Lạc Nhau Một Đời - Chương 37: 37: Không Được Hồi Đáp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
36


Lạc Nhau Một Đời


Chương 37: 37: Không Được Hồi Đáp


Tất cả rời đi trả lại cho Thiên Ý một không gian yên bình, cô mệt mỏi đi đến bên sofa rồi ngồi xuống nét mặt vô cùng kém sắc.

Giọng nói vẫn còn thều thào yếu ớt
” Sau này anh đừng gây thêm chuyện với ông chủ nữa “
Với Trương Thành đây là lời nói mang sự trách móc, anh chỉ tay về phía cửa rồi lớn giọng
” Tất cả là do Lưu Ngọc Lễ gây ra, Thiên Ý…tôi đang bảo vệ cô mà “
Nhìn thấy ánh mắt đỏ hoe của Thiên Ý Trương Thành mới tiết chế cảm xúc của mình lại.

Giọng cô có hơi nghẹn
” Đừng vì tôi mà làm mấy chuyện ngu ngốc này nữa, hai người là anh em với nhau chỉ có tôi mới là người ngoài.

Anh chứng kiến ông chủ có được vị trí này như thế nào, anh cũng là người ủng hộ anh ấy từ những ngày đầu tiên.

Đáng lý ra không nên vì chút chuyện này mà gây nhau “
Trương Thành hững lại một nhịp, thấm thía từng lời nói thốt ra từ miệng của Thiên Ý nhưng lại không thể hoàn toàn phủ nhận chuyện tốt mà Lưu Ngọc Lễ làm ra
” Thiên Ý, tuy tôi đã thừa biết câu trả lời nhưng tôi vẫn muốn hỏi cô…cô yêu A Lễ đến mức độ đó sao ? Vì cậu ta mà bỏ mạng hay yêu mà không cần hồi đáp cô đều có thể chấp nhận sao ? “

Lúc Trương Thành nói đến đoạn không được hồi đáp thì nước mắt của cô đã không thể kiềm chế được nữa mà rơi lúc nào chẳng hay, Thiên Ý vội lau giọt nước mặt còn vương trên khuôn mặt, cô hít hà một hơi rồi ngẩn đầu lên đối diện Trương Thành
” Trương Thành anh hứa với tôi đi…đừng bao giờ nhắc đến việc này thêm một lần nào nữa, cũng đừng gây chuyện với ông chủ nữa được không ? “
” Thiên Ý…”
Tiếng nói đáng thương của cô lại tiếp tục vang lên như một sự cầu xin
” Anh hứa với tôi đi “
Trương Thành cắn răng, anh vì thương cô nên mới gật đầu chấp nhận yêu cầu này dù biết nó thực sự vô lí
” Được, tôi biết rồi “

Tại một quán nước trong con hẻm nhỏ, Chung Tiểu Anh ngồi vắt chéo nhân điệu đà thưởng thức ly cam ép mát dịu, đối diện với cô ta là một người đàn ông mặc áo jean đen trùm kín người trông rất bí ẩn
” Đã có thông tin gì rồi ? “
Chung Tiểu Anh đặt ly nước xuống chậm rãi nói
” Vấn đề liên quan đến ma túy tôi không tìm hiểu được, có vài lần tôi nghe đám vệ sĩ bàn chuyện nói là tổ chức hình như được đặt ở trấn Bất Kiến.


” Bất Kiến ? “
Lữ Gia Duy đặt một câu nghi vấn lớn, Chung Tiểu Anh nhướng mày
” Ừ, hình như là vậy.

Bình thường Lưu Ngọc Lễ nói chuyện điện thoại đều bảo tôi ra ngoài nên mấy chuyện phi pháp anh ta làm tôi không rõ lắm, còn về Ruppie thì không có gì đáng ngờ “
” Vậy Lưu Ngọc Lễ tin tưởng nhất là ai ? Cô có thể khai thác thông tin từ người đó “
Chung Tiểu Anh phì cười, cô ta lắc đầu cảm thán
” Người anh nói còn khó tiếp cận hơn Lưu Ngọc Lễ gấp trăm lần, cô ta là quản lý của Ruppie kiêm vệ sĩ của Lưu Ngọc Lễ, nhưng thời gian qua không biết đi đâu gần đây mới gặp lại.

Nghe nói Lưu Ngọc Lễ tin tưởng cô ta nhất, mối quan hệ của hai người đó cũng có chút bất thường.


” Người đó tên gì ? ”
” Dương Thiên Ý…lợi hại lắm đấy đừng tưởng là nữ nhân thì dễ ra tay.


Lữ Gia Duy đứng dậy rời khỏi ghế
” Tôi biết rồi “

Tại thư phòng ở căn biệt thự của Lưu Ngọc Lễ, anh đứng quay người nhìn ra ngoài cửa sổ, tay cầm điếu thuốc lá cho lên miệng hút một hơi thật sâu rồi lại phả ra làn khói trắng ngần
” Phía đối tác thật sự không thể hoãn lại cuộc giao dịch được sao ? “
Lâm Vũ đứng sau lưng anh nghiêm túc mà nói
” Đây là loại hàng mới do phía Châu Âu chế tạo, được biết còn tuyệt vời hơn lô lần trước.

Nếu như không tranh thủ đàm phán để chiếm vị thế cung cấp độc quyền ở Châu Á thì chúng ta sẽ rất thiệt thòi.

Chuyện này em không ra mặt được chỉ có thể là anh tự mình đi thôi “
Lưu Ngọc Lễ thở dài một hơi, anh bước đến kéo ghế ngồi xuống rồi dụi điếu thuốc vào gạt tàn
” Gần đây tinh thần không được tốt cho lắm, lại thêm xảy ra chút chuyện “
” Em biết mấy gã tây đó lần nào bàn chuyện cũng thích ép người khác uống rượu, lại còn có mấy nguyên tắc kỳ quặc không được để vệ sĩ đi theo, lần nào hắn cũng đòi Trương Thành cùng đến đúng là bệnh hoạn “
Khóe môi Lưu Ngọc Lễ cong lên, anh lắc đầu
” Tên cầm đầu Louis đó thích Trương Thành, chỉ cần đưa cậu ta theo thì lần nào mọi chuyện cũng suông sẻ.


Lâm Vũ không nhịn được mà phì cười
” Giao dịch lần nào cũng diễn ra suốt mấy ngày hóa ra là vì hắn ta muốn ở cạnh Trương Thành, cũng may người hắn ta thích không phải em nếu không em phải bỏ ăn hết mấy ngày mất.


Lưu Ngọc Lễ tự ngồi lẩm bẩm một mình
” Ít nhất phải 3 ngày mới hoàn thành xong giao dịch, như vậy chẳng phải là bỏ lỡ đêm giao thừa rồi sao ? “
Lâm Vũ gãi đầu khó hiểu
” Bình thường anh đâu có để tâm lắm tới mấy vấn đề này, tự nhiên năm nay muốn đón giao thừa vậy ? “
Lưu Ngọc Lễ chợt nhớ đến mọi năm khi ở thời khắc chuyển giao năm mới anh đều là ở cùng với Thiên Ý.

Nhưng khi ấy anh chẳng quá để tâm đến vấn đề đó cả hai chỉ là lướt ngang qua dòng người tụ họp lại xem pháo hoa một cách hững hờ.

Bây giờ anh lại muốn thực hiện việc mọi năm đều trải qua đó một cách nghiêm túc hơn, lãng mạn hơn chỉ có điều anh nhận thấy Thiên Ý đã không còn như trước kia nữa.
” Gọi điện cho Trương Thành, bảo cậu ấy cùng tôi trở về Bất Kiến thực hiện giao dịch “
” Vậy…vệ sĩ thì sao ? Có phải về luôn không ? Chúng ta đâu cần ở lại Vân Phong làm gì nữa “
Lưu Ngọc Lễ nhắm nghiền đôi mắt lại, anh tựa người ra sau ghế
” Tất cả…cùng về “

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN