Làm cún vẫn kiêu ngạo
Chương 5: Tình cũ không rủ cũng tới
Khi giọng nói trong trẻo ấy vang lên, Bách Du cảm nhận được bàn tay đang vuốt ve cô cứng đờ. Ngẩng đầu nhìn chủ nhân của giọng nói ấy.
Mắt to, mũi cao, da trắng, mái tóc dài màu vàng hơi xoăn… trong tay còn dắt một con Husky nhìn giống cô y hệt.
Còn về chuyện sao cô lại biết nó giống cô, đương nhiên là cô đã soi gương rồi, cho dù ngoại hình cún hơi… đặc biệt, thế nhưng cũng không thể nói là cô hiện tại rất… soái ca nha!
“Diêu mỹ nữ, bên đây còn chỗ trống nè.” Có người nói.
Diêu Tuệ Nhi cười từ chối sau đó dắt theo Husky của cô ta ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Đào Bá Thịnh.
Đào Bá Thịnh rõ ràng cứng người hơn một chút thế nhưng trên mặt vẫn duy trì bình tĩnh đút thức ăn cho Louie, không ngẩng đầu.
Mấy tên đàn ông nhìn thấy mỹ nữ lập tức trở nên nhiệt tình.
“Diêu mỹ nữ, nghe nói cô du học sau đó định cư luôn ở Anh mà, trở về lúc nào vậy.”
Diêu Tuệ Nhi nhẹ nhàng cười vô cùng duyên dáng: “Mới về không lâu, nghe nói mọi người họp lớp nên tới tham gia.” Nói xong còn như có như không nhìn Đào Bá Thịnh một cái.
Chuyện hai người trước kia có không ít người biết, lập tức mọi người bắn ánh mắt mờ ám vào Đào Bá Thịnh.
“Đào Bá Thịnh, cậu tốt số thật đấy.”
Bách Du quan sát cái người liên tục được gọi là ‘Diêu mỹ nữ’ kia thêm mấy lần, bĩu môi (trong suy nghĩ). Chẳng qua là dễ nhìn một chút mà thôi, cái gì mà mỹ nữ. Thật là làm mất mặt mỹ nữ chính hiệu cô quá!
Lại liếc mắt đến phần ngực lộ ra ngoài của Diêu Tuệ Nhi, hừ mũi khinh thường, hàng kém chất lượng còn muốn khoe khoang. Đúng là nhàm chán. Đầu năm nay đàn ông mắt lại kém vậy à…
Bách Du quay đầu, giống như nhìn lâu thêm thì sẽ đau mắt vậy.
Diêu Tuệ Nhi không hề biết suy nghĩ của Bách Du, tươi cười nhìn Louie.
“A Thịnh, anh còn nhớ con Husky anh tặng em không, giống hệt như con của anh vậy, năm ngoái nọ bị bệnh mất rồi, em thật buồn. May mà có Molly. Mấy năm nay… anh có khỏe không?”
Ý tứ là em vẫn nhớ anh mà anh cũng nhớ em cho nên mới nuôi một con giống như vậy.
Ánh mặt mọi người xung quanh càng thêm mờ ám.
Bách Du lại không vui, cô còn đang nghĩ sao con cún kia lại giống cô vậy, thì ra là nhớ nhung tình cũ à… tiếp tục khinh thường hừ mũi.
Đào Bá Thịnh rốt cuộc cũng ngẩng đầu nhìn Diêu Tuệ Nhi, giọng nói lãnh đạm.
“Diêu tiểu thư trí nhớ thật tốt, chính tôi cũng quên bản thân từng tặng cô cái gì rồi. Tôi còn có việc đi trước, mọi người tiếp tục. Tạm biệt!”
Từ khi Diêu Tuệ Nhi bước vào, Đào Bá Thịnh luôn duy trì vẻ mặt bình tĩnh không biểu cảm. Bình tĩnh cho Louie ăn, bình tĩnh ghé vào siêu thị mua một thùng bia, bình tĩnh lái xe về nhà. Thế nhưng khi cánh cửa khép lại ngăn cách với mọi thứ bên ngoài cái mặt nạ bình tĩnh lập tức bị xé toáng.
Căn nhà vốn gọn gàng ngăn nắp chốc lát đã loạn đến mức khắp nơi đều là lon bia. Mùi bia nồng nặc đến mức cái mũi thính của Bách Du muốn ngạt thở. Nhìn con người đã say ngất trên sofa, không tiếng động thở dài.
Cô không biết giữa hai người họ có chuyện gì nhưng nhìn cảnh này cũng biết chắc tám phần là bác sĩ Đào bị người ta đá rồi. Hơn nữa đến giờ tình cũ chưa quên, người ta vừa xuất hiện liền biến thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ.
Hỏi thế gian tình ái là chi…
May mà cô và Cao Kỳ tình cảm luôn luôn rất tốt. Chợt nghĩ đến hoàn cảnh của mình lúc này… haizzz.
Không chịu nổi căn nhà bừa bộn thế này, Bách Du dùng mõm ngoạm mấy lon bia rỗng trên sàn nhà bỏ hết vào thùng. Tuy không tan hết mùi bia nhưng cũng coi như là gọn gàng chút. Lại vào nhà tắm lấy một cái khăn ướt đứng trên ngực Đào Bá Thịnh, dùng chân trước lau loạn xạ trên mặt anh.
Tôi đây rất chi là nể tình cơm anh nấu đấy nhá!
Ây nha! Có bốn cái chân ngoài việc chạy nhanh hơn một chút thì chẳng có gì tốt. Tôi cũng muốn đưa anh lên giường nằm cho thoải mái nhưng vì tôi không có tay nên anh chịu thiệt nằm đây vậy! Bách Du nghĩ vậy rồi cũng nằm xuống bên cạnh Đào Bá Thịnh đánh một giấc ngon lành.
Khi thức dậy là bị tiếng ồn làm cho tỉnh, hóa ra là tên sâu rượu đã tỉnh rồi, đang uống rượu ở trong bếp. Hết bia liền uống rượu à.
Hở? Còn muốn uống rượu? Chán sống rồi à?
Bách Du nhìn sắc trời tối thui, này này còn uống nữa không định nấu cơm cho tôi ăn à???
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!