Lại Đây Chồng Hôn Một Cái - Biên Hoài - Chương 1-2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
67


Lại Đây Chồng Hôn Một Cái - Biên Hoài


Chương 1-2


Chương 1:

-Mật Kết-

Ánh mặt trời 6 giờ sáng xuyên qua khe hở của rèm cửa vào phòng, chiếc quần ngủ treo lỏng lẻo trên eo, bởi vì tư thế ngủ không tốt nên khuy áo ngủ cũng bị bung đến chiếc cuối cùng. Tăng Lý cúi cầu nhìn chính mình trong gương, sau đó chậm rì rì cởϊ qυầи áo đổi sang đồng phục.

Đó là một cánh tay thon dài trắng nõn, chỉ cần nhìn một cái thôi là biết ngay nó rất hợp với đánh đàn piano. Mà ở ngay chỗ mắt cá tay có một xẹo cũng coi như là “mới”.

Thay đồng phục xong, Tăng Lý nhẹ nhàng kéo rèm cửa sổ ra, chú chim có chiếc đuôi dài màu đỏ tươi, thân lại là một màu đen kỳ lạ đang đón ánh nắng mai, cách một lớp thủy tinh nghiêng nghiêng đầu nhìn cậu. Tăng Lý cẩn thận chào hỏi với nó, kết quả lại nhìn thấy nó vỗ cánh bay lên để lại một bóng dáng bay đi xa.

“Cốc cốc.”

Thời gian bữa sáng yên lặng ngắn ngủi bị làm phiền bởi tiếng gõ cửa, Tăng Lý bỏ bánh mỳ nướng trên tay xuống, ánh mắt hướng về phía cửa. Trên chiếc bàn ăn rộng trắng tinh ấy bày hai đĩa đồ ăn, trứng gà nấu vừa chín, lạp xưởng được cắt một cách tỉ mỉ, mà phần lớn anh em nhà nó đã bị kẹp trong lớp bánh mỳ nướng.

Có lẽ là trôi qua một phút thì cửa bị mở ra.

Ngoài cửa xuất hiện một cậu trai tóc đen vẻ mặt u ám, đứng ở đó ngẩng đầu lên nhìn cậu chằm chằm, không nói một lời.

Tầm mắt Tăng Lý rơi vào đôi giày thể thao màu đen của người con trai đứng ngoài cửa kia, “….Ai vậy?”

Nói xong Tăng Lý hơi ngại ngùng, rõ ràng là cậu quen người đứng ngoài cửa, dù sao bọn họ cũng đã ở cùng nhau đến tận mười một giờ đêm hôm qua. Mà vết sẹo trên tay cậu cũng là do lúc ấy để lại.

Tưởng Tu Vũ nhìn cậu, cũng không nói gì, Tăng Lý sắp nổi cáu thì nghe cậu ta thình lình hỏi một câu, “Đi học cùng nhau không?”

Tăng Lý: “……..”

Tối hôm qua, sau khi tan học Tăng Lý tiện đường đi mua đồ ăn, cậu vô tình nhìn thấy Tưởng Tu Vũ bị một đám người chặn ở trong ngõ.

Cậu cũng không biết mình nghĩ gì nữa, rõ ràng là sợ đến mức chân run cầm cập, nhưng lại rất quả quyết gọi 110, báo xong địa chỉ thì lao vào kéo Tưởng Tu Vũ chạy.

Mang theo Tưởng Tu Vũ từ trong tay đám người đòi nợ kia tìm được đường sống từ trong chỗ chết.

Cậy vẫn nhớ lúc còi xe cảnh sát vang lên, đám người kia hoảng loạng bỏ chạy vẫn còn tức giận mắng: “Hai thằng ranh con, cứ đợi đấy cho ông!”

Tăng Lý mím môi, hơi do dự, “………..”

Tưởng Tu Vũ cụp mắt, “Hôm qua, cảm ơn cậu.”

Tăng Lý, “…….Không, không có gì.”

Lại trầm mặc thêm một lúc nữa, cậu ta đột nhiên nói, “Tôi không có bạn.”

Tăng Lý, “…..” Cậu có nên nói, khéo ghê há há…. thật ra tôi cũng không có, không?

Nửa tiếng sau, hai cậu con trai lững thững đến trường.

Tăng Lý vẫn đi cùng với cậu ta.

Trên đường đi Tưởng Tu Vũ một câu cũng chẳng nói, cứ âm u như vậy, nhưng lại đi theo sát cậu, hơi bướng bỉnh.

Ánh mặt trời lúc 6 giờ 30 phút sáng xuyên qua kẽ hở của những tán lá phủ lên người một nhóm con trai đang nói cười vui vẻ, gió thu từ cơ thể khỏe khoắn của bọn họ thổi đến, trong đó có một người hắt xì ngay lập tức, một cậu trai ra vẻ ghét bỏ cởϊ áσ khoác ném cho cậu bạn kia, “Chậc” một tiếng rồi nói: “Mặc vào. Nếu để tao lây thì tao sẽ đánh mày.”

Người kia lại chẳng thèm để ý, mà còn cười hi hi nhận lấy chiếc áo khoác mặc vào, nhận lấy khăn giấy do bạn đưa cho lau mũi. Những người bạn bên cạnh vô cùng hứng thú bàn tán về bạn nữ ở lớp mới, cho dù bọn họ còn chưa được gặp mặt— những cũng đủ để ảo tưởng một phen.
Nói không chừng người bạn cùng bàn mới có thể là cô bạn dễ thương ấy.

Cậu trai vừa mới ném chiếc áo khoác ngoài đi ở giữa, trong tay ôm quả bóng rổ. Áo khoác vắt trên vai, bên trong mặc một cái áo bóng rổ rộng, phía trên thêu một số 7 lớn.

Không biết bọn họ đang nói gì mà trong đó có một người hét lên một tiếng, nói: “Này, Phí Lập, mày học lớp 1 đúng không? Mọi người nói cái tên… cái tên kỳ quái kia học lớp mày đấy.”

Phí Lập bị cậu ta gọi một tiếng hoàn hồn lại, “Hả” một tiếng, nói: “Gì cơ?”

Vừa nãy hắn không nghe lọt một câu nào, không biết mấy người này đang tán gẫu gì mà cũng chẳng biết nói đến đâu rồi.

“Ờ thì Tăng Lý ấy.” Giọng người kia rất thản nhiên, không có thêm cảm xúc đặc biệt gì, “Nghe nói cậu ta cả năm lớp mười không có bạn bè gì cả, cũng không tham gia hoạt động gì, đúng là quái gở đạt đến cảnh giới.”
“Mà quan trọng nhất là tao nghe người ta nói, cậu ta có vấn đề về tinh thần.”

“Có vấn đề về tinh thần?”

Một người…. không, bên cạnh cậu ta còn có một người, hai người con trai xuất hiện ở cổng trường, đi tận phía ngoài cùng, cảm giác tồn tại cực thấp.

Cậu trai kia có một mái tóc đen mềm mại xinh đẹp, đồng phục rộng thùng thình, rõ ràng là mua lớn hơn một số, nhưng cậu ta mặc vẫn rất đẹp.

Không biết vì sao, hai người này rõ ràng là bạn nhưng lúc đi đường lại chẳng nói với nhau một lời nào, cứ cúi đầu đi, trên lưng đeo balo yên tĩnh bước vào tòa nhà dạy học. Người qua lại cũng chẳng ai chú ý đến bọn họ.

“Ờ, mày biết không?” người kia nói, “Thì là tao nghe nói Tăng Lý ấy…. chỗ này,” cậu ta chỉ vào đầu, “Hình như có vấn đề. Ầy, chẳng qua cũng chỉ là nghe nói, là gì nhỉ…. chứng ám ảnh sợ xã hội?”
“Nhưng cũng chẳng kém bao nhiêu đâu nhỉ?” Cậu ta lại nói, “Một người không có vấn đề ở đây, sẽ không kỳ quái như vậy đúng chứ?”

Lúc cậu ta nói cũng không có ác ý, chẳng qua chỉ là trình bày quan điểm của mình. Phí Lập ôm bóng rổ bước về phía trước, sắc mặt không tốt, nhưng từ trước đến giờ hắn vẫn vậy, tính khí nóng nảy có tiếng rồi.

Người ở cách đó không xa kia hắn quen—Phí Lập đã từng gặp cậu, nhân vật chính bị bạn mình thảo luận đang ở cách đó không xa, điều này khiến Phí Lập đột nhiên không thoải mái, nhất là lúc cậu ta nghiêm túc nói “Con gia đình đơn thân chỉ có ba ít nhiều thì cũng có chút khuyết điểm thôi”, đồng thời lúc ấy Tăng Lý cũng quay đầu lại.

Ánh mắt hai người gặp nhau, Tăng Lý rất nhanh đã rời ánh mắt đi, nhưng điều này khiến Phí Lập cảm thấy mặt mình đau rát.
Phí Lập quay đầu lạnh lùng nhìn cậu ta. Người kìa không phát hiện ra vẫn tiếp tục nói, nhưng người bên cạnh cậu ta lại cảm thấy gì đó, kéo người kia một cái, bảo cậu ta im mồm, nói vào tai cậu ta: “Phí Lập cũng là gia đình đơn thân có mình ba thôi.”

Người kia đột nhiên giật mình, ngậm miệng lại, áy náy nhìn Phí Lập, không tiếp tục nói đến chuyện này nữa.

Nhóm người bước vào tòa nhà dạy học.

Theo tiếng chuông tiết tự học sáng của ngôi trường này bắt đầu vang lên, một người phụ nữ mặc một bộ chính trang từ cửa trước bước vào. Đầu tiên cô nhìn vào Tăng Lý một mình lẻ loi ngồi cạnh thùng rác, sau đó nhìn kỹ một vòng, rồi mới bước lên bục giảng, nói: “Chào mọi người, tôi là chủ nhiên lớp 11-1, Trình Thu Hoa, các em có thể gọi tôi là cô Trình.”

Tiếp theo là nhìn lại quá khứ hướng tới tương lai, Tăng Lý nghiêm túc lắng nghe cô Trình nói, ôm chặt cặp sách trong ngực, vì chỉ như vậy mới khiến cậu hơi thả lỏng, ít nhất sẽ không đặt sự chú ý lên người khác.
Lớp mười một phải chia lớp đối với Tăng Lý mà nói thì đó là một sự tra tấn cực kỳ lớn, mãi mới quen thuộc với bạn học lại bị đổi sang một lớp mới, ngón tay Tăng Lý túm chặt lấy quai cặp sách, mồ hôi toát ra đầy lòng bàn tay.

Mà Phí Lập lại không giống với Tăng Lý, hắn chẳng nghe được một câu nào của Trình Thu Hoa, hắn kéo khóa áo đồng phục lên đến tận cùng, sau đó nằm bò ra bàn nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn ngơ, dưới gầm bàn để quả bóng rổ mà hắn yêu thích nhất.

Phiền thật.

Phí Lập ghét nhất những lúc như này, hoặc là vào học hoặc là tan học, cứ nói mấy cái này cũng chẳng có tác dụng, ai thích nghe chứ— à, có lẽ ở đó có một con thỏ nhỏ thích nghe. Ánh mắt hắn chậm rãi chuyển từ cửa sổ lên người cậu trai ngồi cạnh cửa sổ.

Tên là gì nhỉ? Ờm, Tăng Lý đúng chứ? Người kia có chứng ám ảnh sợ xã hội.
Hắn ngồi dậy, chống mặt nhìn chằm chằm gương mặt Tăng Lý một lúc lâu.

Trắng nõn trắng nà, mặt trắng, chẳng có tí đàn ông nào…. chậc.

Hắn nhìn Tăng Lý một lúc lâu, cuối cùng đưa ra một kết luận “Con thỏ nhỏ này thật sự rất kỳ lạ.”

Cũng không biết hắn nghĩ đến điều gì, đột nhiên ngồi thẳng dậy, đẩy ghế, lấy từ trong đống sách ở gầm bàn ra một tờ giấy chưa bị quét mất, lấy cây bút viết mấy chữ lên giấy, rồi vò thành một cục ném về phía Tăng Lý.

Chú thỏ nhỏ không hiểu vì sao bị ném, trong nháy mắt ấy cả người cậu run rẩy, hê, Phí Lập cảm thấy khá là thú vị, đúng như hắn nghĩ—

Tăng Lý lo lắng nhìn xung quanh, mà vẻ mặt của Phí Lập lại như chẳng có gì xảy ra nhìn cậu, cố gắng giả vờ bình tĩnh, hắn cảm thấy mình cũng được coi như là thân thiện, nhưng trong mắt Tăng Lý thì thật sự đó là một gương mặt hung dữ, cực kỳ giống muốn gây sự—ánh mắt cậu dừng lại cục giấy dưới chân, run rẩy cúi người nhặt nó lên. Đôi mắt ướŧ áŧ ấy lặng lẽ nhìn Phí Lập một cái.
Phí Lập đột nhiên cảm thấy hơi hối hận về một phút xúc động của mình.

Hắn quay đầu, tiếp tục nằm bò ra bàn học, cảm thấy bản thân mình đúng là nhàm chán hết thuốc chữa, rảnh rỗi đến mức không có việc gì lại đi trêu trọc một chú thỏ bị bệnh nhà người ta làm gì không biết?

Thế nhưng, ngay lúc ấy, giọng nói của Trình Thu Hoa vang lên: “Phí Lập học sinh của lớp 10-7 cũ, lên lớp không nghe cô giáo nói, lại còn ngang nhiên chuyền giấy? Cứ cho là quan hệ tốt thì trong giờ học cũng không phải là nơi để giao lưu tình cảm.”

Giọng nói này vừa vang lên, ánh mắt của cả lớp đều tập trung lên mặt Phí Lập. Cả người Phí Lập cứng đờ, ngượng ngùng cười, hắn ngước mắt lên, ánh mắt vội vã lướt qua cục giấy trên tay Tăng Lý, ánh mắt ý bảo cậu nhanh chóng cất đi.

Tăng Lý: “……” Cậu vì ánh mắt của hắn lại càng sợ hãi.
Nhất là không ít người đang nhìn về phía cậu.

Đầu Tăng Lý trống rỗng, cúi đầu, thần kinh xiết chặt.

Phí Lập nỗ lực nâng cao cảm giác tồn tại, “…..” Này?

Trình Thu Hoa không nói gì, đi đến trước mặt Tăng Lý, lo cậu bị bắt nạt. Cô vỗ vỗ vai Tăng Lý, an ủi một lúc, rồi nhẹ giọng bảo cậu đưa cục giấy kia ra.

Tăng Lý dưới ánh mắt đau thương của Phí Lập giao cục giấy ra.

Sau khi đưa xong, đầu Tăng Lý càng cúi thấp hơn.

“Được rồi mọi người quay lại bài học,” giọng nói của Trình Thu Hoa vang lên, mở cục giấy kia ra, lướt một lượt, trầm mặc một lúc: “………”

Phí Lập cũng lâm vào trầm mặc, hắn úp mặt vào cánh tay, mẹ nó mất mặt quá.

Trình Thu Hoa ho hai tiếng, trả lại tờ giấy cho Tăng Lý, nhìn về phía Phí Lập hơi nhíu mày, nói: “Xem ra, bạn Phí Lập rất thích người bạn mới này thì phải?”
Phí Lập bị gọi tên mặt không chút thay đổi: “……”

Tăng Lý run rẩy nhận lấy tờ giấy, liếc nhìn một cái sau đó ngay lập tức cả người cứng đờ.

Đỏ mặt.

Trên giấy vẽ một con thỏ nhỏ xấu xí, bên trên vẽ một cái mũi tên, bên cạnh mũi tên dùng một nét bút phóng khoáng viết hai chữ “Tăng Lý”.

Mà bên cạnh bé thỏ Tăng Lý còn có một con màu đen không rõ là sinh vật nào, Phí Lập viết xuống bên dưới một loạt chữ, giống như là đặt tên cho tác phẩm.

“Bé thỏ kỳ lạ.”

Tăng Lý: “………”

Phí Lập: “……….”

Hiện trường một lần nữa rơi vào sự trầm mặc quỷ dị.

Mẹ nó đúng là mất mặt, vốn dĩ chỉ là một phút hứng trí muốn trêu trọc Tăng Lý chơi thôi, Phí Lập tuyệt vọng nghĩ.

Thế nhưng sau khi Tăng Lý xem xong tờ giấy kia lại còn hơi đỏ mặt, dùng đôi mắt ướŧ áŧ giống như chú nai con cẩn thận nhìn sang.
Con mẹ nhà cậu nữa……..

Đáng yêu thật.

Phí Lập hoang mang vẫy vẫy tay, quay đầu đi.

23/04/2022

Chương 2:

-Mật Kết-

Phí Lập không thể hiểu nổi Trình Thu Hoa rốt cuộc là nghĩ thế nào, cũng giống như hắn không thể hiểu nổi bạn cùng bàn của hắn vì sao nhìn thấy hắn lại giống như là một bé thỏ trắng nhìn thấy sói xám, chỉ biết lùi ra bên ngoài, sau đó run lẩy bẩy?

Đại não Tăng Lý trắng xóa, giáo viên tiếng anh trên bục giảng giảng gì cậu cũng không thể nghe lọt, từ đầu đến cuối thần kinh cậu vẫn luôn buộc chặt, lén lút nhìn sang Phí Lập, còn tự nghĩ rằng mình không bị phát hiện.

Á á á, cậu ta cậu ta cậu ta… đang nhìn mình! Tăng Lý kiếp sợ rụt vai hận không thể dán cả người lên sàn nhà, để Phí Lập không nhìn thấy cậu mới được.

Cậu cảm thấy Phí Lập rất hung dữ, Phí Lập lại cảm thấy vấn đề của thỏ nhỏ đúng là không hề nhẹ, không hiểu tại sao.

wtp mật kết

Hắn đút tay trong túi quần, đẩy ghế ra, sau đó thì hắn bị viên phấn của cô giáo tiếng Anh đập vào đầu.

“Bạn Phí Lập!” Giọng nói chói tai của phụ nữ vang lên, ” Không được ảnh hưởng đến các bạn học bài!”

Được rồi, bọn họ đều nghĩ rằng tôi thích trêu trọc cậu ta.

Phí Lập lười nhác căng họng đáp một tiếng “Vâng”, sau đó lại bò ra bàn, hai con mắt đen nhánh không một chút dấu vết quét qua quét lại gương mặt trắng nõn của Tăng Lý. Cho dù là dưới ánh nắng sớm mai, gương mặt Tăng Lý cũng không thể nhìn ra tì vết nào, Phí Lập chậc một tiếng, lặng lẽ quay đầu đi không nhìn Tăng Lý nữa.

Đúng là mặt trắng. wtp mật kết

Tiết một mới học được một nửa, Trình Thu Hoa đột nhiên dựa vào một lý do cực kỳ gượng ép là “Trừ phi là nhiều hơn một người, không thể một người một bàn”, bắt Phí Lập mang đến bên cạnh Tăng Lý, Phí Lập thậm chí không thể hiểu nổi động cơ của Trình Thu Hoa, nhưng sau khi hắn ngồi xuống cả người thỏ nhỏ đều căng cứng, lại làm dấy lên hứng thú của hắn.

Thế này giống như lãnh địa bị xâm phạm nhưng lại không biết phản ứng như thế nào, điều này khiến Phí Lập càng ngày càng cảm thấy con thỏ nhỏ rụt rè như con gái này rất kỳ lạ, người bình thường đều như vậy sao?

Còn Tăng Lý lại cảm thấy trước mắt đều đang xoay vòng vòng, hoa mắt chóng mặt, chỉ sợ Phí Lập ăn thịt cậu.

Đây là người bạn cùng bàn đầu tiên của cậu trên cấp ba đấy. Trước đây Trình Thu Hoa chưa từng sắp xếp bạn cùng bàn cho cậu, nhưng tại sao vừa mới bắt đầu năm học mới…. lại mang một người nhìn có vẻ bất cứ lúc nào cũng có thể ăn tươi nuốt sống cậu đặt ở bên cạnh cậu cơ chứ?

Đột nhiên, con sói xám hung ác dùng khuỷu tay đụng đụng cánh tay cậu, Tăng Lý giật bắn mình, ngồi cứng đờ tại chỗ, yết hầu vẫn chưa phát dục hết lăn lăn.

“Này,” con sói xám nói, “Vừa nãy cậu đưa tờ giấy cho cô giáo làm gì?”

Tăng Lý đơ ra. wtp mật kết

Cậu ta cậu ta cậu ta……. muốn đến tìm mình tính sổ sao? Nhưng mà cô giáo đến cũng không thể không đưa mà… Tăng Lý lắp ba lắp bắp một chữ cũng không thể thốt ra, mặt đỏ bừng bừng, trong lòng nghĩ chắc hắn sẽ không ra tay lúc này đâu nhỉ? Vậy chỉ cần tiếng chuông tan học vừa vang lên là cậu sẽ ôm cặp chạy nước rút, như thế có thể chạy thoát nhỉ?

Ngay lúc Phí Lập đang buồn bực cào cào tóc, hơi hối hận về hành vi chẳng có chuyện lại tìm chuyện của mình, thỏ nhỏ lại cúi đầu ấp úng nói một câu “Xin… xin lỗi cậu.”

Giọng nói nhỏ như muỗi kêu, Phí Lập suýt nữa thì không nghe thấy, nhưng may mà lần này hắn đã nghe thấy. Hắn quay đầu, thỏ nhỏ đang còn cúi đầu, gương mặt non nớt có vẻ xoa sẽ rất thích, người lại càng dễ bắt nạt, rõ ràng hắn chẳng làm gì cả, chỉ là một câu hỏi bình thường nhưng con thỏ nhỏ này lại giống như phải chịu sự khϊếp sợ cực lớn vậy, rồi chẳng biết vì sao lại xin lỗi.

“Tôi không bắt nạt cậu, cậu xin lỗi cái gì.” Một lúc lâu sau Phí Lập mới nghẹn ra một câu, hắn mới là người cần được an ủi đấy, cứ làm như hắn bắt nạt người ta không bằng.

Những năm qua ai cũng biết Phí gia đây là người thông tình đạt lý, không làm chuyện xấu, được không? Tuy trong đống tai họa này lại luôn cảm thấy bản thân tính tình không tốt.

Thỏ nhỏ khúm núm gật đầu, sau đó lại nói một tiếng xin lỗi.

Phí Lập: “……….”

“Cậu xin lỗi cái cứt, cậu làm sai gì?” Phí Lập nhăn mày, cũng không phải vì mất kiên nhẫn, chỉ là không hiểu vì sao lại cảm thấy buồn bực. Hắn lại thở ra một hơi, quay đầu nhìn, ngữ khí cũng không được xem là tốt, nhưng cũng là bất đắc dĩ “……Thôi bỏ đi, này, tôi hỏi cậu, người đi bên cạnh cậu sáng nay là bạn cậu à?”

Tăng Lý bị gương mặt hung dữ của hắn dọa giật mình, lặng lẽ liếc hắn một cái, nhưng đến khi ánh mắt cậu chạm đến xương quai hàm của hắn lại lập tức thu về, cậu trai kia so với cậu thì đã sớm bước vào thời kỳ thanh xuân, đã bắt đầu có những dấu vết của con trai thời thanh xuân.

Cậu không nói nổi lấy một câu, lòng bàn tay nắm chặt đã toát đầy mồ hôi, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, không nói gì.

Phí Lập hết cách, cụp mắt, thở ra một hơi, sau đó nghiêng sang bên cạnh, tự nhiên rút ra một tờ khăn giấy trên bàn bạn bên cạnh, ném cho Tăng Lý.

“Sao cậu lại không kết bạn?” Phí Lập nhíu mày, giống như không thể hiểu nổi chuyện này, lúc sáng lúc nhìn thấy hai người hắn đã cảm thấy rất kỳ lạ, không hề có dáng vẻ bạn bè, thế này thì đúng là không phải bạn bè thật.

Tăng Lý bị vật thể đột nhiên bay tới dọa giật mình, lúc để ý đến tờ giấy, cậu do dự một lúc nhưng cuối cùng vẫn cầm lấy tờ giấy, lau mồ hôi trong lòng bàn tay, cậu ngước mắt, câu đầu tiên lại là: “Cảm, ơn.”

Phí Lập sửng sốt, cảm thấy thật buồn cười, một việc chỉ cần nhấc tay mà thôi, có cần như vậy không.

wtp mật kết

Vừa nãy còn không dám nhìn hắn, bây giờ cho tí ngọt ngào thì lại dám rồi?

Phí Lập vẫn còn nhớ lúc hắn còn nhỏ bị mẹ dạy bảo—nói cái gì mà lúc nói chuyện phải nhìn vào mắt người ta, phải thể hiện sự chân thành, lịch sự.

Hắn đột nhiên chú ý, mắt thỏ nhỏ là màu nâu, trong mắt chỉ chứa một người, không thể chứa thêm những thứ khác nữa. Cố tính chủ nhân đôi mắt kia lại trông vô cùng dễ thương, Phí Lập nhỏ giọng mắng một câu “mẹ nó”, sau đó không quay đầu, không lên tiếng.

Hắn hơi buồn bực cào cào tóc, cậu nói xem cậu đường đường là một thằng con trai to xác sao lại cứ đáng yêu như vậy?

Vẻ mặt Tăng Lý mù mờ không biết hắn đột nhiên bị làm sao, nhưng cậu không dám nói, nếu Phí Lập không để ý đến cậu thì cậu vô cùng đội ơn hắn.

Hai tay cậu đặt lên đùi, một tư thế ngồi cực kỳ ngay ngắn, cậu chậm rãi tiến vào trạng thái, nghiêm túc nghe bài giảng, mượn cớ này dời đi sự chú ý đối với người khác.

Tư thế ngồi so với người khác ngay ngắn hơn rất nhiều, giống như bao học sinh ngoan của các lớp, nhưng đặc biệt ở chỗ….

Phí Lập liếc một cái nghĩ, mọt sách lớp khác không đẹp bằng thỏ trắng nhỏ.

Lúc tiếng chuông hết tiết vang lên, Tăng Lý vẫn còn lưỡng lự một lúc có nên ôm cặp sách chạy trốn không, dù sao con sói xám vẫn còn nhìn cậu chằm chằm, cậu vẫn rất sợ người bạn cùng bàn hung dữ này. Nhưng Tăng Lý vẫn sợ hãi, cậu không dám, như thế sẽ khiến người khác chú ý đến.

Nhưng điều này lại tạo thành cảnh tượng lúc Tăng Lý rụt cổ lén lút lách qua sau lưng, Phí Lập một phát bắt được cặp sách trên lưng cậu, cái tên ngủ cả nửa tiết cuối cùng cũng tỉnh, Tăng Lý giật nảy mình, nhỏ giọng “á” một tiếng, giống hệt chú thỏ bị giật mình.

Phí Lập quay đầu lại, ánh mắt vẫn còn buồn ngủ, dường như mới chú ý đến. Phí Lập buông tay ra, giải thích: “Ơ, là cậu à, tôi còn tưởng là anh em của tôi đến tìm đánh cơ.”

Tăng Lý vội vàng gật gật đầu, tỏ ra mình hiểu, nâng chân muốn chạy, Phí Lập nhìn chằm chằm cậu một lúc, cũng không biết lại nghĩ đến điều gì, đưa tay bắt cậu, kéo Tăng Lý lại một lần nữa.

Trái tim Tăng Lý vọt lên đến tận cổ họng. Lần lần lần lần lần này là cố ý đúng không!

Cậu kinh hồn bạt vía cúi thấp đầu, không giám nhìn Phí Lập, Phí Lập lại nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu, nhíu mày, đột nhiên “haizz” một tiếng.

“Tăng Lý” giọng điệu của hắn rất nhẹ nhàng, mang theo một chút buồn ngủ, giống như là thuận miệng nói thôi, “Cậu có biết tôi tên là gì không?”

Đúng như dự đoán, dưới ánh mắt chăm chú của Phí Lập, Tăng Lý sợ hãi lắc lắc đầu.

wtp mật kết

“……..” Trong nháy mắt ấy Phí Lập không biết nên hình dung tâm tình mình lúc này như thế nào, Phí Lập Phí Lập Phí Lập, cái tên này lúc hắn giới thiệu đã nói một lần, bốn tiết buổi sáng thầy cô nào cũng gọi hắn ít nhất một lần, các bạn học khác đều nhớ tên hắn, một người cùng bàn như cậu sao lại vẫn chưa nhớ?

Hắn “chậc” một tiếng nói: “Tôi tên là Phí Lập, Phí trong lãng phí, Lập trong đứng lên.”

Hắn khoanh tay nhìn Tăng Lý một lúc, cảm thấy ha, sao lại có một đứa con trai mềm yếu như thế cơ chứ.

“Này, nhớ chưa.” Hắn lại nói.

Tăng Lý ôm chặt cặp sách nói nhớ rồi. wtp mật kết

Đúng là hỏi một câu trả lời một câu… Phí Lập vẫy vẫy tay, đanh định bảo cậu về nhà đi thì lại nghe thấy Tăng Lý đột nhiên nhắc lại một lần, giống như đang nghiền ngẫm cái tên ấy: “Phí…. Lập.”

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc đọc tên hắn của cậu, Phí Lập không biết làm sao, có một loại cảm giác rất lạ sinh ra dưới đáy tim. Không nói nên lời, nhưng cứ cảm thấy con mẹ nó rất thoải mái.

Thỏ nhỏ cảm thấy hay? Phí Lập đột nhiên có cảm giác thỏa mãn, nói: “Được rồi được rồi, Tăng Lý, đúng chứ? Sao cậu cứ như con gái thế, cậu thế này rất dễ bị người khác bắt nạt đấy.” Hắn hoàn toàn không ý thức được bản thân đang dọa người ta sợ, Phí Lập dừng lại rồi nói, “Haizz, hay là cậu nhận tôi là anh đi, sau này có chuyện gì, tôi sẽ bảo vệ cậu, được không?”

Nhưng Phí Lập một chú chim non lần đầu muốn nhận em trai lại vấp phải một khó khăn lớn.

Tăng Lý: “……..”

Người bạn này, đừng đừng đừng nói là cậu ta muốn thu phí bảo kê nhé?

Ngay lúc ấy, Tưởng Tu Vũ đột nhiên bước vào, không nói một lời lôi cậu đi.

Tăng Lý bị người mang đi mất. wtp mật kết

“………..” Đây cũng là lần đầu tiên Phí Lập bị ăn bơ, mặt không cảm súc cắn răng, vò tóc, trong lòng nói hai tên nhóc kia là người ở hành tinh nào đến vậy?

Hắn xách cặp lên, đá vào chiếc ghế của cậu bạn ngồi bàn bên cạnh, nói: “Đi đây.”

Cậu bạn kia nhìn hắn, bật cười nói: “Phí gia cũng có ngày hôm nay, đúng là sống lâu mới thấy chuyện lạ mà.”

Phí Lập không nói gì, tự cảm thấy ánh mắt của mình nhìn cậu bạn kia rất hung dữ, xách cặp chậm rãi ra cửa.

Không làm thì thôi! Có gì ghê gớm chứ? Con gái theo đuổi Phí Lập cũng có thể xếp hàng dài từ cổng trường đến tận trời đấy!

Hai bên đường người qua người lại, trên đường có rất nhiều xe. Tăng Lý đeo cặp sách chậm rì rì đi ở mép ngoài cùng của vỉa hè cùng với Tưởng Tu Vũ, tránh đi đám người, cậu trước tôi sau, một câu giao lưu cũng không có.

Tưởng Tu Vũ trầm mặc không nói chuyện đi đằng sau cậu, đầu tóc bù xù, đồng phục trên người vì không sửa sang cẩn thận nên bị nhàu, cả người lộ ra vẻ quê mùa.

Cả đầu Tăng Lý bây giờ đều là “Cậu ta muốn làm gì muốn làm gì” “Vì sao cậu ta lại theo lại theo mình” “Mình nên nói gì nói gì”….. cứ như vậy, trong đầu cậu không ngừng lặp đi lặp lại.

Cậu không nhịn được hỏi, “Sao… sao cậu cứ đi theo tôi thế?”

Tưởng Tu Vũ trả lời rất thẳng thắn, “Tôi không có bạn bè.”

“Cậu đã cứu tôi.”

Tăng Lý, “………” Được rồi, Cái này là đang muốn báo ân à….

Tăng Lý đã từng gặp Tưởng Tu Vũ, những cũng chỉ là từng gặp qua, Tưởng Tu Vũ là cháu của bà Tưởng cách vách, từ lúc cậu còn nhỏ bà Tưởng vẫn luôn đối xử tốt với Tăng Lý, có gì cũng sẽ cho cậu một phần.

Tưởng Tu Vũ im lặng một lúc, đột nhiên nói, “Trong nhà tôi gần đây xảy ra một chút vấn đề, thiếu nợ. Ba tôi mất tích rồi, bác trai không muốn cho nhà tôi mượn tiền, mẹ tôi cũng tức đến mức phải nhập viện… cho nên tôi chuyển đến sống cùng với bà nội.

Cậu ta lại nói, “Tôi không gây chuyện.”

Là nói chuyện tối hôm qua, người ta là học sinh ngoan, sợ bị hiểu lầm.

Tăng Lý quay đầu nhìn cậu ta. wtp mật kết

Tưởng Tu Vũ nói, “Bọn họ không lấy được tiền, chắc là muốn đánh tôi để trút giận.”

Tăng Lý không nói gì.

Âm thanh ầm ầm của động cơ xe thể thao từ sau lưng vang lên, một nhóm mấy cậu trai lớp mười một không cần mạng reo hò, lướt xe qua, giống như cái mạng kia chẳng đáng tiền vậy.

Tăng Lý cụp mắt, trong đôi mắt màu nâu kia nhiễm lên một màu sắc khác, không lâu sau vang lên giọng nói của cậu: “Bắt cóc….. mới có thể….. lấy được tiền.”

Tưởng Tu Vũ ngơ ra, rất nhanh từ những chữ Tăng Lý nói ấy mới kịp phản ứng lại: “Chỉ có bắt cóc cậu ta, khoản tiền nợ ấy mới được đôi vợ chồng kia chạy vạy khắp nơi gom tiền lại trả.

Cậu ta không biểu hiện gì.

Tăng Lý nói xong câu này thì cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là cậu bắt đầu thả chậm bước chân, giống như đang đợi Tưởng Tu Vũ.

Dù sao nói gì đi nữa thì Tưởng Tu Vũ rất giống cậu, dường như là một loại người, điều này khiến Tăng Lý khá thoải mái.

Đương nhiên, nếu đổi thành Phí……

“Dừng lại! Dừng lại!” Giọng nói tràn đầy sức sống của trai trẻ vang lên, nghe có vẻ rất hung dữ, ” Con mẹ nhà mày muốn chết nhưng tao không muốn chết! Tao không chơi nữa! Bọn mày tự đi đi, tao tự về nhà!”

Nghĩ đến ai thì người đó đến, trong lòng Tăng Lý nghĩ. wtp mật kết

Phí Lập và bạn đi hóng gió xung quanh trường một vòng, nói đúng hơn là phóng xe tốc độ bàn thờ, khiến hắn mấy lần cảm thấy mình suýt chết. Hắn nhảy xuống xe, xách cặp lên vẫy vẫy tay, nói không chơi nữa không chơi nữa, bảo bọn họ tự chơi đi.

Một hàng người phía sau ầm ĩ gọi hắn Phí gia, Phí Lập cắn răng gào về phía sau một câu: “Phí gia già rồi, không chơi nổi những thứ này, Phí gia cần mạng!”

Hắn nói xong, cũng chẳng thèm quan tâm đến những người đó, xách cặp đi luôn. Trong cặp là một quả bóng rổ, khiến cho cái cặp bị phồng ra.

Tăng Lý tăng nhanh tốc độ, nếu cậu không nghe nhầm thì Phí Lập đang đi lại phía bên này, ………….quả nhiên, Phí Lập đang đi chậm rãi đằng sau, vừa mới bình tĩnh lại được thì hắn liền chú ý đến thỏ nhỏ cùng bàn của mình đột nhiên tăng nhanh tốc độ bước.

Trốn tôi?

“Này! Tăng Lý!” Phí Lập đứng đằng xa xa kia gọi một câu.

Cả người Tăng Lý run rẩy, cả đầu đều là “đừng lại đây đừng lại đây” “Không nghe thấy không nghe thấy mau đi đi”, tự an ủi mình bước về phía trước. Tưởng Tu Vũ đột nhiên bị kéo giãn khoảng cách, không theo kịp bước chân cậu, cậu ta loạng choạng thiếu chút nữa thì ngã. Sau đó vội vàng bám theo, dùng ánh mắt nghi ngờ hỏi cậu, trốn gì thế?

Tăng Lý, “……….” Trốn con sói xám đằng sau kia.

Một câu này mắc ở cổ họng cậu không nói ra được, không thoải mái. Hơn nữa Phí Lập ở đằng sau còn gọi cậu một tiếng.

Ánh mắt ở bốn phía đều nhìn về phía Tăng Lý, những ánh mắt này giống như những viên đạn, bắn ra mấy cái lỗ trên người cậu.

Tăng Lý, “…….” Tôi muốn chết.

Đột nhiên có một đôi tay kéo cậu lại. wtp mật kết

Đôi tay kia túm và bắt Tăng Lý lại, Phí Lập nhăn mày nói, “Cậu thấy tôi thì trốn cái gì? Tôi cũng có ăn… cậu đâu? Mặt cậu sao lại trắng thế?”

Phí Lập giật mình.

Sắc mặt Tăng Lý trắng bệch, không được tốt lắm. Vốn dĩ trời sinh da dẻ đã trắng, bây giờ lại bị nhiều người nhìn như vậy, căng thẳng.

Nhưng Phí Lập lại hoảng hồn, tưởng xảy ra chuyện gì, trong lòng nghĩ tôi đã làm gì đâu?

Hắn đột nhiên nghĩ ra, chửi tục một tiếng.

Thật sao? Chứng ám ảnh sợ xã hội?

Không chết đâu nhỉ?

“Đừng nhìn nữa! Đừng nhìn nữa!” Giọng Phí Lập vang lên bên tai Tăng Lý, dùng loại ngữ khí khi rơi vào tai Tăng Lý thì cực kỳ hung dữ nói, “Ai nhìn tiếp thì tôi sẽ đánh người ấy!…Con mẹ nó nữa, cả đám người ở đây hóng gì.”

Hắn mắng một câu, ánh mắt lại chuyển về gương mặt của Tăng Lý, gương mặt hắn vốn đang uy phong nghiêm nghị lại đổi thành không biết làm sao, “Tăng Lý? Này! Cậu vẫn ổn chứ?”

Tăng Lý vẫy vẫy tay, đối với những việc này từ trước đến nay cậu không biết làm thế nào, vừa mới nghĩ đến mọi người đang chú ý đến từng cử động của cậu thì cậu đã hoa mắt chóng mặt rồi.

Nhưng Tăng Lý cũng đã quen với chuyện này, cậu lắc lắc lắc đầu, muốn bảo Phí Lập tránh xa cậu ra, tứ chi tiếp xúc kiến cậu không thoải mái, “Không sao, cậu….. tôi…..”

Tưởng Tu Vũ cũng giật mình, bị thái độ của Phí Lập làm cậu ta tưởng xảy ra chuyện gì lớn, cắn môi nói, “Đến phòng y tế xem thử.”

“Được.” Phí Lập liếc Tưởng Tu Vũ một cái, không nói thêm gì, ngồi xổm xuống nói, “Lên đây! Tôi đưa cậu đến phòng y tế.”

“…..” Thật ra Tăng Lý chẳng có vấn đề gì cả.

Chỉ cần không bị người ta chú ý như vậy, cậu có thể từ từ tốt lên.

Nhưng một lúc lâu cậu vẫn không thể nghẹn ra được câu giải thích kia, Phí Lập còn nghĩ cậu xấu hổ, “Haizz” một tiếng, thuận miệng nói một câu, “Đúng là lằng nhằng, cậu cũng có phải bé gái đâu.”

Hắn dứt khoát ôm ngang cậu rồi bế kiểu công chúa chạy quay lại trường.

Tiếng trêu đùa vang lên bên tai. wtp mật kết

Phí Lập mắng mấy người kia mấy câu, nhất là mấy thằng bạn không biết nặng nhẹ kia của hắn.

Hắn trừng mắt lên nhìn về phía từng đứa, sau đó che mắt cho Tăng Lý, nói: “Đừng nhìn nữa, cũng đừng nghe nữa, dùng ý niệm che lại những lời nói bên tai, đừng cựa quậy, tôi đưa cậu đến phòng y tế.”

Hắn dừng lại một chút rồi lại thấp thỏm nói, “Bệnh này của cậu sẽ không chết chứ?”

“………” Tăng Lý dở khóc dở cười.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN