Lạc Thiếu, Ly Hôn Đi
Chương 102 - Thoải Khỏi Bóng Ma
Qua mấy ngày nghỉ ngơi , cuối cùng An Nhiên cũng miễn cưỡng thoát khỏi ám ảnh của chuyện kia , trong khoảng thời gian này Thẩm Mặc đều gọi thư ký đưa văn kiện về nhà để xử lý , tổ chức hội nghị cũng đều dùng máy tính họp qua mạng , bởi vì mỗi lúc An Nhiên không thấy anh , biểu hiện sẽ trở nên rất sợ hại , thiếu đi cảm giác an toàn . Thẩm Mặc không muốn nhìn thấy vẻ sợ hãi trên mặt cô , càng không muốn cô nhớ lại những chuyện kia , cho nên anh không để ý đến lời khuyên của An Nhiên mà vẫn luôn ở nhà. Trong thời gian đó , có những lúc An Nhiên đang ngủ bà Thẩm đã gọi điện đến , ban đầu Thẩm Mặc vốn không định nhận điện , sau đó lại sợ chuông điện thoại kinh động tới An Nhiên , mới bắt máy . “A Mặc,” Đầu bên kia , bà Thẩm thấy Thẩm Mặc cuối cùng cũng chịu nhận điện thoại của mình , kích động nói. Đầu điện thoại bên này , Thẩm Mặc lại không mặn không nhạt : “Có chuyện gì sao ? Nếu không có chuyện gì , con cúp máy trước , Nhiên Nhiên còn đang ngủ .” Bà Thẩm buồn bã một hồi , trước kia lúc A Mặc nói chuyện với bà , có khi nào lại dùng ngữ khí thờ ơ như vậy ? Bà còn đang nghĩ nên nói gì , thì ở đầu bên kia đã truyền đến tiếng nói có phần thiếu kiên nhẫn của Thẩm Mặc : “Đã nghĩ xong chưa? Chưa nghĩ ra thì đợi lát nữa gọi lại đi , con đang vội .” “A Mặc !” Bà Thẩm vội vàng gọi Thẩm Mặc đừng cúp điện thoại , ” Mẹ … Nhiên Nhiên , nó ổn chứ?” “Nhiên Nhiên?” Thẩm Mặc cười lạnh , tay vỗ về An Nhiên vẫn ôn nhu như cũ “Mẹ , mẹ cảm thấy Nhiên Nhiên có ổn hay không ? Trước đó mẹ lúc mẹ mới gặp Nhiên Nhiên không phải mẹ rất thích cô ấy sao ? Mẹ nói cô ấy rất sạch sẽ , không giống mấy người vớ vẩn trong giới giải trí gì kia mà , bây giờ thì sao ? Tại sao mẹ lại ghét cô ấy như vậy ?” Bà Thẩm cứng họng , không nói gì , Thẩm Mặc cười lạnh : “Mẹ , từ trước đến gườ con chưa từng nghĩ tới ,mẹ sẽ dùng cái dáng vẻ trên thương trường , đích thân thực hành trên người con trai mình!” Nắm ống nghe , một tràng tiếng tút tút truyền đến , bà Thẩm đặt điện thoại xuống , sắc mặt thái nhợt lại uất ức , A Mặc , là đứa con bà trông từ nhỏ đến lớn , từ trước đến giờ quan hệ mẹ con bọn họ tuy rằng không phải thật thân thiết , nhưng A Mặc luôn rất cung kính với bà , bao nhiêu năm qua bà luôn đặt tâm tư vào kinh daonh , ít khi quan tâm đén A Mặc , bà cũng nghĩ bà với nó sẽ mệt trong việc hôn nhân của nó , nhưng bà lại không ngờ được bây giờ A Mặc lại nói chuyện với bà như vậy , chẳng lẽ … Bà thật sự mấy đứa con trai này sao?” Ngoài cửa , ông Thẩm mệt mỏi đi vào , nhìn thấy bà ngồi trên salon , dáng vẻ nhìn như muốn khóc , trong lòng căng thẳng đi đến : “làm sao vậy ?” Đang định vỗ lưng cho bà , bàn tay to còn chưa hạ xuống đã bị bà Thẩm lảng tránh , đợi đến khi quay sang nhìn khuôn mặt chua sót của ông Thẩm , trên mặt bà đã khôi phục lại vẻ mặt nữ cường nhân độc bá một phương trong thương giới , tất cả yếu ớt , đã bị bà thu vào . Thở dài một hơi , ông Thẩm ngồi bên cạnh bà : “A Mặc cũng chẳng phải con nít nữa , chuyện của nó bà cứ giao cho nó làm đi , chúng ta cũng không nên nhúng tay vào.” Bà Thẩm lắc đầu : “An Nhiên kia , không hợp với A Mặc.” Ông An không đồng ý : “Như thế nào là không thích hợp chứ?” Tôi thấy cô bé kia rất được , A Mặc cũng thích , vất vả lắm mới chịu hồi tâm , còn mạnh mẽ hơn so với mấy loại con gái vớ vẩn bên ngoài.” Bà Thẩm cũng phát bực , đứng lên đổ xuống đầu ông Thẩm một trận : “Tôi nói không thích hợp là không thích hợp , cô ta cố tình tiếp A Mặc là mang theo ý đồ , chuyện này cũng phải hỏi lại chính ông đi , tại lúc đấy ông làm ra cái chuyện khốn nạn kia ! Tôi đã nói cho ông từ trước rồi , ông ăn vụng không sao cả , nhưng khi về nhà ông cũng phải lau sạch miệng đừng để tôi nhìn thấy ! Nhìn ra thì thôi đi , ông còn làm đến nông nỗi này , năm đó nếu không phải lão gia cho cái kẻ chết thay , Thẩm Khánh Thiên , ông cho là ông còn có thể đứng ở đây nói với tôi những lời này sao ? Thẩm Khánh Thiên , dám làm thì phải dám gánh , nếu làm mà không dám nhận ! Ông có đáng là đàn ông không ? Nếu không có năng lực thu dọn rắc rối của mình , thì lúc trước ông đừng có làm những chuyện khiến người ta chê cười ! hại người hại mình!” Nói xong lời cuối cùng , bà Thẩm lau nước mắt : “Thẩm Khánh Thiên , năm đó tôi đúng là mắt mù mới kết hôn với ông!” Tiếng cửa mở rầm một cái , ông Thẩm ngồi trên ghế sofa , sắc mặt xanh mét , nghĩ đến nước mắt của bà Thẩm , tim cũng thắt lại , nhưng chuyện đã qua lâu như vậy rồi , ông cũng đã thật tâm ăn năn , không phải nói không ai nhắc tới chuyện kia nữa sao , đang yên đang lành , lại đi lật ra .
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!