Lạc Thiếu, Ly Hôn Đi
Chương 25 - Chạy Trối Chết
Cô chỉ nghĩ tới giấc mộng được diễn trên truyền hình từ nhỏ , lại quên mất người kia cũng ở trong giới văn nghệ hỗn độn , Bùi Tinh Thi đang ngồi ở trước mặt cô cũng giật mình không kém cô .
Lần này Bùi Thi Thi diễn vai chính Đổng Ngạc Phi , đương nhiên sẽ ở trong phòng thay đồ , nhưng để cô không ngờ được là sẽ gặp An Nhiên ở trong này .
Liếc nhìn quần áo trong tay An Nhiên , Bùi Thi Thi nhận ra đó là quần áo cùng bộ phim này .
“Bùi tiểu thư.” An Nhiên cố gắng bảo bản thân xem như bình thường .
Bùi Thi Thi nở một nụ cười không chê vào đâu được , làm cho người khác chỉ cảm thấy được phong thái đoan trang rộng rãi của cô , không nhìn ra nửa điểm khác thường để người khác cảm thấy cô cùng người trước mắt này đã từng gặp mặt , cô giống như là lần đầu tiên nhìn thấy An Nhiên , đưa tay để ngang trước mặt An Nhiên , cô nói : “Tiểu thư , xin chào , có điều … tôi thích người ta gọi tôi là … Lạc phu nhân hơn.”
An Nhiên có chút không chịu nổi , quần áo cầm trên tay cũng quá sức , không buồn thay liền chạy trối chết khỏi phòng thay đồ .
Thở hồn hển dữ dội , An Nhiên nhíu mày , đúng là cô sơ sót , tại sao trước đó không có nghĩ tới Bùi Thi Thi chứ!
Hầu Tử đang ở phía sau thử kính trong khi đợi cô thay quần áo , bàn bạc trước khi bắt đầu ghi hình , thấy An Nhiên cuối cùng cũng đi ra , Hầu Tử nghênh đón nhưng khi nhìn thấy quần áo trên người An Nhiên , khuôn mặt liền nhăn nhó : “Tôi không phải bảo cô đi thay quần áo sao ? Quần áo đâu , hả?”
An Nhiên đem quần áo trả lại cho Hầu Tử : “Thực xin lỗi , phiền cậu nói với Lặc Gia một tiếng , tôi … vẫn nên quên đi.”
An Nhiên đang định đi thì bị Hầu Tử ngăn lại : “Quên đi ? Này , cô không phải đang nói thật đấy chứ? Tuy tuổi tôi không được bao nhiêu , nhưng tôi cũng có được chút tiêu chuẩn nhìn người , làm sao vậy , hay là đám đàn bà kia coi thường cô ?”
Giới giải trí vốn chẳng phải nơi tốt đẹp gì , đàn bà phụ nữ ở nơi này nhìn qua mỗi người đều nổi tiếng xinh đẹp , nhưng sau lưng lại có thể làm đủ chuyện nhơ nháp bẩn nhỉu hơn nhiều , một nhân vật mới đến rất có thể sau này sẽ uy hiếp đến chỗ đứng của mình , không sỉ nhục coi thường mới là chuyện lạ !
An Nhiên lắc đầu : “Không có , chỉ là , tôi đột nhiên lại không muốn diễn.”
Hầu Tử biết mình có hỏi tiếp cũng không hỏi thêm được gì , có chút thất vọng : “Quên đi , cô đã quyết định thì cứ như vậy đi , à , đúng rồi , chỗ Tổng Công cô tự mình đi nói đi , dù sao thì cũng là anh ta một tay đưa cô mang tới đây.”
An Nhiên nghĩ cũng đúng , liền gật đầu đi về phía Lặc Gia .
Có điều , đối với cách xưng hô mà Hầu Tử đặt cho Lặc Gia , vẫn khiến cô thoáng đổ mồ hôi .
Tổng Công … Hình như là một từ không tốt chút nào …
“Cô thật sự muốn rời đi , không diễn nữa?” Lặc Gia hỏi .
An Nhiên nhớ lại sự lung túng khi gặp mặt Bùi Thi Thi , gật đầu : “Lặc Gia , thật ngại , đến cuối cùng vẫn là lựa chọn rời đi.”
Lặc Gia có chút thất vọng , thật vất vả mới tìm được người có thể diễn tốt vai diễn kia , nhưng mà bản thân lại không thể miễn cưỡng lôi kéo người ta đến diễn được .
Cửa phòng thay đồ bị mở ra , Bùi Thi Thi thay đồ trang điểm xong liền đi ra , cô xuất thân là người mẫu , tay áo bay bay theo bước chân đi , nhìn qua khí chất của cô tự hồ như thích hợp sống ở cuộc sống cổ đại hơn .
Ánh mắt của An Nhiên tối đi , vội vàng chào tạm biệt với Lặc Gia .
“Này , Tổng Công , người cũng đi rồi anh còn ở đó nhìn ?”
Hầu Tử phe phẩy tay trước mặt Lặc Gia , hỏi .
Lặc Gia bởi vì một câu “Tổng Công” của hắn mà đen hơn phân nửa mặt , không khách khí tát một cái lên khuôn mặt tuấn tú của Hầu Tử . “Em cảm thấy cô ấy vì sao đã quyết định đi thay quần áo rồi lại lập tức không diễn nữa?”
“Đột nhiên phái hiện bên cạnh mình có một con cầm thú đang mai phục , chờ đợi tấn công , nếu đổi lại thành em , em cũng không diễn .” Hầu Tử không sợ chết đáp , quả nhiên , lời vừa dứt nếu không phải hắn lẩn mau thì nắm đấm của Lặc Gia ngay lập tức sẽ vung tới mặt của hắn .
“Anh nói thật” Lặc Gia nhìn Bùi Thi Thi đang thử máy , “ Cô ấy hình như quen biết với Bùi Thi Thi.”
Vẻ mặt của Hầu Tử như vẻ hết thuốc chưa : “Khó trách người ta nói đạo diễn chín phần mười đều là người hoang tưởng.”
Không phải sao ? Lặc Gia lại nhớ lại ánh mắt của An Nhiên ban nãy , hoang mang khó chịu , nhất là ý thức như muốn trách khỏi phòng thay đồ , hơn nữa , lúc Bùi Thi Thi vừa đi ra cô liền vội vàng rời đi , chẳng lẽ , hai người họ thật sự quen biết ?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!