Làm Càn Sủng Nịch
Chương 1: Mất trí nhớ
Tác giả: Cửu Đậu Tinh
Editor: Trà Dâu
_______
Bệnh viện to như thế nhưng ngược lại vô cùng yên tĩnh, chỉ có phòng thiết bị chữa bệnh phát ra nhè nhẹ tiếng vang.
Thiếu nữ xinh đẹp nằm trên giường bệnh trắng tinh, mắt nhắm chặt, lông mi cong dài, tay đặt lên một bên giường, làn da trắng mịn như tuyết, mu bàn tay cắm kim truyền dịch, ở xa nhìn đến chỉ thấy thân hình gầy yếu, đến gần lại bị khuôn mặt xinh đẹp của cô làm cho ngơ ngẩn ngắm nhìn.
Chỉ là vì gặp tai nạn giao thông, tính đến nay cũng đã hơn nửa tháng, Lương Tri cũng chưa tỉnh lại một lần. Tay, mặt từ từ gầy ốm rõ, tái nhợt như tờ giấy.
Đợi đến thời điểm ý thức cô đã có chút tỉnh táo trở lại, đập vào mắt đầu tiên chính là bác sĩ, hộ sĩ mặc áo blouse trắng, bọn họ vội vàng kiểm tra các hạng mục chỉ tiêu sức khoẻ cho Lương Tri, cảm thấy không có gì bất ổn mới an ổn quay sang Phó Kính Thâm đợi an bài.
Lương Trì ngoan ngoãn nằm trên giường bệnh mặc bọn họ lăn lộn, trong đầu trống rỗng, trong trí nhớ chỉ còn đọng lại thời điểm các mảnh nhỏ rải rác, cô tựa hồ biết mình xảy ra tai nạn xe cộ, hai chiếc xe va chạm trong nháy mắt, liền có một vòng tay dày rộng ấm áp đem nàng ấn vào trong ngực.
Cô không thể nào nhớ nổi, nam nhân gắt gao đem nàng bảo vệ trong ngực kia rốt cuộc là ai, suy nghĩ một lát liền bắt đầu đau đầu, không nghĩ tới, tròng mắt loạn lúc lên lúc xuống, đảo mắt một cái, nhận thức đều không còn gì nữa.
Trừ bỏ đầu còn hơi chút đau, Lương Tri cảm thấy trên người vẫn còn có nơi không thoải mái, nhưng chung quanh hết thảy đều xa lạ, Lương Tri vừa khiếp đảm lại mờ mịt.
Phòng bệnh rất lớn, trang hoàng bày biện đều là vật phẩm quý, bên trong ngoại trừ cô cũng không còn bệnh nhân nào khác, trong ấn tượng có bảy, tám giường bệnh, nhìn là có thể biết chỉ có kẻ có tiền mới đến khám bệnh ở nơi này.
Lương Tri có chút chột dạ, rốt cuộc là tên vương bát đản nào lại đem người “nghèo đến cạp đất mà ăn” như cô đến chỗ này, thời điểm cô ngất xỉu cái gì cũng không biết, nói không chừng trên lưng vẫn còn không ít nợ… Nếu quay lại thời điểm trước khi ngất xỉu, cô nhất định liều chết cũng bắt bọn họ thuận tiện đưa cô đến phòng khám nào đó bình thường là được, nhưng rốt cuộc vẫn là không có khả năng.
Thiếu nữ chép miệng, trên gương mặt nhỏ động lòng người đầy uỷ khuất.
Nữ hộ sĩ cho rằng cô bị sợ hãi, cười tươi an ủi: “Tôi chỉ là theo lệ kiểm tra, rất nhanh thôi, tiểu thư không cần lo lắng.”
Lương Tri gật gật đầu, khóc không ra nước mắt, ở lại càng lâu, tiền trôi đi càng nhiều đấy! Giường bệnh mềm mềm mại mại thế này, viện phí cũng không phải là trả bằng hoa chứ.
Từ đầu đến giờ không để ý, bây giờ nhìn lại hình như có gì đó không đúng. Vừa rồi tất cả lực chú ý đều ở trên người nữ hộ sĩ kia, bây giờ mới thấy, ở trên gối trắng tinh là mái tóc dài rối tung của mình.
Tóc dài mang theo độ cung gợn sóng, nhìn kỹ, ở đuôi tóc bị nhuộm thành màu xanh đen, trang trí cho mái tóc đen mượt, lại thật độc đáo. Lương Tri ngẩn người, thật sự nghĩ không ra. Cô nhớ rõ kiểu tóc của mình vẫn luôn giữ màu đen truyền thống, sạch sẽ, không sặc sỡ thế này chứ.
Không lẽ, bệnh viện này còn có dịch vụ tạo kiểu tóc cho bệnh nhân sao? Có khi nào đây là bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ? Lương Tri bắt đầu lo lắng cho khuôn mặt của mình, cũng không phải phá tướng chứ…
Các bác sĩ chăm sóc Lương Tri đều là những tinh anh trong nghề, năng lực vượt hơn hẳn các bác sĩ thông thường, động tác vô cùng nhanh nhẹn, sau khi các hạng kiểm tra đều đạt tiêu chuẩn, nhẹ nhàng thở ra, lập tức xoay người đi ra ngoài báo cáo cho Phó Kính Thâm, trong phòng chỉ để lại các hộ sĩ.
Lương Trì giờ phút này chỉ muốn dùng gương xem xem mặt của mình, tay nhỏ mảnh dài từ trong chăn vươn tới, nhẹ nhàng kéo kéo góc áo nữ hộ sĩ. Do nhiều ngày chưa mở miệng nói chuyện, Lương Trì giọng có chút khàn khàn thỉnh cầu:” Xin hỏi, tiểu tỷ tỷ, có thể giúp tôi tìm cái gương không?”
Hộ sĩ ngẩn người, nữ minh tinh quả nhiên không giống người thường, bị tai nạn giao thông tỉnh lại chuyện đầu tiên hỏi tới lại là cái gương, cười cười, đưa tay vào túi áo lấy điện thoại, mở khoá, đưa cho cô:
“Lương tiểu thư, bệnh viện không có gương, hay là dùng camera trước đi.”
Lương Tri vẻ mặt mờ mịt nhận điện thoại nữ hộ sĩ đưa cho, loay hoay một lúc vẫn không biết phải sử dụng thế nào. Cô nhớ rõ lúc trước mình vẫn dùng điện thoại bàn phím, chưa từng thấy qua điện thoại mới lạ thế này, ngượng ngùng mở miệng: ” Cái này…tôi không biết dùng, có thể mở giúp tôi được không?”
Hộ sĩ nhíu mày, cảm thấy Lương Tri vẫn có đôi chút chậm chạp, thoạt nhìn cảm thấy có đôi chút kỳ quái, nhưng vẫn chưa nghĩ ra là kỳ quái chỗ nào, trong lòng tự khuyên bản thân, đồ vật của đại minh tinh có lẽ xa hoa hơn cái này của cô nhiều, không biết sử dụng cũng bình thường, vì vậy nhiệt tình mở điện thoại lần nữa, đưa đến trước mặt Lương Tri.
Lương Tri bị bộ dáng của chính mình trong điện thoại làm hoảng sợ.
Cũng không phải bị huỷ dung như trong tưởng tượng của cô, nhưng lại không giống như trong trí nhớ. Nhiều thêm vài phần tư vị phụ nữ, lại mất vẻ mộc mạc của một nữ sinh. Tóc đuôi ngựa thoải mái biến thành mái tóc gợn sóng quyến rũ ôn nhu, đuôi tóc xanh biển, thật xinh đẹp, nhưng làm cô càng thêm mơ hồ.
Trả lại điện thoại, Lương Tri ngây ngốc ngồi trên giường, nghĩ tới nghĩ lui, quyết định cân nhắc đem các mảnh trong ký ức trước lúc hôn mê ghép lại, níu tay người giúp việc đến đưa canh hỏi: “Xin hỏi, thời điểm tôi xảy ra tai nạn, có phải là có một vị đã cứu tôi hay không? Anh ta…thế nào?”
Người giúp việc có chút chần chừ, vẫn là quyết định trả lời cô:” Đúng là như thế phu nhân, là tiên sinh cứu ngài, ngài ấy không sao, phu nhân yên tâm.”
Phu nhân???
Lương Tri đôi mắt hạnh trợn to, kinh ngạc:” Cô gọi tôi là phu nhân?”
“Có chuyện gì sao, phu nhân?” Từ lúc Lương Tri kết hôn cùng Phó Kính Thâm đến nay đã lâu như vậy, chỉ là vẫn không thích người giúp việc gọi mình là phu nhân.
Lương Tri bắt đầu sợ hãi, chuyện này hết thảy đều kỳ quái, không từ bỏ ý định, tiếp tục tra hỏi:” Tiên sinh, tiên sinh là ai?”
“Là chồng của phu nhân.”
Chồng cô? Cô chỉ là sinh viên năm nhất, lấy đâu ra chồng?
_____
Nhưng mà Lương Tri không biết chính là, trong những ngày nàng hôn mê trên giường bệnh, ông xã của cô vẫn luôn canh giữ bên cạnh, một tấc cũng không rời.
Phó Kính Thâm lúc ấy, gương mặt tiều tuỵ có thể thấy rõ ràng, Lương Tri bị bệnh đã nhiều ngày như thế, đến tập đoàn cũng bị anh ném sang một bên, mỗi ngày chăm sóc cho cô, áo khoác tây trang tinh xảo ném ở sô pha, cà vạt ở cổ cũng tuỳ tiện thắt, lôi thôi vô cùng. Có thể thấy, nội tâm là bất an đến chừng nào.
Lương Tri không tỉnh lại, hồn của anh cũng xem như không cần.
Nếu không phải hôm nay, bác sĩ tâm lý của Phó Kính Thâm mạnh mẽ đem người kéo đi, có lẽ hắn đến chết cũng không rời phòng bệnh này nửa bước.
Nam nhân mắt đen thâm thuý, chau mày, năm đôi tay nhỏ của Lương Tri để ở chóp mũi nhẹ ngửi, chẳng màn đến mùi thuốc khử trùng.
Phó Kính Thâm điên cuồng tham luyến thân thể ngọt ngào của Lương Tri, mỗi đêm đều hôn cô mới có thể đi vào giấc ngủ.
Lục Tuỳ mắng anh có bệnh, anh thừa nhận có bệnh, Lương Tri chính là dược, nghiện rồi liền không xong.
Thiếu nữ ngủ say trên giường bệnh suốt bao nhiêu ngày nay, ngón tay đột nhiên cử động, tay nhỏ của cô bị Phó Kính Thâm nắm trong lòng bàn tay, một động tĩnh nhỏ liền làm Phó Kính Thâm hoàn hồn trở lại.
Phó tổng giờ phút này cũng trở nên mất bình tĩnh, vội vàng ngẩng đầu, bàn tay to thật cẩn thận mà xoa khuôn mặt thiếu nữ, “Lương Tri…?”
“Ân…”, thiếu nữ nhíu mày, theo bản năng mà lẩm bẩm một tiếng.
Lương Tri tỉnh!
Khoảnh khắc cô gian nan mở mắt, Phó Kính Thâm đột nhiên nhớ tới lời nói của Lục Tuỳ sáng nay, Lương Tri sợ hãi anh, thời điểm cô tỉnh lại, đừng ở trước mặt cô xuất hiện đầu tiên, sẽ gây kích thích cho Lương Tri, nhịn không được cũng phải cố, tất cả là vì Lương Tri.
Vì Lương Tri.
Phó Kính Thâm đời này chỉ có Lương Tri là một, cũng là duy nhất, anh cắn chặt răng, cúi người chạm lên đôi môi của Lương Tri thật nhẹ liền xoay người rời đi.
Lương Tri trợn mắt thấy rõ sự việc vừa diễn ra, nhìn bóng dáng của người đàn ông vội vàng rời đi, nhíu mày, ngây ngốc, chỉ cảm thấy bóng dáng đĩnh đạc cao lớn này…rất quen thuộc.
_____
Giờ phút này Lương Tri mặt đầy kinh ngạc ngồi trên giường bệnh, bị một câu “Chồng ngài” của người giúp việc đả kích không nhỏ. Trong trí nhớ, cô chỉ là một sinh viên năm nhất, còn chưa kịp hưởng thụ cuộc sống sinh viên, như thế nào vừa tỉnh dậy lại có thêm một vị “ông xã”, lẽ nào là trọng sinh rồi sao?!
Lúc người giúp việc đưa chén canh thơm ngào ngạt qua, Lương Tri còn đắm chìm trong các loại kịch bản sau khi trọng sinh, không có tâm tư nhận lấy, mẹ Lâm nhận thấy biểu hiện khác thường của cô, do dự một lát, vội vàng buông chén canh, ra cửa tìm Phó Kính Thâm.
Đội ngũ lớn các bác sĩ lại một lần nữa quay lại phòng bệnh của Lương Tri, sau khi dò hỏi quan sát một lúc, đưa ra kết luận.
Lương Tri mất trí nhớ, ký ức trước đó đều đã quên hết, mấy năm dây dưa quan hệ vợ chồng cùng Phó Kính Thâm, tất cả đều bị cô huỷ đi trong nháy mắt.
Toàn bộ chuyên gia có liên quan đến phương diện này của Càn thị ngay lập tức tụ tập đầy đủ đến phòng họp của bệnh viện này, triển khai phương án nghiên cứu trị liệu. Đây là phu nhân của Phó Kính Thâm, ai cũng không có lá gan chậm trễ.
Lương Tri giờ phút này có thể an tâm không cần lo không thể trả được viện phí, nhẹ nhõm vô lo, trong nháy mắt đã được an ủi chuyện tiền nong rồi.
Từ lúc cô tỉnh dậy tới bây giờ vẫn chưa gặp qua “ông xã” kia, ngoan ngoãn nghe lời ngồi trên giường bệnh, từng ngụm từng ngụm uống canh mẹ Lâm mang đến.
Thời gian ba năm, đất nước thật nhanh phát triển, Lương Tri nhìn thấy cái gì cũng tò mò.
Ngoại trừ hỏi mẹ Lâm, người luôn canh giữ chăm sóc bên giường cho cô về thế giới bên ngoài, Lương Tri còn rất hứng thú với điện thoại di động mới mượn được của nữ hộ sĩ.
Phó Kính Thâm từ sau khi Lương Tri tỉnh lại vẫn luôn đứng ở ngoài cửa, xuyên qua cửa sổ chăm chú ngắm nhìn thiếu nữ trên giường bệnh.
Lục Tuỳ đứng một bên “trông chừng” Phó Kính Thâm, đề phòng tên này nhịn không được liền mở cửa đi vào ôm cô.
Lương Tri mất đi ký ức, trở lại là một thiếu nữ ngây ngây ngô ngô, tính trẻ con lại nhiều thêm một chút, không giống như “mỹ nhân lạnh lùng” trong lời báo chí đồn thổi, xinh đẹp động lòng người, còn mang theo một chút giảo hoạt, chính là bộ dáng trước khi quen biết Phó Kính Thâm.
Thời điểm Lương Tri cười rộ lên đẹp đến kinh tâm động phách, đang vắt hết óc nghĩ cách cùng tiểu hộ sĩ lôi kéo làm quen, đuôi mắt cười đến cong lên như vầng trăng nhỏ, ngọt ngào mà kêu “Hộ sĩ tiểu tỷ tỷ…” dạy nàng sử dụng điện thoại di động kiểu mới này.
Bộ dáng kia quá mức mê người, Phó Kính Thâm con ngươi ảm đạm, một bên Lục Tuỳ sợ kéo không được hắn, lo lắng đề phòng.
Lương Tri mất trí nhớ ham chơi vui đến không tim không phổi, Phó Kính Thâm nhớ tới lời bác sĩ uyển chuyển nói với anh, Lương Tri bị thương không nhiều, vài ngày nữa có thể xuất viện, chỉ là ký ức thì không thể bắt buộc cô nhớ lại.
Không bắt buộc thì không bắt buộc, cô như vậy tựa hồ mới chính là Lương Tri chân chính.
Phó Kính Thâm mấp môi không nói một lời, không để ý tới Lục Tuỳ một bên, tham luyến nhìn cô một lúc lâu, xoay người rời đi.
Mà thiếu nữ hồn nhiên bên trong không biết, ngày thứ ba sau khi tỉnh lại, như ý của Lương Tri, Phó Kính Thâm mua cho cô một chiếc điện thoại di động, điện thoại trước kia của cô chứa đựng ký ức bí mật của ba năm trước, Phó Kính Thâm không muốn cô nhìn thấy nên liền mua một cái mới thay đi.
Tiểu hộ sĩ vừa dạy cô chơi trò chơi, vừa đỏ mặt quan sát khuôn mặt của Lương Tri, đôi mắt tinh xảo, mũi vểnh cao, khuôn mặt cùng môi nhỏ đều phấn nộn, nói là một đại mỹ nhân quả không sai, không hổ làm Phó Kính Thâm cuồng si, canh cánh vì nữ nhân này.
Mà Lương Tri hiện giờ mất ký ức ba năm, không thể theo kịp thời đại bây giờ, có chút non nớt ngây thơ, cũng càng thêm bình dị gần gũi.
Tiểu hộ sĩ đánh bạo nhờ Lương Tri ký tên lên điện thọai di động của mình, dù sao cũng là cơ hội hiếm hoi được gặp gỡ minh tinh, ai cũng muốn xin được chữ ký để trở về khoe khoang mà.
Lương Tri căn bản là không nhớ mình đã trở thành minh tinh, không hiểu vì sao nữ hộ sĩ lại đưa ra yêu cầu này, nhưng Lương Tri vẫn hào phóng cầm bút, đoan đoan chính chính ký lên mặt sau của điện thoại hai chữ “Lương Tri”.
Không giống chữ ký của minh tinh rồng bay phượng múa, nét bút ngay ngắn, có chút giống chữ trẻ con, Lương Tri cũng nhịn không được cười, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn hộ sĩ tỷ tỷ nghẹn cười, gương mặt phiếm hồng.
Lương Tri ôm di động chơi, cái gì cũng không quan tâm, trong nháy mắt lực chú ý đã dồn hết vào phần cơm mỹ thực hấp dẫn trước mắt “câu hồn”, cô từ trước đến nay rất thích điểm tâm ngọt, nhưng vẫn không dám nói với mẹ Lâm, mặc dù quả thực vô cùng đói bụng rồi, hai mắt tựa hồ đều sáng lên.
Chỉ là hiện tại cô đang trong thời ký dưỡng bệnh, đầu dinh lên gối một chút liền nặng nề ngủ thiếp đi.
Thiếu nữ thân mình nhỏ xinh, nằm nghiêng cuộn mình trong ổ chăn, ngũ quan điềm tĩnh.
Nhưng mà chưa an giấc được bao lâu, bị giấc mơ của chính bản thân làm cho mặt đỏ mặt nôn nao, ở trong mơ, cô thấy một “bản thân xa lạ”.
Mái tóc xoăn màu lam đen được thắt thành hai bím rời kiểu đuôi ngựa, eo nhỏ trắng nõn như ẩn như hiện, thiếu nữ ngồi trên bàn làm việc lớn, chân nhỏ kiều nộn để trên ngực nam nhân, khuôn mặt đơn thuần nhiều thêm vài phần tư vị dụ hoặc. Thật dị thường…
________
Tiểu Phó [đằng đằng sát khí]: tại sao vợ tôi lại mất trí nhớ hả?
Trà: Là Tinh nương nương đó!!! Trà Trà không biết! Trà Trà vô tội!!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!