Làm Lại Cuộc Đời Nữ Phụ - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Làm Lại Cuộc Đời Nữ Phụ


Chương 7


Nạp Lan Mỹ Linh được đưa về nhà vừa lúc gặp được Kha Mẫn đang chuẩn bị ra ngoài, bà ta nhỉn thấy cô thì sửng sốt một chút rồi lấy lại biểu tình cười cười bước tới thân thủ nắm lấy tay cô mà nói.

“ Hôm nay Mỹ Linh không đi chơi sao về sớm thế, ba con có về cùng không, a! dì quên mất là ba con còn công việc trong người không thể về, Mỹ Linh chắc là con sẽ không buồn đúng không.”

Cô ôm quyền tựa tiếu phi tiếu nhìn bà ta diễn trò, nghe bà ta nói xong cô bật cười rồi nhìn cũng không nhìn mà bước lên phòng, hôm nay cô không rãnh mà đấu với bà ta, hôm khác cô cho bà ta biết thế nào là đẹp mặt.

Kha Mẫn nhìn chằm chằm bóng lưng của cô nghiến răng tức giận tới mức thở không nổi, dám coi thường bà ta để xem bà ta sẽ cho tiểu tiện nhân con này biết thế nào là đắc tội Kha Mẫn bà, tức giận dậm chân bước đi ra ngoài.

Trên lầu nghe được tiếng Kha Mẫn đi sau cô nở nụ cười, muốn đấu với cô được thôi cô xem xem Kha Mẫn, Kha Ngọc Danh sẽ có trò gì hay để chơi đây.

Cô bước về phòng tới tủ chọn lấy một bộ váy liền thân màu xanh, thay đổi xong váy bước tới bàn trang điểm nhỏ của cô nhanh tay cột hết tóc lên cao tạo thành đuôi ngựa, tay xuyên vào vòng thạch màu xanh, trên cổ một sợi dây chuyền nhỏ với mặc dây là hình giọt nước, tai đeo hai đóa hoa trắng, nhìn không sai biệt lắm mới bắt dầu chọn giầy đeo, co chọn giầy bata màu trắng viền xanh đeo vào, xem lại mình một chút rồi nhanh chân ra ngoài.

Bên ngoài tài xế vẫn chờ để đưa cô đi, bước lên xe cô lấy loptop ra chơi, cha cô sợ cô buồn nên luôn để một cái loptop trong xe nếu cô muốn thì lấy ra mà chơi, phải nói được cha yêu thương lo lắng thật hạnh phúc a.

Xe chạy khoản 1 giờ thì tới cô nhi viện, mấy đứa trẻ tò mò ló đầu ra nhìn, Nạp Lan Mỹ Linh được tài xế mở cừa bước xuống xe, bên trong có vài đứa trẻ còn nhận ra cô lớn tiếng gọi.

“ Linh Linh tỉ, Linh Linh tỉ.”

Bên trong một phụ nhân ăn mặc dơn sơ bước ra lớn tuếng gọi mấy dứad nhỏ đang la hét bên cổng, cánh cổng không lớn lắm, chỉ đủ năm hoặc sáu đứa bé chen nhau ngó ra ngoài, mấy đứa trẻ chắn tầm nhìn lại thêm mắt bà ấy mờ mờ nên không nhìn được người tới cứ nghĩ những đứa bé này do nhớ người chăm lo.chúng nên nhìn thấy ai cũng gọi được.

“ Được rồi mấy đứa mau vào trong đi.” Vừa gọi bà ấy vừa đưa tay vẫy vẫy mấy đứa nhỏ.

Chỉ là mấy đứa nhỏ không giống như bà ấy tưởng mà là chạy tới vây quanh bà ấy nói chuyện giọng điệu rất chắc chắn, còn phải buột phải tin.

“ Mẹ Trương, là Linh Linh tỉ tới a.”

“ Linh Linh tỉ tới xem chúng ta, mẹ Trương thật là Linh Linh tỉ nha.”

“ Thật đó a.”

“ Mấy đứa mau vào đi, mẹ Trương biết mấy đứa nhớ Linh Linh tỉ của mấy đứa nhưng không thể nhận bừa.” Nhìn mấy đứa nhỏ nhao nhao chúng thật lời nói, mẹ Trương bắt dắt dĩ cười khổ nói.

“ Thật là Linh Linh tỉ a.” Đứa bé hơi lớn nhìn có vẻ là cầm đầu đi tới kéo tay mẹ Trương chỉ ra hướng cửa.

“ Là thật a mẹ Trương.”

“ Mẹ Trương nhìn a nhìn a.”

Mấy đứa tụ lại kéo mẹ Trương tới gần cổng, tay không ngừng chỉ chỉ về phía Nạp Lan Mỹ Linh.

Mẹ Trương mới đầu không tin, nhưng nhìn lại thật rõ thù rất giống, vì Nạp Lan Mỹ Linh quay lưng về phía cô nhi viện cổng để nói chuyện với tài xế trong xe nên mẹ Trương còn chưa dám nhìn nhận.

Nạp Lan Mỹ Linh nói xong với tài xế cho ông ta về trước, cô quay người bước đi về phía cổng cô nhi viện, lúc này mẹ Trương nhìn rõ, đôi mắt đỏ lên nhìn bóng dáng nho nhỏ đang đi tới kia, mấy đứa bé nhanh tay mở cửa cổng, líu ríu chạy tới bên cô nắm tay cô kéo đi về cô nhi viện.

“ Mẹ Trương con tới rồi.” Vừa vào tới, cô đứng trước mẹ Tương tươi cười thật tươi lớn tiếng nói.

Mẹ Trương chảy nước mắt, gật gật đầu với Nạp Lan Mỹ Linh, lâu rồi bà ấy không gặp con bé, giờ nhìn con bé lớn như thế rồi, bà ấy đọc báo cũng biết chuyện gì sảy ra, khả bà ấy không ngờ con bé vẫn còn đến đây, đến đây tốt, đến đây tốt, chứng tỏ con bé không còn buồn bực nhiều như vậy tốt lắm.

“ Linh Linh tỉ.”

“ Linh Linh tỉ.”

Một đám nhóc con vây quanh Nạp Lan Mỹ Linh là ầm ĩ lên, tuy hiện giờ nhìn cô không lớn lắm, nhưng được cái cô thân thể chiều cao rất cao nha, mấy đứa nhóc này đứng chỉ tới vai cô thôi.

“ Lâu không thấy mấy đứa như thế nào a, có ngoan không?.” cô nhẹ nhàn nhu đầu vài đứa gần nhất rồi hỏi.

“ Dạ ngoan.” cỏ cọn đồng thanh đáp lại.

“ Tốt, một chút nữa Linh Linh tỉ sẽ thưởng kẹo nha, còn bây giờ Linh Linh tỉ muốn nói chuyện với mẹ Trương nha, thế các em phải làm thế nào nha?.” Cô nhỏ giọng dụ dỗ bọn nhỏ, cô thật sự cần nói chuyện với mẹ Trương cũng không thể chơi với chúng được, lần sau cô bù lại cho chúng vậy.

Vừa nghe cô nói xong mấy đứa nhóc ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, đợi khi cô dùng mắt nhìn từng đứa mới bắt đầu suy nghĩ nên làm gì.

“ Đệ… Đệ đi làm bài, đúng làm bài.” Đứa lớn nhất trong nhóm vội nói khi cô nhìn vào nó, giọng còn hơi lắp bắp.

Tiếp theo là vài đứa tự xung phong nói, bất kể việc nghĩ đến có làm được hay không điều như vậy nói.

“ Còn đệ… Nha đệ đi lấy quần áo.”

“ Đệ nữa, đệ cũng đi lấy quần áo.”

“ Muội đi may đồ a.”

“ Muội cũng đi.”

Nhìn mấy đứa nhỏ nhao nhao lên kia, mẹ Trương lắc đầu cười, thật là chỉ có Tiểu Linh là có thể làm chúng nó ngoan như vậy, cả bà ấy còn không được nữa kia.

“ TỐi lắm nhanh nhanh đi, hiện giờ mẹ Trương phải đưa Linh Linh tỉ của các con vào trong.” Mẹ Trương thuận thế nói, rồi vỗ vỗ tay ra hiệu cho nhóm nhóc này đi.

“ Dạ.” cả đám la to lên rồi chạy vù vào trong nhà.

Mẹ Trương và Nạp Lan Mỹ Linh cũng nối bước nhau vào trong.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN