Lạc Thiên Tiên Đế
Quyển 2 - Chương 10: Giết đến đỏ mắt
Bốn mươi bảy mũi tên rời nỏ, tựa bốn mươi bảy ngọn hỏa châu trắng bạc đang vũ động càn khôn, vô cùng sắc bén, cực kỳ nhanh chóng, mang theo một cỗ lực lượng kinh thế hãi nhân, cuốn lên ngập trời phong bạo, chỉ trong một cái sát na lại tiếp tục huyễn hóa thành ngàn vạn đạo mũi tên trùng điệp, cả bầu trời lập tức bị đốt cháy bởi hào quang, loạn tiển như mưa điên cuồng trút xuống.
Chúng nhân khi còn chưa kịp định thần thì đã bị mưa tên bao phủ lấy, mấy ngàn tu sĩ ngoại quốc bất kể tu vị gì đều không ai có thể mảy may trốn tránh, chỉ thấy hào quang lóe hiện, sau đó là tiếng gào thét thê lương ngập trời vang vọng cùng thanh âm nhục thân phá toái nổ tung, hư vô tràn ngập mùi vị tanh nồng của huyết tinh, huyết vũ.
Trong mỗi mũi tên này đều chứa đựng lực lượng ăn mòn sinh cơ vô cùng khủng khiếp, ngoài những tu sĩ tu vi thấp kém liền trực tiếp bạo thể ra, Nguyên Anh kỳ trở lên, nhục thân bọn họ khi bị tiển khí bắn trúng đồng loạt phát sinh biến hóa một cách dữ dội, hư nhược, héo rũ đi nhanh chóng, cuối cùng tựa hồ toàn bộ sinh cơ đều bị rút hết chỉ còn lại một bộ xương khô, sinh sinh ngã xuống, lại theo phong bạo hóa thành cát bụi tiêu tán trong hư vô.
Khi mấy ngàn cái thây trắng đồng thời ngã xuống, bên cạnh chiếc chiến thuyền màu đen chỉ còn sót lại duy nhất bốn người, bất quá một kẻ trong số đó đã bị liên châu tiển cắm chặt vào mi tâm, tiển khí lại hóa thành một cây đinh ba màu đen tuyền quấn theo u vụ, định trụ tại ba phương vị là mi tâm cùng hai huyệt thái dương, vẫn như cũ điên cuồng hấp thu, bào mòn sinh cơ.
Hắn là một lão già dáng người nhỏ thó, tu vị Độ Kiếp kỳ cửu trọng, dưới nhất tiển trong vạn tiển của Vũ Thiên Long, vẻ mặt lập tức phát sinh biến hóa một cách nghiêng trời lệch đất, thọ nguyên có thể nhìn thấy rõ ràng như cát bụi lặng lẽ trôi đi, từng chút từng chút bị rút ra, nhục thân một khắc trở nên vặn vẹo dữ tợn, tựa hồ nắm đất sét nhão nhoẹt để người ta tùy ý muốn nhào nặn thế nào cũng được vậy.
Nhưng quá trình đi đến tử quan này của hắn có vẻ diễn biến chậm hơn hẳn những kẻ khác, hình như bản thân hắn đang tu luyện một môn công pháp đặc thù nào đó, cho nên sinh cơ vừa bị hao mòn liền được trực tiếp được bù đắp trở lại.
Mặc dù vẻ mặt mang theo thống khổ cùng gào thét, thế nhưng hắn không lập tức chết đi, giờ phút này hai ngón tay hung hăng điểm mạnh lên mi tâm, tự thân làm tổn thương bản thân, cố tình duy trì cho mình một giây thanh tĩnh, theo đó miệng hắn lập tức cuồng phun ra tinh huyết, hai mắt đồng thời chảy xuống máu tươi.
Mọi chuyện nói nghe có vẻ dài dòng nhưng thực chất lại phát sinh vô cùng nhanh chóng, chỉ trong chưa đầy một cái nhịp thở, khi thanh âm gào thét của lão già nhỏ thó kia rơi xuống cũng là lúc Vũ Thiên Long động thân.
Thần Hành Bách Biến khi điệp gia cùng với thủ đoạn na di, ở một mức độ nào đó mà nói, đã có thể tiếp cận đến Tiên thuật đại na di, chỉ thấy mấy chục đạo tàn ảnh ở giữa hư vô chồng chất lên nhau, tiếp theo đó là một tiếng vang bén nhọn, một cái thủ cấp đầm đìa máu tươi thình lình bay lên, đồng thời một cỗ thân thể gầy khô không đầu nặng nề rơi xuống.
Vũ Thiên Long cầm trên tay thủ cấp của lão già kia, bàn tay xiết chặt một nắm khiến cho thủ cấp nổ tung, tại chỗ toái thành phấn bụi.
Mọi chuyện phát sinh quá mức nhanh chóng, khi ba kẻ còn lại vừa kịp định thần thì liên tục ba cái đại thủ ấn kim sắc ngập trời giết tới, hư vô đùng đoàng nổ vang từng hồi, bát phương chấn động, đất trời oanh minh, tam đại thủ ấn xé mở thời không nhất tề lao đến.
Lão tổ Nam Thiểm tộc, An Đới Thượng Nhân cảm nhận được nguy cơ sinh tử mãnh liệt thì vẻ mặt đồng thời đại biến, vội vàng xuất ra thần thông bảo mệnh của mình cùng Toái Tâm Chưởng trực diện đối kháng, thân thể bọn hắn lập tức bị ném ngược về phía sau mấy chục dặm, tại chỗ phun ra đầy trời máu tươi, cực kỳ chật vật.
Tử Đông Bình bởi vì tu vi Vu Đế, một chưởng này là nặng nề đập lên ngực hắn, tựa hồ va chạm với một ngọn đại sơn phong vậy, nhục thân Tử Đông Bình tại chỗ nổ tung, máu huyết đầy trời, vẻ mặt hắn mang theo thống khổ cùng kinh hãi, đang muốn lùi lại phía sau để tìm cách tránh né thì liên tiếp mười mấy đạo chỉ khí nữa từ tay Vũ Thiên Long bắn ra.
Nhanh như bôn lôi, một trong số đó thuận lợi xuyên thấu mi tâm Tử Đông Bình, hắn trợn mắt, há hốc mồm bộ dáng không dám tin tưởng, sau đó thét lên một tiếng điên cuồng, cố gắng cưỡng ép nguyên thần ly khai nhục thân tìm cách đào tẩu.
Thế nhưng nguyên thần vừa mới xuất khiếu lại bị một cái thủ trảo đen ngòm mang theo đầy trời tử khí hung hăng bóp nát.
Tử Đông Bình, Độ Kiếp kỳ đại viên mãn, ứng với cấp bậc Vu Đế của Vu Tộc, chỉ huy hơn một vạn tu sĩ tiên phong, đánh trận mở màn toàn quân bị diệt, ngay cả bản thân cũng đành phải bỏ mạng.
Lúc nay phía trước mặt tầm mười dặm, một đội quân tu sĩ ngoại quốc số lượng nhiều đến kinh khủng đang gào thét tiến đến, đông như châu chấu, như côn trùng, An Đới Thượng Nhân cùng lão tổ Nam Thiểm tộc thấy vậy thì tâm tình mới được thả lỏng ra đôi chút.
Vũ Thiên Long trong lúc nhìn ngoại quân tiến tới, một bước phi thân, ngọn lửa bảy màu tại mắt trái chợt lóe lên, hư ảnh Hứa Vân Phi nhăn mặt cười nhạt lại theo đa sắc hỏa ầm ầm lao ra, trong mắt hắn, trong cơ thể của mỗi một tu sĩ quốc ngoại bất kỳ ai cũng đều có riêng tâm tình nồng đậm, mà những tâm tình này toàn bộ đều trở thành mồi dẫn cho hư hỏa thiêu đốt.
” Diệt Thế Hỏa, đốt! ”
Theo tiếng gầm nhẹ của Vũ Thiên Long, trường hà Kim Đan trên đỉnh đầu lóe lên, trong tiếng lôi đình ầm ầm, trường hà của hắn trực tiếp bay ra, treo giữa thiên không, không ngừng khuếch tán hóa thành một con sông vô tận,chín đạo trường hà ở bốn phía gào thét xoay tròn, từng trận lôi đình điên cuồng từ bên trong hạ xuống, lao thẳng tới tất cả những tu sĩ quốc ngoại ở bên dưới.
” Giết giết giết giết! ”
Tiếng kêu thảm truyền khắp Bắc Bộ, chỉ thấy trong mấy vạn tu sĩ lập tức có gần một ngàn người toàn thân bị hư hỏa thiêu đốt, tạo thành những quả cầu lửa, hơi nóng phả vào mặt, chúng nhân kêu gào thảm thiết, hoảng hốt lùi về phía sau.
Nhưng đúng lúc này, huyết quang lóe lên, Chiến Thần Đỉnh tựa hồ đang ẩn mình trong tinh không vù vù lao ra, lúc quét ngang liền khiến cho hàng ngàn cái đầu lâu bốc cháy triệt để nổ tung, ngay cả máu tươi cũng đều bị bốc hơi hết.
Hư ảnh trường hà ở trên, lôi đình ầm ầm giống như là Thiên Kiếp điên cuồng giáng xuống, lao thẳng tới đám tu sĩ phía dưới, tiếng kêu thảm thiết lại ngập trời vang vọng.
Những cảnh tượng giết chóc này cũng không đủ để khiến cho tu sĩ quốc ngoại lùi bước, ngược lại còn kích phát mạnh hơn sự hung tàn của họ.
Lúc này bọn họ đều nhất tề lao ra, những tu sĩ quốc ngoại bị Diệt Thế hỏa thiêu đốt giống như phát cuồng, họ tự biết chắc chắn sẽ phải chết, thế nên đồng loạt chọn cách tự bạo nhục thân.
Tiếng nổ ầm ầm kinh thiên động địa, dưới lực lượng tự bạo, một sức tấn công hủy diệt điên cuồng khuếch tán ra, huyết vũ tạo thành tấm màn sương màu máu dâng lên, như sóng cồn dũng động lan tràn về bốn phương tám hướng, cho dù là Vũ Thiên Long nếu không có Tiên thiên nhục thể gia trì cùng với tu vị gần tiếp cận đến vấn đỉnh, thì nhất định cũng phải nhận lấy thương tổn nặng nề.
” Giết chết hắn! Hắn đã sát hại mấy vạn tu sĩ Bắc Thiên chúng ta rồi, đáng chết! “.
Mấy vạn tu sĩ của quốc ngoại này trong lúc điên cuồng hai mắt đỏ bừng, bất chấp tất cả lao tới tấn công, Vũ Thiên Long đã tiến vào chính giữa trận quân, bốn phía xung quanh đều là kẻ địch, vô số pháp bảo được tế xuất ra đồng loạt tấn công lên người hắn, vô số thần thông như mưa giáng xuống.
Kim Cang Tiên Thể tạo thành quang cầu ngân đồng ánh sáng bao phủ trên cơ thể giờ phút này bị trùng kích đến ảm đạm xuống, sau đó không chịu đựng được mà ầm ầm sụp đổ, Vũ Thiên Long phun ra máu tươi.
Nhưng thân thể hắn hùng mạnh vô cùng, quang ảnh mặc dù đã vỡ, bất quá, Vũ Thiên Long lại ngang nhiên không hề tỏ ra sợ hãi, thần sắc lạnh băng, ánh mắt phát ra hàn mang lạnh lẽo, trong lúc tiến về phía trước, hai ngón tay tạo thành kiếm, những tu sĩ bị Lăng Không Kình kiếm khí điểm trúng thân thể đều lập tức tại chỗ nổ tung.
” Giết giết giết ”
Vũ Thiên Long đã giết đến đỏ cả mắt rồi, bên ngoài thân thể tràn ngập hư hỏa, tràn ngập ma khí, tất cả tu sĩ cố tình tới gần đều lập tức bị thiêu đốt, mặc dù cuối cùng vẫn chọn cách tự bạo thế nhưng trước khi bọn họ chết, hư hỏa đã triệt tiêu đi hồn phách.
Ngàn vạn tiếng nổ nối tiếp nhau vang lên, ngàn vạn cột máu tươi tưới đỏ cả trời, trước sự liều chết như điên dại này, Vũ Thiên Long không biết mình đã giết bao nhiêu người rồi, trên thân thể hắn cũng đã xuất hiện rất nhiều vết thương, nhưng những vết thương kia ngay lập tức liền đỏ da khép lại.
” Giết, giết, giết, giết!!!! “.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!