Ngoài dự liệu Phí Lập không ở lại Dung Thành đón năm mới.
Vốn Phí Lập định tết năm nay hắn sẽ cố gắng bồi dưỡng tình cảm với Tăng Lý, tạo ra niềm bất ngờ lãng mạn, mỗi ngày khiến cậu thích hắn thêm một ít, đợi đến lúc hắn tỏ tình thì tỷ lệ thành công sẽ cao hơn chút.
Hắn ngày ngày đêm đêm chờ mong, kế hoạch cũng đã viết xong hết rồi, đứa con sau này nhận nuôi hắn cũng đã đặt tên hết rồi, kết quả…
Mẹ hắn muốn hắn sang đó.
wtp Mật Kết
Gia đình Phí Lập là kiểu ghép nối, bên ngoài gọi là gia đình đơn thân.
Ba mẹ hắn vì quan niệm không giống nhau mà ly hôn, cực kỳ hài hòa, Phí Lập cũng chẳng phải chịu ảnh hưởng gì, cùng lắm thì hắn không thích người ba dượng kia, cũng không muốn rời khỏi thành phố hắn sống từ nhỏ đến lớn, rồi đến thành phố lớn sống với bọn họ.
Cho nên vẫn luôn ở lại Dung Thành.
Khuất Dung biết hắn không thích ba dượng, mấy năm trước hai mẹ con đã từng tranh cãi, Khuất Dung không nhắc đến chuyện đón năm mới cùng nhau, Phí Lập cũng không nói.
Những năm trước toàn là Khuất Dung bảo chồng mình gọi điện thoại sang mời Phí Lập sang.
Mỗi lần Phí Lập đều lạnh lùng từ chối.
Nhưng lần này không giống thế.
Khuất Dung gọi điện thoại đến, nghe có vẻ không can tâm tình nguyện lắm, sầm mặt xuống nói, “Alo, con trai, tết năm nay lăn sang đây đón tết!”
Mấy năm trước Phí Lập toàn không đến, thái độ không tốt thì thôi đi, còn cứng đầu muốn cãi nhau với bà.
Năm nay thật sự bà không nhịn được nữa mới bỏ mặt mũi tự mình mời hắn.
Phí Lập rất vui, “Sao thế? Sao đột nhiên lại gọi con làm gì?”
Bên kia dường như đang nói gì đó, điện thoại được một người khác nhận, Phí Lập thấy hơi nghi ngờ, nhưng rất nhanh bên kia đã vang lên một giọng nói mềm mại.
“Anh ơi.”
Một tiếng anh ơi này khiến Phí Lập cảm thấy mình không ổn lắm.
wtp Mật Kết
La Hạo La Tiểu Bao, năm nay mới lên cấp hai, vẻ ngoài trông giống ba thằng bé, cực kỳ dễ thương.
Tuy Phí Lập không thích ba dượng, như lại rất thích đứa em trai này, nhưng La Tiểu Bao thì không, vì Phí Lập không thích ba cậu bé nên cậu bé cũng không thích Phí Lập.
Đối với chuyện này Phí Lập vẫn luôn đau đầu.
Cuộc điện thoại kết thúc, Phí Lập lật người, buồn bực mở khóa điện thoại, ánh sáng màn hình phủ lên gương mặt hắn.
Nhà hắn nói đơn giản cũng đơn giản, nói phức tạp cũng phức tạp.
Từ trước đến giờ Phí Lập chưa bao giờ để ý đến chuyện trong nhà mình, không thích thì không thích đấy, nhưng cũng chẳng có ý kiến gì.
Phức tạp ở chỗ, năm nay Khuất Dung khó lắm mới mềm mỏng với hắn, nếu hắn không về đón tết, không cho bà mặt mũi, với lại hắn không có lí do gì.
Dù sao thì không thể nói con đang đi tìm con dâu cho mẹ được, đúng chứ?
Không thì sẽ bị chặt chân.
Không dễ ăn nói.
Với lại nếu không đi, bỏ qua cơ hội nước chảy thành sông thì năm sau chắc chắn sẽ đổi thành hắn phải là người mềm mỏng.
Không được không được.
Hắn nghĩ cả nửa ngày, cuối cùng vẫn nói chuyện này với Tăng Lý.
Tăng Lý không có ý kiến gì, bảo hắn về nhà đi, “Đón năm mới, vẫn nên cả nhà đoàn viên với nhau, thì tốt hơn.”
Cậu hiểu chuyện như vậy Phí Lập lại càng cảm thấy không vui, “Từ đã, tôi đi rồi cậu không thất vọng không buồn tí nào à? Chẳng có tí biểu hiện nào cả thế? Cậu đúng là cái đồ lạnh lùng vô tình.”
Tăng Lý ngước mắt, nhìn hắn một lúc lâu, bỗng cậu cụp mắt, chậm rãi lên tiếng: “Có một ít…” Cậu nói, “Vốn dĩ, muốn cùng với cậu.”
Nghe thấy thế, trái tim Phí Lập ngay lập tức mềm nhũn rối tinh rối mù.
Cái này ai mà chống cự lại được chứ.
wtp Mật Kết
Hắn hơi áy náy, sán lại gần ôm Tăng Lý, hôn lên tai cậu, nhỏ giọng nói, “Thế năm nay tôi không về nữa, được không? Anh ở lại đây bầu bạn với cậu.”
Phí Lập hơi xúc động.
Phí Lập ơi Phí Lập, mày vì người ta mà ngay cả điểm giới hạn cũng không còn nữa, nhìn tiền đồ của mày đi.
À không đúng, điểm giới hạn của mày bây giờ là cậu ấy.
Tăng Lý bị hắn hôn thì hơi run, ngoan ngoãn lắc đầu, nói: “Về vẫn tốt hơn…!tôi không sao cả.
Sau này, còn rất nhiều cơ hội.”
“Được rồi.” Phí Lập thở dài, nghĩ một lúc rồi nói, “Vậy tôi sẽ về sớm, đón tết xong sẽ nhanh chóng chạy về tìm cậu.”
Tăng Lý nói được.
Phí Lập đi cắt hoa quả cho cậu, tự báo cáo, “Chắc giao thừa tôi sẽ về, lái xe đi.” Hắn lấy tăm cắm một miếng, lén ăn trước một miếng, “Mấy ngày này bọn mình ở chung với nhau.”
“Cậu biết lái xe à…”
“Chưa có bằng lái.” Phí Lập lè lưỡi, rất là tâm cơ dùng cái tăm của mình cắm một miếng lê, tự tay đưa tới trước miệng Tăng Lý, “Chú nhỏ tôi tiện đường đưa tôi về.”
Tăng Lý nhớ ra chủ nhỏ chính là người ngày đó mời bọn họ đến ăn kem, “À à.”
“Ngốc.” Phí Lập cười mắng một câu, tận mắt nhìn thấy Tăng Lý chẳng suy nghĩ gì mà cắn miếng lê đi, đầu lưỡi lúc ẩn lúc hiện, mặt hắn dần dần đỏ lên.
…Chết tiệt.
Mẹ nó hắn muốn hôn lên đôi môi kia, hôn lên đầu lưỡi kia.
Mẹ nó nữa cái đồ yêu tinh nhỏ, rất biết quyến rũ người khác.
Phí Lập tức tối cắm mấy miếng lê lên tự ăn.
Chỗ để học sinh đi chơi không nhiều, khoảng thời gian trước tết giá cả hàng hóa vẫn đắt cắt cổ, nhưng Phí lập hết cách, mấy ngày nay hắn đưa Tăng Lý chạy đông chạy tây, chơi chỗ này chỗ kia.
Đến quán karaoke, gắp thú, đến tiệm lẩu ăn, chơi trượt tuyết, xem phim…!vân vân và mây mây.
Phí Lập hát khó nghe, đầu tiên hắn nghĩ Tăng Lý ngại ngùng như vậy chắc chắn cũng không dám hát, cuối cùng Tăng Lý vừa cất giọng, hắn ngạc nhiên vô cùng.
Sau đó hắn ôm theo tâm thái khoe khoang bảo bối gọi Hàn Đông Thái Khang đến quán karaoke hát cùng, lúc này Tăng Lý lại ngại ngùng không hát nữa, còn Hàn Đông thì cướp lấy mic hát cả buổi.
Cuối cùng Phí Lập thật sự không thể nghe được nữa mới đuổi hắn đi.
wtp Mật Kết
Tốt xấu gì cũng đã từng học đàn dương cầm, thế mà giọng hát cứ như giết lợn vậy.
Lần gắp thú khá là hài hòa, Phí Lập nhân cơ hội không có ai chú ý, hắn nhẹ nhàng ôm cậu từ đằng sau, đè tay lên tay cậu để dạy cách gắp thú, thắng lợi trở về.
Sau đó còn đưa cậu đến chỗ ném bóng rổ, độ chính xác của Tăng Lý không tốt, đúng ý Phí Lập, Phí Lập tiếp tục cầm tay dạy cậu, chấm mút tí, hê hê.
Nhưng Tăng Lý chơi trò Crazyracing Kartrider lại rất tốt.
Nghe nói là vì, “À…!lần trước tôi tình cờ tải xuống máy chơi game.”
Học sinh ngoan Phí Lập: Hóa ra bạn nhỏ Tăng học sinh giỏi của chúng ta thích chơi Crazyracing Kartrider.
Đến tiệm lẩu ăn, Phí Lập là người ăn cay được nhưng Tăng Lý không thể, từ miếng đầu tiên đã điên cuồng lè lưỡi ra, đầu lưỡi nhỏ màu hồng khiến Phí Lập vừa muốn ăn cơm lại vừa không muốn ăn cơm, suốt cả bữa cơm hai suy nghĩ mâu thuẫn kia cứ quanh quẩn trong đầu hắn.
Nhưng Tăng Lý vẫn quật cường ăn hết bữa cơm, mặt cậu đỏ bừng, mồ hôi đầm đìa.
Phí Lập hỏi cậu sao lại vẫn ăn, Tăng Lý ngại nói rằng mình sùng bái Phí Lập, bèn nói: “Cậu có thể…!tôi cũng có thể.”
Phí Lập hiểu ý của cậu, nhìn đôi mắt sáng long lanh của cậu hắn cảm thấy bản thân mình thật sự quá thích bảo bối nhỏ này, hắn sán đến gần muốn hôn nhưng lại không dám, chỉ đành xoa xoa gáy, đôi môi làm như vô tình cọ lên làn da Tăng Lý.
Tăng Lý để kệ hắn ôm rồi làm nũng, cậu thấy hơi ngứa, tóc hắn cọ vào người cậu, cậu nâng tay sờ tóc Phí Lập, nói: “Nên, nên cắt tóc rồi.”
Phí Lập thoải mái để cậu sờ, làm nũng: “Tí tối đi cắt tóc cùng anh.”
Trước ngày Phí Lập rời đi một ngày, hắn đưa Tăng Lý đến công viên chơi trượt tuyết, chân tay Tăng Lý phối hợp với nhau không quá tốt, mãi chẳng học được, Phí Lập cười mắng cậu, “Đồ ngốc, sao ngốc thế hả?”
Nhưng lại là người kiên nhẫn hơn bất cứ ai, chậm rãi dạy Tăng Lý các động tác, đưa cậu bước theo quỹ đạo.
wtp Mật Kết
Thứ mà Tăng Lý không thiếu nhất đó chính là thái độ và sự chuyên chú, mà vừa khéo thứ Phí Lập không thiếu nhất đó chính là sự kiên nhẫn với Tăng Lý.
Cuối cùng kết thúc bằng một bộ phim, vốn Phí Lập định đưa cậu đi xem phim khủng bố, để Tăng Lý khóc hu hu rúc vào trong lòng hắn, nhưng lại cảm thấy không ổn lắm.
…Bản thân hắn cũng sợ.
Cuối cùng hai người quyết định đi xem một bộ phim nghệ thuật mới ra, nửa chừng Phí Lập không chịu được mà ngủ mất, Tăng Lý hơi buồn rầu, vừa mới xem xong phim là kéo Phí Lập về nhà, Phí Lập ngơ ngác, cứ tưởng cậu đang đa sầu đa cảm.
Không nghĩ đến vừa về đến nhà việc đầu tiên Tăng Lý làm là làm văn, viết ra những dòng cảm nghĩ chợt lóe lên sau khi xem phim.
Phí Lập: “….”
Tăng Lý chụp ảnh lại rồi gửi bài qua mạng cho Trình Thu Hoa, kết quả bài văn đạt được điểm cao.
Lúc này Tăng Lý cực kỳ vui vẻ, khó lắm mới có lúc vui vẻ nhảy cẫng lên, bày ra tính cách con nít.
Trong lòng Phí Lập nghĩ, người ta xem phim văn nghệ để viết những câu văn u buồn, cậu thì sao…!cậu làm văn, lúc nào cũng nghĩ đến kỳ thi với điểm số.
Đúng là một kẻ độc ác.
Được rồi được rồi, tổ tông nhỏ của tôi, cậu vui là được.
Bốn giờ chiều, chú nhỏ của Phí Lập đến đưa hắn về Ma Đô.
Ban đầu Tăng Lý chưa có cảm giác gì, năm ngoái cậu vẫn luôn đón tết cùng Du Du, không còn người khác, năm mới đối với cậu mà nói, chẳng có gì đặc biệt cả.
Cho nên lúc đầu Phí Lập nói năm nay không thể ở lại cùng cậu, đúng là cậu không có cảm giác gì thật.
Nhưng lúc Phí Lập ngồi lên xe của chú nhỏ, đóng cửa lại, Tăng Lý đứng ở tầng trệt tiểu khu Dung Thụ, cách một tấm thủy tinh nhìn vào mắt hắn, ngay giây phút ấy Tăng Lý đã thấy hối hận.
Cậu muốn Phí Lập ở lại.
wtp Mật Kết
Ích kỷ cũng được, tự đại cũng được, cảm xúc kỳ lạ lớn lên trong nháy mắt, ép Tăng Lý thở không ra hơi.
Tết năm nay, cậu muốn ở cùng Phí Lập.
Phí Lập ngồi gần cửa sổ, bỗng cong khóe môi cười, kéo kính cửa xuống, nói: “Thỏ nhỏ, liên lạc bằng điện thoại nhé!”
“Phải nói chúc mừng năm mới với tôi đầu tiên đấy biết chưa!”
Không hiểu vì sao Tăng Lý lại hơi không nỡ, cậu muốn chạy theo giữ hắn lại, nhưng lại chỉ mấp máy môi nói một tiếng được.
“Nói xong rồi à?” Chú Phí cười, “Nói xong rồi thì chúng ta xuất phát.”
Phí Lập vâng một tiếng, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người Tăng Lý.
Hắn vẫn không nỡ.
Từ lúc nào, hắn lại trở nên thích Tăng Lý như vậy, hiếm lạ cậu như vậy chứ.
Ngay cả chỉ tách ra một lúc thôi, đã cảm thấy như bị dày vò như vậy.
Xe chậm rãi rời đi, chạy ra bên ngoài tiểu khu, gió gào thét bên tai, tất cả chầm chậm rời xa.
Hắn tạm thời rời khỏi thành phố thân thuộc này, rời xa người ở nơi đây.
Rời xa người hắn thích nhất người hắn bận tâm nhất.
“Phí Lập!”
Phí Lập sửng sốt.
wtp Mật Kết
Hắn vội vàng quay đầu lại, không thèm quan tâm gì cả mà thò đầu ra bên ngoài cửa sổ, nhìn thấy tên nhóc nhát gan, nói năng không khéo, yếu đuối kia, tổ tông nhỏ của hắn, đang thở dốc, mặt cậu đỏ bừng chạy đuổi theo.
Đúng là điên mất.
“Qua…!qua năm mới gặp!”
Chỉ vì muốn nói một câu này.
Bước chân của cậu chậm lại, dường như đã hết sức, bỗng Phí Lập luyến tiếc cậu, lúc này vẫn chưa rời đi mà nỗi nhớ đã điên cuồng lan tràn trong tim rồi.
“Thỏ nhỏ, qua năm mới gặp!”
Xe rẽ, chậm rãi lái ra khỏi tiểu khu, Phí Lập căng cổ họng, lớn tiếng hét: “Phải nhớ tôi đấy, biết chưa! Biết chưa hả!”
Mọi thứ sau lưng chầm chậm bị bỏ lại phía sau, tận đến lúc không còn nhìn thấy nữa.
“Hai đứa đúng là….” Chú Phí bất đắc dĩ cười, “Cứ như là sinh li từ biệt không bằng.”
Phí Lập không thèm để ý đến chủ nhỏ trêu trọc, hắn thở dài, không biết bây giờ thỏ nhỏ thế nào rồi, có phải đang quay về nhà không.
Vốn sức đã không tốt rồi mà vẫn cứng đầu muốn chạy theo.
Điện thoại rung lên, hắn sửng sốt rồi nhận, nghe thấy bên kia đang thở hồng hộc, nhưng giọng nói lại tràn đầy sức lực: “Biết…!biết rồi!”
Biết gì?
– -Biết tôi sẽ nhớ cậu.
Đúng là…!nhóc điên này.
Tăng Lý, làm sao bây giờ, hình như tôi, càng ngày càng, thích cậu hơn..