Làm Càn Sủng Nịch - Chương 7: Đến công ty
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
150


Làm Càn Sủng Nịch


Chương 7: Đến công ty


Editor: Trà Dâu

______

Chu Tĩnh Hàng bị vộ dáng này của Phó Kính Thâm doạ choáng váng.

Hắn cũng chưa có làm gì mà, lúc trước cùng Sở Cựu nói chuyện cũng không giữ miệng, nữ minh tinh nào cũng đều “điểm danh” qua, chưa từng nhìn thấy bộ mặt này của Phó Kính Thâm, lập tức không dám chậm trễ, đem đi động đưa qua.

“Thâm ca?” Đám Chu Tĩnh Hàng, Sở Cựu lúc này đều hoảng rồi.

Nhưng mà tầm mắt Phó Kính Thâm chỉ dừng lại trên ảnh chụp Lương Tri vài giây, bộ dáng trắng nõn nhỏ xinh ấn sâu trong ký ức, từ trước đến nay hắn vẫn thích nhất trêu chọc cổ của Lương Tri, thiếu nữ mềm mại như nước, bình thường hắn còn chưa dùng sức, trên cổ liền nổi lên một mảng đỏ, chọc cô tức giận, nam nhân ánh mắt tối lại, lập tức đóng hình ảnh.

Phó Kính Thâm đè nén suy nghĩ, lướt xuống vài bình luận, ngón tay dừng ở một cái tên.

Tiếu Tâm Vũ, hình như là lần đó, thời điểm Lương Tri làm nũng hắn đã nói ra cái tên này, Phó Kính Thâm nhíu nhíu mày, ngẩng đầu liếc mắt Chu Tĩnh Hàng một cái, doạ Chu Tĩnh Hàng suýt nữa tè ra quần.

“Nữ nhân này là ai?” Phó Kính Thâm mở miệng, ngữ khí mang theo ý không kiên nhẫn.

Mà Chu Tĩnh Hàng lại không nghe ra được ngữ khí của Phó Kính Thâm, nhìn hắn liếc mắt một cái, mẹ nó, lập tức thu khẩu khí, thì ra Phó Kính Thâm có hứng thú với Tiếu Tâm Vũ này.

“Tiếu Tâm Vũ à, là một diễn viên nhỏ, gần đây có chút danh tiếng, cũng là diễn viên của công ty giải trí Cự Ảnh, cùng công ty với Lương Tri.”

Phó Kính Thâm nghe xong, lông mày nhướng lên, Chu Tĩnh Hàng cho rằng hắn không biết Lương Tri, liền bồi thêm: “Lương Tri chính là cô gái trên ảnh này.”

Phó Kính Thâm cũng chưa nói gì, tuỳ ý gật đầu, “Một lát nữa đem tư liệu của Tiếu Tâm Vũ mang đến cho tôi.”

Chu Tĩnh Hàng nghe vậy ngẩn người, sau một lúc liền thay bằng vẻ mặt ái muội, “Thâm ca, ngươi là coi trọng Tiếu Tâm Vũ? Nói sớm một chút, làm mình sợ nhảy dựng.”

Chu Tĩnh Hàng cười cười, dáng vẻ lưu manh đến gần Phó Kính Thâm: “Thâm ca, mình nghe nói cô gái này cũng không giống vẻ ngoài đơn thuần, sẽ có chuyện cho xem.”

Phó Kính Thâm khoé miệng cong cong, rất phối hợp làm bộ dáng cảm thấy hứng thú.

Chu Tĩnh Hàng thấy bộ dáng này của hắn, càng thêm kích động, vỗ ngực bảo đảm: “Hôm nào người anh em này sẽ đưa người đến cho cậu chơi.”

Phó Kính Thâm khẽ cười một tiếng, bộ dáng như ngầm đồng ý, tuỳ ý ném điện thoại trở lại vào trong tay Chu Tĩnh Hàng, trên mặt tuy cười cười nhưng một tia ấm cũng không có.

Thời điểm Chu Tĩnh Hàng cùng Sở Cựu chuẩn bị rời đi, ngoài cửa có người gõ cửa.

Người bước vào là trợ lý riêng của Phó Kính Thâm, Từ Cải. Hắn khom lưng chào hỏi hai vị kia, lễ nghĩa chu toàn, đến sau lưng Phó Kính Thâm nói:” Phó tổng, mẹ Lâm nói tiểu thư sẽ đến đây.”

Từ Cải là trợ thủ đắc lực nhất của Phó Kính Thâm, tất nhiên biết Phó Kính Thâm và Lương Tri đã kết hôn, nhưng mà cô từ trước đến nay không muốn người khác gọi mình là “phu nhân”, vài lần sau, Phó Kính Thâm ngầm đông ý, Từ Cải ngoan ngoãn gọi “tiểu thư”.

Phó Kính Thâm đương nhiên hiểu “tiểu thư” trong miệng Từ Cải là ai, nghe được cô muốn đến đây, ánh mắt trầm trầm, tần suất hô hấp trong nháy mắt liền trở nên lạc nhịp.

_______

Đã vào mùa hạ, thời tiết nóng bức, bên ngoài ánh mặt trời đã trở nên gay gắt.

Lương Tri ngoan ngoãn, vì không muốn một lần nữa lại lên hot search, cô nhờ mẹ Lâm tìm kính, nón, khẩu trang, trang bị kỹ càng, ai cũng không thể nhận ra được.

Đến giữa trưa, cô thay một bộ áo thun ngắn tay với váy đen ngắn, vừa thanh thuần vừa có sức sống.

So với thiếu nữ mười tám tuổi, Lương Tri khuôn mặt lanh lợi xinh xắn, thoạt nhìn còn nhỏ hơn mấy tuổi.

Mẹ Lâm chuẩn bị cơm trưa cho Phó Kính Thâm để cô mang đi, hộp cơm sáu tầng,hai tầng giữ ấm, bốn tầng là cơm cho hai người, muốn hai người có thể cùng nhau ăn một bữa cơm.

Lương Tri mang theo cơm hộp lên xe, thời điểm ra khỏi lưng chừng núi, trái tim trong lồng ngực đập càng lúc càng mãnh liệt.

Đại sảnh của tập đoàn Càn thị, cô ngẩng đầu lên liền nhìn thấy toà nhà cao rất có khí thế, lực uy hiếp mãnh liệt giống như Phó Kính Thâm. Tài xế đưa cô đến thang máy chuyên dụng dành cho Phó Kính Thâm mới rời đi, nhân viên chung quanh vô cùng tò mò, nhưng đã trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, tất nhiên nhìn bên ngoài vẫn là bộ dáng bình tĩnh, không ai dám trộm nhìn cô.

Chu Tĩnh Hàng cùng Sở Cựu đã bị đuổi tới cửa thang máy, hai người này đang hừng hực hiếu kỳ, ai cũng không chịu đi, chỉ là cả hai người này đều không phải đối thủ của Phó Kính Thâm, chưa đến ba phút đã bị đuổi ra ngoài, vừa hay nhìn thấy con số trên thang máy tổng tài chuyên dụng bên cạnh đang đi lên.

Chu Tĩnh Hàng sao có thể cam tâm tình nguyện rời đi: “Thâm ca, là tiểu thư nhà nào? Cho chúng ta nhìn thấy, gặp một chút được không?”

“Về gặp mẹ cậu đi.” Nam nhân cười nhạo một tiếng, mở cửa thang máy, đem hai người đạp vào.

“F*ck! Thâm ca, cậu cũng thật độc ác!” Chu Tĩnh Hàng nói với theo, vẫn chưa từ bỏ ý định xuyên qua khe hở nhìn một cái, từ thang máy cách vách đi ra là một thiếu nữ nhỏ xinh, mặc váy ngắn màu đen, vóc dáng đẹp đến kinh người.

Đuôi tóc của thiếu nữ tựa hồ còn có màu xanh đen, Chu Tĩnh Hàng tim gan cồn cào quay đầu nói với Sở Cựu: “Mẹ nó, dáng người thật đẹp!”

Sở Cựu tàn nhẫn gõ lên cái ót của hắn một cái: “Nữ nhân của Thâm ca, tiểu tử ngươi mơ mộng cái gì?”

“Không có, mình đang đoán xem là ai, cậu nói, có phải Tiếu Tâm Vũ không?”

Sở Cựu lười để ý hắn: “Tiếu Tâm Vũ cũng không xinh đẹp được như thế…”

Chu Tĩnh Hàng hăng hái: “Đánh cược đi, mình nói là Tiếu Tâm Vũ, nếu cậu thua liền đem miếng đất kia nhường cho lão tử!”

Sở Cựu liếc mắt nhìn hắn: “Đồ điên.”

Thời điểm Lương Tri đi ra từ thang máy, liền thấy Phó Kính Thâm ở ngay trước mặt.

Nhưng mà suy nghĩ của Phó Kính Thâm không đơn thuần giống như Lương Tri, hắn thật vất vả mới kìm nén mình không đi gặp cô một chút, nhưng cô gái trước kia hận không thể thoát ra vòng giam của hắn, bây giờ tự mình làm mồi đưa đến cửa, đây cũng không phải là chuyện tốt.

Một lần đó, cô cũng là chủ động tìm gặp hắn, cuối cùng mục đích vẫn là muốn rời đi, nghĩ đến đó, ánh mắt nam nhân lại trở nên thâm trầm, hắn thậm chí sợ cô đã khôi phục ký ức, không thể chờ đợi một phút nào nữa, tìm đến công ty tính sổ với hắn.

Lương Tri không nghĩ Phó Kính Thâm sẽ ra đón cô, nam nhân một thân âu phục tinh xảo, phẳng phiu, môi mỏng khẽ nhấp, lúc hắn không cười, biểu tình thoạt nhìn có phần hung dữ, tựa hồ bất mãn với việc cô tuỳ tiện đến đây.

Lương Tri cực kỳ chột dạ, tim đập nhanh tới cực điểm, đột nhiên có chút hối hận vì đã tự ý đến đây, nhưng mà bây giờ có hối hận đi nữa cũng không còn kịp rồi.

Lúc cửa thang máy vừa mở ra Phó Kính Thâm đã nhìn thấy cô. Váy ngắn màu đen, bộ dáng tiểu nữ sinh non nớt, tay phải vì nôn nóng mà nắm chặt góc váy, lộ ra bất an. Phó Kính Thâm lập tức nhớ ra ký ức của cô vẫn còn dừng lại ở ba năm trước, yên lặng thở dài một hơi, kìm nén lại hàn khí xung quanh, đem bộ dáng đáng sợ của bản thân che giấu, không để cô sợ hãi hắn.

“Em không định đi ra?” Phó Kính Thâm hỏi.

Nhưng không đợi Lương Tri lên tiếng, trực tiếp dắt tay cô kéo ra, bàn tay to của Phó Kính Thâm trong nháy mắt đã giữ trọn tay nhỏ của cô, duỗi tay cầm lấy cơm hộp, tay còn lại vẫn giữ chặt tay cô.

Phó Kính Thâm đau lòng, để cô phải cầm đồ vật nặng lên đến đây, bàn tay thô ráp nhẹ nhàng xoa tay cô: “Có nặng hay không?”

“Không, không có…”

Lương Tri đi bên cạnh Phó Kính Thâm, tuy rằng cô không thấp, nhưng nam nhân lại cao lớn như vậy, khó khăn lắm cũng chỉ đứng đến ngực Phó Kính Thâm, lại có điểm đặc biệt nhỏ xinh. Nhiệt độ trong lòng bàn tay không ngừng truyền đến, Lương Tri ngượng ngùng lén rụt tay lại, nhưng nam nhân bên cạnh không muốn cô được như ý, lòng bàn tay to niết tay cô càng chặt thêm.

Phó Kính Thâm nghiêng đầu nhìn cô, Lương Tri cúi đầu, vành tai trắng nộn đặc biệt đáng yêu, hai má hơi phiếm hồng, một câu cũng không dám nói, Phó Kính Thâm khoé môi cong lên, đem người dắt vào trong phòng.

Vừa vào cửa, nam nhân liền trở tay khoá cửa lại, một tiếng “cách” thanh thuý vang lên làm Lương Tri hơi rụt rụt thân mình.

Phó Kính Thâm xuyên qua kính râm có thể thấy mắt hạnh thông minh thuần tịnh của Lương Tri.

* Trà: thuần tịnh = đơn thuần+ thanh tịnh

Phó Kính Thâm tuỳ ý đặt hộp cơm lên bàn làm việc, Lương Tri đứng tại chỗ nhìn hắn, lo sợ mà quên mất cởi bỏ lớp nguỵ trang trên mặt, chỉ là việc nhỏ như vậy không cần tới Lương Tri động tay, Phó Kính Thâm liền duỗi tay cởi bỏ kính râm của cô xuống, lộ ra đôi mắt to trong ngập nước tựa hồ có thể làm mềm nhũng tim hắn, tay to lại tiếp tục cởi khẩu trang xuống, môi nhỏ hồng hào, Phó Kính Thâm mắt trầm xuống, nhịn không được đưa tay xoa lên môi cô, tựa hồ muốn đem cô khảm vào xương máu.

“Phó tiên sinh?”

Lương Tri ngoan ngoãn gọi một tiếng Phó tiên sinh, đem lý trí của Phó Kính Thâm kéo về, hắn buông tay, tiếng nói nặng nề ngược lại lại rất câu hồn: “Đến thăm anh?”

Khuôn mặt nhỏ của Lương Tri lập tức đỏ lên, thật sự không lường trước được câu này của hắn: “Không, không phải…”

Nhìn thấy Phó Kính Thâm nghiền ngẫm mỉm cười nhìn mình, suýt chút nữa Lương Tri đã quên mất mục đích, chạy đến bàn làm việc né tránh ánh mắt của Phó Kính Thâm, bộ dáng nhu thuận đáng yêu: “Ăn cơm trước đi…Mẹ Lâm nói dạ dày của anh không tốt…”

Lúc cô chạy qua bàn làm việc, chỉ trong nháy mắt, trong không khí liền toả ra mùi hương nhàn nhạt của Lương Tri.

Nam nhân khẽ cười một tiếng, ai bảo muốn ăn cơm, lão tử đây chỉ muốn ăn tiểu cô nương trước mặt!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN