Lại Mà Xem Nhóc Con Điềm Điềm - Chương 11: Xuyên vào sách
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
113


Lại Mà Xem Nhóc Con Điềm Điềm


Chương 11: Xuyên vào sách


Biên tập: Sabi | Beta: Qin Zồ

So với “bệnh viện nông thôn” trong tưởng tượng của Khương Điềm Điềm, trung tâm Y tế thập niên 60 có bản chất khác biệt.

Khương Điềm Điềm nhìn khắp nơi như gái nhà quê, cuối cùng lặng lẽ tổng kết, chỗ này còn không bằng nhà bọn họ nữa là.

“Bác sĩ Ngụy!” Trần Thanh Phong chưa vào cửa đã gọi thân thiết, “Bác vẫn khôi ngô phóng khoáng như ngày nào.”

Bác sĩ Ngụy khoảng 40 tuổi, không biết có phải làm việc vất vả quá hay không mà đầu đã bắt đầu “sân bay” rồi. Trần Thanh Phong ca ngợi một câu bâng quơ thế mà đổi lại được cái liếc mắt. Có điều hình như cậu không cảm nhận được, vui vẻ nộp 2 hào, nói: “Mấy hôm không thấy bác, cháu nhớ bác muốn chết.”

Bác sĩ Ngụy lại tặng cho Trần Thanh Phong một ánh nhìn khinh bỉ.

Tuy thái độ bác sĩ Ngụy không quá tốt, nhưng Khương Điềm Điềm vẫn cảm thấy ông ấy rất thích Trần Thanh Phong, dù cho mắt trợn trắng thì khóe miệng cũng nhếch hết cả lên rồi.

“Chị dâu năm cháu bị thương trên đầu nên mới dẫn đến hôn mê tạm thời. Tuy hiện tại người đã tỉnh, nhưng mà bác thấy trạng thái con bé có hơi lơ mơ. Người nhà cháu vẫn phải để ý chút, dù sao mấy chuyện liên quan tới não bộ có thể nhẹ cũng có thể nặng. Nếu không ổn lắm thì phải nhanh chóng chuyển tới Trung tâm Y tế Công xã ngay.”

Trần Thanh Phong gật đầu: “Dạ, cháu biết rồi.”

Bọn họ nói chuyện nghiêm chỉnh, Khương Điềm Điềm đứng một bên cũng không quấy rầy.

Bác sĩ Ngụy nhìn thoáng qua Khương Điềm Điềm rồi lại quay đầu nhìn sang Trần Thanh Phong, hàng mày chau lại.

Trần Thanh Phong lập tức nói: “Bác sĩ Ngụy, đây là đồng chí Khương Điềm Điềm.” Nụ cười rực rỡ ập thẳng vào mặt, “Là đối tượng của cháu.”

Bác sĩ Ngụy kinh ngạc nhìn Khương Điềm Điềm thêm một lần nữa, cô ngoan ngoãn cười.

Nói thế nào đây nhỉ! Hai người này thuộc dạng có diện mạo rất tương xứng nhau, không phải cực kỳ khôi ngô phóng khoáng và xinh đẹp động lòng người. Mà là vừa nhìn… đã cảm thấy thật tươi mát, kiểu tràn trề sức sống như mùa xuân về.

Dù bác sĩ Ngụy không thường xuyên khen ai mà cũng phải buột miệng bảo: “Hai đứa thật xứng đôi.”

Tự mình bảo mình là một chuyện, nhưng khi người ngoài nhận xét bọn họ rất xứng đôi, Trần Thanh Phong vui đến độ tóc cũng dựng hết cả lên.

“Rầm!”

Trong bầu không khí như thế này, đột nhiên có một âm thanh bất ngờ truyền đến.

Bác sĩ Ngụy lập tức đứng dậy, đẩy cánh cửa bên cạnh ra, Khương Điềm Điềm tiện thể nghiêng đầu nhìn quanh trong phòng, người ngã xuống chính là một phụ nữ mặt chữ điền, cô ấy còn chưa đứng dậy được, đang xoa mông. Mà trên giường bệnh có một cô gái gầy gò đang nằm.

Nhìn thoáng qua, Khương Điềm Điềm lấy làm ngạc nhiên!

Cô gái này, dáng dấp thật là đẹp quá đi!

Không phải kiểu người đẹp mặt bự, mày rậm mắt to đang thịnh hành hiện nay, cũng không phải kiểu trong sáng như cô, ngược lại có cảm giác nhu nhược mỏng manh, nhẹ nhàng như nước. Có hơi giống, hơi giống…

Khương Điềm Điềm suýt thì vỗ tay, cô hiểu rồi, cô gái này giống vai nữ chính hay khóc lóc trong bộ phim bi thương nào đó ở thập niên 90 nè.

Cô của Điềm Điềm siêu hâm mộ luôn, ngươì đó nổi tiếng vì cảnh khóc quá đẹp quá kinh điển*.

(*Ở đây tác giả đang nói về nữ chính đóng các bộ phim Quỳnh Dao, có thể là diễn viên Tưởng Cần Cần – một trong những mỹ nhân sáng giá nhất của Quỳnh Dao với bộ phim tràn ngập nước mắt “Nỗi lòng thấu trời xanh”. Nữ văn sĩ từng khen nhan sắc của Tưởng Cần Cần “Ưu linh như thủy, ưu mỹ như mộng” và đặt cho bà nghệ danh Thủy Linh.)

Thiệt là giống hệt nhau!

“Chị dâu tư, chị dâu năm.”

Trần Thanh Phong cũng không vào đỡ, chỉ cười hỏi: “Mọi người vẫn ổn chứ?”

Mặt Chữ Điền bật cười: “Chị không sao, còn chị dâu năm của em bị cái con nhỏ xui xẻo kia đập đầu rồi.”

Trần Thanh Phong thoải mái: “Không sao, mẹ đã báo thù.”

Mặt Chữ Điền: “…”

Biết ngay mẹ chồng sẽ không bỏ qua mà.

Cô tuân lời sang đây chăm sóc vợ của cậu năm, đương nhiên phải để ý cô ấy, bèn quay đầu nói: “Lại đây, chị đỡ em.”

Người phụ nữ trên giường bệnh ngẩng đầu, mắt hơi đỏ, dường như đã khóc, thẳng thắn đáp: “Cảm ơn chị dâu tư.”

Mặt Chữ Điền hơi ngẩn người, chẳng biết sao mà chợt thấy, cô em dâu này hình như đã hơi thay đổi.

Trần Thanh Phong là chú em chồng, chắc chắn đi đỡ chị dâu cũng không ổn, hơn nữa cậu cũng chẳng muốn đỡ, nên đứng một bên kế Khương Điềm Điềm, kề vai cô. Ra khỏi cửa phòng, Mặt Chữ Điền lập tức nhìn Khương Điềm Điềm.

Úi chà, thật đúng là cu cậu Tiểu Lục lười biếng này lừa gạt được một cô bé xinh đẹp.

Mặt Chữ Điền lặng lẽ oán giận với vợ cậu năm, ra hiệu cho cô ấy nhìn người ta, nhưng có lẽ em dâu thật sự bị tổn thương không nhẹ, cúi thấp đầu mà chẳng có phản ứng gì.

Mấy người cùng đi ra ngoài, Trần Thanh Phong nháy mắt với Khương Điềm Điềm, Khương Điềm Điềm “get” trong một giây, rảo bước chậm lại. Hai người nhanh chóng tụt lại phía sau, đi còn chậm hơn cả Mặt Chữ Điền đang dìu người bệnh.

Mặt chữ điền nhỏ giọng nói: “Số thằng sáu cũng hơi bị đỏ đó! Chẳng biết có thành công được hay không nữa.”

Vợ cậu năm nhà họ Trần, Tô Tiểu Mạch vẫn im lặng, không hề để ý chị dâu tư bên cạnh đang nói gì. Cô dựa lên người chị dâu, bước cao bước thấp đi về nhà, lòng trăm mối cảm xúc.

Cô trở lại rồi!

Thế mà cô lại quay về một lần nữa!

Ông trời lại ban cho cô một cơ hội để làm lại!!!

Tô Tiểu Mạch muốn thét lên, muốn khóc rồi muốn la, thế mà giờ đây cô chỉ có thể siết chặt nắm đấm, ra sức dằn lòng. Lại một lần nữa cảm nhận từng ngọn cây cọng cỏ của “đại đội Bội Thu” bọn họ, cô, đã quay về!

Biết bao cảm xúc trong lòng chị dâu năm Tô Tiểu Mạch đan xen lẫn lộn, còn hai người Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm đi từ từ, gần như có thể nói là đi một bước dừng ba giây.

“Bà tám” Khương Điềm Điềm không kiềm được mà nhỏ giọng nói: “Chị dâu năm nhà anh thật là xinh đẹp.”

Trần Thanh Phong cũng học theo cô, nói nho nhỏ: “Không đẹp sao có thể khiến anh năm mê mệt, nhất định phải tốn 100 đồng để lấy vợ như thế?”

Hồi anh năm cậu kết hôn là đầu năm 67, dù không như mấy năm trước đó đói đến độ phải gặm vỏ cây, nhưng cũng mới yên bình được vài năm mà. Bình thường người ta đến 10 đồng còn chưa có đâu, vậy mà lúc anh năm lấy vợ phải dùng 100 đồng, đúng là khiến mấy chị dâu tức phát điên!

“Vì lấy chị ấy mà nhà bọn anh gần như tốn hết tiền tiết kiệm, cũng vì vậy mà các chị dâu của anh không thích chỉ lắm.” Trần Thanh Phong chẳng hề do dự kể hết ngọn nguồn trong nhà cho Khương Điềm Điềm.

Khương Điềm Điềm ồ một tiếng thật dài, nói: “Xinh đẹp quan trọng hơn tất thảy.”

Trần Thanh Phong cười: “Thế cũng đúng, đừng nói 100 đồng, dù có dùng 1000 đồng cưới em anh cũng bằng lòng.”

Khương Điềm Điềm phá phong cảnh: “Thế mà anh đến 1 hào cũng chả có!”

Trần Thanh Phong hớn hở: “Vậy thì phải cố gắng làm em cảm động thôi.”

Khương Điềm Điềm hé miệng phì cười, nói: “Em không mắc bẫy đâu.”

Lông mày nhỏ giật giật, hiển nhiên là rất dính chiêu này.

Trần Thanh Phong nhìn cô, đúng là nhìn thế nào cũng vui vẻ, cậu nhỏ giọng: “Mai em chờ anh ở chuồng heo, anh có một món cho em.”

Khương Điềm Điềm lập tức tra hỏi: “Cái gì thế?”

Trần Thanh Phong: “Tín vật đính ước!”

Khương Điềm Điềm chớp mắt to: “Vậy anh đưa em bây giờ luôn đi.”

Trần Thanh Phong bĩu môi, nháy mắt: “Bà cô nhỏ ơi, anh còn phải đề phòng mọi người trong nhà đó.”

Khương Điềm Điềm bật cười khúc khích, Trần Thanh Phong thì thầm: “Mai em sẽ biết thôi.”

Khương Điềm Điềm: “Được ạ.”

Trần Thanh Phong cảm thấy, thanh âm của Tiểu Điềm Điềm sao mà êm ái đáng yêu thế được nhỉ! Người phương Bắc bọn họ đều khá mạnh mẽ, giống như chị dâu năm vậy, dù mặt mũi nhu nhược, người cũng hơi rụt rè yếu đuối, nhưng mà cũng không có giọng điệu như vậy.

Thế mà giọng của Điềm Điềm lại có âm cuối êm dịu, ngoan ngoãn muốn chết!

Lúc này, có lẽ người đi ở phía trước cũng mất tập trung, dâu năm nhà họ Trần hơi loạng choạng, có điều dâu tư rất khỏe mạnh, lập tức đỡ cô ấy không để bị té.

“Tô Tiểu Mạch, em có thể nhìn đường một chút được không!” Giọng chị dâu tư có hơi bực.

Khương Điềm Điềm nghe thế, đột nhiên lại ngây người.

Cái cảm giác quen thuộc lại đến nữa rồi.

Cái tên Tô Tiểu Mạch này hình như đã từng nghe ở đâu rồi á…

Khương Điềm Điềm hỏi ngay: “Chị dâu năm anh tên là gì nhỉ?”

Trần Thanh Phong: “Tô Tiểu Mạch, chính là Mạch trong bông lúa mạch.”

Khương Điềm Điềm nuốt nước bọt, cảm thấy hình như sắp bắt được thứ gì đó rồi, cô lại hoảng hốt nhớ đến tên mấy anh em nhà họ Trần, truy hỏi: “Anh nói, anh năm anh tên là gì á?”

Trần Thanh Phong bối rối nhìn Khương Điềm Điềm, có điều vẫn trả lời: “Trần Thanh Bắc.”

Gần như trong chớp mắt, Khương Điềm Điềm chợt nhớ ra cái cảm giác quen thuộc này đến từ đâu!

Cô cô cô!!!

Hóa ra căn bản cô không chỉ đơn giản là chuyển kiếp thế thôi đâu!

Té ra, cô đã, hồn-chui-vào-sách!!!

“Điềm Điềm, Điềm Điềm, làm sao vậy?” Trần Thanh Phong thấy vẻ mặt Khương Điềm Điềm đột nhiên như bị sét đánh, nhìn cô đầy lo lắng.

Khương Điềm Điềm hoàn hồn nhìn Trần Thanh Phong, cậu hỏi: “Sao thế? Em có chỗ nào không khỏe à? Bọn mình quay lại tìm bác sĩ Ngụy…”

Còn chưa nói hết đã bị Khương Điềm Điềm ngắt lời, cô giữ chặt cánh tay cậu, đáp: “Em không sao hết, chỉ là tự nhiên nhớ được chút chuyện thôi.”

Trần Thanh Phong không gặng hỏi nữa, nhưng lại nhìn Khương Điềm Điềm lo lắng.

Khương Điềm Điềm hít một hơi thật sâu, phồng hai má lên: “Thiệt là không sao mà! Em chỉ không ngờ Trần Thanh Bắc với Tô Tiểu Mạch là anh năm với chị dâu năm của anh thôi.”

Trần Thanh Phong hỏi: “Em quen bọn họ à?”

Khương Điềm Điềm lắc đầu: “Không quen biết!”

Đây cũng là sự thật, sao mà cô quen mấy người trong sách được?

Cô nói: “Em đã nghe thấy chuyện hai người, có điều chưa từng nghĩ tới, anh nhắc tên em mới kịp phản ứng. Hóa ra là bọn họ!”

Trần Thanh Phong thấy vẻ mặt Khương Điềm Điềm không có gì khác thường, cuối cùng cũng yên lòng, Khương Điềm Điềm rất đơn thuần, có chuyện gì cũng thể hiện hết trên mặt, vô cùng dễ hiểu. Cậu cười nói: “Chuyện tình anh năm với chị dâu anh rất chấn động!”

Đâu chỉ chấn động, hai năm trước vì có thể bên nhau, bọn họ thật sự đã khiến trời đất kinh sợ – quỷ thần khóc thầm.

Nhà họ Tô đòi hỏi cực nhiều, không chỉ vì tiền, mà còn do gia đình đó thật sự quá kém cỏi. Công bằng mà nói thì đại đội Bội Thu bọn họ chẳng có ai muốn làm thông gia với nhà họ Tô hết. Cho nên đúng là ồn ào đến long trời lở đất.

Nhớ lại chuyện kết hôn năm ấy, hễ có người tới đại đội họ thăm người thân là đều muốn cất công đi nhìn đương sự hai nhà một chút. Cũng may khi thời gian dần trôi, chuyện này cũng dần dần phai nhạt.

Hôm nay Khương Điềm Điềm kinh ngạc đến thế, dường như đã để cậu nhớ lại chuyện hai năm trước.

Cậu nói: “Thật ra, anh trai với chị dâu năm cũng không dễ dàng gì.”

Khương Điềm Điềm gật đầu hết sức, nói: “Không dễ dàng quá trời!”

Trần Thanh Phong mím môi bật cười, cậu không kiềm lòng được duỗi tay xoa xoa đầu cô: “Sao mà em đáng yêu thế!”

Khương Điềm Điềm ưỡn ngực: “Trời sinh đó!”

Bỗng Khương Điềm Điềm lại cười như tên trộm.

Cô yêu đương với Trần Thanh Phong, thế thì nam chính và nữ chính là anh rể và chị dâu của cô rồi!

Vậy, chẳng phải cô… chả làm gì cũng thắng à?

Ý! Sao mà cô may mắn thế được nhỉ!

Đối tượng là anh đẹp trai tốt mã, thông minh, cơ trí! Còn kèm theo nam nữ chính anh rể với chị dâu có bàn tay vàng!

Ui ui ui, cô đúng là số đỏ!

Là người siêu hên trong giới xuyên không!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN