Làm Không Hối Hận, Sống Không Hối Tiếc - Chương 8: Sư phụ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
167


Làm Không Hối Hận, Sống Không Hối Tiếc


Chương 8: Sư phụ


Buổi học kết thúc trong sự ngạc nhiên cùng của mọi người.

Thứ nhất, họ thật sự không thể nào ngờ tới được người dạy họ lại là Tiêu Nhan Đế quân, chuyện này cũng quá kinh hỉ rồi. Lần trước, vì nghĩ cho thế hệ mai sau mà Thiên đế đã đi năn nỉ ngài ấy dạy bọn họ kết quả chỉ nhận lại được câu: không hứng thú. Từ đó về sau không ai còn nhắc đến chuyện này nữa. Thật không ngờ hôm nay ngày ấy lại đi dạy.

Điều ngạc nhiên thứ hai chính là thứ mà Tiêu Nhan Đế quân dạy. Ngài ấy không dạy phép thuật cũng chẳng dại ngâm thơ, thứ mà ngày ấy dạy chính là ngồi thuyền, ngồi thuyền mà cũng cần phải dạy sao, có phải đã quá xem thường bọn họ rồi không? Tuy nhiên không cũng chỉ là nghĩ trong lòng không ai dám nói gì.

Trãi qua bốn canh giờ ngồi thuyền, mọi người ai nấy cũng đều nhức mỏi duy chỉ có Nhất Vi là vui vẻ và hào hứng nhất. Vì sao ư? Còn vì sao nữa, mượn danh ngồi thuyền bốn canh giờ này Nhất Vi chỉ ngồi ngủ hơn nữa còn ngủ rất ngon, lâu lắm rồi cô không được ngủ ngon như thế.

Mọi cử chỉ của cô hai tên kia đều nhìn thấy, nhưng họ không nói gì, chỉ thầm khen cô trong trường hợp thế mà lại có thể ngủ được. Thật ra việc ngồi tịnh tâm, bất động trong suốt nhiều giờ đồng hồ này cô đã quá quen thuộc. Vì lúc trước khi phạm sai lầm, cô thường bị ông nội phạt như thế. Mỗi lần chịu phạt là phải ba ngày ba đêm nên cô buột phải tập ngủ trong lúc ngồi thuyền, giờ cũng đã thành thói quen rồi.

Vừa mới về tới cổng đã có người nói lão Bạch đang tìm cô. Lão Bạch không bao giờ tìm cô gắp như thế cả, chắc lại có chuyện quan trọng gì rồi. Không biết lại có chuyện gì liên quan đến cô nữa đây.

“Kiếm tôi có chuyện gì thế lão Bạch?”

Bạch Nhiên đế quân đang ngồi trên ghế uống trà nghe Nhất Vi hỏi vậy ngước lên nhìn cô rồi nhìn về phía người nào đó cũng đang thông thả uống trà trả lời: ” Không phải ta kiếm ngươi, là ngài ấy kiếm ngươi”.

Vừa bước vào cửa Nhất Vi đã thấy hai người họ nhưng cô chỉ nghĩ họ đến kiếm lão Bạch đàm đạo uống trà gì gì đó như trong tiểu thuyết, không ngờ họ lại đến tìm cô.

“Ngài kiếm tôi có chuyện gì vậy?” – Nhất Vi đi lại ngồi xuống ghế đối diện hai người ấy bưng cốc trà lên vừa hỏi vừa uống. 

Cô tự nhiên như đây là nhà cô, hoàn toàn không xem mình là khách cũng không xem bọn là “người trên” mà cung kính hay sợ hãi. 

“Ta muốn nhận ngươi làm đồ đệ” – Tên “sinh vật ngoài hành tinh” nào đó không chút cảm xúc nói.

Cô không nghe nhầm đấy chứ, hắn thế mà lại muốn nhận cô làm đồ đệ. Trên đường về khoai tây nhỏ đã đeo theo cô kể về tiểu sử của hai người họ, tuy không quan tâm lắm nhưng khoai tây nhỏ cứ theo kể mãi nên cô cũng biết chút ít về họ.

“Cảm ơn nhưng tôi không cần sư phụ”.

“Nói đi”.

Cô biết ngay mà, chắn chắn có vấn đề nếu không tại sao kiên quyết phải nhận cô chứ. Cô ở đây không danh không phận, không quyền không thế mặc dù người của Thần tộc và lão Bạch rất hòa đồng, thân thiện nhưng người của những tộc khác thì không biết được, đây cũng là một bất lợi. Có người tự đem danh phận cho cô, cô không nhận mới là ngốc đấy. Nhưng muốn nhận cũng đâu dễ dàng vậy.

“Đồ ăn bên ngài có ngon không” – Nhất Vi hỏi.

“Ngon, ta đảm bảo với ngươi đồ ăn trên cung ngài ấy mà không ngon thì khắp lục giới này sẽ không có chổ nào được gọi là ngon đâu” – Lão Bạch nghe hỏi vậy liền cười trả lời, tuy chỉ mới quen Nhất Vi có mấy ngày nhưng tính cách của cô lão Bạch ít nhiều cũng đã hiểu, nhất là cái tính “đội đồ ăn trên đầu” của cô.

“Đồ ăn thì có liên quan gì đến chuyện nhận đồ đệ?” – Lục Quân Thượng thần cười hỏi.

Không biết tại sau mà mỗi lần hắn cười cô đều có cảm giác nụ cười của hắn luôn mang một vẻ xấu xa nào đó.

“Nếu đồ ăn ngon tôi có thể sẽ suy nghĩ lại, còn nếu không ngon thì khỏi cần suy nghĩ nữa” – Nhất Vi nhìn hắn rồi thản nhiên trả lời hoàn toàn không cho người nào đó chút mặt mũi.

“hahahaha”

Một tràng cười từ Lục Quân cùng lão Bạch cho đến khi bị người nào đó lạnh nhạt nhìn một cái.

Không trách họ được, thật không ngờ Tiêu Nhan Thượng thần cũng có ngày này. Trước giờ chỉ có người ta đi cầu xin hắn, hôm nay hắn lại đi năn nỉ người khác nhận mình làm sư phụ, Trên đời này cũng chỉ có Nhất Vi cô mới có cái bản lĩnh đó.

Thật ra Nhất Vi nhìn không nhầm, tên thượng thần nào đó chính là cố ý hỏi cô, nếu hắn không hỏi thì sao có kịch để coi chứ.

“Tôi nhận người làm sư phụ cũng được nhưng ngài phải hứa với tôi ba điều. Thứ nhất, không được lấy danh nghĩa sư phụ ép tôi làm những điều tôi không muốn. Thứ hai không được xen vào chuyện riêng tư của nhau. Thứ ba ừm… tôi chưa nghĩ ra khi nào nghĩ ra tôi sẽ nói cho người biết. Yên tâm đi điều tôi cần ngày nhất định sẽ làm được.”

“Được”

“Ok, Vậy tôi về dọn nhà đây, tạm biệt.” 

Nhất Vi tạm biệt mọi người ở đây rồi theo vị sư phụ mới nhận nào đó về nhà.

Nơi ở của “sinh vật ngoài hành tinh” quả nhiên có khác chỉ có thể nói là hoàn hảo y chang con người của ngài ấy vậy. Cần khí chất có khí chất, cần trang nghiêm có trang nghiêm, cần huyền bí có huyền bí, cần bình dị có bình dị. Nơi ở của Nhất Vi là phòng đối diện với phòng của ngài ấy, một căn phòng khá rộng có đủ mọi thứ đồ dùng cần thiết.

“Sau này có việc gì ngươi cứ đi tìm Thanh Huyền, hắn là người cai quản nơi này.”

“Dạ, sư phụ.” – Nhất Vi mỉm cười bài ra biểu cảm rất ngoan ngoãn nghe theo.

Sau hai canh giờ chỉnh sửa lại, cuối cùng Nhất Vi cũng có căn phòng theo ý muốn của mình. Bài trí lúc đầu của căn phòng tuy đẹp nhưng nó không hợp với cô nên cô đã sửa lại theo ý mình. Một cái bàn tròn bên trái, một chiếc ghế nằm lót nhung bên phải thêm một cái chậu cây đơn giản, nhìn không quá cầu kì, rất dễ chịu.

Vì không muốn phiền người khác Nhất Vi đã tự mình dọn dẹp lại căn phòng, nó tiêu tốn của cô không ít năng lượng nên giờ cô lại muốn ngủ. Xem ra ở thế giới này thân thể cô đã bị chìu đến gần hư rồi.

Đang chuẩn bị đi ngủ thì nhất vi nghe có tiếng sáo, tiếng sáo rất hay, rất nhẹ nhàng đưa người ta quyện vào nó. Mặc dù rất muốn đi xem là ai lại có tài như thế nhưng hai con mắt cô lại không cho phép, cuối cùng thì giấc ngủ cũng chiến thắng sự tò mò. Nhờ tiếng sáo mà Nhất Vi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

“Sư phụ”

Mới sáng sớm mà tiếng của Nhất Vi đã vang khắp cung. Dù sao cô cũng đã nhận ngài ấy làm sư phụ thì cũng phải làm tròn trách nhiệm của một đồ đệ, vì vậy cô đã cố tình dậy sớm để đi thỉnh an ngài ấy. 

Thật ra cô cũng không muốn gọi ngài ấy như gọi hồn thế đâu, chỉ là cái cung này cũng thật quá lớn rồi. Nếu không phải đầu óc cô hơn người bình thường thì sớm đã bị lạc, nói không chừng còn bị chết khô mà không ai phát hiện ra. Cô đã kiếm rất nhiều nơi nhưng không thấy hắn, hỏi những tiểu tiên khác thì họ nói không biết nên cô chỉ còn cách đi đến đâu gọi hắn đến đó thôi.

“Có chuyện gì không?”.

“Sư phụ, thì ra người ở đây làm con tìm nãy giờ. Sư phụ buổi sáng vui vẻ”.

“Ừ”.

Cô không ngờ trong cung cũng có chổ này, cảnh đẹp đến khiến người ta không muốn rời khỏi. Hoa không quá nhiều nhưng đủ tỏa hương thoang thoảng không làm cho người ta khó chịu, cá nhảy trong hồ, có con nhảy lên lá sen nằm luôn trong ấy như đang phơi nắng, ngước lên trời thì có mây bay, còn có cả tiếng chim hót. Tiêu Nhan Đế quân đang nằm trên một cành cây, tay chống tựa đầu. Giống với kiểu nằm của Nhất Vi mà lần đầu tiên họ nhìn thấy, chỉ khác chổ lúc nhìn thấy Nhất Vi thì cô đang nhắm mắt còn Đế quân thì đang nhắm mắt.   

Cô luôn là người biết thưởng thức cái đẹp, gặp cảnh này tất nhiên cô sẽ không bỏ lỡ,  lẳng lặng ngồi xuống gốc cây đối diện,  nhìn ngài ấy. Ngũ quan đẹp đến hoàn hảo, da trắng nhưng không  làm mất vẻ nam tính vốn có. Mỗi cái giơ tay nhắc chân đều thể hiện khí chất không ai sánh kịp thậm chí ngay cả bây giờ cho dù người không là gì cả vẫn thể hiện khí chất xuất chúng. Nếu người này sống ở thế giới của cô chắc chắn sẽ nổi danh khắp thế giới không chỉ vẻ bề ngoài mà còn cả năng lực. Cô tin ngài sẽ là một thiên tài trên thiên tài.

Cô quay mặt sang hồ nhắm mắt lại nghĩ về thế giới của mình, cô rất nhớ ông nội, nhớ bạn bè của cô không biết bây giờ bọn họ đang làm gì, cô mất tích lâu thế bọn họ có nhớ đến cô, có đang tìm cô không.  Nhất Vi cố gắng kìm chế cảm xúc của bản thân mà không hay biết rằng Tiêu Nhan đã mở mắt  đang quan sát cô.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN