Lại Thấy 1982 (Hựu Kiến 1982) - Chương 27: Từ Chức
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
92


Lại Thấy 1982 (Hựu Kiến 1982)


Chương 27: Từ Chức


Lúc cha con Diệp Thụy Niên về lại từ Quảng Châu, vừa vặn là tết Nguyên Đán.

Diệp Chí Phi tìm được nhà bán sỉ vải dệt như Diệp Tuệ đã đề nghị vậy, lấy giá bán sỉ mỗi mét 3 nguyên mua về 300 mét vải, đưa về bán 1 mét 5 nguyên, rẻ hơn 1 đồng một mét so với trong cửa hàng bách hóa là hơn 6 đồng 1 mét còn phải thêm phiếu vải, cho nên một khi tin tức truyền ra, các hàng xóm láng giềng chen chúc tới, tất cả đều là lại đây mua vải.
Giống như Diệp Tuệ đã nghĩ vậy, 300 mét vải hoàn toàn không đủ bán.

Nói như này này, người trưởng thành làm một bộ quần áo cần 3m vải, đầu năm nay nhà ai cũng có ít nhất là 2 đứa con, nếu như làm cho người nhà mỗi người một bộ quần áo, vậy thì kéo mười mấy mét vải là rất bình thường, 300m vải còn chưa đủ đám hàng xóm của bọn họ mua đâu.

Thời gian chưa được đến 1 ngày, 300m này đã liền bán sạch, mấy người tin tức lạc hậu còn đang nối liền không dứt mà tới đây này, đáng tiếc đã không còn vải mà mua.
Diệp Chí Phi đếm hết tiền bán vải, cho Diệp Tuệ 900 nguyên, Diệp Tuệ xuất ra 100 đồng cho anh cô: “Cái này cho anh, không có anh chạy, sao em có thể kiếm được tiền?” Hiện tại cô có tiền, có thể mua một cái TV cho người nhà.
Diệp Chí Phi cũng không ngại, thu lấy tiền, cười nói: “Sớm biết bán được tốt như vậy, đã liền mua vải dệt hết.”
Sở dĩ không phải đều mua vải dệt, là vì lợi nhuận của vải thật ra không có cao bằng các thương phẩm nhỏ khác, có điều vật phẩm nhỏ đã bán nhiều rồi, tốc độ tiêu thụ rõ ràng đã giảm xuống, dù sao thì đối với một ít thứ không phải đặc biệt thực dụng thì mọi người mua một hai món là đủ rồi, sẽ không mua nữa.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Diệp Tuệ biết rõ lợi nhuận của vải dệt không bằng các vật phẩm khác, nhưng cũng vẫn đề nghị mua vải, trong thị trường kinh tế, tài chính chính quay vòng càng nhanh, tiền liền kiếm được càng nhiều, đây là lý luận kinh tế học mà mỗi học sinh trung học đều từng học qua.

Chỉ là vấn đề tồn tại rõ ràng nhất trước mắt của bọn họ chính là không quay vòng nhanh nổi, tiền thì một ngày đã kiếm trở lại, thị trường cũng vẫn còn, đáng tiếc rằng phê vải tiếp theo lại không thể tiếp lên được.
Diệp Tuệ nói: “Mấy nhà bán sỉ kia bán 3 đồng 1m cũng có lời được, anh nói nếu chúng ta có thể đủ tiền mua vải trắng tự mình tìm xưởng in nhuộm mà in nhuộm, có phải sẽ kiếm được càng nhiều hay không?”
Diệp Chí Phi nhìn em gái cười hề hề: “Em còn dã tâm lớn hơn anh nữa nha.

Anh chỉ suy nghĩ xem làm sao mới có thể cấp tốc nhập hàng, em khen ngược, trực tiếp nghĩ tự mình gia công vải.”
“Còn không phải giờ đi Quảng Châu một chuyến không tiện sao? Nếu có thể đủ để trực tiếp tự mình gia công, số lượng lớn, phí tổn cũng thấp, đương nhiên càng kiếm tiền.” Diệp Tuệ nói, “Chẳng qua cái này có một vấn đề lớn, còn phải cần tiền vốn.”
“Phải cần bao nhiêu tiền vốn?” Diệp Chí Phi hỏi.
Diệp Tuệ nói: “Ít nhất phải có cỡ mấy ngàn đi.” Dù xem như giai đoạn đầu đầu nhập ít, ít nhất cũng phải có mấy ngàn mét vải mới có thể gia công đi, không thì phí khởi động máy cũng không kiếm lại được.
Trong lòng Diệp Chí Phi vừa động: “Không biết cho vay không lãi có thể cho vay được bao nhiêu.”
Diệp Tuệ nhìn anh cô, nở nụ cười, biết ngay đầu óc anh ấy linh hoạt, là khối tài liệu làm buôn bán: “Anh, anh thật không đi làm sao?”
Diệp Chí Phi “Suỵt” một tiếng, đè thấp giọng nói: “Tạm thời tính như vậy, có điều còn phải xem xem.

Anh đã mấy ngày không đi làm rồi, không biết đơn vị nói thế nào.”
Diệp Tuệ cảm thấy có chút không chắc, tuy bị thương thì không cần đi làm, nhưng thời gian anh ấy không đi làm này cũng hơi bị dài quá: “Thật ra còn có một biện pháp, xem có thể giữ lại thân phận công nhân viên chức hay không, không lĩnh tiền lương, không hưởng thụ phúc lợi đãi ngộ, tự mình đi ra làm một mình.” Loại biện pháp thao tác này tên là ngừng lương giữ chức, rất nhiều người xuống biển* vào những năm tám mươi đều là làm vậy, có điều trước mắt thì thành phố Nam Tinh hẳn còn chưa có, dù sao lúc này mới vừa vào năm 83 thôi.
*: thuật ngữ này bắt nguồn từ những năm 80 ở bên trung, lúc đó có rất nhiều người từ bỏ những công việc công chức nhà nước (trong những nhà máy quốc hữu thời đó) đi ra làm ăn một mình, vì lúc này làm ăn mang ý nghĩa rất phiêu lưu và không chắc chắn, được xem là một hành động dại dột nên gọi là xuống biển.

Hiện tại từ này cũng còn được sử dụng ở bên đó, mang ý nghĩa từ bỏ công việc ban đầu và đi kinh doanh.
Diệp Chí Phi cảm thấy mới mẻ khi nghe cái cách nói này: “Vậy về sau muốn về đi làm còn có thể về chứ?”
“Hẳn là có thể đi, chỉ là giữ lại một đường lui cho chính mình.” Diệp Tuệ nói.
Trong lòng Diệp Chí Phi có chỗ dựa, sau đó đi đơn vị, nghênh đón anh quả nhiên là phê bình nghiêm khắc của lãnh đạo, chịu một chút tổn thương nhỏ, thế mà xin nghỉ hơn một tuần, hơn nữa chỉ là xin nghỉ bằng miệng, hoàn toàn không lộ mặt, đây hoàn toàn là trong mắt không có kỷ luật.
Chủ nhiệm béo mắng Diệp Chí Phi một hồi, uống một miếng nước, hơi lấy hơi tiếp tục trách mắng: “Cậu vẫn là đi ra từ bộ đội, bộ đội sẽ bồi dưỡng cái loại chiến sĩ cà lơ phất phơ như cậu? Quả thực chính là mất mặt dân quân giải phóng! Vốn dĩ đồng chí bộ tuyên truyền còn nói với tôi, muốn tạm điều cậu đến bộ tuyên truyền làm việc, tôi thấy cái tư tưởng giác ngộ của cậu như vậy thì vẫn là miễn đi, đừng có mất mặt Nam Khí bọn tôi!”
Vốn Diệp Chí Phi vẫn luôn là cà lơ phất phơ mà nghe, giờ phút này trong lòng giật mình, không nghĩ tới ông cụ kia lại nói thật, ông ấy có thể để anh tới bộ tuyên truyền! Tiếc rằng anh không ở đó, không thì lúc này đã sớm đến bộ tuyên truyền rồi.

Bộ tuyên truyền ít nhất còn được cho là lao động trí óc, không phải là việc thể lực.
Chủ nhiệm béo mắng xong rồi, Diệp Chí Phi đứng lên: “Chủ nhiệm, mắng xong rồi sao?”
Chủ nhiệm béo sửng sốt, xua xua tay như đuổi ruồi vậy: “Nhanh đi làm đi.

Nhớ đó, kiểm điểm 1000 chữ, giao lên ngay ngày mai.”
Diệp Chí Phi ra khỏi cửa văn phòng, lại không đi về phía phân xưởng, mà là đi thẳng về phía văn phòng nhà máy tìm bộ tuyên truyền, anh phải đi hỏi chút xem có phải thật sự muốn điều anh đến bộ tuyên truyền hay không.

Kết quả vừa đi hỏi, đồng nghiệp bộ tuyên truyền đều nói chưa từng nghe qua vụ này, Diệp Chí Phi buồn bực trong lòng, liền đi hỏi thăm về sư phụ già kia khắp nơi, cuối cùng có người nói cho anh, đó là một vị chủ nhiệm bộ tuyên truyền cũ của nhà máy bọn họ, vừa khéo mới về hưu 2 ngày trước.
Diệp Chí Phi cảm thấy ông trời hẳn là đang đùa với anh, thật vất vả đụng tới một Bá Nhạc thưởng thức anh, kết quả Bá Nhạc này về hưu, không có quyền nói chuyện.

Anh không hiểu sao lại cảm thấy châm chọc, xem ra là ông trời không muốn để anh ở lại Nam Khí thêm nữa.
Diệp Chí Phi trở lại phân xưởng, lại bị chủ nhiệm béo kéo lại điên cuồng phê bình một trận, thật là mắt không có pháp kỷ, tiêu cực phá hoại, đúng thật là phân chuột trong đội ngũ công nhân, không muốn liền cút đi, có rất nhiều người muốn vào.

Diệp Chí Phi cũng lười tranh cãi, anh nói với chủ nhiệm béo: “Chủ nhiệm, mượn văn phòng dùng một chút.”
Chủ nhiệm béo cảnh giác hỏi: “Cậu muốn làm gì?”
Diệp Chí Phi không giải thích, vòng qua ông ta, bay thẳng đến văn phòng, anh tìm được một xấp giấy viết thư trên bàn chủ nhiệm béo, rút một cây bút máy từ trên áo khoác mình, viết xuống ba chữ “Thư từ chức” trên tờ giấy trắng.

Chủ nhiệm béo theo đằng sau, thấy chữ trên tờ giấy, cả kinh đến tròng mắt đều sắp rớt xuống.

Cái thứ đồ như thư từ chức này đối với tuyệt đại đa số người của niên đại này mà nói đều chỉ là truyền thuyết, ông ta dù thế nào đi nữa cũng không thể tin được sẽ có người chủ động từ chức: “Diệp, Diệp Chí Phi, cậu đây là nghiêm túc à?”
Diệp Chí Phi không để ý ông ta, vài con chữ ít ỏi liền viết xong thư từ chức của mình, đại ý là không muốn mài mất cả đời của mình trên công việc phay tiện máy móc, sau đó ký tên mình lên đó, giao cho chủ nhiệm béo: “Ông xem còn cần các bước gì?”
Chủ nhiệm béo nhận lấy thư từ chức mà tay cũng có hơi run, phần thư từ chức đầu tiên của Nam Khí là sinh ra trong tay ông ta, nói không kích động thì đó là giả: “Diệp Chí Phi, mở cung không tên quay đầu, từ chức rồi thì về sau không về được nữa.”
Diệp Chí Phi vừa nghe, lại rút lá thư từ chức về từ trong tay ông ta, lộ ra một nụ cười nghịch ngợm: “Vậy thì quên đi, tôi lại cân nhắc một chút vậy.” Dù sao thì việc anh không muốn làm nữa, chỉ xem lãnh đạo có thể đồng ý cho anh ngừng lương giữ chức hay không.
Diệp Chí Phi cũng không đi làm, mà đi bộ đến phòng y tế, thăm dò ngó vào trong, không có bệnh nhân, Tân Bội đang sửa sang lại cúi đầu sửa sang gì đó.

Diệp Chí Phi đi vào, ho nhẹ một tiếng, Tân Bội đang sửa sang lại bệnh án ngẩng đầu lên, trông thấy anh ấy, trên mặt mang theo tươi cười nhàn nhạt: “Hôm nay lại như thế nào?”
Diệp Chí Phi đi qua, ngồi xuống đối diện cô ấy: “Lần này tôi không có bệnh vặt gì, chỉ là cố ý đến cảm tạ bác sĩ Tân, lần trước cô đã băng bó miệng vết thương giúp tôi, giờ đã tốt hẳn rồi, tặng một món quà xem như biểu đạt ý biết ơn của tôi.” Nói xong thì đưa tay vào túi, lấy một món đồ đưa qua.
Tân Bội nhìn đôi kẹp tóc màu đỏ thủ công tinh xảo kia, có chút giật mình nhìn anh ấy: “Anh tặng quà cho tôi chi?”
“Chỉ là cảm thấy cô đeo đẹp mắt.” Diệp Chí Phi cười nói.
Tân Bội nhanh chóng lắc đầu: “Thật xin lỗi, thứ này rất quý giá đi, tôi không thể nhận.” Đây không phải là thứ có thể mua được ở Nam Tinh.
Diệp Chí Phi bị cự tuyệt, có chút tự giễu cười cười: “Cầm đi, nói không chừng về sau chúng ta không còn gặp nữa.”
“Anh muốn đi đâu?” Tân Bội cả kinh.
Diệp Chí Phi nói: “Tôi không muốn làm ở trong xưởng nữa, tính tự mình đi ra xông xáo một lần.”
“Có người muốn ép anh đi?” Đây là ý tưởng theo bản năng của Tân Bội.
Diệp Chí Phi cười cười: “Cũng không xem là vậy.

Tôi chỉ là không quá muốn gia công linh kiện cả đời ở trong phân xưởng, mài mòn mất thanh xuân cùng giấc mộng trên máy tiện, thế giới lớn như vậy, đời người không phải nên là 2 điểm 1 đường.”
Tân Bội nâng mắt lên nhìn anh ấy, phảng phất như là ngày đầu tiên nhận biết Diệp Chí Phi vậy, có điều cũng đúng là không xem như quen biết được sâu cỡ nào, người đàn ông này không quá giống với những người đàn ông cô từng biết, người khác đều muốn thăng chức tăng lương, anh ấy lại đầy cõi lòng là giấc mộng, hi vọng đi vào trời đất bao la bay lượn.

Chỉ điểm này, liền khiến cho anh có vẻ không giống người thường.

Người trẻ tuổi những năm 80 ít nhiều đều có chút chủ nghĩa lãng mạn, theo đuổi lý tưởng cùng giấc mộng cũng sẽ không làm người ta cảm thấy hư vô mờ mịt, ngược lại còn làm người ta cảm thấy có mị lực.

Trên người Diệp Chí Phi vừa đúng có khí chất độc đáo hấp dẫn Tân Bội, soái khí, phản nghịch, có tài hoa, có lý tưởng, còn dám nghĩ dám làm.
Tân Bội suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh cũng sẽ không rời khỏi Nam Tinh vĩnh viễn không trở lại chứ, vì sao không thể gặp mặt?”
Diệp Chí Phi vừa nghe liền cười: “Vậy liền nói rõ rằng về sau tôi vẫn có thể đến gặp cô đúng không? Cảm ơn cô! Cái này cô cầm đi, giữ làm kỷ niệm, đây là tôi mang về từ Quảng Châu, nghe nói là tới từ bên Hồng Kông kia.”
Tân Bội cũng không phải người chưa từng trải việc đời, có điều cô thật đúng là chưa từng tới Quảng Châu, Hồng Kông cũng chỉ là từng học trên sách vở, từng thấy trên TV, cô thu đôi kẹp tóc tinh xảo kia về, bỏ nó vào trong túi mình: “Cảm ơn.”
Lúc này có người đi vào, Diệp Chí Phi đứng dậy: “Tôi đi đây nhé, về sau có rảnh sẽ đến gặp cô, tạm biệt!”
Diệp Chí Phi trở về lần nữa viết một phần đơn xin, xin giữ lại biên chế công nhân viên chức, không lấy tiền lương, không hưởng thụ phúc lợi đãi ngộ, trực tiếp giao nó cho lãnh đạo nhà máy, chờ lãnh đạo phê chỉ thị.

Thật ra thì anh cũng không có cái gọi là có thể giữ chức hay không, chẳng qua thì người phải luôn phòng ngừa chu đáo, suy nghĩ mà giữ lại một đường lui cho mình, Diệp Chí Phi cũng không ngoại lệ, anh hi vọng mình lưu lại đơn vị, vậy thì về sau đi ra ngoài cũng có thể có chỗ mà khai thư giới thiệu.
Phong thư xin phép này của Diệp Chí Phi làm cho trong xưởng thảo luận khắp nơi, rất nhanh, mọi người đều biết đến một người như vậy, một chuyện như thế, bởi vì trước đó chưa từng có tiền lệ, chưa từng có ai từ chức cả, trong lúc nhất thời, lãnh đạo lại không quyết đoán nổi, không biết nên phê duyệt thế nào.

Tân Bội ở nhà cũng nghe thấy cha mẹ nhắc tới vụ này, không khỏi chen vào một câu: “Ai có chí nấy, người ta đã muốn chạy liền để anh ấy đi đi.

Còn vừa lúc có thể dọn chỗ ra cho người có nhu cầu.”
Câu nói này của Tân Bội chính là nhắc nhở cha mình, quả thật còn có rất nhiều người chờ vào đi làm đây.

Vì thế, đơn xin ngừng lương giữ chức của Diệp Chí Phi cứ vậy mà được phúc đáp ý kiến..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN