Lạc Lối - Chương 21
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
152


Lạc Lối


Chương 21


Trốn tránh

Ngày 2 tháng Tư 2007

Hôm nay là thứ Năm, tôi lại tới trước cửa khách sạn, mà không tin nổi điều đó. Hiển nhiên, Joe không đến. Cơn giận dữ của tôi không nguôi, sau nửa giờ tôi đã giậm chân và chửi rủa ông ta một mình trên phố. Những người qua đường quay lại, nhưng tôi không để ý đến họ, lúc này tôi chỉ có một ý nghĩ duy nhất trong đầu: lấy lại tiền của mình.

Khi đã trở về nhà, tôi để lại một lời nhắn tức giận vào điện thoại của ông ta, cái điện thoại vẫn luôn không có tín hiệu trả lời, bằng cách hét lên với ông ta rằng ông ta nên gọi lại cho tôi để trả tôi tiền. Câm lặng suốt ba ngày. Ba ngày tôi chờ đợi lo lắng cho số phận mình, tôi khóc ngay khi nghĩ tới Paris. Tôi lờ mờ nhìn thấy tháp Eiffel, và tất cả những dự định tốt đẹp của tôi sụp đổ.

Ba ngày sau, điện thoại của tôi reo:

– Laura?

Tôi nhận ra giọng của ông ta ngay lập tức. Tôi phẫn nộ.

– Mẹ kiếp, Joe, ông chẳng coi tôi ra gì cả, tôi muốn ông mang tiền đến cho tôi ngay lập tức!

Tôi hét vào máy điện thoại. May sao, chỉ có mình tôi ở nhà.

– Tôi biết, Laura, tôi biết. Đợi đã, để tôi giải thích cho em…

– Giải thích cái gì? Ông chỉ là một tên đểu giả, mang tiền trả tôi ngay lập tức!

– Laura, giờ tôi không ở nhà. Tôi đã bị một cơn đau tim, tôi đang dưỡng bệnh ở miền Nam, gần Perpignan.

Tôi ngừng tràng chửi rủa của mình lại một lát.

– Tôi đã muốn chuyển khoản cho em, nhưng vợ tôi đã chặn tài khoản của tôi. Tôi cho rằng cô ấy nghi ngờ điều gì đó.

Laura cũ có lẽ sẽ tin không do dự. Laura mới được sinh ra vào cái ngày cô ấy bị lừa, không để mình bị cám dỗ bởi những lời dối trá này nữa.

– Tôi không tin ông, Joe, thế không ổn nữa rồi. Trả tôi tiền.

– Laura, tôi nói thật với em đấy, tôi rất ốm, tôi bị ung thư. Tôi sẽ không sống được lâu nữa.

Câu nói này làm máu tôi đông lại. Thú thật tôi đã cảm thấy đau đớn khi nhận được tin ấy, bất chấp tất cả những gì ông ta đã làm với tôi. Tuy nhiên, tình cảm này không kéo dài hơn một giây, tôi lại căm thù ông ta. Ông ta tiếp tục:

– Nghe tôi này, Laura, ngày mai tôi sẽ rời đây. Chúng ta phải gặp lại nhau, để tôi đưa tiền cho em. Tôi sẽ trả tiền cho em, hứa đấy. Và hơn nữa, tôi thực sự muốn gặp lại em.

Tôi cúp máy. Tôi không tin điều đó nữa. Tôi sẽ không bao giờ tin ông ta nữa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN