Làm cún vẫn kiêu ngạo - Chương 7: Keo con voi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
132


Làm cún vẫn kiêu ngạo


Chương 7: Keo con voi


Chương 7: Keo con voi

Có người từng nói với cô: ‘người muốn gặp thì gặp không được, người không muốn gặp thì cứ lắc lư trước mắt’. Bách Du cảm thấy tình huống bây giờ của cô rất giống như thế.

Rõ là ở cùng một khu mà năm thì mười họa mới gặp được Cao Kỳ một lần, còn cái cô ‘mỹ nữ’ Diêu Tuệ Nhi này thì năm ba hôm lại lắc lư trước mắt cô một lần.

Ngứa mắt muốn chết!

Người nào đó lần thứ 10 trong tháng này lấy cái cớ ‘thú cưng bị bệnh’ cũ rích xuất ở phòng khám.

Đào Bá Thịnh chẳng buồn nhấc mắt: “Hôm nay cún của cô lại bị làm sao?”

“Hôm qua Molly không biết ăn thứ gì mà bị đau bụng rồi. Anh khám cho Molly giúp em nha.” Diêu Tuệ Nhi thở dài, “không biết dạo này nó làm sao mà bệnh suốt.”

Trái ngược với thái độ nhiệt tình như lửa của Diêu Tuệ Nhi, Đào Bá Thịnh luôn luôn chỉ đáp cho có.

Mục đích Diêu Tuệ Nhi xuất hiện nơi này ai cũng quá rõ rồi, Đào Bá Thịnh cũng lười phải diễn kịch cùng cô ta, liếc mắt nhìn Molly một cái trực tiếp kết luận: “Ngủ một giấc là khỏi.”

Diêu Tuệ Nhi ‘vui mừng’: “Vậy ư, gần đây làm phiền anh nhiều quá, em mời anh ăn tối coi như cám ơn anh được không?”

Bách Du đang cuộn người ngủ trên sàn, bịt tai tỏ vẻ không muốn nghe cuộc đối thoại suy dinh dưỡng này.

“Xin lỗi cô Diêu, tôi rất bận.”

“Vậy được rồi, khi nào anh hết ‘bận’ thì nói với em nha. Cho em ngồi đây thêm một lát được không, em ở nhà một mình rất buồn.”

Đối với hành động ‘keo con voi’ lỡ dính là gỡ không ra này của Diêu Tuệ Nhi Đào Bá Thịnh đã hết cách, cắn răng phun hai chữ “Tùy cô.” Rồi xoay người ôm một ‘bệnh nhân’ khác lên cái bàn nhỏ, chuẩn bị tiêm. Có điều ‘bệnh nhân’ này hơi khó trị, mỗi lần tiêm đều dùng toàn sức dãy dụa, thuốc mê cũng không chịu ăn, Khương Phi lại vừa mới ra ngoài rồi. Một mình Đào Bá Thịnh không có cách nào giữ được.

Bất đắc dĩ đành gọi: “Louie!”

Bách Du rất không tình nguyền gầm gừ một tiếng trong cổ họng, con samoyed kia lập tức nằm im mặc dụ bốn cái chân nhỏ vẫn run cầm cập không ngừng.

Chỉ một lần mềm lòng, cô đã vô tình biến thành thú cưng cao cấp có thể khiến những con khác ngoan ngoãn nghe lời.

Đào Bá Thịnh đã quen với chuyện này nhưng Diêu Tuệ Nhi thì không. Cô ta kinh ngạc ôm Bách Du vào yêu thích không buông tay.

“Ôi, em không biết Louie còn có khả năng này nha. Louie của anh thông minh thật đấy. Mỗi lần nhìn nó em lại nhớ đến…”

“Cô Diêu, cô có thể ngồi lại nhưng phiền cô trật tự.”

Diêu Tuệ Nhi ấm ức: “Không phiền anh nữa… em về đây.”

Mỗi lần đến cô ta đều như thế, vui vẻ khi đến ấm ức khi ra về nhưng chưa đến mấy ngày lại tinh thần hăng hái mà đến. Bách Du cũng đến là phục.

Diêu Tuệ Nhi vừa đi, một người khác lại tới.

“Đào thiếu, cậu còn làm à, đừng làm nữa, đừng làm nữa, đi uống rượu tôi, tôi buồn muốn chết rồi.”

Đào Bá Thịnh đỡ trán.

“Sao thế, lại thất tình à?”

“Cái gì mà ‘lại’. Cậu đừng có nói như tôi đã thất tình một trăm tám mươi lần rồi có được không hả?”

“Ừm.” Đào Bá Thịnh ngẫm nghĩ “Có khi còn hơn đấy.”

“Cậu…” Triệu Khải Lâm ủi xìu như quả bóng xì hơi. “Sao cậu cứ rắc muối vào vết thương lòng của tôi thế. Đừng nói nữa, chúng ta đi mau đi.”

“Còn chưa hết giờ làm.”

“Ây dà, tôi nói này Đào thiếu, bạn bè là phải sả thân lúc bạn bè cần, cậu còn tính toán chút thời gian đấy làm gì, ông chủ như cậu ai dám quản cơ chứ!”

Đào Bá Thịnh bất đắc dĩ đóng cửa phòng khám sớm hơn mọi khi, đi theo Triệu Khải Lâm ‘sả thân’ an ủy người thất tình.

Rượu vào lời ra, Triệu Khải Lâm bắt đầu lôi kéo Đào Bá Thịnh hỏi trên trời dưới biển, nào là ‘tại sao lại bị đá’ rồi thì ‘tôi có gì không tốt’.

Nói một hồi mới biết anh chàng này mỗi lần yêu ai thì cô gái đó không tới ba tháng liền chia tay, không tới nửa năm thì cô gái đó lấy chồng mà dĩ nhiên chú rể chẳng phải anh ta.

Bách Du nghe mà chỉ muốn cười to. Mấy cô gái đó chắc phải cám ơn Triệu Khải Lâm lắm lắm.

Nói một thôi một hồi không biết thế nào mà lại nhắc Bách Du. Bách Du lập tức vểnh tai lên nghe.

“Thực ra tôi còn buồn cho nữ thần của tôi nữa.”

“Nữ thần?”

“À, chính là người lần trước tôi nói với cậu đấy.”

Đào Bá Thịnh nghĩ mãi mới nhớ ra người lần trước là lần nào.

“Người ta hôn mê lâu vậy rồi giờ cậu mới buồn thay à.”

Triệu Khải Lâm không để ý lời mỉa mai của Đào Bá Thịnh, tiếp tục nói: “Hôm nay tôi nghe được tin cô ấy hôn mê quá lâu, không biết khi nào mới tỉnh lại nên Angle đã thay giám đốc khác rồi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN