Làm Mẹ Tuổi 20......... Đâu Có Dễ!!!
Chương 20
Tay Sở Diệc Mặc cầm theo một giỏ hoa quả, trông có vẻ rất tươi ngon.
Sở Diệc Mặc thấy Tiểu Lam đã tỉnh dậy và đang ngây ngốc nhìn mình, sống lưng anh liền dựng thẳng lên, hai tay vô thức buông lỏng giỏ hoa quả, toàn bộ hoa quả trong giỏ đều đổ hết ra ngoài, Sở Diệc Mặc nghe thấy tiếng động liền vội vàng, nhìn xuống dưới chân, hoảng hốt nhặt hoa quả đã rơi xuống đất lên đặt lại vào giỏ.Tiểu Lam nhìn thấy cũng chỉ cười cười để giảm bớt sự căng thẳng cho Sở Diệc Mặc.
Anh ấy bị mặc bệnh trầm cảm, việc có thể ra ngoài đi như thế này là một điều tốt rồi, cô nên giúp đỡ anh ấy một chút. Tốt xấu gì đó cũng là em chồng cô bạn thân của cô.Mà cô cũng không ngờ, trái với vẻ ngoài cô độc của Sở Diệc Mặc, thì nội tâm anh ấy lại có thể đáng yêu, moe đến thế ~
Sau khi nhặt xong hoa quả, Sở Diệc Mặc đặt nó cạnh tủ đồ rồi bước nhanh về phía giường bệnh, đi đến đấy rồi…anh lại không biết mình nên làm gì tiếp.
( AD: bình thường anh nhà ta ra vẻ rõ soái ca, lạnh lùng…ai ngờ lại là một người đàn ông ngốc manh thế này chứ ~)
Cứ đứng trơ trơ ở đấy, Tiểu Lam nhìn thấy, rất muốn phì cười, nhưng lại không dám phá hủy hình tượng của mình, vì vậy, cô quyết định cứ lơ để xem anh ấy muốn làm gì tiếp~ Thứ lỗi cho cô, anh ấy thực sự quá đáng yêu mà~
Diệc Mặc đang đứng ngốc thì nhìn thấy có cái bình nước trên bàn, anh sáng mắt lên, nhanh nhẹn rót nước vào cốc rồi đưa cho Tiểu Lam, y như cái lúc mà anh đã rót nước cho cô hồi lần đầu mới gặp.Hết sức hòa nhã bình tĩnh và đương nhiên, cũng không nói một câu nào cả.
Tiểu Lam cười cười nói cảm ơn rồi nhận lấy cốc nước, liếc mắt sang chỗ khác,lòng cô tự nhủ “”quả nhiên hảo đẹp trai a~””
Tất cả mọi thứ lại chìm vào trong im lặng lần nữa…
Sở Diệc Mặc cũng không biết nên bắt đầu câu chuyện từ đâu nữa… Chả lẽ anh lại nói rằng “”Xin lỗi, tôi chính là cha đứa bé trong bụng cô”” à? Như thế mất lịch sự lắm! Nhưng…trông thái độ của cô ấy đối với anh, có vẻ giống như… Chưa biết chuyện gì cả? Hay là Sở Nam chưa nói gì? Nhưng…nếu thế thì sao cô ấy lại kích động chứ? Sở tự kỉ đứng đó, nhưng hồn thì đã không biết bay đi đâu rồi~
Bầu không khí lâm vào ngượng ngùng…2 con người tiếp tục không biết nên bắt chuyện thế nào cho hợp lí và lịch sự.
Trái với bầu không khí ngượng ngùng trong phòng thì ngược lại, ngoài hành lang là 2 cái con người vẫn say sưa ngủ ngoài hành lang, mặc cho người qua lại có nhìn chăm chú đến mức thủng da mặt cũng không có chịu dậy.
Cũng may, đây là tầng cao nhất của bệnh viện. Rất vắng người qua lại,…chậc chậc, không thì 2 cái con người này sớm đã vất hết mặt mũi xuống sông xuống biển rồi a~
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!