Lạc Thiên Tiên Đế
Quyển 2 - Chương 1: Vũ Thiên Long tóc trắng
Q2 (Vận Mệnh Trớ Trêu)
Vũ Thiên Long âm trầm nhìn Hứa Vân Phi, tà tà cười, đôi mắt phát ra tinh mang sắc bén, sau cùng cắn xuống môi dưới làm ra quả quyết, dứt khoát nói: ” Ta muốn cùng ngươi thực hiện một cái giao dịch! “.
” Ồ! Giao dịch gì? ” Lý Vân Phi nửa bĩu môi, cũng ngẩng đầu nhìn, chăm chú lắng nghe.
” Bổn tôn biết, trên đời chỉ có hai cách duy nhất là có thể khiến cho ngươi hoàn chỉnh phục sinh, cách thứ nhất: Đoạt xá ta, cách này ngươi không làm được, cách thứ hai: Tìm đến Thăng Long Hoàng Thành! “.
Vũ Thiên Long cố tình nhấn nhá khiến cho thanh âm trầm bỗng nhịp nhàng vang vọng, nghe ra cực kỳ rõ ràng.
Lời nói cuối cùng vừa rơi xuống, vẻ mặt Hứa Vân Phi bỗng nhiên đại biến, hắn lại một lần nữa nhắm vào, mở ra hai mắt, tại thời điểm này sự thâm thúy vốn có trong ánh mắt triệt để biến mất, thay vào đó là nồng đậm sự kích động cùng một chút mờ mịt, mông lung bất định.
Thanh âm khàn khàn, Hứa Vân Phi nhẹ giọng: ” Thăng Long Hoàng Thành! Ngươi biết nó ở đâu? “.
Rốt cuộc thần sắc mang theo mong chờ, đỏ mắt nhìn hướng Vũ Thiên Long.
” Ta biết, nên mới muốn cùng ngươi thực hiện giao dịch này! “.
” Là giao dịch thế nào? “.
” Hóa Hư kỳ có thể luyện ra thân ngoại hóa thân! Ngay lúc này đây ta không làm được, bất quá, nếu tàn hồn của ngươi chấp nhận đi dung hợp làm một cùng nghịch tâm của ta, tất nhiên cũng sẽ có năm thành quyền hạn đối với bổn tôn, đến lúc đó còn lo không lấy được Thăng Long Hoàng Thành? Hơn nữa, bây giờ chuyện gia tộc vô cùng gấp gáp, ta thực không có nhiều thời gian! “.
Đoạn đối thoại tiếp theo ngoại giới không người thứ ba biết đến, chỉ thấy Vũ Thiên Long đang phi hành trên bầu trời giờ phút này tóc đen nhanh chóng hóa thành trắng bạc, nhục thân bốn phía chớp mắt bị tử khí bao trùm, u vụ quấn quanh.
Hắn cảm giác lực lượng trong cơ thể tựa hồ vô cùng vô tận, như núi lửa vạn năm tích nhiệt nay phát tiết phun trào vậy, theo sự điên cuồng nồng đậm biểu hiện ra trong ánh mắt mà ầm vang bộc phát.
Uy áp mãnh liệt quá khứ chưa từng có tự thân lan tràn, quấy cho hư vô bốn phía nhấc lên phong bạo ngập trời, thiên địa oanh minh, tầng không chao đảo, một đoạn đường này bỏ qua thủ đoạn phi hành, cùng với tu vị bạo tăng, Vũ Thiên Long trực tiếp na di.
Uy áp kinh tâm động phách phô thiên cái địa mà khuếch tán, thần thức triệt để buông ra hết bên ngoài, bao phũ về phía trước khuôn viên hàng vạn dặm, tốc độ không đổi kéo theo trời đất oanh minh, giờ phút này tu vị Vũ Thiên Long điên cuồng mà tiến giai, thăng hóa từng mảng lớn.
Trực tiếp nhảy đến Nguyên Anh sơ kỳ, Nguyên Anh trung kỳ, bỏ qua Nguyên Anh hậu kỳ, Nguyên Anh đại viên mãn, trong đan điền vọng lại thanh âm tiếng nổ vang liên hồi tựa hồ sơn nhạc đổ sụp.
Hư vô một khắc ngập tràn lôi điện, kiếp vân đỏ lòm như máu dày đặc xuất hiện, che kín tầng không.
