Lạc Trôi - Chương 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
193


Lạc Trôi


Chương 8


-Tướng quân, tướng quân… Có nội loạn ạ…Có nội loạn ạ…

Ánh mắt đảo xuống. Mặc Vũ nhìn chằm chằm thân mình nhiễm máu của tên lính mà chính hắn cũng chẳng biết được là ai, nhưng nhìn y phục thì có lẽ là một tên lính cai quản nô lệ.

-Ngươi nói là nội loạn…- Giọng hắn trầm thấp mà lạnh lùng, mang theo một hơi thở uy áp cỗ hữu…

-Dạ vâng ạ…

Buông một tiếng cười thích thú. Hắn bất chợt cảm thấy cuộc sống thật đỡ chán ngán, tẻ nhạt biết bao. Bàn tay bất giác mân mê thanh kiếm lành lạnh và rồi hắn tự hỏi: Đã bao lâu hắn chưa từng nghe thấy thông tin nô lệ nổi dậy nhỉ? Có lẽ là khi hắn lên mười, một cuộc nội loạn đã nổ ra từ tỉnh Lạng Sơn thuộc quyền cai quản của tổng đốc Trần Bí và lan rộng thành một cao trào ra lên tiếp hàng chục tỉnh lân cận… Người lãnh đạo cuộc bạo loạn ấy là ai? Hắn chẳng nhớ rõ nữa. Hắn chỉ nhớ là để đàn áp cuộc bạo loạn đó, vị vua vô dụng trên ngai vàng kia đã điều cha hắn lãnh 13000 quân đi đàn áp. Và chỉ sau vài tháng những tên tàn binh cuối cùng của chúng cũng bị đánh bại. Kể từ đó đến giờ hắn chưa bao giờ thấy một tin tức nào liên quan đến việc nội loạn được dâng tấu lên triều, có thể là không có hoặc cũng có thể là quá nhỏ không đáng để nhắc tới. Nhưng không ngờ, ở đây, hôm nay, dưới địa bàn của tên lãnh chúa nổi danh độc ác nhất nhì sứ Kinh Bắc này, hắn lại có thể gặp phải. Ánh mắt lóe tia nhìn sắc lạnh, hắn cười nhạt khóe miệng không loang đến đáy mắt, chân thúc mạnh vào bụng ngựa, phi đến chỗ tên lính vừa thoát ra. Rốt cuộc thì hắn cũng muốn xem thử khuôn mặt tái mét vì tức giận của tên lãnh chúa nổi tiếng coi trọng mặt mũi mà lại vô cùng độc ác kia sẽ thế nào khi biết có người dám cả gan nổi loạn trong địa bàn của hắn. Chậc chậc, liệu rồi ông ta có xẻ thịt lột da tên khốn ấy ra không nhỉ. Chắc có, hắn nghĩ vậy. Và hắn cũng chẳng ngần ngại gì khi điều ấy xảy ra cả…

Gió vần vũ. Đất trời đen tối mù mịt tựa như tấm lưới rộng lớn của thần chết đang giăng ra để bắt lấy từng sinh linh bé nhỏ.

Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời ấy, Tố Lạc biết điều gì đang đến và thứ gì đang chờ đợi: Máu và sự chết chóc – Nàng ngửi thấy nó. Đồng thời, nàng cũng nghe thấy nó – tiếng kêu gào thảm thiết của những thân người trong những lưỡi giáo bạc phếch sắc nhọn tựa lưỡi hái tử thần. Và đâu đây, nàng nghe tiếng thì thầm to nhỏ của những hồn ma vất vưởng:

-Này, ông ta đang tới, con người hung thần ác sát đó. Trời ơi, tôi thấy quanh người ông ta nồng nặc tử khí đáng sợ. Má ơi, nhìn mà chết khiếp…

Cười nhạt nhòa. Nàng đã nhìn thấy cái điệu bộ sợ hãi của ma đấy, run run rẩy rẩy, trông cũng chẳng khác lúc là con người là bao. Đến là nhát gan như thỏ đế. Ánh mắt hơi chuyển màu bàng bạc, nàng tự hỏi: liệu khi người ta biết ma cũng có lúc giống người đến vậy, thì có còn sợ ma nữa không? Mỉm cười nhàn tản, Tố Lạc nghĩ rằng chắc câu trả lời sẽ là không.

Như nhận thấy sự khinh thường của nàng, con ma nhỏ bay vòng quanh nàng bằng cái đuôi đầy khói uốn lượn tựa như xúc tua của một con bạch tuộc, miệng mếu ra cãi trả:

-Cô thì có giỏi hơn ta sao. Hắn ta là hung thần ác sát đó. Cô có biết dưới lưỡi kiếm của hắn ta có biết bao oan hồn không- Như tưởng tượng đến điều gì, con ma nhỏ bỗng rùng mình- Cô có biết lúc tôi thấy hắn ta, tôi đã sợ chết khiếp. Eo ôi, thật kinh khủng, linh thể, nó kết thành làn tà khí quanh quẩn bên mũi kiếm anh ta, chẳng biết cái mũi kiếm đó liệu có đâm vào tôi và ăn hết linh thể của tôi không – Khuôn mặt con ma nhỏ nói đến đây liền trắng bệch, nhưng rất nhanh khuôn mặt dường như lại trở nên hả hê vô cùng, trông kiểu gì cũng giống con tắc kè hoa đổi màu đến là nhanh chóng – Rồi cô xem, hắn ta kiểu gì cũng sẽ đem cô và cả bạn cô vào lò luyện bát quái – nói xong còn khuyến mãi cho cái thè lưỡi khinh thường…

Nghe đến đây, ánh mắt Tố Lạc lóe lên tia đen tối thăm thẳm chẳng phân biệt được. Và rồi nàng hơi cúi đầu, bàn tay nắm chặt nổi gân xanh mờ nhạt. Trong nội tâm chẳng hiểu sao nổi lên cơn tức giận khôn nguôi. Nhíu chặt đôi lông mày, Tố Lạc ngẩng đầu, phóng về phía trước một ánh mắt đầy lạnh giá khiến cho bóng ma một hồi tâm hoảng khí loạn, măt mũi vốn đã trắng bệch nay lại càng thêm tái mét. Như nhận thấy khí tức của mình quá đỗi dọa người, Tố Lạc khẽ điều chỉnh tâm trạng. Ánh mắt tối đen dần bình lặng. Đầu hơi cúi thấp, nhưng mũi chân vẫn không khống chế được mà phải dúi mạnh xuống mặt đất tạo nên cái hố sâu hoắm:

– Gió đang lên và tôi biết tôi phải làm gì, tốt nhất là cô nên câm miệng.- Khẩu âm phát ra từ mũi. Tố Lạc phẩy tay, chạm vào bóng trắng, khiến nó tiêu tan chẳng còn một mảnh.

***​

Mưa càng ngày càng nặng hạt và xối xả.

Đất trời ngày càng đen tối và u ám tựa như mực.

Tố Lạc nhìn về phía xa, nơi bóng tối, những bóng người đang dần hiện ra tựa như tu la địa ngục cầm theo chiếc lưỡi hái đen xì sắc bén. Trong lòng chẳng hiểu sao không thể dâng lên nổi một chút gì gọi là sợ hãi. Có chăng, thứ ẩn dấu duy nhất trong lòng chỉ là một nỗi khinh nhờn, căm phẫn khôn tả. Căm phẫn vì rằng những con người ấy mãi mãi ở trên, mãi mãi cao cao tại thượng, mãi mãi nhìn đời bằng một con mắt… Họ đã bao giờ phải chịu nỗi thống khổ, tuyệt vọng đến cùng cực khi phải chính mắt thấy người thân chết. Họ đã bao giờ phải ngậm đắng nuốt cay nhìn người thân bị làm nhục. Họ đã bao giờ phải giành giật lấy sự sống từ những chiếc đòn roi tanh tưởi. Họ đã bao giờ phải chui rúc trong nhà lao cùng những con chuột ghê tởm chỉ chực chờ người chết là lao vào xâu xé. Họ đã bao giờ phải chịu cảnh nhìn những người đang còn thoi thóp bị vứt ra giữa xa mạc chờ đợi kền kền đến rỉa… Họ chưa bao giờ trải qua và họ sẽ không bao giờ phải trải qua… Cười nhạt một tiếng, nàng thật muốn châm biếm cái cuộc đời đáng chán ghét này… Quá thối nát và mục rữa rồi đây…

Ánh mắt thu về, nàng nhìn về phía Lưu Phong và vài thân người nô lệ khác. Họ đang chiến đấu, họ đang phát tiết, họ đang sống mái một mất một còn với thế lực đen tối, nhơ nhuốc của cái xã hội bẩn thủi này. Họ đâu biết rằng lưỡi hái tử thần đang kề bên họ, đang chực chờ gặt hái sinh mạng của họ về với sổ tay diêm vương. Sổ tay diêm vương, cái thứ mà nàng chẳng coi gì là công bằng ấy, đã chẳng biết thu về tay bao nhiêu là sinh mạng con người khốn khổ và vô tội rồi. Ánh mắt khẽ tối tăm, Tố Lạc nghe bên tai là tiếng gió vần vũ hòa cùng tiếng gót chân ngựa đạp nước lộp cộp và tiếng binh khí va chạm vào nhau sàn sạt.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN