Làm Một Vị Vạn Nhân Mê Hợp Lệ
Quyển 1 - Chương 42: Như hình với bóng (6)
Trong nháy mắt đó, Ân Dục Cẩn có chút động lòng.
Đó là một loại cảm giác không nói rõ được, uyển chuyển như gió mát lướt nhẹ qua mặt, như hương hoa thoảng qua cánh mũi, một loại mùi vị khiến người ta tâm thần sảng khoái, phảng phất giúp cả người Ân Dục Cẩn thả lỏng,
Tảng đá lớn đè nén trong lòng được người cạy ra, trên mặt Ân Dục Cẩn lộ ra thần sắc ý động.
Nhìn ra ý động trong mắt Ân Dục Cẩn, Mục Văn Tĩnh thậm chí có cảm giác không biết nên khóc hay cười, y đưa ra ý đồ này tất nhiên là không có ý tốt, thậm chí âm thầm mong đợi Ân Dục Cẩn có thể đáp ứng đồng thời sử dụng cái phương pháp này, thế nhưng ngay khi Ân Dục Cẩn động lòng, tâm lý Mục Văn Tĩnh không khỏi có chút trào phúng,
Diệp Thiều An anh minh một đời, mặt nào cũng đều tốt, nhưng ánh mắt của hắn, thật sự rất kém.
Nếu Ân Dục Cẩn thật sự quan tâm Diệp Thiều An dù chỉ một chút, gã sẽ không chọn phương pháp giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm này, cái phương pháp đó vừa âm hiểm vừa ngu xuẩn, tuyệt đối là tiết tấu cả đời này sẽ không qua lại với nhau nha.
Ân Dục Cẩn gã…coi Diệp Thiều An là cái gì chứ?
Rõ ràng có dục vọng độc chiếm lớn như vậy, lại không có một tí tình cảm thương tiếc nào.
Mục Văn Tĩnh thở một hơi thật dài trong lòng, A Cẩn, không phải huynh đệ không giúp ngươi, chỉ là ngươi và quốc sư, dù bên nhau cũng sẽ không được hạnh phúc,
Ta sẽ thay ngươi, chăm sóc hắn thật tốt.
Mục Văn Tĩnh giả bộ vui vẻ, y đặt tay lên vai Ân Dục Cẩn, cười hì hì nói: “Thế nào, cách này cũng được đấy chứ?”
Ân Dục Cẩn theo bản năng tránh bàn tay của Mục Văn Tĩnh, thế nhưng Mục Văn Tĩnh cũng không thèm để ý, vẫn như cũ cười hì hì nhìn gã, Ân Dục Cẩn có chút áy náy, sau đó trầm ngâm mấy phút, nói: “… Đúng là, rất được.”
Cách này đã khơi dậy cảm xúc tối tăm nhất vi diệu nhất trong lòng gã, khiến huyết dịch gã sôi trào.
“Cám ơn ngươi nha, Văn Tĩnh.” Ân Dục Cẩn trịnh trọng nói lời cám ơn, Mục Văn Tĩnh cười híp mắt vung vung tay, rồi đặt lên vai Ân Dục Cẩn, tề mi lộng nhãn (nháy mắt ra hiệu/chọc ghẹo) nói, “Ngươi có coi ta là bạn không, còn khách khí cái gì chứ?”
Đúng như dự đoán, lần này Ân Dục Cẩn lại tránh được.
Mục Văn Tĩnh có chút buồn cười, Ân Dục Cẩn này, rốt cuộc là vì sao cho rằng gã yêu mình tha thiết chứ?
Rõ ràng… Rõ ràng ngay cả tiếp xúc thân thể cũng không muốn.
Mục Văn Tĩnh biết Ân Dục Cẩn từ trước đến giờ vẫn luôn chán ghét tiếp xúc thân thể với người khác, ngay cả cung nữ hầu hạ cũng không có, nếu kẻ nào không cẩn thận đụng vào gã, tuyệt đối phải đón nhận một cơn giận lôi đình, cho dù là mình muốn tiếp xúc thân thể với Ân Dục Cẩn, Ân Dục Cẩn đều sẽ tìm cách tránh thoát;
Chỉ có Diệp Thiều An là không giống, chỉ có Diệp Thiều An, Ân Dục Cẩn mới có thể chủ động đi đụng chạm.
Những người Ân Dục Cẩn chủ động đi gây sự, đại đa số đều có liên quan tới Diệp Thiều An, ví dụ như tên thương hải di châu mới tìm về được kia, nếu như không phải do Diệp Thiều An mang về, Ân Dục Cẩn có lẽ ngay cả nhìn cũng không thèm, nhưng chàng được Diệp Thiều An đón về, Ân Dục Cẩn lại vô thức để ý;
Thế nhưng Ân Dục Cẩn lại không thèm để ý Mục Văn Tĩnh y kết giao với người nào.
Nếu như chuyện này cũng dám nói là vì yêu…
Mục Văn Tĩnh cười lạnh trong lòng, y cũng chỉ là công cụ giúp Ân Dục Cẩn tự lừa dối bản thân thôi.
Nhưng mà, chỉ cần y có thể đạt được lợi ích thực tế, mấy chuyện này có là cái gì?
Mục tiêu của y, xưa nay vẫn chỉ có một, chính là đóa hoa cao lãnh của Đại Ân kia.
Mục Văn Tĩnh cười bắt chuyện đòi Ân Dục Cẩn xuất cung, giải quyết được một việc lớn trong lòng, tinh thần Ân Dục Cẩn rất sảng khoái, không chút do dự chạy đi thay đổi thường phục, cùng Mục Văn Tĩnh xuất cung.
Đầu tiên là ở bên Diệp Thiều An, sau đó sẽ đá hắn.
Trong lòng Ân Dục Cẩn khẽ động, một loại cảm xúc không nói rõ được cũng không tả kĩ được lẩn trốn trong tiềm thức, gã cũng không rõ ràng tại sao, thế nhưng phương pháp này không thể nghi ngờ đã khiến gã tâm hỉ, loại vui sướng ấy giống như tơ nhện cuốn lấy trái tim gã, khiến cho gã căn bản không khống chế được tâm tình của mình,
Không đúng, người gã yêu là Văn Tĩnh mà!
Ân Dục Cẩn nghiêng đầu nhìn về phía mặt của Mục Văn Tĩnh, gương mặt đó tinh xảo vô song, là khuôn mặt gã thích nhất,
Gã yên tâm hơn một chút,
Gã yêu Văn Tĩnh,
Gã tự nhủ,
Gã chỉ bất mãn vì mình bị Diệp Thiều An coi là thế thân, loại hành vi đó của Diệp Thiều An đang xúc phạm tôn nghiêm của gã!
Gã ở bên Diệp Thiều An, chỉ là vì trả thù!
Mà người gã yêu thích, vẫn luôn là Văn Tĩnh.
——
Mặt trời chiều ngả về tây, thần điện quốc sư được bao phủ dưới một mảng ánh sáng màu đỏ thẫm.
“Này.” Mục Văn Tĩnh nhảy qua cửa sổ vào trong phòng, y nhàn nhã ngồi bên người Diệp Thiều An, cười đùa nói: “Bán cho ngươi một tin tức, thế nào?”
Diệp Thiều An lãnh lãnh đạm đạm liếc mắt nhìn y, không nói gì.
Mục Văn Tĩnh trong nháy mắt đó nhảy xuống giường, cười khổ trong lòng, nói đúng hơn là ngã xuống, người này chỉ cần quăng một ánh mắt thanh lãnh thôi, còn câu nhân gấp trăm lần vị hoa khôi đệ nhất thiên hạ kia, mạnh mẽ khơi dậy hỏa khí của y, khiến y dục vọng khó bình.
May mắn hôm nay mặc đồ rộng rãi, Mục Văn Tĩnh có chút vui mừng nghĩ thế, lại cười nói: “Ta có lòng tốt muốn bán cho quốc sư một tin tức, quốc sư hà tất lạnh lùng như vậy?”
“Ngươi muốn cái gì?” Diệp Thiều An lạnh nhạt nói.
Muốn cái gì?
Mục Văn Tĩnh cười to trong lòng, thứ ta muốn, ngươi lại không chịu cho.
“Ta muốn.” Mục Văn Tĩnh ý vị thâm trường nhìn Diệp Thiều An, từ từ nói: “Một bảo vật.”
Diệp Thiều An lạnh lùng nhìn y, bình tĩnh hỏi: “Tin tức này có liên quan đến vận nước Đại Ân?”
“Không liên quan.” Mục Văn Tĩnh sảng khoái nói.
“Tin tức này có liên quan đến bách tính Đại Ân?” Diệp Thiều An lại hỏi.
“Không liên quan.” Mục Văn Tĩnh càng sảng khoái hơn.
“Tin tức này có liên quan đến năng thần danh tướng [1] của Đại Ân?” Diệp Thiều An dừng một chút, lại hỏi.
[1] Năng thần danh tướng: quan văn quan võ có đức có tài danh vang thiên hạ.
“Không liên quan.” Mục Văn Tĩnh sảng khoái nói.
Diệp Thiều An ngồi trên giường, một đầu tóc đen như thác nước, nhu thuận trơn mượt, hắn mặc áo bào trắng thêu chỉ vàng tượng trưng cho địa vị của quốc sư, càng khiến hắn thanh nhã xuất trần, hắn lãnh lãnh đạm đạm nhìn Mục Văn Tĩnh, nửa ngày sau mới bình tĩnh nở nụ cười, “Vậy ta vì sao phải mua tin tức của ngươi?”
Mục Văn Tĩnh sửng sốt một chút, vỗ tay cười nói: “Nhưng nó có liên quan đến vương thượng ngươi yêu nhất nha.”
Diệp Thiều An lạnh lùng nhìn y, Mục Văn Tĩnh cợt nhả ngồi đối diện, y yêu cặp mắt của Diệp Thiều An muốn chết, đặc biệt là khi đôi mắt ấy nhìn y, bên trong đôi mắt đen kịt thi thoảng lóe lên ánh sáng như sao trời ấy tràn đầy hình bóng của y, nhìn đến mức người ta động lòng.
Tại sao người như vậy…lại đi coi trọng Ân Dục Cẩn chứ?
Trong lòng Mục Văn Tĩnh thoáng qua mấy phần bất bình, rất nhanh đã che lấp đi, y cười híp mắt nói: “… Nhưng mà liên quan đến… A Cẩn nhá.”
Nụ cười của y đặc biệt xinh đẹp, như một cây hoa anh túc mang theo khí tức mê hoặc không nói hết được.
Nhưng khuôn mặt này, lại là khuôn mặt Diệp Thiều An từng sở hữu.
Diệp Thiều An yên lặng dời đi ánh mắt, bình tĩnh nói: “Có liên quan đến thân thể của ngài ấy?”
Mục Văn Tĩnh sửng sốt một chút, làm chủ nhân của khuôn mặt này, y đương nhiên biết khuôn mặt này có mị lực lớn đến mức nào, cũng biết nụ cười của mình có sự mê hoặc mạnh đến thế nào mà quốc sư của y, lại như nhắm mắt làm ngo với những thứ này,
Thú vị, thực sự là quá thú vị.
Miệng cười không tiếng động mà mở rộng, Mục Văn Tĩnh nói: “Không liên quan.”
“Nếu không uy hiếp đến thân thể của ngài ấy, Đại Ân của ngài ấy, bách tính của ngài ấy, như vậy ta vì sao phải đi đổi tin tức với ngươi?” Diệp Thiều An cười lạnh, “Tin tức này đối với ta vô dụng.”
【Độ thiện cảm của Mục Văn Tĩnh tăng lên đến 85. 】
Ngươi có bao giờ quan tâm bản thân một chút không?
Mục Văn Tĩnh có chút bất mãn.
Mục Văn Tĩnh trầm mặc một hồi, mỉm cười nói:”Nhưng có liên quan đến ngươi nha.”
“Có liên quan đến mối quan hệ của ngươi với hắn đó.”
Mục Văn Tĩnh cười như gã thợ săn chỉ chờ con mồi tự chui đầu vào lưới, làm người đứng xem, y đương nhiên biết tình cảm Diệp Thiều An đối với Ân Dục Cẩn sâu đậm cỡ nào, nếu như nói Diệp Thiều An một chút cũng không quan tâm mối quan hệ giữa hắn và người trong lòng, Mục Văn Tĩnh có chết cũng không tin.
Diệp Thiều An càng lạnh nhạt nhìn y, Mục Văn Tĩnh càng cảm thấy mình đã nắm chắc phần thắng rồi, một hồi lâu, Diệp Thiều An mới lạnh lùng nói: “… Ta không cần cái tin tức này.”
Hắn nói như chặt đinh chém sắt không ngập ngừng chút nào, ánh mắt kiên định nhìn không ra điều gì, khiến Mục Văn Tĩnh rất kinh ngạc.
… Vì sao lại không cần hả?
“Nếu như không có chuyện gì khác, mời…”
Diệp Thiều An còn chưa nói xong, đã bị Mục Văn Tĩnh đánh gãy.
Y cất lên tiếng cười thật to, tùy hứng nói: “Ngươi không muốn biết, vậy ta càng phải nói cho ngươi biết.”
“A Cẩn dạo này rỗi rãnh đến phát chán, cho nên quyết định chơi một trò chơi.” Cố ý đem sự tình nói đến nham hiểm hơn một chút, Mục Văn Tĩnh tận sức phá hoại tất cả khả năng liên hệ cảm tình của Diệp Thiều An và Ân Dục Cẩn, “Hắn quyết định…”
Mục Văn Tĩnh đột nhiên kề sát vào Diệp Thiều An, hô hấp của y đều phun lên gò má Diệp Thiều An, đôi mắt đenláy sáng như sao ấy nhìn y chăm chú, trong lòng y nhấc lên sóng lớn vạn trượng, trên mặt lại cười đến ngọt ngào, “Hắn quyết định tỏ tình với ngươi, sau đó ở cùng với ngươi, đến khi ngươi bị luân hàm trong giờ phút hạnh phúc nhất ngọt ngào nhất thì chia tay ngươi.”
Diệp Thiều An hô hấp cứng lại.
Nguyên lai hắn cũng sẽ…thống khổ như vậy ha.
Mục Văn Tĩnh lăng lăng nhìn đôi mắt của Diệp Thiều An, sự thống khổ ấy lóe lên một cái rồi biến mất, lại rõ ràng đến vậy, rõ ràng đến mức tâm y đau nhói, trong nháy mắt đó, y thống hận Ân Dục Cẩn, càng hận kẻ đưa ra đề nghị ấy là mình.
Y há miệng, muốn nói cái gì đó, đã nghe thấy Diệp Thiều An lạnh nhạt nói: “Ồ.”
Lãnh lãnh đạm đạm, thật yên lặng, không có nửa phần tình cảm, lại làm cho tia thống khổ tuyệt vọng vừa lóe lên một cái rồi biến mất đó càng thêm chân thực, Mục Văn Tĩnh đột nhiên có ý nghĩ muốn ôm hắn vào ngực an ủi, thế nhưng y biết, trước mắt, y không có tư cách này.
Mục Văn Tĩnh có chút âm u, y lại nhảy qua cửa sổ lao ra ngoài, nhìn thần điện của quốc sư cách đó không xa, âm thầm hạ quyết tâm trong lòng,
—— sau khi việc này kết thúc, chắc chắn không bao giờ để cho quốc sư lộ ra một phần khổ sở nào nữa!
—— chuyện này, nhất định phải giải quyết thật mau.
Sau khi Mục Văn Tĩnh đi không lâu, Ân Dục Cẩn lại tới.
Giống như mỗi buổi tối trước kia, gã âm thầm đi đến thần điện của quốc sư, sau khi nói chuyện với quốc sư thì cùng Diệp Thiều An điên long đảo phượng, gã vuốt ve da thịt non mềm của người dưới thân, từ tận đáy lòng bùng lên một thứ tình cảm gần như cuồng loạn, gã trầm giọng nói: “… Chúng ta ở bên nhau đi, Diệp Thiều An.”
Trong nháy mắt đó, Ân Dục Cẩn rõ ràng thấy được một chút tuyệt vọng trong mắt Diệp Thiều An.
Thế nhưng rất nhanh, hắn đã nhắm hai mắt lại, bình tĩnh nói: “Được.”
Hắn thoạt nhìn…không vui vẻ chút nào.
Ân Dục Cẩn có chút bất mãn, thế nhưng rất nhanh, gã nhìn thấy quốc sư của gã, nam nhân luôn thanh lãnh cao ngạo như tuyết trên đỉnh ngọn núi kia, khóe mắt chậm rãi chảy xuống hai giọt nước mắt,
Cho dù bị gã đâm một đao vào thân thể, Diệp Thiều An cũng không chảy một giọt nước mắt nào.
Ân Dục Cẩn có chút hoảng loạn, gã nhẹ nhàng hôn lên giọt nước mắt này, “Mặn…”
Gã trầm giọng nói: “Ngươi tại sao lại khóc?”
“Có sao?” Diệp Thiều An nhẹ nhàng hỏi, hắn lấy tay xóa lệ châu nơi khóe mắt, hời hợt nói, “Có lẽ là do quá vui thôi.”
Thật là vui, vương thượng của ta,
Ngài rốt cục…phá tan hi vọng cuối cùng của ta,
Ta làm sao có thể…không vui chứ?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!