Trước hôm diễn ra cuộc thi một ngày Thiên Ý đã chuẩn bị hành lý để rời khỏi Vân Phong mà trở về Bất Kiến, vài tháng tới chuyện bảo vệ Lưu Ngọc Lễ được giao lại cho đội phó đội vệ sĩ là Gia Hạo phụ trách.
Đứng nhìn tủ quần áo chỉ còn trơ trọi vài chiếc váy mà anh mua cho, Thiên Ý quyết định bỏ nó ở lại, những thứ này thật sự không hợp với cô.
Đóng sầm cửa tủ quần áo lại, Thiên Ý kéo theo chiếc vali đen rời khỏi căn phòng, cô chầm chậm bước xuống nhà nơi Gia Hạo và Khắc Huy đã đợi sẵn, họ chạy đến kéo vali giúp Thiên Ý
” Để tôi mang ra xe cho cô “
” Không cần tôi tự làm được.
“
Dương Thiên Ý quay đầu nhìn về phía nhà bếp thì thấy Lưu Ngọc Lễ đang nói chuyện điện thoại, anh có lẽ còn chẳng để ý đến cô, đột nhiên cảm thấy có hơi chạnh lòng, đôi mắt của cô buồn thấy rõ
Gia Hạo vỗ vai Thiên Ý
” Ông chủ nói chuyện điện thoại với Lâm Vũ, có việc gấp đó “
Có lẽ sợ cô buồn nên Gia Hạo mới thay Lưu Ngọc Lễ giải thích nhưng thật ra Thiên Ý hiểu mà
Khắc Huy ở bên cạnh lên tiếng
” Bao giờ thì khóa huấn luyện mới xong vậy đội trưởng ? “
” Bình thường sẽ là 3 tháng, nhưng tết sẽ được nghỉ mấy ngày, tôi sẽ tìm các cậu đi chơi mấy hôm ? “
Mấy người bọn họ bình thường bị cô giao nhiệm vụ làm đến đầu tắt mặt tối nhưng bây giờ không có Thiên Ý lại không chịu được.
” Cô không tham gia giành đồng xu vàng sao đội trưởng ? Đó là mong ước của cô mà “
Đôi mắt Thiên Ý có chút trầm buồn, cô hít một hơi thật sâu rồi gượng cười
” Một trong hai người các cậu lấy là được rồi, sau này cho tôi mượn xem thử “
” Nhưng làm gì có chuyện đội phó lại có đồng xu vàng hơn bậc đội trưởng chứ ? Tôi lấy được cũng không vui vẻ gì “
Gia Hạo nói một cách không cam lòng, Thiên Ý thấy không khí trì xuống liền đổi sang vấn đề khác
” Cậu mang hành lý đến chưa ? Trên tầng còn nhiều phòng lắm, cậu chọn một phòng là được.
“
” Tôi đâu có ở đây “
Thiên Ý ngớ người ra, đôi mắt trò xoe nhìn cấp dưới của mình
” Cậu không ở đây làm sao bảo vệ ông chủ ? “
Khắc Huy bên cạnh lên tiếng thay cho Gia Hạo
” Ông chủ nói nó sẽ ở một căn căn hộ gần đây khi nào ông chủ ra ngoài sẽ gọi bọn tôi theo cùng, chứ đâu phải ai cũng có được diễm phúc ở cùng với người đứng đầu Đại Ưng chứ.
”
Diễm phúc ? Là phúc hay họa còn chưa biết được, Thiên Ý toàn thấy chuyện trái ngang kể từ khi hai người dọn về sống chung một nhà
Gia Hạo nghe xong rùng mình
” Diễm phúc này tôi không dám nhận đâu, đội trưởng cô phải can đảm lắm mới ở cùng với ông chủ đấy.
“
Thiên Ý nhìn đồng hồ trời cũng đã muộn, sợ nếu nán lại nữa khi về tới Bất Kiến trời sẽ tối mất không kịp tiến độ công việc.
” Tôi đi trước đây, nói ông chủ một tiếng giúp tôi “
Thiên Ý gật đầu chào bọn họ xong lại kéo vali rời khỏi, cô…không dám ngoái đầu lại nhìn người đó, cô sợ bản thân sẽ không nỡ, sợ chưa kịp đi đã cảm thấy nhớ, sợ bản thân lại tiếp tục tổn thương nhưng vẫn cố chấp ở lại bên cạnh anh một lần nữa.
Cho đến khi nghe thấy tiếng xe rời khỏi gara Lưu Ngọc Lễ mới dừng lại cuộc điện thoại giả vờ của mình, bàn tay siết chặt chiếc điện thoại đến sắp vỡ nát, lần đầu tiên sau khi ngồi vào vị trí tối cao anh bị một người đối xử tàn nhẫn như vậy, anh cảm thấy quyền lực của mình bỗng nhiên bị giới hạn bởi một người, Lưu Ngọc Lễ không muốn điều đó xảy ra một chút nào
” Ông chủ, hôm nay chúng ta có nhiệm vụ gì không ? “
Gia Hạo đút tay vào túi quần đứng nghiêm chỉnh sau lưng anh sẵn sàng chờ lệnh nhưng Lưu Ngọc Lễ sau đó lại chỉ phán một câu xanh rờn
” Cút đi “
Xong anh chầm chậm bước về phía cầu thang rồi đi lên tầng trên, cả Khắc Huy và Gia Hạo đều hoàn toàn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì
” Tao đã làm gì sai sao ? “
” Ông chủ mắng mày thì chắc là vậy rồi đó “
…
Lưu Ngọc Lễ không trở về phòng mình mà đi vào phòng của Thiên Ý, anh có thể cảm nhận mùi hương cơ thể của cô vẫn còn thoang thoảng đâu đây.
Anh vô thức chạm vào chiếc ghế Thiên Ý từng ngồi, mặt kính cô từng ngồi trước gương chải tóc, khắp căn phòng đều là hình bóng của Thiên Ý chân thật một cách đến đáng sợ nhưng khi anh muốn chạm vào thì tức khắc liền tan biến.
Lưu Ngọc Lễ đi đến trước tủ quần áo rồi kéo nó ra, những chiếc váy xinh đẹp được treo thẳng tấp trên sào cũng đủ hiểu chủ nhân của nó từng trân trọng những món đồ này như thế nào cuối cùng lại không mang nó theo.
Cầm lấy chiếc váy mà Thiên Ý từng thử trong đợt ở trung tâm thương mại, anh vuốt ve nó một cách nhẹ nhàng và trân trọng chưa từng có, sau đó lại nhớ đến từng chuyện từng chuyện giữa hai người từng trải qua trong 9 năm, 9 năm qua lần đầu tiên anh để ý đến người đó như vậy, thật muốn biết trong đầu Dương Thiên Ý đang suy nghĩ điều gì, rốt cuộc giữa hai người tại sao đột nhiên lại có khoảng cách lớn như vậy ?
Anh nhớ đến Thiên Ý vì mình mà chịu biết bao thương tích nhưng không hề oán than nhưng lại đỏ hoe đôi mắt vào lúc anh dẫn người phụ nữ khác vào nhà.
Nắm chặt chiếc váy trong tay gương mặt Lưu Ngọc Lễ lạnh như tờ không chút cảm xúc
” Rốt cuộc cô muốn tôi phải làm sao đây Dương Thiên Ý ? “
Đôi mắt từ vô cảm chuyển sang điên cuồng, anh chạy đến bên cửa sổ kéo rèm lại, cả căn phòng bao trùm một màu tối om, Lưu Ngọc Lễ ngã người xuống giường bắt đầu có những hành động kì lạ, anh giống như một con sói đáng sợ vuốt ve thân mình trên chiếc giường êm ái, một tay cầm váy của Thiên Ý, tay còn lại đưa lên hông vội vã tháo thắt lưng ra.
Anh hít hà mùi hương trên chiếc váy mà cô từng mặc rồi bắt đầu có những tưởng tượng không thể tin được, anh đang nghĩ đến cảnh tượng một Dương Thiên Ý đang nằm dưới thân mình, gương mặt của cô…tiếng hét của cô…càng suy nghĩ Lưu Ngọc Lễ càng trở nên hưng phấn, anh kéo chăn trùm ngang hông rồi bắt đầu tự xử , tay trái vẫn nắm chặt chiếc váy không ngừng hít hà, một lát sau xong việc mới thấy Lưu Ngọc Lễ dừng lại.
Cả người anh toát hết mồ hôi anh mỉm cười mà ngắm nhìn chiếc váy đang bị vò cho nhăn nhúm, anh chợt nghĩ cảm giác lúc nãy cũng…!thật tuyệt.
Giọng anh khản đặc tự nói với chính mình
” Dương Thiên Ý, mọi chuyện sẽ không như ý cô muốn đâu, tôi mới là người quyết định tất cả, cứ chờ đi.
“