Làm Càn Sủng Nịch - Chương 14: Tiểu mỹ nhân
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
130


Làm Càn Sủng Nịch


Chương 14: Tiểu mỹ nhân


Editor: Trà Dâu

Beta: PSM

________

Lương Tri nói ra lời này trên mặt đầy thẹn thùng khiến dì Lâm cũng cảm thấy có chút kinh ngạc.

Nhưng phu nhân có ý như vậy cũng là chuyện tốt. Chăm sóc Lương Tri mấy năm nay, nhưng sau khi mất trí nhớ mới có thể nhìn thấy được bộ dáng dịu dàng ngoan ngoãn của cô, dì Lâm âm thầm vui mừng thay Phó Kính Thâm, cười hòa ái: ” Phu nhân tự mình đem tới thật tốt quá, để dì Lâm gọi tài xế đến cho cô.”

Lương Tri gật gật đầu, nói với dì Lâm một tiếng rồi đi lên lầu.

Cô cũng không biết vì sao mình lại nôn nóng như vậy, bước vào phòng quần áo, duỗi tay lấy ra vài bộ quần áo của mình, ướm từng bộ từng bộ lên người, chọn tới chọn lui.

Nghĩ tới nghĩ lui, cầm lấy hai bộ khác nhau chạy xuống lầu tìm dì Lâm.

Mắt hạnh của Lương Tri mở to mong đợi, cô nhìn về phía dì Lâm, đưa dì Lâm nhìn hai bộ váy mình đang cầm trong tay, giọng nói có chút ngại ngùng: “Dì Lâm, dì nói xem con mặc bộ nào mới đẹp, bộ này phải không ạ?”

Ánh mắt Lương Tri tựa như biết cười, trên tay cầm hai bộ váy, một bộ váy hai dây màu vàng, tà váy khá lớn, trên mặt váy có mấy con nai nhỏ, phong cách thiên về đáng yêu, kỳ thật rất thích hợp với tính cách Lương Tri hiện tại.

Nhưng mà bộ bên cạnh, váy lụa màu xám nhạt, nhìn theo hướng chính diện thì có vẻ rất quy củ, ôn nhu hào phóng, nhưng quần áo của Lương Tri đều do tự tay dì Lâm lựa chọn, mỗi bộ đều có một ấn tượng riêng nên dì nhớ không lầm, bộ váy lụa này mặt sau lại không được “quy củ” như mặt trước.

Phía sau từ lưng đến eo đều là khoét rỗng, từ cổ đến hai bên tay áo là một tầng ren mỏng, phần còn lại lộ ra ngoài. Phần đó là các dải lụa xám nhỏ đan chéo thưa thớt để trang trí, cũng không thể che được gì, nhưng váy như vậy được thiết kế đặc thù để khi mặc vào tôn lên tấm lưng trắng nõn.

Dì Lâm nhìn thấy trong mắt Lương Tri hơi xấu hổ, nhấp môi, thong dong bình tĩnh mà chỉ chỉ váy lụa màu xám: “Phu nhân có thể thử cái này, thời tiết này mặc vào mát mẻ lại thoải mái, cũng rất hợp với phu nhân.”

Lỗ tai Lương Tri đỏ lên, cô cũng biết mặc bộ váy này có chút bạo dạn. Mười tám năm trong ký ức cô chưa từng thử qua phong cách này, từ trước đến nay đều là ăn mặc mộc mạc quy củ. Cũng không biết vì sao, vừa tưởng tượng sẽ đến công ty của Phó Kính Thâm, trong lòng lại nôn nóng muốn mặc thử bộ này.

Khuôn mặt của cô có chút trẻ con, vốn dĩ tuổi cũng còn trẻ, nhìn qua càng có vẻ nhỏ hơn, nhưng Phó Kính Thâm một tay nắm giữ mạch máu kinh tế của Càn thị lại ổn trọng hơn cô rất nhiều lần, cô tự khuyên bảo bản thân, nói như thế nào mình cũng là thân phận phu nhân, cũng không thể không chừa mặt mũi cho anh.

Ăn mặc giống như bạn nhỏ thực sự không được, dì Lâm cũng ở bên tai không ngừng cổ vũ, cuối cùng dưới ánh mắt vui vẻ của dì Lâm, Lương Tri chạy về phòng thay váy.

Chọn bộ váy lụa màu xám kia.

Bộ váy này thật sự rất hợp với cô, mặc lên vừa dịu dàng lại vừa gợi cảm, nhưng Lương Tri da mặt mỏng, bước ra cửa trước, cô vẫn nhịn không được khoác thêm một cái áo choàng.

Lúc dì Lâm đưa cô ra cửa, khoé miệng cong cong, duỗi tay giúp cô chỉnh lại làn váy, đem âu phục của Phó Kính Thâm giao vào tay cô.

“Con mặc như vậy rất lạ ạ?” Thiếu nữ thật cẩn thận hỏi lại, hình như đối với cô gặp mặt Phó Kính Thâm là một việc gì đó cực kỳ trọng đại.

Dì Lâm nhàn nhạt mà lắc đầu, nhẹ giọng nói: ” Bộ váy này rất hợp với phu nhân. Dì Lâm sống hơn nửa đời, gặp qua nhiều người như vậy, vẫn chỉ có phu nhân là đẹp nhất.”

Cô khoác áo choàng như vậy cũng tốt, nghĩ đến Phó tổng đầy dục vọng chiếm hữu kia, chắc chắn cũng sẽ không muốn để kẻ nào nhìn đến phu nhân của anh.

Gần đến toà cao ốc của Phó thị, Lương Tri bảo tài xế dừng xe, vừa nãy lúc dừng đèn đỏ, Lương Tri đã nhìn thấy một tiệm trà sữa bên đường. Mấy cô gái nhỏ đối với loại trà sữa ngọt béo thế này hầu như không có khả năng chống cự.

Tài xế để cô xuống ven đường, Lương Tri nhanh nhẹn rẽ vào tiệm trà sữa bên cạnh.

Lúc này là ba giờ chiều, là thời gian đi làm đi học, trên đường ít người, tiệm trà sữa người cũng không nhiều người lắm, vận khí của cô tốt, không cần xếp hàng, một lát đã mua được trà sữa.

Trong tiệm bày ra rất nhiều hương vị khác nhau, Lương Tri xem đến hoa cả mắt, sau khi lưỡng lự thì dứt khoát chọn hai ly, cùng lắm thì tặng Phó Kính Thâm một ly cũng được.

Nhưng mà cô không biết người như Phó Kính Thâm có thích loại đồ uống ngọt ngọt béo béo như thế này hay không…

Hôn nhân của hai người không công khai, Lương Tri không biết nguyên do, sợ đem đến phiền toái cho Phó Kính Thâm nên vừa đến công ty lập tức đeo khẩu trang lên.

Từ Cải nhận được điện thoại của dì Lâm nên đến thằng máy đón cô, đến nơi Lương Tri mới phát hiện Phó Kính Thâm không có ở trong phòng.

“Phó tổng vừa có cuộc họp, đã vào hơn một giờ, tình huống hôm nay… có vẻ  không tốt lắm, vừa rồi tôi không thông báo cho Phó tổng biết phu nhân tới đây, giờ sẽ đi ngay, phu nhân trước tiên ở trong văn phòng đợi chút, lát nữa Phó tổng sẽ tới.”

Từ Cải vừa nói vừa rót nước trái cây cho cô, trước đây đến Phó Kính Thâm Lương Tri còn chẳng chừa mặt mũi, bởi vậy phục vụ Lương Tri hắn phải thật cẩn thận.

Nhưng mà Lương Tri không thèm để ý, cởi khẩu trang cười cười với anh ta, mắt hạnh tròn xoe đẹp đến không thể nào dời mắt, Từ Cải khẩn trương mà dời mắt đi, Phó phu nhân thực sự rất đẹp, có thể hiểu vì sao Phó thiếu bên ngoài hô mưa gọi gió là vậy nhưng trước mặt Lương Tri vẫn phải bỏ đi hết tôn nghiêm, tìm mọi cách lấy lòng.

“Trợ lý Từ, cậu cần làm gì thì cứ làm đi, không cần thông báo cho anh ấy, tôi đến đây đưa áo khoác lúc sáng anh ấy để quên ở nhà, cuộc họp còn chưa kết thúc, bây giờ cậu đi vào cũng không hay lắm.”

Lương Tri mềm mại nói, ngữ khí cũng là nhu nhu mì mì, tính tình rất tốt.

Tâm trạng của Từ Cải cuối cùng cũng thả lỏng, gật đầu: “Phu nhân có thể nghỉ ngơi ở căn phòng kia một lát, tôi sẽ mang điểm tâm vào.”

Lương Tri mỉm cười nói cảm ơn.

Thiếu nữ ngồi trên ghế sô pha thoải mái, lẳng lặng lật tạp chí xem, bên ngoài phòng giám đốc lại như sắp nổ tung rồi.

Trừ Từ Cải, không ai biết thân phận Lương Tri, cũng không ai biết Phó Kính Thâm đã kết hôn, giờ phút này vài người đều hạ thấp giọng nói chuyện.

“Vị bên trong kia, là người lần trước tới phải không?”

“Tôi thấy dáng người giống, nhưng vừa rồi đeo khẩu trang nên không nhìn rõ”

“Bộ dáng kia, có thể chính là mình tinh ngọc nữ đây, điều kiện Phó tổng tốt như thế, bên người không thiếu phụ nữ.”

Có mấy người đoán mò, phân tích tới lui cũng không đoán ra nổi là ai.

Tuy rằng Lương Tri nổi tiếng ở giới giải trí, thường xuất hiện trên màn ảnh nhưng mà số người tận mắt gặp được minh tinh ngoài đời lại vô cùng ít, trên tivi và ngoài đời vốn không giống nhau lắm, lại thêm sau khi mất trí nhớ khí chất của Lương Tri không còn giống như lúc trước, đương nhiên không ai nghĩ đến cô gái ngoan ngoãn dịu dàng đó lại chính là nữ minh tinh Lương Tri.

“Lát nữa tôi đưa điểm tâm vào cho cô ấy, muốn nhìn thử xem rốt cuộc là vị nào.”

“Tôi đi đưa tôi đi đưa!”

“Tranh cái gì, bốc số đi!”

Từ Cải: “……”

Từ Cải từ bên trong đi ra, không có phản ứng với đám người ngốc nghếch này, có thể đặt chân vào phòng tổng giám đốc của Phó thị đương nhiên là người đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, năng lực nghiệp vụ đứng nhất nhì trong giới, Từ Cải không nói gì, chỉ là tưởng tượng đến bộ dáng làm người ta sợ hãi của Phó tổng, vẫn là nhịn không được nhắc nhở: “Các người kiềm chế một chút, đừng có gây chuyện.”

Trong phòng Phó Kính Thâm chỉ toàn là tạp chí về tài chính kinh tế, Lương Tri chưa bao giờ xem qua phương diện này nên lật hai trang xem cũng không hiểu nên cảm thấy không thú vị, bỗng nhiên cô dừng lại ở một trang có ảnh chụp của Phó Kính Thâm, cẩn thận đọc thành tích của anh trong giới, thật đúng là một người đàn ông khó lường.

Cô đọc đi đọc lại mấy lần, ly trà sữa trên tay đã uống hết một phần ba, tùy tay đặt lên bàn trà, ôm gối nghiêng đầu dựa vào sô pha bên cạnh mơ màng sắp ngủ.

Buổi sáng thức dậy sớm, lại vừa vận động, chạy đến chạy lui còn phải đến văn phòng Phó Kính Thâm, còn chưa được nghỉ ngơi, bây giờ lại ngồi ngây ngốc ở đây nên có chút buồn ngủ, chẳng mấy chốc cô đã ngủ thiếp đi.

Bên ngoài trợ lý được chọn mang điểm tâm vào đang vui vẻ vì sắp được thỏa mãn sự tò mò, động tác lưu loát chuẩn bị điểm tâm ngọt, trong lòng hưng phấn, thong dong bình tĩnh mà mở cửa đi vào.

Nhưng lúc ra ngoài, trên mặt lại tràn đầy thất vọng.

“Làm sao vậy? Không đẹp?”

Người nọ vẻ mặt như đưa đám: “Nghiêng đầu ngủ, tóc che kín mặt, không nhìn được gì…”

“Nhưng mà bộ dáng nho nhỏ híp mắt ôm gối ngủ đó, thực sự quá đáng yêu, là một tiểu mỹ nhân.”

Một nhóm người nháo nháo một lát, lại trở về công việc của mình.

Từ Cải tay chân nhẹ nhàng đi vào, liền thấy Lương Tri đang ngủ ngon lành, trên bàn điểm tâm ngọt đồ uống được xếp rất nhiều nhưng cũng chưa động đến, hắn nhớ tới dục vọng chiến hữu của Phó Kính Thâm, không dám tiến lên đắp chăn cho cô, suy đi nghĩ lại, vẫn là nên đi thông báo cho Phó thiếu một tiếng.

Cuộc hội nghị này đã kéo dài gần hai giờ, Phó Kính Thâm biểu tình nghiêm túc lạnh lùng không có độ ấm, mấy vị giám đốc phía sau lưng mồ hôi lạnh đã ứa ra, sợ bị Diêm La Vương làm khó dễ.

Lúc Từ Cải mở cửa đi vào, Phó Kính Thâm vẫn còn cau mày, môi mỏng mấp máy khiến một đám người không dám thở mạnh, cũng chỉ có “hỗn tử” Chứ Tĩnh Hàng trốn cha mình chạy đến công ty Phó Kính Thâm chơi dám nói một hai tiếng, không khí liền giảm đi một chút căng thẳng.

Nhưng tính tình Phó Kính Thâm vốn không tốt nên lạnh lùng đảo mắt, ngay cả Chu Tĩnh Hàng thanh âm cũng giảm nhỏ đi không ít.

Áp lực thật sự quá lớn, Từ Cải mang tâm trạng khẩn trương mà sợ hãi đi đến bên cạnh Phó Kính Thâm, khom lưng nói mấy câu với anh.

Ở đây những người khác đều nghe không thấy hắn nói gì, nhưng mà thần kỳ chính là, chỉ nói mấy câu lập tức khí lạnh xung quanh người đàn ông liền thả lỏng, thậm chí có thể thấy đuôi lông mày nhiễm một chút ấm áp, khoé miệng cũng có độ cung mà cong lên.

“Tạm dừng mười phút.” Người đàn ông nói một cách nặng nề.

Phó Kính Thâm đứng dậy, chỉnh lại cúc áo Tây trang, lập tức rời phòng họp.

Chờ hắn ra cửa, mấy vị giám đốc mới nhẹ nhàng thở ra, mờ mịt chuyển hướng sang Chu Tĩnh Hàng: “Chu thiếu, tình huống này là như thế nào vậy?”

Chu Tĩnh Hàng nhìn chằm chằm bộ dáng rời đi của Phó Kính Thâm, vẻ mặt cười xấu xa, “Đừng lo lắng, dọn dẹp một chút, hội nghị kết thúc tôi sẽ mời mọi người vài ly.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN