Lạc Thiếu, Ly Hôn Đi
Chương 37 - Anh , Không Phải Đàn Ông
Khi Lạc Lãnh Thần đến công ty , thư ký liền nói cho hắn biết , giám đốc đang ở trong văn phòng tổng tài chờ hắn , nhìn sắc mắt rất sốt ruột , hẳn là có chuyện rất quan trọng .
Gật đầu khẽ , Lạc Lãnh Thần nhìn vào con số trên thang máy chậm rãi tăng dần , hàm dưới bắt đầu căng cứng .
Đẩy cửa ra , liền có thể thấy Vũ đang đứng ở bên trong , nghe được tiếng mở cửa , Vũ quay đầu lại , tầm mắt hai người giao nhau giữa khoảng không , đánh ra lửa .
“Đây là đơn từ chức .” Vũ đi thẳng vào vấn đề , trực tiếp đem tờ đơn trong tay đưa cho hắn , đối với một người đàn ông đã từng làm Nhiên Nhiên tổn thương , hắn không có cách nào để cố gắng giữ lòng bình thường đi đối mặt , nếu bảo hắn và một người như vậy làm việc chung , thì hắn tình nguyện vứt bỏ công việc làm người khác hâm mộ này .
Lạc Lãnh Thần tỏ ra không bất ngờ , lúc gặp anh ở nhà An Nhiên , hắn đã liệu dến , anh nhất định sẽ từ chức , vì An Nhiên , nhất định sẽ làm vậy , chỉ có điều , cảm giác này lại khiến hắn không thoải mái , chẳng qua chỉ là một người phụ nữ bình thường, đáng để hắn làm vậy sao ?
Hắn nhìn không ra trên người An Nhiên có chỗ nào hấp dẫn người khác , cô luôn rầu rĩ , ở chung với cô , hắn hoàn toàn không có cảm giác nhiệt tình , cuộc sống bình thản như nước , đó không phải điều hắn muốn , thời gian ở cùng một chỗ với Bùi Thi Thi , hắn mới có loại cảm giác mình thực sự còn sống , có tình cảm mãnh liệt .
Nếu như là khuôn mặt , cô cùng lắm cũng chỉ là thanh tú , nói về dáng người , tính là bình thường , trong mắt hắn quả thực chính là bình thường không có gì đặc sắc , một người phụ nữ như vậy đối với hắn mà nói có cũng như không , đến cùng là mặt nào lại được hắn ta coi trọng ?
“Lạc Lãnh Thần , hi vọng sau này , anh đừng xuất hiện trước mặt An Nhiên nữa.”
Lúc đi ra ngoài , Vũ lạnh lùng nói .
Lạc Lãnh Thần nhíu mày , tràn đầy trào phúng : “Hôm đó ở nhà cô ta cậu cũng thấy , không phải Lạc Lãnh Thần tôi bám cô ta không buông , mà là mẹ của cô ta mặt dày kiên quyết muốn dính lại.”
“Đó là mẹ An Nhiên , cũng là trưởng bối của anh , làm sao anh có thể nói bà như vậy?”
Vũ nhìn bộ dạng bỡn cợt kia , hận không thể đi tới hung hăng cho hắn một cú đấm!
“Thế nào ? Tôi có nói sai sao ?” Lạc Lãnh Thần đắc ý “ Cậu biết không , ngày thứ ba sau khi chúng tôi kết hôn tôi liền nói ly hôn , là cô ta không chịu , cô ta và mẹ cô ta , là một loại người ! Có lẽ , đợi chừng nào cậu có tiền có quyền giống như tôi , cửa lớn nhà bọn họ , cũng sẽ vì cậu mà rộng mở.”
Lời nói chói tai từ trong miệng hắn nói ra , hắn giống như đã nghĩ thông ,An Nhiên vốn là người phụ nữ như vậy , biết lấy lui làm tiến , tưởng rằng không cần số tiền hắn cho cô ngày đó , là có thể làm hắn bởi vì áy náy , mà cho cô nhiều thứ hơn .
Vẻ mặt Vũ phẫn nộ nhìn Lạc Lãnh Thần , lúc cánh cửa phía sau bị người đẩy cửa ra liền chuyển thành bối rối : “Nhiên Nhiên …”
Lưng Lạc Lãnh Thần cứng đờ , ngay cả nụ cười bên khoé môi cứng lại từ lúc nào cũng không biết , nghĩ tới một việc khuôn mặt liền trắng bệch , đáy lòng , dường như loé lên một đau đớn kịch liệt .
An Nhiên cắn môi , sắc mặt trắng bệch , vốn là cô chỉ không lay chuyển được yêu cầu của mẹ , tìm đến Lạc Lãnh Thần , lại không nghĩ tới ở ngoài cửa nghe được lời như vậy .
Nhục nhã , hắn đối với cô , giống như chỉ có xem thường và nhục nhã đến tận xương cốt .
Đúng , đối với hắn , nhà bọn họ đúng thật là không có tiền bằng , thế nhưng … không phải ai cũng xem trọng tiền tài .
Cắn môi , An Nhiên đi đến trước mặt Lạc Lãnh Thần , vẻ bối rối cứng nhắc cùng một tia đau đớn trong mắt hắn đã nhanh chóng bị hắn che dấu , cho nên , An Nhiên chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt không sợ hãi dao động , quả nhiên , cho dù lời nói như vậy bị cô nghe thấy , hắn cũng thờ ơ .
Đầu ngón tay run lên , An Nhiên cố gắng nặn ra vẻ tươi cười , nhìn Lạc Lãnh Thần , hắn và người đàn ông cô thích ngày trước, dường như càng lúc càng giống hai người khác biệt .
“Lạc tổng , nếu tôi và mẹ tôi đã làm chuyện gì khiến anh hiểu lầm , tôi đây ngỏ lời xin lỗi .” Sự quyết liệt trong mắt cô , cuối cùng cũng khiến hắn cảm thấy sợ hãi , và nhìn thấy nước chảy trôi đi “Nhưng , xin Lạc tổng nhớ kỹ , từ nay về sau , nhà của chúng tôi , không chào đón anh .”
Đẩy Lạc Lãnh Thần ra , chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân hỗn độn vang lên trên hành lang
“Lạc Lãnh Thần , anh , hoàn toàn không đáng mặt đàn ông.”
Vũ mấp máy môi , đuổi theo hướng bóng lưng sắp bến mất của An Nhiên .
Sắc mặt Lạc Lãnh Thần xanh mét nắm tay đập mạnh lên tường , hắn không phải cố ý nói những lời này , càng không muốn … bị cô nghe thấy.
Con ngươi đau đớn vỡ vụn , hắn không nhìn thấy , chỉ cảm thấy tim bị đè nén , có thứ gì đó vỡ vụn trên đất , hắn không nhìn thấy , cho nên , cũng không tìm lại .
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!