Làm Dâu Nhà Giàu - Chương 9
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
420


Làm Dâu Nhà Giàu


Chương 9


Bé Cúc nhìn thấy cô vui vẻ nên tâm trạng cũng vui lây, con bé háo hức hỏi.

– Thế rốt cuộc mợ có chuyện gì mà vui quá vậy. Mợ kể con nghe đi mợ, mợ làm con tò mò quá à.

Cô vừa cười vừa nói.

– Cúc biết cô Trân Trân gì đó mà là người yêu cũ của cậu cả con không?

Cô tha thẩn suy nghĩ một hồi rồi liên tiếng.

– À.. con nhớ ra rồi, ngày trước con về đây được thời gian thì cô ấy có đến đây chơi vài lần, sau hồi không thấy đến nữa. Từ đó cậu cả cũng ở bên Mỹ và ít về hơn hẳn.

– Thì đó. Vừa cô ta khiêu khích mợ, cứ tưởng mợ sẽ tức, ai dè bị mợ chọc ngược lại. Nhìn cô ta lúc đó không khác gì con gà xù lông. Mợ nhìn mà mắc cười quá haha..

– Uầy. Mợ giỏi quá ta. Mà con hỏi thật mợ nè, nếu cậu và cô Trân Trân đó vẫn còn tình cảm với nhau thì mợ có ghen không?

– Không. Sao mợ phải ghen?

– Bây giờ mợ là vợ của cậu mà.

– Làm vợ nhưng chắc gì đã yêu.

– Giờ chưa yêu nhưng sau này kiểu gì chẳng yêu. Người như cậu cả, mợ không yêu mới lạ ấy.

– Lạnh lùng, cộc tính, yêu sao cho được.

– Rồi mợ cứ thử xem, còn con còn mợ. Con cá là mợ sẽ sớm yêu cậu thôi.

– Mà thôi tạm thời bỏ qua chuyện đó đã. Bây giờ mợ có chuyện muốn hỏi con này Cúc.

– Vâng. Mợ hỏi đi, con biết gì con sẽ trả lời ngay ạ.

– Hồi sáng mợ có nghe thím Út nói sắp tới ngày lễ Phật gì á. Là như nào?

– À. Lão phu nhân theo đạo Phật. Chuẩn bị đến ngày Phật đản nên lão phu nhân sẽ chuẩn bị cúng bái ở trên tầng 5, trên đó có phòng thờ Phật lớn lắm mợ. Lão phu nhân cùng mọi người rất coi trọng ngày này nên vào ngày đó tuyệt đối không ai được sai xót đâu mợ.

– Thì ra là vậy. Nhưng sẽ chuẩn bị đồ gì cúng hả Cúc.

– Làm các món ăn chay thôi mợ. Mỗi nàng dâu trong nhà sẽ phải tự tay làm một món ăn để tỏ lòng thành kính.

Cô gật gật đầu mỉm cười. Thực ra nếu nói về nấu ăn thì trình độ cô cũng không tồi, mấy năm trời nấu ăn cho nhà ông bà chủ Đường, hơn nữa nhà ông bà ấy còn nổi tiếng kén ăn mà cô còn phục vụ được nữa là.

Cúc nói:

– Thôi mợ nghỉ ngơi đi, con xuống dọn dẹp nốt, có gì cần thì mợ gọi con nhé.

– Được rồi. Cúc cứ đi đi, mợ tự lo được.

Cúc rời khỏi, cô nhớ đến ông bà chủ Đường, tối qua đến giờ chưa gọi hỏi thăm tình hình của ông bà rồi. Cô lấy điện thoại bấm số gọi cho bà chủ Đường, điện thoại đổ chuông 3 hồi mới có người bắt máy. Cô vội vàng nói.

– Alo bà chủ ạ. Là con này.

– Mày không cần báo cáo tao cũng biết đấy là mày. Mày giỏi lắm Nụ ạ, bây giờ mày lấy được chồng rồi lên quên luôn tao rồi phải không?

– Bà nói gì mà kỳ vậy, nếu con quên bà thì con đã không gọi điện trước cho bà.

– Thế sao từ qua đến giờ mày mới gọi.

– Con sợ ông bà đi đường nên mệt, bởi vậy không muốn làm phiền.

– Mày thì chỉ được cái mồm như tôm tép nhảy. Mày có biết vợ chồng tao cả đêm qua nằm tiếc đứt ruột hay không hả.

Cô thầm nghĩ “ đó là do ông bà lựa chọn mà “. Tuy nghĩ trong đầu như vậy nhưng cô cũng không nói ra, chỉ nhẹ nhàng nói động viên bà.

– Thôi con biết rồi, biết ơn đức bà mang lại cho con, cả đời này con sẽ không quên.

– Mày nhớ cái mồm mày đấy. Nói được thì phải làm được, làm gì cũng phải nhớ đến bố mẹ mày còn đang ở quê. Vớ vẩn tao xử cả lò nhà mày.

– Thì con biết vậy nên có làm gì trái ý bà đâu.

– Ừ thôi bây giờ tao phải đi công chuyện của tao, không dỗi hơi buôn với mày. Mà phải rồi, cái kiềng hôm qua tao trao cho mày, nhớ cất kỹ, khi nào có dịp về quê thì mang về đây trả tao.

– Con biết rồi. Con chào bà nhé.

Cô vừa tắt điện thoại thì tiếng cửa phòng mở ra, cô giật mình quay lại thì thấy chồng mình đứng ngay trước mặt. Cô ngơ ngác nhìn anh chừng 30 giây rồi lên tiếng hỏi.

– Anh về khi nào vậy?

– Tôi về lấy quần áo và tài liệu. Cô sắp xếp quần áo giúp tôi đi, tôi phải đi công tác vài hôm.

Nghe anh nói đi công tác mấy hôm khiến trong lòng cô dáy lên chút hụt hẫng, cảm giác này rốt cuộc là gì chứ? Chắc có lẽ là vì cô và anh cũng mới kết hôn thôi mà, tự nhiên anh đi tất nhiên cô sẽ cảm thấy bơ vơ là đúng rồi.

– Cô còn đứng đó làm gì nữa? Còn không mau đi chuẩn bị quần áo cho tôi. Hay là buồn khi thấy tôi phải đi mấy hôm rồi nhớ tôi. Nếu nhớ tôi thì cứ nói, tôi sẽ cho cô đi cùng.

– Anh bị khùng hả? Tôi mà phải nhớ anh á? Tôi đâu có rảnh, với lại đầu óc tôi bây giờ còn để chỗ nghĩ những thứ tốt đẹp hơn. Xuỳ!

– Cô chắc chứ? ( ánh mắt anh tò mò hỏi)

– Thì… tất nhiên là chắc rồi…Ai mà thèm nhớ đến anh.

Cô tiến tới tủ quần áo, chọn cho anh vài chiếc áo sơ mi đen, trắng, xám đủ cả rồi gấp gọn lại vào trong chiếc vali đen. Khoảng một lúc sau khi đang lấy quần cô mới sực nhớ ra rồi quay lại nói tiếp.

– Mà không đúng. Hồi nãy tôi có nói ai mà thèm nhớ anh là tôi sai, bây giờ muốn sửa lại.

– Sao…Nhớ tôi rồi à?

– Không có. Lẽ ra tôi phải nói là chỉ có Trân Trân mới nhớ anh thôi.

Nghe cô nói vậy nét mặt anh thay đổi, giọng nói khó chịu hơn chút.

– Sắp xếp đồ lẹ lên. Nhiều chuyện!

– Xong rồi đây.

Cô kéo khoá vali lại rồi xách vali đưa cho anh. Anh nhìn cô rồi nói.

– Để đó rồi đi theo tôi.

– Đi đâu nữa.

– Đi thì biết.

Anh dẫn cô ra khu vườn nhỏ sau cùng dãy nhà, quanh khuôn vườn 4 góc đều trồng hoa rất đẹp, giữa vườn có cây xoài cao lớn, dưới gốc cây xoài có một bộ bàn ghế gỗ hình tròn, xa xa lại còn có cả dàn treo cây phong lan. Bước chân vào khu vườn, cô cảm giác như bước vào chốn bồng tiên nên thơ trữ tình, một cảm giác rất thoải mái và yên bình đến lạ. Mắt cô sáng lên khi nhìn thấy chú vẹt màu xanh đang nói.

– Gia Minh… Gia Minh..

Cô cười tươi chạy tới gần chú vẹt rồi nói.

– Hế lô.. xin chào chú vẹt nhé. Gọi Diệu Anh đi nào.

Vẹt im lặng không nói, anh bước tới gần cô rồi nói.

– Gọi nó là Bối Bối.

– Bối.. Bối sao?

– Phải. Chỉ cần gọi nó là Bối Bối thì nó có thể đáp ứng các từ mà cô muốn nó nói.

– Lại còn vậy hả? Mà nó là do anh nuôi à?

– Ừ. Nó rất thông minh. Mà có khi còn thông minh hơn cả cô đấy.

Cô quay lại lườm ai một cái. Anh cười khẩy nói với con vẹt.

– Bối bối. Gọi đồ ngốc.

– Đồ ngốc.. đồ ngốc.

Cô mím chặt môi nhìn anh chọc tức mình. Cô nói với chú vẹt.

– Bối Bối.. Gọi Diệu Anh xinh gái đi.

– Diệu anh.. Diệu Anh..

Cô cười tươi hứng thú với chú vẹt, đây là lần đầu tiên cô chứng kiến một chú vẹt mà nói rõ với thông minh như vậy.

Gia Minh đứng đằng sau cô chầm chậm nói.

– Thực ra tôi cũng không tin tưởng cô lắm đâu. Nhưng mà Bối Bối rất quan trọng với tôi nên trong mấy ngày tôi đi công tác, cô hãy trông nom nó cho tôi vì dù sao cô cũng là vợ tôi.

Vì hứng thú với chú vẹt nên cô cũng không hỏi thêm gì nhiều, liền gật đầu đồng ý.

– Được được.

– Nếu nó có mệnh hệ gì thì cô chết chắc.

– Biết rồi mà.

– Thôi được rồi, bây giờ tôi phải đi đây.

– Ừ đi đi.

Anh cau mày nhìn cô, cô còn không thèm quay lại nhìn anh. Anh khó chịu quát lớn tiếng hơn.

– Đường Diệu Anh!

Cô giật mình quay lại nhìn anh.

– Anh làm gì mà gọi lớn vậy, tôi đâu có điếc.

– Đi về xách đồ xuống xe cho tôi.

Cô hậm hực nhìn anh, vừa đi vừa lẩm bẩm.

– Nhà thì đầy người ra còn vẽ chuyện.

– Cô vừa nói gì?

– Anh nghe là cái gì thì nó là cái đấy.

– Cô?? Đừng tưởng tôi dễ tính với cô một chút là yêu thương cô.

– Thì tôi cũng đâu nói anh yêu thương tôi. Tự anh nói ra mà.

Anh định lên tiếng tiếp thì trợ lý của anh tới.

– Cậu cả, chuẩn bị tới giờ bay rồi, chúng ta phải ra đó cho kịp chuyến bay.

– Được rồi.

Anh bước lên đi trước, cô bước theo sau. Chừng vài bước sau đó cô mới lên tiếng.

– À phải rồi. Tôi quên không hỏi anh đi công tác ở đâu vậy?

Anh im lặng không nói gì, cô thấy vậy bèn giải thích thêm.

– Tôi hỏi để nhỡ đâu bà nội hỏi còn biết. Dù sao chúng ta là vợ chồng mà, có gì thì mọi người lại trách tôi chồng đi đâu còn không biết thì chết dở.

– Macao ( anh trả lời một câu ngắn gọn.)

Cô nhíu mày suy nghĩ rồi hỏi tiếp.

– Có phải Macao là vùng đất của casino và chân dài không?

– Cô cũng không đơn giản như tôi nghĩ nhỉ.

Cô ngây người gãi đầu “ gì mà không đơn giản, cô xem phim thì biết vậy chứ đã được đến đó bao giờ “

Mọi đồ đạc của anh đã được trợ lý chuẩn bị sẵn trong xe, anh bước vào trong ô tô, có liếc nhìn cô nhưng không nói lời chào tạm biệt. Chiếc ô tô lăn bánh, cảm xúc trong cô dâng trào một cảm giác rất lạ, thấy lòng man mác buồn giống như thiếu một thứ gì đó.

7 giờ tối bà nội cùng mọi người đi lề chùa trở về, theo phép tắc cô có đi từ trên phòng xuống sảnh chính để hỏi thăm mọi người. Lúc cô đi tới đã thấy thím Út với Trân Trân ở đó, vừa thấy mặt cô bà ba liền lên tiếng.

– Diệu Anh vào đây đi con.

Cô nhẹ nhàng chào hỏi mọi người.

– Dạ. Bà nội với mọi người đã đi chùa về ạ.

Bà nội gật đầu rút ra hai chiếc vòng tay màu đỏ đưa cho cô rồi ân cần nói.

– Đây là vòng tay tình duyên, cháu một chiếc, Gia Minh một chiếc, hai đứa hãy luôn mang bên mình nhé. Sợi dây này là sợi dây cặp với nhiều ý nghĩa, ví như bên nhau không xa rời và chẳng thể thiếu được nhau, nếu mất đi một trong hai sẽ hoàn toàn không có ý nghĩa. Cũng như vợ chồng cháu vậy!

Cô đưa tay nhận lấy chiếc vòng, cảm động nói.

– Con cảm ơn bà nội ạ.

Bà nói tiếp.

– Còn nữa, đây là lá bùa bình an và may mắn, đích thân chủ trì tặng cho ta. Ta tặng con một lá lấy lộc.

Bà hai thấy vậy mỉm cười nói.

– Diệu Anh cứ nhận lấy lộc của bà nội đi. Bà quý lắm mới tặng ấy.

Bà Sáu nói thêm.

– Nó còn có tác dụng tránh tà ma nữa ấy.

– Vậy con xin nhận món quà ý nghĩa này của bà. Một lần nữa con xin cảm ơn nội thật nhiều.

Bà tư nói.

– Nay chủ trì có xem kỹ tuổi hai đứa, nghe bảo hợp mọi đường ấy nhé. Với lại năm nay hoặc năm sau đẻ con là đẹp nhất vì cùng hợp mệnh lẫn cung. Mà bây giờ là tháng 4 rồi, vợ chồng con cố gắng để mùa Xuân sang năm Trần Gia đón thêm một thành viên mới.

Nghe bà tư nói vậy cô cũng chỉ biết gật đầu dạ vâng.

Trân Trân cùng thím Út đứng đối diện Diệu Anh nãy giờ, nhìn thấy cô được sự quan tâm của mọi người, trong lòng không tránh khỏi những đố kỵ. Đặc biệt là Trân Trân, cô xiết chặt đôi bàn tay lại, móng tay dài bấm vào lòng bàn tay đã in hằn nốt. Kịp lúc này điện thoại cô reo lên cuộc gọi của trợ lý.

– Cô Trân Trân. Theo lịch tối nay chúng ta có hẹn với đài truyền hình VTC về dự án phim “ Người Thay Thế “. Bọn họ muốn cô làm nữ chính ạ.

– Người thay thế?

Cô cất tiếng mọi người đều ngoảnh lại nhìn cô rồi mới biết cô đang nói chuyện điện thoại. Cô mỉm cười trả lời.

– Không cần gặp. Cứ gửi kịch bản qua đây cho tôi là được.

Thím Út thấy vậy liền hỏi.

– Em định ơ lại Việt Nam đóng phim sao?

– Lần này về nước em được người ta mời nhiều dự án nên cũng ngại từ chối. Thực ra em nghĩ cũng nên đóng góp chút ít cho nền điện ảnh nước nhà.

– Vậy thì tốt quá rồi. Chị em mình sẽ có nhiều thời gian bên nhau.

– Dạ.

Ngay sau đó bà nội liền nói với Nụ, như chẳng quan tâm tới cuộc nói chuyện của hai người kia.

– Mà phải rồi. Thằng bé Gia Minh lại đi công tác nước ngoài rồi à?

– Dạ bà. Con nghe bảo anh ấy đi Macao.

Bà Sáu:

– Công ty thiếu người hay sao mà để thằng bé mới lấy vợ đã phải đi.

– Chắc là việc rất quan trọng bà ạ. Không sao đâu bà ơi, chúng cháu bên nhau cả đời cơ mà ( cô vui vẻ nói)

– Con bé này nói đúng đấy, ra dáng mợ cả Trần Gia lắm rồi, biết suy nghĩ trước sau. Mà thôi con về phòng nghỉ ngơi đi, sáng mai còn có việc cần dậy sớm.

– Dạ. Nếu bà nội nói vậy rồi thì con xin phép ạ

Lúc cô đi qua hồ sen thì gặp hai hầu gái đang từ xa đi tới, có vẻ hai người mải nói chuyện mà không thấy cô.

– Tối qua cô có nghe thấy tiếng ai khóc lúc nửa đêm không?

– Tôi không nhưng sáng nay cô Trân Trân có hỏi tôi. Không biết nửa đêm ai còn khóc lóc nữa.

– Làm gì có ai rảnh rỗi dậy khóc như vậy. Có khi hồn ma không chừng.

Một cơn gió thoảng qua, hai người liếc mắt nhìn ra hồ sen rồi nhìn nhau chạy.

Cô chau mày nhìn hai người rồi gọi lại.

– Hai người khoan hay đi.

Hai người dừng chân lại nhìn cô.

– Mợ cả.

– Ừ.

– Làm gì mà hai người chạy như ma đuổi thế hả?

– Bọn con không chạy nhanh là ma đuổi kịp đó mợ ơi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN