Bên trong biệt thự nhà họ Tống.
Tống Cảnh Sâm đi vào thư phòng mình thường dùng để xử lý công việc, chẳng còn tâm tình ra ngoài gặp gỡ khách khứa nữa.
Tuy ngoài mặt Tống Cảnh Sâm từ chối hoa cùng thẻ tín dụng Nam Bùi tặng, lời nói còn sặc mùi dè bỉu, khinh thường, nhưng trong lòng lại vẫn có chút để tâm.
Gần đây, công ty của Tống Cảnh Sâm quả thật gặp vấn đề về quay vòng vốn.
Hắn không biết Nam Bùi nghe được từ đâu, có lẽ đã dùng vài thủ đoạn nào đó để điều tra về hắn.
Mới nghĩ như vậy, chán ghét Tống Cảnh Sâm dành cho Nam Bùi đã tăng thêm một bậc.
Đúng là không khác gì keo dán chó mà.
Tống Cảnh Sâm bật máy tính lên, cẩn thận xem xét báo cáo số liệu các hạng mục gần đây của tập đoàn Tống thị, quả thật phát hiện vấn đề ở một vài hạng mục, nhưng mấy vấn đề này cũng không quá nghiêm trọng, sẽ không làm ảnh hưởng tới hoạt động của cả tập đoàn.
“Mình lo lắng cái gì không biết nữa.” Tống Cảnh Sâm xem xong báo cáo, mày nhăn lại, thấp giọng lẩm bẩm, “Cái tên Nam Bùi kia thì hiểu gì chứ.”
Để theo đuổi được Tống Cảnh Sâm, lời nào Nam Bùi cũng có thể nói ra miệng được, đây cũng là một nguyên nhân quan trọng khiến Tống Cảnh Sâm chán ghét cậu.
Ngay lúc Tống Cảnh Sâm định tắt máy tính đi nghỉ, lại đột nhiên nhận được email từ thư ký của mình – Candy.
Mở email ra, Tống Cảnh Sâm nhìn lướt qua một lần.
Nội dung email đại ý là, hạng mục mới của một công ty dưới trướng tập đoàn gặp vấn đề thiếu hụt vốn tạm thời.
Xem xong, Tống Cảnh Sâm không khỏi ngẩn người.
Vấn đề này nếu đứng riêng một mình thì không có gì nghiêm trọng, nhưng kết hợp với mấy lỗ hổng tài chính Tống Cảnh Sâm vừa mới phát hiện, rất có thể sẽ tạo thành phản ứng dây chuyền, dẫn tới đứt gãy dòng luân chuyển vốn.
Nếu không phải vừa rồi được Nam Bùi nhắc nhở, có lẽ Tống Cảnh Sâm cũng chẳng coi trọng bức email này đâu.
Bây giờ tập đoàn Tống thị còn chưa đủ vững mạnh, một khi dòng vốn luân chuyển bị đứt gãy, nội bộ tập đoàn rất nhanh sẽ tan rã.
Vì thế, Tống Cảnh Sâm lập tức gọi điện cho thư ký Candy, để cô thông báo cho mấy vị quản lý cấp cao tham gia cuộc họp trực tuyến khẩn.
Năng lực của Tống Cảnh Sâm rất mạnh, lời ít ý nhiều đưa ra phương án giải quyết, để cấp dưới của mình nhanh chóng thực hiện.
Xử lý xong vấn đề của công ty, sắc trời bên ngoài đã tối đen.
Tống Cảnh Sâm cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi, hắn rời khỏi thư phòng, muốn rót cho mình một ly rượu vang đỏ, lại vô tình nhìn qua cửa sổ sát đất, trông thấy một bóng dáng quen thuộc cạnh bể bơi.
Nam Bùi vậy mà……còn chưa đi?
Dưới ánh trăng, Nam Bùi một thân một mình ngồi trên thành bể bơi, đầu nghiêng một góc bốn mươi lăm độ nhìn trời, có vẻ bi thương đến cực điểm.
Tống Cảnh Sâm không khỏi nhăn mày.
Tuy lời nói vô thức của Nam Bùi đã nhắc nhở hắn, giúp hắn tránh được nguy cơ quay vòng vốn, nhưng hắn cũng không cảm kích Nam Bùi.
Bởi vì cậu chẳng qua cũng chỉ vô tình biết được thôi.
Lúc này, bên thành bể bơi…
“……Ký chủ.” Hệ thống nhịn không được tò mò hỏi, “Ngài chuẩn bị mấy món đồ giữ ấm này lúc nào vậy?”
“Lúc tới cửa hàng hoa mua hoa hồng gãy…” Nam Bùi không chút để ý đáp, “Tiện thể ghé vào siêu thị kế bên mua luôn một ít.”
Hệ thống khen ngợi, “Ngài suy xét thật chu toàn.”
Nam Bùi, “Không nên nghi ngờ sự chuyên nghiệp của ta.”
Chính vào lúc này, hệ thống đột nhiên nói, “Ký chủ, thanh tiến độ sự nghiệp của Tống Cảnh Sâm đã tăng thêm 1%.
Cũng có nghĩa anh ta đã bắt đầu chú trọng tới vấn đề quay vòng vốn của công ty rồi.
Có điều, trước mắt tập đoàn Tống thị vẫn còn phải đối mặt với rất nhiều nguy cơ nữa.
Mong ngài tiếp tục cố gắng trợ giúp cho Tống Cảnh Sâm.”
Nỗ lực của Nam Bùi đã gặt hái được chút thành quả.
“Mình quả nhiên lợi hại mà.” Cậu cảm thán, sau đó đứng lên, giấu đống dán giữ nhiệt đi, quay người rời khỏi biệt thự.
“Xé miếng dán giữ nhiệt xuống xong cả người thoải mái hơn hẳn.” Trước khi đi, Nam Bùi còn than thở với hệ thống, “Mới nãy cứ tưởng mình béo lên một vòng chứ.”
Tống Cảnh Sâm từ trên cửa sổ nhìn xuống, dưới ánh trăng, có lẽ bởi vì ngâm nước quá lâu, bóng lưng Nam Bùi thế mà lại có vẻ gầy guộc đi nhiều.
Thoạt nhìn đáng thương vô cùng.
Tống Cảnh Sâm thu tầm mắt đang đặt trên bóng lưng Nam Bùi về, nhưng cũng không định rủ lòng thương xót người này.
Ai kêu Nam Bùi mỗi lần đều mượn cớ tặng quà, ý đồ bức ép Tống Cảnh Sâm kết giao với cậu chứ.
Gieo gió thì gặt bão thôi.
Nam Bùi rời đi không bao lâu, quản gia nhà họ Tống đột nhiên bước vào.
“Tống tổng.” Quản gia nói với Tống Cảnh Sâm, “Hôm nay Nam Bùi ngâm mình trong bể gần ba tiếng đồng hồ.”
Tống Cảnh Sâm thoáng ngẩn người, cau mày hỏi lại, “Ba tiếng? Cậu ta không sao chứ?”
Quản gia nghe vậy, lấy ra mấy thứ mình nhặt được gần bể bơi.
Ngoài hoa hồng đã rơi rụng, còn một chồng miếng dán giữ nhiệt thật lớn nữa.
“Đây là mấy thứ tôi phát hiện được trong vườn hoa gần bể bơi.” Quản gia đưa đống dán giữ nhiệt kia qua cho Tống Cảnh Sâm xem.
Trong mắt Tống Cảnh Sâm hiện lên tia nghi hoặc, “Đây là cái gì?”
“Là thứ dùng để giữ ấm, tục xưng miếng dán giữ nhiệt.” Quản gia đáp.
Tống Cảnh Sâm ngơ ngác nhìn mấy món đồ kia, đột nhiên như hiểu ra gì đó.
Quản gia tiếp tục nói, “Vậy nên, tôi cảm thấy Nam Bùi rất có thể……”
Mấy chữ đã dán miếng giữ nhiệt trước khi xuống nước phía sau còn chưa nói xong…
“Đây cũng là quà cậu ta chuẩn bị cho tôi hả?” Tống Cảnh Sâm cười lạnh một tiếng, giọng điệu khinh thường nói, “Cậu ta sợ tôi tham gia pool party bị đông lạnh chắc? Tặng hoa tặng thẻ đều không được, giờ muốn tặng cả ấm áp chứ gì? Đem vứt đi, tôi không cần.”
Quản gia, “……Vâng.”
Về đến nhà, việc đầu tiên Nam Bùi làm là tắm nước nóng, cậu nằm trong bồn tắm mở màn hình hệ thống lên.
Trên màn hình là thanh tiến độ sự nghiệp của các nam chính trong ba quyển tiểu thuyết, cùng với đánh giá mức độ cốt truyện lệch khỏi quỹ đạo.
Thanh tiến độ sự nghiệp được chia làm bốn giai đoạn, mỗi giai đoạn lại có mục tiêu khác nhau, độ khó cũng tăng dần, mỗi khi hoàn thành nghiệm vụ của một giai đoạn, hệ thống sẽ trao thưởng tương ứng.
Mức độ cốt truyện lệch khỏi quỹ đạo lại được thể hiện bởi sự biến đổi màu sắc từ xanh sang đỏ, màu xanh lục có nghĩa cốt truyện vẫn đang đi theo đúng quỹ đạo bình thường.
Khi tất cả các thanh tiến độ đạt tới 100%, đồng thời cốt truyện không lệch khỏi quỹ đạo, nhiệm vụ mới xem như thật sự hoàn thành, lúc ấy Nam Bùi mới có được cơ hội sống lại cùng một tỷ tiền thưởng.
Nhiệm vụ ở giai đoạn đầu của Nam Bùi lần lượt là:
– Giúp tổng tài bá đạo giải quyết nguy cơ quay vòng vốn của công ty
– Giúp thiên tài esport cứu vãn câu lạc bộ đang trên bờ vực phá sản
– Giúp nam chính tiểu thuyết giới giải trí nhận được bộ phim đầu tiên
Bên cạnh mỗi thanh tiến độ đều có một dấu chấm than.
Bởi vì mệnh số không đủ, nên ba vị nam chính có thể gặp phải khốn cảnh bất cứ lúc nào.
Dấu chấm than nào sáng lên, có nghĩa nam chính của quyển tiểu thuyết đó đang cần giúp đỡ.
Nam Bùi phải dựa theo cốt truyện, dùng thân phận simp của mình giúp các nam chính giải quyết khó khăn.
Hiện giờ, thanh tiến độ của truyện tổng tài đã được 1%, dấu chấm than kế bên đang sáng; hai truyện còn lại tiến độ vẫn là 0, tạm thời không có dấu chấm than.
Nguy cơ quay vòng vốn của tập đoàn Tống thị vẫn chưa được giải quyết hoàn toàn.
Sáng hôm sau, Nam Bùi vẫn còn một cảnh nữa với Tống Cảnh Sâm.
Đoạn này trong nguyên tác nội dung đại khái là, Nam Bùi vì rơi xuống nước mà đổ bệnh, sốt cao, người nhà họ Nam ép Tống Cảnh Sâm phải xin lỗi Nam Bùi.
Nam Bùi muốn lợi dụng việc bị bệnh để đạt được sự thương cảm của Tống Cảnh Sâm, nhưng lại khiến cho Tống Cảnh Sâm cảm thấy cậu mưu mô chước quỷ, từ đó càng thêm chán ghét cậu.
Dựa theo chỉ thị của hệ thống, ở đoạn cốt truyện này, Nam Bùi phải nghĩ cách tặng được thẻ tín dụng cho Tống Cảnh Sâm, như vậy mới giúp Tống Cảnh Sâm vượt qua được nguy cơ thiếu hụt vốn.
Nam Bùi trầm tư giây lát, trên mặt hiện lên vẻ khó xử, nói với hệ thống, “Đoạn cốt truyện này không khó, nhưng mà bây giờ tôi có ốm sốt gì đâu.” Không chỉ không ốm sốt, đến nước mũi còn chẳng chảy đây này.
Hệ thống rất muốn nói, cậu dán nhiều miếng giữ nhiệt như thế, có ốm cũng là cảm nắng chứ cảm lạnh thế nào được.
Nó đề nghị, “Cần tôi cung cấp dịch vụ nhiễm bệnh không?”
Nam Bùi tò mò hỏi, “Dịch vụ nhiễm bệnh là thế nào?”
“Biến nước trong bồn tắm của ngài thành nước lạnh.” Hệ thống trả lời.
“……Vậy thì không cần đâu.” Nam Bùi không muốn vì Tống Cảnh Sâm mà dày vò cơ thể mình đến sinh bệnh thật, cậu chỉ muốn nhẹ nhàng hoàn thành nhiệm vụ thôi.
Có điều đây cũng chẳng phải vấn đề khó nhằn gì, cậu rất nhanh đã nghĩ ra biện pháp giải quyết: Giả bệnh.
Vì thế, sau khi rời khỏi bồn tắm, Nam Bùi bắt đầu lên app mua sắm đặt mua đồ trang điểm, còn chọn ship hỏa tốc nội thành nữa.
Dịch vụ giao hàng ở nơi này rất phát triển, một tiếng sau, đồ cậu đặt mua đã được ship tới rồi.
Hôm sau Nam Bùi thức dậy từ rất sớm, nghiêm túc trang điểm cho mình thành giống như người bệnh.
Hệ thống hỏi, “Ngài có chắc làm được không vậy?”
“Hồi còn ở trong đoàn làm phim ta từng học qua.” Nam Bùi vừa trang điểm, vừa trả lời, “Không nên nghi ngờ sự chuyên nghiệp của ta.”
Hai mươi phút sau…
Hệ thống nhìn Nam Bùi trong gương, muốn nói lại thôi hồi lâu, mới thử thăm dò hỏi, “Hay là ngài cứ thử dùng dịch vụ nhiễm bệnh xem?”
“Không kịp nữa rồi.” Nam Bùi nhíu mày, “Sao thế, lớp trang điểm của ta có vấn đề gì à?”
Hệ thống rơi vào trầm mặc.
Trang điểm xong, Nam Bùi xuống lầu, vừa hay gặp được cha mẹ mình.
Tối qua lúc Nam Bùi về tới nhà, cha mẹ cậu đã lờ mờ đoán được con trai gặp phải chuyện gì rồi.
Hỏi thăm nhiều nơi, biết được chân tướng xong, hai người nhất thời giận không kiềm được, mới sáng tinh mơ đã gọi mười mấy cuộc điện thoại sang nhà họ Tống, kịch liệt yêu cầu Tống Cảnh Sâm đứng ra xin lỗi.
“Nhà họ Tống các người cũng giỏi thật đấy.” Cha của Nam Bùi – Nam Thành Thước – cười lạnh nói, “Để giúp đỡ cho tập đoàn Tống thị, nhà họ Nam trước sau đã đầu tư mấy trăm triệu, bây giờ Tống Cảnh Sâm lại ở giữa bữa tiệc để con trai tôi nhảy xuống nước vớt hoa……!nào có cái lý như thế chứ?!”
Mẹ của Nam Bùi – Lý Nhã – ngồi bên cạnh thở dài một tiếng, lòng nghĩ, nhóc con không khiến người bớt lo nhà mình rốt cuộc khi nào mới có thể tỉnh ngộ đây.
“Trong sáng hôm nay, kêu thằng nhóc họ Tống ấy tới đây xin lỗi đi.” Nam Thành Thước đè nén tức giận, nói với người ở đầu kia điện thoại.
Sau khi cúp máy, hai vợ chồng mới chú ý thấy Nam Bùi xuống lầu, nhìn về phía cậu.
“Bùi Bùi, con……”
Lý Nhã vừa mới nở nụ cười, ánh mắt chuyển tới mặt con trai, lập tức hoa dung thất sắc, “Con sao thế này?!”
Nam Thành Thước kinh hoảng quay đầu tìm quản gia, “Mau gọi cấp cứu!”
“Con không sao!” Nam Bùi vội vàng hô, giọng nói vô cùng vang dội, “Chỉ bị sốt thôi ạ.”
Lý Nhã sốt ruột đến hốc mắt đỏ bừng, bước vội về phía Nam Bùi, vừa đi vừa nói, “Con sốt bao nhiêu độ?!”
Nam Thành Thước lại tức đến khó thở, một lần nữa gọi điện tới nhà họ Tống, quát, “Kêu Tống Cảnh Sâm trong vòng mười phút đến nhà họ Nam xin lỗi cho tôi! Ngay lập tức! Ông còn có mặt mũi hỏi có chuyện gì à? Con trai tôi đã sốt thành thế này rồi này……”
Nam Bùi nghi hoặc hỏi hệ thống, “Sao phản ứng của mọi người lại mạnh như vậy, tôi trang điểm tệ lắm à?”
Hệ thống trầm mặc.
Nam Bùi trang điểm không tệ, mà còn trông rất thật, thật đến có chút khoa trương.
Ví dụ như môi của cậu, còn trắng hơn người mới chết ba ngày nữa.
Vào trong mắt Nam Thành Thước cùng Lý Nhã, quả thật giống như Nam Bùi sắp tèo tới nơi vậy.
Chẳng qua, Lý Nhã vươn tay áp lên trán Nam Bùi, lập tức phát hiện điểm không thích hợp.
Nam Bùi cũng không định lừa gạt cha mẹ, giải thích, “Đây là do con trang điểm thôi ạ.
Hôm qua anh Cảnh Sâm kêu con nhảy xuống nước, con mới tính giả bệnh để anh ấy đau lòng một chút, biết đâu anh ấy lại vì thế mà thích con thì sao.”
“Con cái đứa ngốc này!” Lý Nhã hận rèn sắt không thành thép nói, “Tống Cảnh Sâm thì có gì tốt chứ? Cậu ta sỉ nhục con như vậy, con còn mong cậu ta thích mình à?”
Nam Thành Thước ở bên cạnh cũng phối hợp nói, “Theo như ba thấy, thành phố Lục Tấn này lớn như thế, con tội gì cứ phải treo mình trên một cành cây chứ?”
Nam Bùi bịt tai, một bộ con không nghe con không nghe.
Đợi hai người nói xong, Nam Bùi mới hỏi, “Con xuống đây là muốn hỏi, nhà mình có giá truyền dịch không ạ?”
Hai vợ chồng cũng đã quen với cái tính cố chấp của cậu rồi, hai người nhìn nhau, đều thấy được vẻ bất lực trên mặt đối phương.
Bên kia, Tống Cảnh Sâm nhận được thông báo của người nhà, là lúc đang trên đường tới công ty.
Hắn cúp điện thoại, cau mày, trong mắt đầy vẻ không kiên nhẫn.
Lát sau, hắn tức tối đập mạnh vào vô lăng.
Lại là trò đó!
Mỗi lần đều lấy người nhà ra bức ép hắn!
“Nam Bùi……” Tống Cảnh Sâm nghiến răng, tay nắm chặt thành quyền, “Rốt cuộc đến lúc nào tôi mới thoát được khỏi cậu đây?!”
Tức giận qua đi, Tống Cảnh Sâm hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, khắc chế cảm xúc, cuối cùng vẫn quyết định quay đầu xe, lái về phía biệt thự nhà họ Nam.
Mười phút sau.
Nam Bùi mặc đồ ngủ nằm trên giường, trên trán là túi chườm đá, kế bên giường dựng giá truyền dịch, đầu kim giả đang được dán trên mu bàn tay cậu.
Cậu nhàm chán nghịch điện thoại, chờ Tống Cảnh Sâm đến.
Không bao lâu sau, Lý Nhã gõ cửa, nhỏ giọng nói, “Cậu ta đến rồi.”
Nam Bùi vội vàng giấu di động xuống dưới gối đầu, nhắm mắt ấp ủ cảm xúc.
Một lát sau, ngoài cửa truyền tới tiếng người bước lên cầu thang, bước đi nhanh nhẹn, dứt khoát.
Tiếng chân càng lúc càng tới gần cửa phòng Nam Bùi.
Sau đó, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Nam Bùi cất giọng khàn đặc nói, “Mời vào.”
“Cạch.”
Cửa bị đẩy ra, Nam Bùi nhấc mi mắt nhìn, quả nhiên trông thấy một người đàn ông cao gầy, mặc Âu phục đứng trước cửa, sắc mặt có chút âm u.
Mắt Nam Bùi sáng lên, giọng nói yếu ớt lại lộ rõ vẻ vui mừng, “Anh Cảnh Sâm, anh đến rồi à.”
Tống Cảnh Sâm không đáp, mặt không cảm xúc tiến về phía Nam Bùi.
Nam Bùi thấy vậy, vội ho lên vài tiếng, để cho mình có vẻ càng thêm ốm yếu, đáng thương.
Tống Cảnh Sâm hạ mi mắt, tầm mắt vừa chuyển tới mặt Nam Bùi đã nhịn không được cau mày, trong mắt ánh lên tia kinh ngạc.
Hắn thậm chí có lỗi giác: Tên nhóc này hôm qua không phải trèo lên từ bể bơi, mà chui ra từ một hồ băng nào đó ở Nam Cực mới đúng.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, hắt lên mặt thiếu niên.
Khuôn mặt thanh tú lộ rõ vẻ nhợt nhạt, lông mi khe khẽ chớp động, vẻ kiêu căng ngạo mạn thường ngày biến mất không còn sót lại chút gì.
Nếu như không phải lúc trước Nam Bùi thường xuyên giả bệnh để lừa gạt sự quan tâm của Tống Cảnh Sâm, thì lúc này hắn đã tin cậu ốm thật rồi.
Che giấu nghi ngờ dưới đáy lòng, Tống Cảnh Sâm nhìn chằm chằm Nam Bùi, bất động thanh sắc hỏi, “Nghe nói cậu sốt cao.” Giọng điệu nghe chẳng có vẻ gì là quan tâm hết.
“Chỉ sốt có ba chín độ ấy mà.” Nam Bùi hoàn toàn nhập diễn, vành mắt hơi hơi đỏ lên, yếu ớt nói, “Anh Cảnh Sâm, anh đừng lo, em sẽ khỏe lại ngay thôi……”
Tống Cảnh Sâm vẻ mặt thâm sâu khó dò nhìn Nam Bùi, một lúc lâu sau mới không mặn không nhạt nói, “Vậy à.”
Sau đó, tầm mắt hắn rơi xuống nhiệt kế đặt trên tủ đầu giường, vươn người cầm nó lên, có vẻ muốn đo nhiệt độ cho Nam Bùi.
Nam Bùi mở to mắt, có chút hoảng loạn nói, “Anh Cảnh Sâm, lẽ nào anh không tin em bị sốt thật?”
Tống Cảnh Sâm thấy phản ứng khác thường này của Nam Bùi, lập tức biết cậu đang diễn trò, cười lạnh một tiếng, hỏi ngược lại, “Sao tôi lại không tin cậu chứ?”
Hắn không có thời gian diễn trò với tên nhóc này đâu.
Nói xong, Tống Cảnh Sâm trực tiếp áp nhiệt kế lên cổ Nam Bùi, tốc độ cực nhanh, căn bản không cho người ta cơ hội phản ứng.
“Tích —-“
Nhiệt kế phát ra tiếng kêu.
Tống Cảnh Sâm lập tức rút nhiệt kế lại, chuẩn bị cầm chứng cứ đi tìm người nhà họ Nam đối chất, trông thấy con số hiển thị trên màn hình lại ngẩn người —-
39,6 độ C.
Trông thấy vẻ mặt nghi ngờ nhân sinh của Tống Cảnh Sâm, khóe môi Nam Bùi nhếch lên thành một đường cong nhỏ tới không nhìn thấy được, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường.
Hệ thống không nhịn nổi tò mò hỏi, “Ký chủ, sao ngài làm được vậy?”
“Động tay động chân với nhiệt kế một chút ấy mà.” Nam Bùi đắc ý trả lời, “Không nên nghi ngờ sự chuyên nghiệp của ta.”
Hệ thống, “……”
Nó lần đầu tiên biết diễn viên còn có một mặt chuyên nghiệp như thế này đấy..