chu Lâm Duyên thấy mẹ khóc đến thương tâm, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai, thấp giọng an ủi:” Mẹ, cho em ấy chút thời gian, em ấy đột nhiên biết được thân thế của mình, có chút không tiếp nhận được cũng là chuyện bình thường.”

Mẹ Chu dựa vào trong ngực của con trai, bụm mặt không một tiếng động mà rơi nước mắt.

Thời điểm kết quả ra tới, Giản Vi không dám nhìn, Lâm Cẩn Ngôn đi tới cầm tờ giấy trong tay nhìn một lát.

Thật lâu sau ngẩng đầu nhìn vào mắt Chu Lâm Duyên.

Chu Lâm Duyên đi tới chỗ Giản Vi.

Giản Vi nhìn anh ấy, có chút nhút nhát sợ sệt, vô thức siết chặt ngón tay.

Chu Lâm Duyên ngồi xổm xuống, tay anh nhẹ nhàng cầm lấy tay Giản Vi,ánh mắt thương tiếc mà nhìn cô chăm chú:” Anh trai đưa em về nhà.”

Mẹ Chu kích động mà chạy tới, ôm chặt lấy Giản Vi gào khóc:” Con gái, con gái của mẹ, con đã trở về rồi!”

Đối mặt với tình thân bất thình lình, Giản Vi giây phút này chân tay vô cùng luống cuống, cô không biết mình có nên vì tìm được người thân mà mừng rỡ như điên, hay là nên khóc lớn một hồi, vì đã chịu những thống khổ cùng tra tấn suốt mười mấy năm qua.

Cô không ngừng hỏi chính mình:vì cái gì mà những người cha khác sẽ đem con gái mình nuông chiều, sẽ nắm tay khi tan học, sẽ mau cho cô quần áo đẹp cùng cặp sách, sẽ cố gắng thỏa mãn những yêu cầu của con.

Mà cô nào có được! Từ nhỏ đến lớn, không phải bị mắng thì chính là bị đánh, đều vị sự xuất hiện của cha ở trước mặt mình mà nơm nớp lo sợ.

Cô cũng không ngừng trên dưới một lần mà hoài nghi: Cô có phải là do cha nhặt được hay không?

Hóa ra lại là sự thật.

Trước mặt cô lúc này là người thân ruột thịt của cô, nhưng vì sao đến bây giờ bọn họ mới xuất hiện?

Mẹ Chu có chút nóng lòng, nhưng Giản Vi hiển nhiên lại không hề có phản ứng gì.

Chu Lâm Duyên cùng Chu Vận đỡ mẹ ra ngoài, sau đó mới nhìn Giản Vi:” Có gì muốn hỏi sao?”

” Vì cái gì mà bỏ rơi tôi?” Muốn biết, cũng chính là điều duy nhất muốn hỏi.

Chu Lâm Duyên khóe môi chua xót:” Sao có thể bỏ rơi em được? Em được Chu gia chúng ta coi như hòn ngọc quý trên tay, sao có thể bỏ rơi. Khi em tròn một tuổi, bảo mẫu đưa em ra ngoài chơi, liền để em lạc mất…..”

” Là chúng ta không trông em cẩn thận, thực xin lỗi, em cho chúng ta một cơ hội, có thể bù đắp cho em thật tốt,có được không? ” Chu Lâm Duyên ngữ khí mang theo một chút cầu xin.

Giản Vi bất động một lúc lâu, còn có chút không thể tin được hỏi:”Anh thật sự…. Là anh trai tôi sao?”

– —————–

Chu gia cũng là một danh gia vọng tộc, so với nhà họ Lâm không hề thua kém.

Giản Vi lần đầu tiên đến nhà Chu gia, đã bị sự giống nhau của các hoa viên làm cho hoảng sợ.

Mẹ Chu đã ở trong sân chờ, thấy xe đi vào, vội tiến lên.

Giản Vi từ trong xe đi ra, bà ấy liền kích động mà cầm chặt tay cô, nước mắt lại thi nhau rơi xuống:” con gái, con gái ngoan của mẹ, con đã về nhà rồi.”

Giản Vi cười cười, nhất thời không biết nên nói cái gì.

