Làm Một Vị Vạn Nhân Mê Hợp Lệ
Quyển 2 - Chương 63: Ánh bình minh lúc rạng đông (8)
Diệp Thiều An mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Hắn vốn cũng không buồn ngủ, thế nhưng không biết tại sao, thời điểm từng cơn gió gào thét bên tai của hắn, mí mắt của hắn nặng không chịu nổi, tinh thần và thân thể cố gắng chống đỡ một quãng thời gian, nhưng vẫn không thể bằng thân thể thuộc tính cường hãn nào đó, ý thức của hắn càng ngày càng ảm đạm, cuối cùng chỉ kịp bàn giao một câu với hệ thống 001: 【 Hệ thống, giúp tao chú ý Tạ Huân Triết. 】
Diệp Thiều An nặng nề ngủ thiếp đi.
Tạ Huân Triết phảng phất như cảm ứng được gì đó, gã hơi giơ cao thân thể, bước chân trì hoãn, tựa hồ đang quan sát cái gì, đám tang thi vừa rồi còn truy mãnh phía sau bọn họ đã biến mất không còn tăm hơi, bãi đỗ xe to lớn, chỉ có hai người bọn họ, yên tĩnh làm người ta hoảng hốt.
Tạ Huân Triết thả Diệp Thiều An trên lưng xuống, sau đó ôm ngang hông lên, Diệp Thiều An cảm thấy hơi không khỏe nhíu nhíu mày, lại không mở mắt ra, Tạ Huân Triết tâm tình rất tốt, đi tới đi lui giữa đám xe cộ, tìm kiếm một chiếc xe có thể sử dụng được.
Gã có chút quyến luyến lại có chút không bỏ được sờ sờ mái tóc màu đen của Diệp Thiều An, gã biết An An của gã thông tuệ hơn người, thiên phú dị bẩm, cũng biết sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày như thế, lại không nghĩ rằng, ngày đó lại đến sớm như vậy,
Chờ An An lần nữa mở mắt ra, đã là một người có năng lực đặc biệt rồi,
Dựa vào thiên phú của An An, chắc là một dị năng rất cường hãn đi,
Vào lúc ấy, muốn cưa đổ An An, cũng trở nên khó khăn.
Tạ Huân Triết nhìn chăm chú vào Diệp Thiều An bên người thật lâu, đầu ngón tay man mát nhẹ nhàng san bằng mi tâm đang nhăn lại của hắn,
Chờ em có dị năng, có năng lực, em còn có thể tín nhiệm ỷ lại vào tôi giống như bây giờ sao?
Em có phải… sẽ vì cứu vớt kẻ khác mà bỏ rơi tôi không?
Nếu như… Nếu như… Em không có dị năng…
“Ầm —— “
Đại não Tạ Huân Triết trong nháy mắt phát ra đau đớn sắc bén kịch liệt, gã lập tức đụng vào thành xe, phát ra động tĩnh không nhỏ, đau đớn ấy giống như khắc lên linh hồn, khiến gã cảm thấy đại não phảng phất như trực tiếp bị nứt đôi ra!
Cơn đau này kéo dài khoảng chừng hai phút mới ngừng lại, trên người Tạ Huân Triết mồ hôi vã ra như tắm, gã xoa xoa thái dương của chính mình, có chút phẫn nộ lại có chút bàng hoàng,
—— gã vừa rồi, đang suy nghĩ gì?
—— gã dĩ nhiên muốn phế đi dị năng của An An!
Tạ Huân Triết theo bản năng nhìn về phía tay của mình, đôi bàn tay thon dài mạnh mẽ, thế nhưng gã chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày đôi tay này sẽ tạo thành uy hiếp với An An của gã,
Gã sợ sệt An An vì người khác vứt bỏ mình, gã sợ sệt An An lại một lần nữa vì thứ gọi là bảo vệ mà bồi thêm tính mạng của em ấy, cho nên gã mới cách ly An An với người khác, thế nhưng gã chưa bao giờ thật sự thương tổn Diệp Thiều An một chút nào!
Gã… gã sao lại có thể… động thủ với An An chứ?
Đầu ngón tay Tạ Huân Triết không khỏi có chút run rẩy, đầu óc của gã gần như trống rỗng, gã giật mình thẫn thờ nhìn Diệp Thiều An, nhìn một hồi lâu, mới chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí.
Không đúng,
Tạ Huân Triết chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Đây không phải là quyết định gã sẽ làm ra khi tỉnh táo;
Mà đau đớn vừa rồi, trái lại như một lời cảnh báo;
Vậy thân thể của gã, tại sao lại phát ra cảnh báo như vậy chứ?
Đôi mắt Tạ Huân Triết từng chút từng chút chìm xuống.
Thời điểm Diệp Thiều An tỉnh lại, hắn đang dựa vào ghế phó lái trên một chiếc xe việt dã, hắn có chút mờ mịt vờn quanh bốn phía, trong đầu phảng phất như có cái gì đó từ từ đẩy ra, hắn theo bản năng nhu nhu thái dương, đồng thời nhắm hai mắt lại.
“An An?” Tạ Huân Triết hơi khàn khàn gọi, gã chậm rãi buông ra ngón tay đang nắm chặt, ôn hòa nói: “Cậu đã tỉnh?”
“Ừm…” Diệp Thiều An đáp một tiếng, trong đầu của hắn có một bản đồ đang kéo dài ra, có thể khuếch đại, có thể thu nhỏ, hắn nhìn thấy cách đó không xa có một ngôi làng, trong thôn có một ít tang thi đang lảng vảng, hắn cũng có thể thấy phía sau xe tràn đầy đồ ăn dược phẩm, cùng với chất đầy trong cốp sau là vật phẩm hàng ngày, xăng cùng các loại vũ khí phòng thân.
“Chúc mừng cậu nhé, An An. ” Tạ Huân Triết lại cười nói: “Dị năng hệ tinh thần.”
Tạ Huân Triết dừng một chút, hơi nheo mắt lại, dùng giai điệu nhẹ nhàng nói rằng: “Vừa có thể tấn công vừa có thể phụ trợ, thời điểm chơi du hí thích nhất dạng đồng đội đa-zi-năng như cậu.”
“A Triết.” Diệp Thiều An đột nhiên kêu, hắn che đôi mắt của mình đi, nhẹ giọng nói: “Tớ mơ một giấc mơ.”
Tốc độ xe bỗng nhiên tăng nhanh, Diệp Thiều An ngồi không vững vàng va vào thành xe một cái, theo bản năng nhìn về phía Tạ Huân Triết, hầu kết Tạ Huân Triết lăn lộn lên xuống, nửa ngày sau mới cười nói: “Ai nha, xe này tớ lái còn chưa quen, không dễ dàng bắt đầu, cậu không sao chứ, An An?”
Âm tiết cuối lộ ra một loại âm điệu nhẹ nhàng, thậm chí có mấy phần quỷ dị.
“Tớ không sao.” Diệp Thiều An chậm rãi lắc đầu, phản ứng của Tạ Huân Triết trái lại đã chứng minh cho hắn một vài điểm, chỉ là một giấc mơ, lại gây cho Tạ Huân Triết phản ứng lớn như vậy?
Chẳng nhẽ bởi vì… bản thân gã cũng nằm mộng sao?
Nếu là như vậy… Ngược lại có thể giải thích một ít chuyện.
Không phải xuyên qua, không phải trọng sinh, không có vấn đề đặc thù gì, như vậy nếu như… dùng mộng cảnh để mơ thấy những chuyện tương lai thì sao?
Chỉ là một giấc mộng mà thôi, mộng thì làm sao có thể khiến người ta nghĩ miên man được, xác thực không có cách nào kéo nó đến trên vấn đề đặc thù nào được.
Như vậy…
Bên tai Diệp Thiều An đột nhiên vang lên lời Tạ Huân Triết đã từng lẩm bẩm.
Diệp Thiều An hơi suy nghĩ, rũ mắt xuống, có chút chán nản nói: “Tớ mơ thấy… Tớ chết.”
Giọng của Diệp Thiều An rất nhẹ, nhỏ đến mức khó nắm bắt, lại giống như một tiếng sét bổ xuống bình địa nổ tung bên tai Tạ Huân Triết!
“Kéttt ———— “
Xe thắng gấp, Diệp Thiều An đột nhiên va vào trên cửa xe, ống tay áo vướng vào chỗ nào nó, rách cả một lỗ to.
Tạ Huân Triết đã không để ý tới những thứ này.
Sắc mặt của gã vô cùng trắng bệch, ánh mắt cũng không còn trong suốt nữa, gã nhìn chằm chặp vào Diệp Thiều An, dĩ nhiên lộ ra mấy phần điên cuồng cố chấp hỏi, gã một tay nắm chặt lấy cánh tay của Diệp Thiều An, nói giọng khàn khàn: “Cậu mộng thấy cái gì?”
Diệp Thiều An biết mình thắng cược.
Diệp Thiều An khẽ cau mày, khước từ Tạ Huân Triết, trong thanh âm hơi kinh ngạc, nhưng vẫn tận lực bình tĩnh mà thuật lại: “Tớ mơ thấy tớ chết.”
“Tớ còn nhìn thấy cậu.” Diệp Thiều An dừng một chút, đôi mắt tối thui đảo qua Tạ Huân Triết thật nhanh, trong giọng nói có chút dao động bất định: “… Tớ mơ thấy cậu, rất thương tâm.”
Tạ Huân Triết một phát kéo Diệp Thiều An vào trong ngực, ôm chặt hắn, gã nặng nề hỏi: “… Cậu mộng thấy cái gì?”
“A Triết.” Diệp Thiều An cuối cùng không nhịn được, hắn tựa hồ muốn tránh khỏi Tạ Huân Triết, không hiểu bảo: “Chỉ là một giấc mộng mà thôi, có trọng yếu không? Chúng ta bây giờ đang ở đâu, muốn đi đâu?”
“Đừng nhúc nhích!” Tạ Huân Triết lớn tiếng quát lên, thanh âm của gã trong nháy mắt trở nên thật khàn, gần như khẩn cầu: “Để tớ ôm một lát… Chỉ một lát… An An…”
“Có lẽ, ở trong mắt cậu, giấc mộng này chẳng có gì quan trọng.” Thật lâu sau, Tạ Huân Triết mới nhẹ nhàng kể: “Thế nhưng đối với tớ mà nói, tớ đã mơ thấy giấc mộng đó vô số lần rồi.”
“Khả năng có hơn 100 lần đi, mỗi một lần, đều bắt đầu bằng cái chết của cậu, kết thúc bằng việc tớ hủy diệt thế giới.” Âm thanh của Tạ Huân Triết vừa khàn vừa chậm, dĩ nhiên khiến Diệp Thiều An ảo giác rằng gã đang khóc, hắn nghe thấy âm thanh của Tạ Huân Triết chậm rãi vang lên bên lỗ tai hắn: “Mà bây giờ, cậu lại mơ thấy loại giấc mộng này…”
“An An…” Tạ Huân Triết hít một hơi thật sâu, đầu gã tựa vào cổ Diệp Thiều An, giữa hô hấp đều là khí tức thuộc về Diệp Thiều An, “Cậu đáp ứng tớ, không được chết trước tớ, được không?”
“Đừng để tớ lưu lại một mình, có được không?”
Tạ Huân Triết hơi thả Diệp Thiều An ra, gã lôi tay Diệp Thiều An, nhìn Diệp Thiều An như đang khẩn cầu.
“Đáp ứng tớ, được không?”
Diệp Thiều An há miệng, nửa ngày sau mới cụt hứng nhắm lại, hắn thậm chí có chút bối rối nói: “—— chuyện như vậy, tớ cũng không có cách nào bảo đảm mà.”
“Chuyện tương lai…” Diệp Thiều An chán nản ngậm miệng, nửa ngày sau, Tạ Huân Triết khẽ nở nụ cười, nụ cười của gã rất cạn, ánh mắt lại phi thường lạnh, khiến người ta thấy lạnh từ tận đáy lòng.
Quả nhiên… không nên để cho An An nắm giữ dị năng,
Có dị năng, sẽ không ngoan.
Tạ Huân Triết gần như lạnh lùng thầm nghĩ,
Nhưng mà, bây giờ vẫn kịp, vẫn kịp chữa trị sai lầm…
Thần kinh của Diệp Thiều An phát ra tiếng nhắc nhở sắc bén, hắn cực lực kiềm chế sự đau khổ này, yên lặng nhìn Tạ Huân Triết, ước chừng một phút, hắn mới giống như đã hạ quyết định: “Tớ sẽ tận lực cố gắng bảo vệ bản thân.”
“Tớ sẽ tận lực cố gắng không để cậu lưu lại một mình.” Thần sắc Diệp Thiều An thả lỏng một chút, hắn yên lặng nhìn Tạ Huân Triết, vô cùng nghiêm túc ưng thuận lời hứa: “Tớ sẽ… A…!”
Đầu lưỡi mềm mại đột nhiên không kịp chuẩn bị mà luồn vào khoang miệng, tất cả lời nói của Diệp Thiều An đều bị chặn lại, đầu lưỡi của ai đó bá đạo thoáng qua trong vòm họng của Diệp Thiều An, không kiêng dè chút nào mà bừa bãi tàn phá, thỉnh thoảng phát ra âm thanh “chụt chụt”. (đừng cười, nguyên văn là “chà chà” đấy)
Diệp Thiều An phản ứng lại, theo bản năng đẩy gã ra, Tạ Huân Triết lại vững vàng hạn chế hắn, sức mạnh của gã rất lớn, ánh mắt vừa thâm trầm vừa đau khổ, Diệp Thiều An thậm chí cảm giác được hai má có chất lỏng lành lạnh lướt qua, nửa ngày sau mới phản ứng được, Tạ Huân Triết bật khóc.
“An An…” Tạ Huân Triết lầm bầm mở miệng, trong mắt có một ít ánh sáng, gã nhẹ nhàng nói: “Tớ thích cậu.”
Đây là… tỏ tình?
Tiếp thu, hay là từ chối?
Diệp Thiều An trầm mặc nhìn Tạ Huân Triết, Tạ Huân Triết yên lặng nhìn hắn, vô số loại phương án lướt qua trong đầu, hệ thống 001 lại rít gào chú ý độ cảm giác, Diệp Thiều An chậm rãi nói: “… Từ khi nào thì bắt đầu?”
Tạ Huân Triết sửng sốt một chút, tựa hồ không nghĩ rằng hắn sẽ hỏi như vậy, “… Từ rất lâu rất lâu trước kia đã bắt đầu rồi.”
“Tớ vẫn cho rằng, chúng mình là anh em…” Diệp Thiều An trả lời có chút không biết phải làm sao, ánh sáng trong mắt Tạ Huân Triết từng chút từng chút một mà ảm đạm, Diệp Thiều An căng thẳng trong lòng, tốc độ nói không khỏi nhanh hơn: “Cho tớ một chút thời gian, để tớ thích ứng một chút.”
Thấy sắc mặt Tạ Huân Triết vẫn rất nặng, Diệp Thiều An cuối cùng bồi thêm một câu: “Từ bạn bè đến người tình… Khác biệt vẫn là rất lớn…”
Đôi mắt Tạ Huân Triết “chíu” một tiếng phát sáng.
Diệp Thiều An lẳng lặng đợi một phút chốc, Tạ Huân Triết khởi động xe, nặng nề nói: “Được.”
Vẫn không có nhắc nhở độ thiện cảm.
Diệp Thiều An có chút phát sầu, hôn cũng hôn rồi, tỏ tình cũng tỏ tình rồi, một điểm thiện cảm cuối cùng này, làm sao mới có thể tăng lên đây?
Chẳng lẽ không thể đi con đường ôn nhu, nhất định phải ngược luyến tình thâm?
Trong lòng Diệp Thiều An thở dài một hơi, sau đó ha ha cười lạnh, nếu hắn chết trước mặt Tạ Huân Triết, Tạ Huân Triết tuyệt đối hắc hóa, độ thiện cảm rơi xuống -100000 là ít!
—— so sad.
Diệp Thiều An hờ hững nói: 【 Mày có phải đã quên chúng ta còn một nhiệm vụ khác? 】
【 Ngài có thể làm nhiệm vụ đó trước nhe. 】 hệ thống 001 hiểu ý mà đề nghị.
【 Cũng bởi vì còn một nhiệm vụ khác nên mới sầu nha. 】 Diệp Thiều An nhàn nhạt nói:【 Thứ nhất, mày cảm thấy Tạ Huân Triết sẽ cho tao cơ hội đi cứu người sao? Thứ hai, mày đoán xem nếu tao cứu người trước mặt gã thì sẽ khơi ra cái gì. 】
Trong tận thế, đã không cứu vớt thế giới còn muốn được vạn người mê luyến? Nằm mơ à.
Hết chương 63
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!