Vũ Thiên Long hừ lạnh, khẽ phất tay khiến cho kiếp vân tan tác, điện lôi tiêu tán, sát na, tu vị tại chỗ nhảy lên đến Độ Kiếp kỳ nhất trọng.
Lại có âm phong gào thét, phong kiếp đầy trời vần vũ, ngoài Đông Hải thủy vụ mịt mờ, ngàn vạn con sóng khổng lồ theo bão táp cuộn trào quét qua trực tiếp nhấc lên, cùng nhau va chạm rồi nổ tung như thiên lôi oanh kích.
Vô số đao phong trên chín tầng trời mang theo xu thế khai thiên tích địa nhằm hướng Vũ Thiên Long điên cuồng mà chém xuống, thanh âm sắc lạnh tựa hồ tiếng sáo trúc quẩn quanh, Vũ Thiên Long nét mặt bất biến, vẫn không ngừng lại nửa bước.
Nhất Thủ Già Thương Khung!
Theo thanh âm từ miệng đi ra, một cái bàn tay vĩ ngạn che mất thái dương, hóa ngày thành đêm trực tiếp ngăn cản phong kiếp.
Phong kiếp vừa tán đi, hỏa diễm đầy trời liền thay thế nhuộm đỏ thương khung, hỏa linh khí vô cùng vô tận tựa hồ muốn thiêu đốt hết thảy vạn vật.
Vừa na di, vừa độ kiếp, chuyện này là tiền lệ xưa nay chưa từng có, theo tu vị cực tốc tăng trưởng khiến cho quá trình độ kiếp của Vũ Thiên Long diễn ra vô cùng thong thả, bất quá, dị tượng thiên địa nối tiếp nhau xuất hiện khiến cho bá tánh sinh linh bên dưới ức vạn người hoang mang khiếp sợ.
Ở mỗi tòa thành trì, mỗi thôn làng, mỗi ngọn sơn phong mà Vũ Thiên Long đi qua, bất kể là tu sĩ hay phàm nhân, một khắc này đều tâm thần run rẩy, đồng loạt hướng mắt lên bầu trời âm thầm khấn vái.
Phong, Vũ, Lôi, Điện, Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, chín đại kiếp thi nhau trút xuống, Vũ Thiên Long tốc độ không những giảm bớt mà còn trực tiếp bạo tăng.
Tại Vạn Kiếm Tông, Công Tôn Uyển ngồi bế quan bên trong động phủ, theo kinh biến điên cuồng phát sinh trên bầu trời khiến cho toàn tông nhốn nháo, nàng nhanh chóng đi ra, hướng mắt nhìn lên, thời khắc này hư vô chấn động dữ dội.
Một ngôi lưu tinh màu tím sẫm kéo theo phía sau là thất thải quang mang chói lòa đang khai mở hư vô lao nhanh về phía trước, ở đó nàng cảm nhận được một cỗ máu huyết tương liên, một cỗ khí tức thập phần quen thuộc.
Nhịp tim gia tốc, Công Tổn Uyển vẻ mặt co quắp, thất thần lẩm bẩm: ” Là hắn! Vũ Thiên Long “.
Đông Hải, làng chài mà ngày trước Vũ Thiên Long đã từng cư ngụ, lúc này một đầu Ma Ngạc khổng lồ đang gây ra sóng gió, cuốn lên hồng thủy cao mấy trăm trượng, tựa hồ một bức tường nước ngất trời, đang từ trên thương thiên muốn ầm ập đổ xuống.
Đầu Ma Ngạc thân ngàn trượng, vảy tựa vảy rồng toát lên màu ánh kim sắc bén, miệng dài răng nhọn, diện mục kinh khủng, thực lực rơi vào khoảng Nguyên Anh trung kỳ, chính xác là con quái thú ngày đó Vũ Thiên Long đã từng nhìn thấy qua trên lộ trình đi dọc Đông Hải,ngày đó chỉ với ánh mắt, con Ma Ngạc này cũng đủ khiến cho Vũ Thiên Long chật vật trọng thương.
Khi bá tánh đang than vãn, cầu xin trong tuyệt vọng thì một cái bàn tay cực kỳ to lớn hình dung như ngọn sơn phong đen ngòm, hoặc giả một mảnh vẫn thạch bên ngoài tinh không vừa vặn xé trời lao xuống, bàn tay này trực tiếp đánh thẳng vào đầu con Ma Ngạc khiến cho nhục thân khổng lồ của nó tại chỗ lập tức nổ tung, huyết vũ đầy trời, huyết tinh nhuốm đỏ một vùng biển.
Bên trong ngôi miếu lớn thờ phượng năm bức tượng đá khắc tạc hình dạng thiếu niên, giờ phút này hương khói nghi ngút, mấy trăm người đồng loạt tụ tập tại đó, mọi chuyện quả thực phát sinh quá mức nhanh chóng, chúng nhân khi vẫn còn chưa kịp hoàn hồn thì bức tượng chính giữa bỗng nhiên bạo phát ra tinh mang, hương hỏa nguyên khí bao lâu cúng bái nay thình lình tích tụ lại, huyễn hóa nên một tấm khuôn mặt thiếu niên mờ nhạt.
Hải Vân Sơn, đại ngàn bao la, đại thụ chọc trời, dưới uy áp hình thành bão táp quét qua, tựa hồ rơm rạ đồng loạt la liệt ngã gục.
Trấn Thiên Quan, một khắc khi Vũ Thiên Long giáng lâm, đại trận có tác dụng ngăn cản tu sĩ phi hành, tựa hồ cái lồng chụp tỏa ra hào quang bàng bạc trực tiếp bị dư ba lực lượng trên thân thể hắn trùng kích đến vỡ vụn.
Theo đó mấy trăm tu sĩ làm nhiệm vụ thủ hộ bên dưới đều bị kinh động đến, ai nấy thần sắc tỏ ra cực kỳ hãi nhiên, không rõ ràng sự kiện gì đang phát sinh, chỉ thấy biểu cảm trên khuôn mặt như gặp phải đại địch đồng dạng.
Bọn họ lập tức hóa thành mấy trăm đạo cầu vồng trực tiếp bay lên, trong đó kẻ có tu vị cao nhất là một lão giả, cũng đạt đến sơ kỳ Nguyên Anh cảnh.
Bất quá, khi cảm nhận được khí tức cùng uy áp kinh tâm động phách lan tràn trên thân thể Vũ Thiên Long, đều đồng loạt tỏ ra khiếp sợ, cả người run rẩy, ngoan ngoãn tranh thủ nhường đường.
” Là Hợp Đạo kỳ! ” Lão giả Nguyên Anh mặt xám như tro, thốt lên kinh hãi, không dám chậm trễ, tại lưng chừng trời cúi đầu cung kính.
Đằng xa, phủ viện Vũ gia nhanh chóng hiện ra trước mắt, khung cảnh quen thuộc khiến cho nội tâm Vũ Thiên Long trở nên vô cùng phức tạp, cố gắng bình ổn tâm tình, một bước bước đến.
Cửa lớn khép hờ, tấm mộc biển sơn son thiếp vàng do chính tay hoàng đế đích thân viết tặng là niềm tự hào của toàn bộ người Vũ gia giờ phút này nằm chỏng chơ trên mặt đất.
Bên trong hoang tàn đổ nát, bảy phần kiến trúc tựa hồ bị một bàn tay khổng lồ nào đó đè bẹp, không một bóng người, bốn phía bụi bặm thê lương, cây anh đào cổ thụ trước tiểu viện của Vũ Thiên Long cũng bị đốn ngang gốc, chết khô nằm đó không biết từ bao giờ.
Vũ Thiên Long đáy lòng chùng xuống, từng bước từng bước một tiến vào đại viện, khắp nơi đầy gạch vỡ ngói vụn, ngoài những thứ đó ra tuyệt đối không thể nhìn thấy một cái bóng người nào.
Thậm chí thần thức lan tỏa khắp mọi ngõ ngách cũng vô pháp tìm ra khí tức của sinh mệnh, Vũ gia ba ngàn cái nhân khẩu tựa hồ thình lình mà bốc hơi bay mất vậy.
Trên bức tường trước đại viện bị đánh sụp xuống còn lồ lộ vết tích của một cái chưởng ấn thật lớn in hằn, phía sau hậu hoa viên vốn được Vũ Thiên Bá dùng để trồng Tử Phù Dung cơ hồ là nơi phát sinh giao chiến kịch liệt nhất.
Chỉ thấy mặt đất bị cày xới thành từng cái luống dài, mấy trăm ngọn non bộ chi chít vết tích do kiếm khí cùng chưởng ấn chặt chém gây nên.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!