Mẹ Chu nắm tay cô đi vào trong nhà, vừa đi vừa nói:” Mẹ đã bố trí phòng cho con, cũng không biết con có thích hay không, chờ lát nữa con nhìn xem, nếu mà không thích liền nói vói mẹ,mẹ sẽ bố trí lại cho con một lần nữa.”

Khi nói chuyện đã tới phòng khách rồi, một người hơn 50 tuổi hướng về phía cô khom lưng chào cô một tiếng tiểu thư.

Giản Vi không thể đảm đương nổi, vội vàng xua tay:” Bác cứ gọi cháu là Giản Vi.”

Bà Chu vui vẻ mà giới thiệu:” đây là dì Mai, về sau con có yêu cầu gì cứ nói với bà ấy.”

Giản Vi vội vàng hướng đến chỗ dì Mai gật đầu lễ phép:” Chào dì.”

Dì Mai đầy mặt tươi cười:” Chào đại tiểu thư!”

Bà Chu cùng Giản Vi đi lên lầu, lầu hai có ánh sáng tốt nhất, mở cửa, bên trong phòng được sơn màu xanh nhạt cùng màu trắng, giống như hòa cùng tổng thể của căn nhà.

Bà Chu nắm tay Giản Vi đi vào:” con gái à, về sau đây là phòng của con,con nhìn xem có chỗ nào không ưng ý mẹ lập tức đi sửa.”

Giản Vi giật mình, nghiêng đầu nhìn về phía bà:” Con…. Về sau được ở đây sao?”

“Đương nhiên!” Chu Lâm Duyên thanh âm từ bên ngoài truyền đến.

Giản Vi quay đầu lại, anh ấy đứng ở ngoài cửa nói:” Trước kia em không có chỗ ở, tạm thời phải ở nhà của Lâm Cẩn Ngôn, hiện tại chúng ta có nhà tại sao phải để em ở nhờ nhà người khác.”

“Chính là anh….”

“Là bạn trai của em?” Chu Lâm Duyên đột nhiên ngắt lời cô, ánh mắt cố chút nghiền ngẫm.

Giản Vi gật gật đầu nói:” Em ở đó cùng với Lâm Cẩn Ngôn khá tốt.”

Cô vẫn tưởng rằng có thể ở cùng Lâm Cẩn Ngôn, nơi này tuy rằng có cha mẹ cùng anh trai, nhưng mấy năm nay chưa từng có gặp qua, đột nhiên muốn cùng bọn họ sống cùng nhau, cô vẫn chưa thể quen được.

Chu Lâm Duyên không đồng ý, nói:” Không thể được, em là thiên kim tiểu thư nhà chúng ta, còn chưa xuất giá, như thế nào có thể tùy tiện ở trong nhà một người đàn ông khác chứ.”

“Nhưng….”

“Con yên tâm ở lại,nơi này là nhà của em.” Chu Lâm Duyên yên lặng nhìn cô.

Bà Chu nắm lấy tay Giản Vi, ánh mắt khẩn cầu, thấp giọng nói:”Con gái, liền ở lại đi, để mẹ được chăm sóc cho con, được không?”

Giản Vi nhìn người phụ nữ dịu dàng hiền lành trước mặt, trong lòng ở một nơi nào đó khẽ dâng lên một cảm giác gì đó, trong lòng cũng mềm mại hơn.

Đây là mẹ của cô, không chỗ nào nương tựa mà phiêu bạt mười mấy năm, cô rốt cuộc cũng có nhà.

– —————-

Người Chu gia đến đón Giản Vi đi ngày đó, Lâm Cẩn Ngôn ở bên cạnh, khuôn mặt đen như than, ánh mắt nhìn Chu Lâm Duyên, hận không thể đâm cho hắn vài nhát.

Giản Vi ở trên lầu thu dọn đồ đạc, Chu Lâm Duyên ngồi ở sô pha ngoài phòng khách, Lâm Cẩn Ngôn đứng ở phía cửa sổ sát đất, hai tay khoanh trước ngực nhìn Chu Lâm Duyên chằm chằm.

Cuối cùng Chu Lâm Duyên đành phải mỉm cười, nâng chén trà đến trước mặt Lâm Cẩn Ngôn:” Lâm tổng, tại sao không lại đây uống ly trà?”

Lâm Cẩn Ngôn lạnh mặt liếc anh ấy một cái, đi nhanh lên lầu.

Trong phòng ở trên lầu ba, Giản Vi đang ngồi xổm trên mặt đất,mang tất cả quần ào của Lâm Cẩn Ngôn mua cho cô bỏ vào trong vali.

Cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng “rầm” một cái rồi đóng lại.

Giản Vi khẽ ngẩng đầu:” Lâm….. Ân!”

Chưa kịp nói chuyện, Lâm Cẩn Ngôn đột nhiên đem cô từ trên mặt đất kéo lên, cúi đầu thật mạnh mà ngăn chặn môi cô.

Nụ hôn bất thình lình, khiến Giản Vi sợ tới mức trợn tròn mắt, đôi tay theo bản năng nhanh chóng đặt ở trên vai anh.

Nụ hôn của anh hung hăng tàn nhẫn, đầu lưỡi cường thế mà cậy mở răng cô, dùng sức cắn mút môi cô.

Giản Vi bị hôn đến môi lưỡi đều đau, trong cổ họng phát ra tiếng ô ô,đôi tay chống trên người Lâm Cẩn Ngôn muốn đem cả người anh đẩy ra.

Lâm Cẩn Ngôn lại hôn mãnh liệt hơn trước, đột nhiên nâng mông cô nhấc lên, chân dài chỉ cần bước một bước, đã đem Giản Vi đè trên tường.

Giản Vi thân thể bị treo trên không, sợ tới mức nhanh chóng ôm chặt cổ Lâm Cẩn Ngôn, hai chân dùng sức kẹp chặt hông anh.

Triền miên kịch liệt hôn,như muốn rút hết không khí trong người cô, chỉ cảm thấy đầu óc nổ vang, không thở nổi.

Cô kêu thảm, cảm thấy chính mình đang dần bị anh hòa tan, Lâm Cẩn Ngôn cuối cùng cũng buông lỏng cô ra.

Cô đỏ bừng mặt,Lâm Cẩn Ngôn vừa buông ra liền lập tức thở dốc, thân thể dán ở trên vách tường, đầu tóc rối tung, môi bị hôn đến sưng đỏ, đôi mắt ươn ướt mà nhìn anh.

Lâm Cẩn Ngôn gắt gao nâng Giản Vi, vùi đầu ở cổ cô mà thở hổn hển.

Giản Vi cả người cũng nhũn ra, cả người bám trên người Lâm Cẩn Ngôn.

Ánh mắt có chút trống rỗng mà nhìn về phía trước, môi hồng hơi bĩu, ngực không ngừng phập phồng lên xuống, điều chỉnh hô hấp.

Thật lâu sau, Lâm Cẩn Ngôn mới từ cần cổ ấm áp của Lâm Cẩn Ngôn ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ, gắt gao mà nhìn cô.

Chân Giản Vi ở bên hông Lâm Cẩn Ngôn vừa chặt lại vừa lỏng, đáng thương mà nhìn anh:” Lâm Cẩn Ngôn chân em tê rồi!”

Lâm Cẩn Ngôn ánh mắt thật sâu mà nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, rốt cuộc đem cô bế lên, xoay người đi đến bên mép giường, đồng thời thả cô xuống, sau đó lại áp thân mình cao lớn xuống, hai tay dùng sức mà chống ở hai bên sườn, nhìn chằm chằm cô, tiếng nói có chút khàn khàn, rốt cuộc mở miệng:” Đừng đi, có được không?”

Giản Vi mím môi, vòng tay qua ôm eo anh, mềm mại nói:” Chúng ta không phải không thể gặp mặt, ngày thường nếu không có tiết em sẽ đến công ty tìm anh.”

Lâm Cẩn Ngôn bạnh cằm, nhìn chằm chằm cô, không nói gì.

Giản Vi cầm tay anh, khẽ lắc, giọng nói làm nũng:” Lâm Cẩn Ngôn, anh đừng như vậy có được không?”

Lâm Cẩn Ngôn không chịu được trước sự làm nũng của cô, trong lòng tức khắc mềm xuống, sau một lúc lâu, đột nhiên cúi người, ở trên môi cô dùng sức cắn một chút, nghiến răng nghiến lợi nói:” Thật muốn nhanh chóng cưới em về nhà!”

– ————–

Giản Vi bị Chu Lâm Duyên mang về nhà, bà Chu càng có nhiều thời gian cùng con gái ở chung, Chu Lâm Duyên liên hệ với trường học, xin cho nàng không cần phải ở trường, vừa lúc trường đang thi cuối kỳ, nên Giản Vi không có tiết học, ngày ngày đều ở trong nhà.

Có lẽ là do quan hệ huyết thống, nên một tuần sau, cô cùng người nhà Chu gia càng ngày càng gần gũi.

Chu gia tổng cộng có ba người: mẹ, anh trai cùng một người chị lớn hơn cô ba tuổi. Còn cha cô đã mất một năm trước do bệnh tật.

Họ hàng thân thích nhà Chu gia rất nhiều, mỗi ngày đều tới nhận cô, có đau lòng mà khóc cũng có vui mừng, cô bận rộn trong ngoài tiếp đón khách, chân không chạm đất, sách cũng không thể đọc, càng miễn bàn tới chuyện đi gặp Lâm Cẩn Ngôn.

Buổi tối khó có được ngày không phải xuống dưới, lại bởi vì ban ngày quá mệt mỏi, có đôi khi đang nói chuyện liền ngủ quên, khiến Lâm Cẩn Ngôn vô cùng tức giận.

Bị bỏ quên vài lần, Lâm Cẩn Ngôn cả người khí lạnh vây quanh, mỗi ngày đi làm đều đen mặt, khiến cho nhân viên sợ tới mức không dám thở mạnh.

Mọi người lén bàn luận sôi nổi:” sếp tổng không phải là đang thất tình đấy chứ?”

“Không thể nào, nhanh như vậy đã thất tình sao?”

“Tôi thấy rất có khả năng, Giản Vi đã vài ngày không có tới công ty rồi.”

“Trời ạ, sếp thật đáng thương, thật vất vả lắm mới thoát được kiếp sống độc thân, nhanh như vậy đã trở về rồi.”

– —————-

“Thất sủng” Lâm Cẩn Ngôn trong lòng giống như bị mèo cào, thường thường nhìn điện thoại di động một cái, trước kia hai người có thể gọi mười mấy cuộc điện thoại, mấy ngày nay có thể gọi được ba cuộc điện thoại cũng có thể xem là nhiều, anh không chủ động gọi, tiểu tổ tông kia đôi khi thường quên gọi điện cho anh.

Trong tình yêu đàn ông luôn có chút ấu trĩ, Lâm Cẩn Ngôn cũng vậy, có chút giận dỗi mà nghĩ con nhóc không gọi điện cho anh, anh cũng không gọi.

Kiêu ngạo, mãi cho đến giữa trưa tan tầm, rốt cuộc không nhịn được nữa đen mặt gọi điện cho cô.

Điện thoại vang lên vài tiếng cũng có người bắt máy.

Đầu kia điện thoại có tiếng ồn ào, có tiếng pháo,Lâm Cẩn Ngôn nhíu mày:” Em đang ở đâu?”

Giản Vi:” Em đang ở quê.”

Ngày hôm qua nửa đêm Chu Lâm Duyên đi công tác trở về, nói với cô muốn tham gia sinh nhật của ông nội, muốn đưa cô về quê tế Tổ, sáng sớm liền thu dọn đồ, vừa đến nơi, đang chuẩn bị gọi điện cho Lâm Cẩn Ngôn thì cũng là lúc anh gọi điện đến.

Diệp thành cách đây gần 3 giờ bay, Lâm Cẩn Ngôn nghe xong liền kêu lên một tiếng tức giận, đem vợ của anh đoạt đi rồi, còn đưa cô ấy đi xa như vậy.

Mạnh Dao vừa lúc gõ cửa xong liền đi vào, đưa cho Lâm Cẩn Ngôn một phần tư liệu:” Lâm tổng, tập đoàn bên kia vừa mới đem kế hoạch hợp tác tới, ngài xem…..”

Lâm Cẩn Ngôn trực tiếp một tay lấy tư liệu, sau đó ném vào thùng rác:” Hợp tác cái rắm!”

Chu Lâm Duyên kia hại anh vài ngày rồi không gặp được vợ, còn nghĩ muốn cùng anh hợp tác???

Dừng lại vài giây, cắn răng phân phó:”Đặt cho tôi một vé máy bay đi Diệp thành vào buổi chiều nay.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN