Lại tới, bổn cung sủng hạnh ngươi! - Chương 1: Mẫu hậu.... Xuyên!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
89


Lại tới, bổn cung sủng hạnh ngươi!


Chương 1: Mẫu hậu.... Xuyên!


Giờ ra chơi, mọi người hẵng nô đùa thoải mái. Rộn ràng, nhịp nhàng, quậy phá vô tư. Đối lập với khung cảnh ấy, về phía góc lớp, lại có một con nhóc đang thui thủi một mình. Con nhóc có làn da trắng hồng mịn màng, tóc dù cột cao đuôi ngựa vẫn dài chấm gót chân. Dáng người mềm mại thẳng lưng học bài.

“Mặt trời lặn, ánh tà dương, cơn gió thổi phồng tay áo
Lưới tình sai do đâu, ai hiểu thấu nỗi sầu trong lòng
Lại quay đầu, trên lầu người nào ngồi lẻ loi
Dựa lan can sầu tương tư
Tỉnh rượu mà mộng chưa dứt, ai mới là kẻ phong lưu…..”

Không hiểu sao mỗi lần nghe qua nhạc cổ phong, tâm can Thủy Vô Huyên lại day dứt không thôi. Như thường lệ, về đến chung cư xa hoa nhất thành phố S, nó đập phịch cái cặp xuống, nằm nhoài ra giường, bật điện thoại lên, là thoải mái nằm cày ngôn tình. Thi thoảng trong phòng lại nghe tiếng “Phụt,ha ha” ” Cười chết ta rồi” Bỗng nhiên Thủy Vô Huyên sống lưng lạnh rợn, phía bên trái giường âm u đến lạ. Từ từ quay đầu ra, đập vào mắt nó bây giờ chính là một nam nhân y phục cổ đại, tóc đuôi ngựa cột lại ngiêng nghiêng đầu. Cần cổ thon dài, dung nhan diễm lệ. Duy chỉ có khí tức lạnh thấu xương cùng từ đầu đến chân hắn đều màu xanh nhạt đối lập với căn phòng full hồng này thì có chút…. Thủy Vô Huyên ngẩn người, mặt nghệt ra hệt con ngốc.

– Huyên Huyên… -Giọng nói thanh nhẹ dễ nghe, lại mang theo tràn đầy dịu dàng, nam tử chừng 16, 17 nhìn nó gọi.

Không biết thế nào, trước đó vẫn còn cười ha ha mà bây giờ hốc mắt Thủy Vô Huyên đã đỏ ửng. Họng khô khốc không nói nên lời, nó cứ vậy nhìn nam tử.

– Huyên Huyên… Nàng… Còn nhớ ta không? -Nam nhân nhẹ giọng hỏi, trong mắt đã đều là chua xót. Hắn… đợi nàng đã 3 ngàn năm rồi.. Nàng… Có hay không còn nhớ đến hắn đây?

– Dạ…. Liên.. Hoa…. -Khó khăn mở miệng, vết bớt đỏ sậm trên trán Thủy Vô Hiên lại rực sáng. Ánh sáng đỏ bao trùm lấy thân hình nhỏ nhắn mềm mại, nó cư nhiên biến mất rồi.

——– Huyễn cảnh không gian ——–

Thủy Vô Huyên ngơ ngơ ngác ngác vẫn chưa hiểu chuyện gì. Chỉ thấy trong lòng đau nhói, trước mắt nó bây giờ tối sầm. Bỗng nhiên một đạo tiếng nói trầm trầm vang lên, hiển nhiên tạo uy áp rất lớn.

– Thủy Vô Huyên, ngươi có hay không trở lại tiền kiếp?

– Tiền… Tiền kiếp?

– Phải.

– Nhưng.. Nhưng tôi mới có 14 tuổi! Làm gì được a?

Giọng nói có chút không kiên nhẫn, thốt ra lời cuối cùng

– Thông minh như ngươi sao có thể không nên chuyện!
Nói rồi, một màu đen tịch mịch biến mất, Thủy Vô Huyên hốt hoảng mở mắt, bật dậy.

– Huyên nhi! Huyên nhi tỉnh rồi!! Thái y, thái y, mau truyền thái y đến.

Vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì đột nhiên một lão đầu đeo hộp gỗ đi vào, kính cần đặt voan mỏng lên cổ tay Thủy Vô Huyên, là bắt mạch!

– Hồi hoàng hậu nương nương, độc tính đã không còn, mạch tượng công chúa đã ổn định.

– Hảo, hảo!! Đã tra ra ai đã hạ độc trong điểm tâm chưa? Hoa phi đâu??

Thủy Vô Huyên đại não thực sự hoạt động không kịp……

– Mẫu hậu…..

***Cmt a~~ Nếu thấy hứng thú có thể “ĐỀ CỬ” + Follow bổn cung nga~**

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN