Làm Một Vị Vạn Nhân Mê Hợp Lệ
Quyển 1 - Chương 21: Hoa mân côi có độc (2)
Diệp Thiều An cùng Thu Ngôn Dục đi về phía sàn nhảy, thân hình của hai người sêm sêm nhau chỉ có điều Thu Ngôn Dục cao hơn một chút, Diệp Thiều An có bề ngoài thịnh thế mỹ nhan, Thu Ngôn Dục cũng vô cùng nhã nhặn tuấn tú.
Nếu nói Diệp Thiều An giống hoa mẫu đơn giữa chốn nhân gian, quốc sắc thiên hương, vậy thì Thu Ngôn Dục lại như Thiên Sơn Tuyết Liên, thanh lãnh tuấn tú; thì khi hai người họ đứng cùng một chỗ lại có một sự hài hòa tự nhiên không nói ra được.
Bọn họ uyển chuyển nhảy múa trên sàn nhảy, tư thái ấy có bao nhiêu ăn ý, dường như họ đang đứng ở nơi bồng lai tiên cảnh chứ không phải trên sàn nhảy.
Người xung quanh thần sắc khác nhau, có người hối hận có kẻ đáng tiếc có tên cười trên sự đau khổ của người khác, mà đại bộ phận người lại nhỏ giọng chú ý tới Khương Văn Bách, chuyện của đôi ngọc tử kim đồng này cũng không phải là bí mật gì.
Hai người ở bên nhau đã mấy năm, tuy rằng chia chia hợp hợp thế nhưng chưa bao giờ không kéo kẻ thứ ba vào, ngày hôm nay đầu tiên là Khương Văn Bách dẫn theo một tên tiểu tình nhân (người tình bé nhỏ) trước mặt mọi người tú ân tú ái, chậc, nhìn xem, trên mặt của tên tiểu tình nhân kia còn đang ửng hồng đấy; lúc sau thì Diệp Thiều An lại tìm một anh chàng uyển chuyển nhảy múa trên sàn nhảy, giơ chân phất tay có mấy phần hiểu ngầm.
Đôi ngọc tử kim đồng này từ đùa thành thật sao?
Vậy bọn họ… chẳng phải sẽ có cơ hội à?
Trong lòng người bốn phía đều có tính toán riêng, ngón tay Khương Văn Bách bóp chặt ly rượu trong tay, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm hai người trên sàn nhảy, biểu tình càng ngày càng khó coi.
“… Văn, Văn Bách?” Thiếu niên bên cạnh Khương Văn Bách có hơi do dự thấp giọng kêu lên, Khương Văn Bách nhìn sang đầy vẻ phiền chán, thiếu niên có một khuôn mặt đẹp đẽ, thế nhưng khi đứng trước mặt Diệp Thiều An, dù có đẹp hơn nữa cũng phải ảm đạm phai mờ.
Thiếu niên kia bị sắc mặt âm trầm và thần sắc phiền chán của Khương Văn Bách làm cho khiếp sợ, theo bản năng lùi về sau vài bước, lại bỗng nhiên ý thức được không thể lùi về sau, đột ngột dừng lại, thấp thỏm bất an nhìn Khương Văn Bách, Khương Văn Bách tối tăm mà nhìn y, khuôn mặt này, tính tính này, nơi nào so được với một cái móng tay của Diệp Thiều An?
Diệp Thiều An chưa bao giờ lui về sau, Diệp Thiều An chẳng biết e ngại là gì, hắn như hoa mân côi nhảy múa trong ngọn lửa, sáng ngời chói mắt, cứng rắn không thể phá vỡ.
Mặt hàng [0] này há có thể so sánh với?
[0] Hàng/mặt hàng: thằng này, tên này. Thường dùng với ý khinh miệt/trêu ghẹo.
“Đi.” Khương Văn Bách thả ly rượu đỏ xuống, ngữ khí như thường bảo: “Chúng ta cũng ra khiêu vũ.”
“Được.” Thiếu niên hơi hoang mang gật gật đầu, trên mặt có chút tái nhợt.
Nhưng cũng không phải là không có ưu điểm, Khương Văn Bách rũ mí mắt xuống, rất hờ hững thầm nghĩ, ít nhất cũng biết nghe lời.
Đằng nào cũng do dùng tiền mua được, có thể không nghe lời sao?
Khương Văn Bách phì cười một tiếng, ánh mắt âm trầm, thiếu niên bên cạnh rõ ràng co rúm lại một chút, mấy ngày gần đây, y thật sự sợ vị kim chủ [1] hỉ nộ vô thường [2] này.
[1] Kim chủ: người dùng tiền, quyền bao dưỡng kẻ khác, anh thỏa mãn tôi về dục vọng, tôi thỏa mãn anh về tiền tài địa vị. VD: tổng tài bao minh tinh,…
[2] Hỉ nộ vô thường: Tính tình bất thường, sáng nắng chiều mưa trưa ẩm thấp.
Khương Văn Bách nắm tay của thiếu niên đi về phía sàn nhảy, những người khác trong sàn nhảy nhìn thấy Khương Văn Bách, theo bản năng kéo bạn nhảy của mình rời đi, nhắc nhở người xung quanh chú ý một chút, từng đôi đều ăn ý rời khỏi sàn nhảy, nhường sàn nhảy lại cho bốn vị này.
Sau đó lui sang một bên, thừa dịp nhân vật chính đều đang đứng trên sàn nhảy triển lãm công phu, nhỏ giọng thảo luận.
“Khương gia và Diệp gia thật sự chia tay à?”
“Xem điệu bộ này, hẳn là vậy đi.”
“Ngày hôm nay Khương gia dẫn theo một tên tiểu tình nhân đến tiệc rượu thật khiến người ta chú ý, Diệp gia lại đến một mình, nhưng ông nhìn gương mặt của vị Diệp gia kia một chút đi, có ai cam lòng từ chối khuôn mặt này đây? Có ai cam lòng từ chối khuôn mặt này sau lưng Diệp gia đây? Nhân gia (người ta) còn dám đứng trước cửa ngăn cản một người, mà vị tiểu ca [3] đó cũng chỉ do dự một tẹo rồi đáp ứng luôn, không bàn đến bề ngoài của vị tiểu ca này cũng thực không tồi.”
[3] Tiểu ca: người anh em, dùng để gọi người lạ một cách thân mật.
“Họ Khương lần này đúng là tự bưng cục đá đập chân mình, giới thượng lưu có ai không biết Diệp tiểu công tử bị bệnh khiết phích (cuồng sạch sẽ), coi như lần này là triệt triệt để để chia tay đi, đáng lắm!”
“Ngày hôm nay lúc họ Khương đối diện với tiểu công tử tôi còn có tí mong đợi, đây không phải là cơ hội tốt để diễn cảnh anh hùng cứu mỹ nhân sao? Đáng tiếc tôi không giành được cơ hội này, mỹ nhân nhân gia tự làm anh hùng mất tiêu rồi, không cần cứu.”
“Anh hùng cứu mỹ nhân á, chỗ nào đến phiên chú? Nơi này có thiếu kẻ có ý tứ với tiểu công tử đâu? Mấy năm trước kẻ công khai biểu đạt ái mộ với tiểu công tử cũng không ít, cuối cùng chọc tiểu công tử giận điên lên mới ngừng, bây giờ tiểu công tử còn độc thân, phỏng chừng bắt đầu từ ngày mai trở đi người ái mộ tiểu công tử sẽ như măng mọc sau mưa, chẳng biết từ đâu chui ra cả đám ấy.”
“Cũng không biết Khương thiếu gia này nghĩ như thế nào, nếu tiểu công tử ở bên tôi, tôi tuyệt đối sẽ cung phụng tiểu công tử như cung phụng tổ tông luôn, nhìn cái gương mặt đó kìa, hắn chỉ cần cười với tôi một cái tôi cũng ngất trong sung sướng!”
“Vị tiểu ca khiêu vũ với tiểu công tử là ai vậy? Tại sao chưa bao giờ nhìn thấy? Khuôn mặt mới à.”
“Tôi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy…”
“Đúng là khuôn mặt mới…”
Trong yến hội có không ít tiếng thảo luận trầm thấp, cũng có không ít người bắt đầu kế hoạch cưa giai, tiểu công tử bây giờ đã F.A, vậy bọn họ theo đuổi tiểu công tử hẳn không có vấn đề gì đi?
Không giống với sự náo nhiệt dưới đài, bầu không khí trên sàn nhảy có thể nói là yên tĩnh.
Hai đôi này mỗi đôi chiếm cứ một nửa sàn nhảy, không quấy rầy lẫn nhau, điều này làm cho sàn nhảy thoạt nhìn vô cùng trống trải, thậm chí bởi vì bốn người này không có một ai nói chuyện, bầu không khí trên cả sàn nhảy đều vô cùng quỷ dị.
Diệp Thiều An “Chậc” một tiếng, hoàn mỹ xoay vòng một vòng, cười nhẹ nói: “Vị bên kia là bạn trai cũ của tôi.”
Hắn nói thản nhiên đến mức bình tĩnh, giữa hai lông mày đều mang vẻ rạng ngời rực rỡ, ánh đèn chiếu lên trên mặt của hắn, cắt gọt ra một đường cong hoàn mỹ, “Giúp một chuyện, thế nào?”
Hắn nhấc cằm, mang theo mấy phần kiêu căng, trên gương mặt tinh xảo ấy là ý cười xán lạn rực rỡ, cặp mắt đào hoa đẹp đẽ lộ ra mấy phần bình tĩnh, tựa như một chú mèo ngẩng đầu đầy kiêu ngạo nhưng cũng rất thận trọng.
Thu Ngôn Dục mỉm cười đầy dung túng, chỉ cảm thấy cả phòng huy hoàng thậm chí còn không sánh được một nụ cười của hắn, “Em muốn làm chuyện gì?”
“Này, Khương tổng.” Diệp Thiều An cũng không trả lời Thu Ngôn Dục mà quay đầu nhìn về phía Khương Văn Bách, là người đầu tiên đánh vỡ sự yên tĩnh trên sàn nhảy, “Sàn nhảy chỉ có hai đôi chúng ta, cũng không thể lơ là nhau như thế này được.”
“Người ngoài không biết còn cho rằng chúng ta trở mặt thành thù rồi đó, chuyện này không tốt tí nào.” Diệp Thiều An mạn bất kinh tâm câu lên khóe môi, lắc lắc đầu như đang than thở, giữa hai lông mày mang theo vài phần tà vọng, “Thi đấu khiêu vũ, thế nào?”
Cái dáng vẻ đó thật sự là diễm sắc bức người.
Hắn như một bông hoa mân côi nở rộ, lộ liễu tùy ý khoe ra vẻ đẹp của mình, mỗi một phân mỗi một nơi đều cực kỳ diễm lệ.
Nhưng mà tay của hắn lại nắm tay của kẻ khác!
Tức giận đột ngột xông lên khiến người ta trở tay không kịp, tiểu tình nhân trong lồng ngực bị đau mà phát ra chút động tĩnh, Khương Văn Bách nhìn chằm chặp vào đôi mắt của tiểu tình nhân khiến y sợ đến mức run lẩy bẩy, gã cũng không nhìn Diệp Thiều An, chỉ lạnh lùng nói: “Nghe Diệp tổng.”
“Xuy.” Diệp Thiều An cười với Thu Ngôn Dục, một nụ cười trắng trợn không thèm kiêng dè, lộ liễu lại xinh đẹp, “Hình như anh ta đang tức giận.”
“Không sao.” Diệp Thiều An ôn hòa nhã nhặn nói: “Một chốc nữa anh ta sẽ còn tức giận hơn.”
Hắn nháy mắt với Thu Ngôn Dục một cái, vừa vô tội thuần túy giống như một đứa bé con không hiểu chuyện, lại vừa quyến rũ người ta sa đọa, mê hoặc thiên thành giống như yêu tinh.
Thu Ngôn Dục khẽ mỉm cười, cũng không đáp lời.
Bé láu lỉnh (nguyên văn: tiểu quai quai) của anh như một cành hoa mân côi, quyến rũ bức người, mang theo chiếc gai sắc bén, chỉ cần không chú ý một chút thôi, cái giá phải trả là máu tươi đầy tay.
Chỉ tiếc, người bị đâm… là Khương Văn Bách.
Mà kẻ bị đầu độc… lại chính là anh.
Hoa mân côi nhà người khác… có gai;
Hoa mân côi nhỏ nhà anh… lại có độc.
Sự thật chính là như thế… chẳng công bằng tí nào.
Hết chương 21
Lăng : xin lỗi để cả nhà đợi lâu, mình bị mất hết bản word nên phải làm lại từ đầu, từ giờ sẽ đăng truyện đều đều theo lịch nhé.
Spoil chương sau:
“Em cảm thấy ta thế nào?”
“Ta làm bạn trai của em, thế nào?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!