Làm Nam Phụ Si Tình Cho Ba Vị Nam Chính - Chương 28: 28: Ở Cửa Khán Phòng Đụng Phải Lục Bách Nhiễm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Làm Nam Phụ Si Tình Cho Ba Vị Nam Chính


Chương 28: 28: Ở Cửa Khán Phòng Đụng Phải Lục Bách Nhiễm


Đoạn Hành cầm đồng hồ, bước ra khỏi phòng huấn luyện.

Nhưng ngay trước khi bước qua cửa, cậu ta lại thoáng do dự.

Bởi vì lúc tầm mắt rơi trên mặt đồng hồ, Đoạn Hành phát hiện trên đó nhiễm một ít bụi, cùng dấu tay vừa nãy cậu ta không cẩn thận để lại.
Đoạn Hành nghĩ nghĩ, rút từ trong túi ra một túi giấy ăn, lấy một tờ, cẩn thận lau chùi mặt kính.
Đổi thành trước đây, Đoạn Hành sẽ không chú ý tới chuyện này.
Đồng hồ có đắt hơn nữa mà là đồ của Nam Bùi, cậu ta đều không muốn tiếp xúc quá nhiều.
Bởi như vậy sẽ khiến cậu ta có ảo giác mình có dính líu tới Nam Bùi.
Nhưng mà lúc này, Đoạn Hành lại không hy vọng cái đồng hồ này bị bẩn.
Dẫu sao, cái đồng hồ này cũng rất đắt mà, nghe nói cả thế giới chỉ có hai cái thôi đó, cái còn lại không nhầm thì đang ở Châu Âu.
Trong lúc lau, Đoạn Hành đột nhiên bị ba chữ cái ở mặt sau đồng hồ thu hút sự chú ý —-“YAO”.

Có vẻ như là một chữ phiên âm thì phải.
Đoạn Hành không khỏi nhíu mày, cậu ta biết tên hãng đồng hồ này không phải là YAO, tên đầy đủ của nó rất dài, là một thương hiệu hàng đầu chuyên về đồng hồ đặt làm riêng cho hoàng gia.
Đoạn Hành khó hiểu nghĩ nghĩ một hồi, lẽ nào là tên của một ai đó?
Nhưng dựa theo hiểu biết của Đoạn Hành với Nam Bùi, cậu không giống người sẽ làm loại chuyện này.
Hơn nữa, nếu khắc thì cũng phải khắc phiên âm tên Đoạn Hành mới đúng chứ.
Hay đây là thiết kế của cái đồng hồ này nhỉ?
Đoạn Hành nhất thời đoán không ra đáp án.
Cúng lúc này, ngoài cửa câu lạc bộ.
Sau khi tông trúng Tống Cảnh Sâm, Nam Bùi hơi ngửa đầu, khoảng cách giữa hai người gần đến mức có thể nhìn rõ đồng tử của đối phương.
Tuy tính tình Tống Cảnh Sâm tự cao tự đại, nhưng ngoại hình quả thật vô cùng xuất sắc, sống mũi cao thẳng, đôi mắt hẹp dài toát lên khí tràng đặc biệt.
Giờ phút này, Tống Cảnh Sâm đang nhìn về phía Nam Bùi, trong mắt đều là kinh ngạc, khó hiểu.
Vừa nãy không nhìn kỹ, bây giờ cách gần như vậy, Tống Cảnh Sâm mới phát hiện hôm nay Nam Bùi không quá giống ngày thường.
Tóc Nam Bùi chải chuốt chỉnh tề ngăn nắp, để lộ ra cái trán trơn mịn, đẹp đẽ, trên sống mũi là cặp kính gọng vàng hết sức nho nhã, cả người toát lên khí chất cao quý.
Nam Bùi kinh ngạc mở to hai mắt, môi mỏng khẽ nhếch, có vẻ không ngờ sẽ tông trúng Tống Cảnh Sâm.
Hầu kết Tống Cảnh Sâm lăn lên lăn xuống.
Hắn đè nén những cảm xúc cuồn cuộn trong lòng xuống, nhíu chặt mày, vô thức vươn tay đẩy Nam Bùi ra.
Động tác cứng nhắc lại mạnh bạo, như hất củ khoai lang nóng bỏng tay đi vậy.
Nam Bùi cũng phản ứng lại rất nhanh, lập tức lui về sau một bước, kéo giãn khoảng cách với Tống Cảnh Sâm, vờ như kinh ngạc hỏi, “Anh Cảnh Sâm……!Sao anh lại tới đây?”
Tống Cảnh Sâm nhìn cậu, mím mím môi, dùng giọng điệu mất kiên nhẫn che giấu đi vẻ mất tự nhiên của mình, lạnh giọng nói, “Buổi hòa nhạc sắp bắt đầu rồi, sao cậu mãi không trả lời tin nhắn của tôi thế?”

Nam Bùi biết Đoạn Hành sắp ra tới nơi rồi, không có thời gian mà giải thích cho Tống Cảnh Sâm nữa, nên chỉ đành nói, “Buổi hòa nhạc sắp bắt đầu rồi ạ? Vậy chúng ta mau đi thôi, trên đường em sẽ giải thích cho anh……”
Nói rồi, cậu kéo Tống Cảnh Sâm đi ra ngoài, trong mắt giấu mấy phần sốt ruột.
Đáy mắt Tống Cảnh Sâm hiện lên tia nghi hoặc, hắn cứ cảm thấy Nam Bùi hôm nay có gì đó là lạ.
Sau khi ra khỏi câu lạc bộ, Nam Bùi vội vàng trèo lên xe Tống Cảnh Sâm, sau đó thở ra một hơi.
Cậu ngồi trên ghế phó lái, quay đầu nhìn Tống Cảnh Sâm, phát hiện vẻ mặt hắn lạnh lẽo vô cùng.
Tống Cảnh Sâm nhìn Nam Bùi, lạnh giọng hỏi, “Đừng có suốt ngày lợi dụng tôi như thế được không?” Ngữ khí đong đầy khinh miệt, coi thường.
Nam Bùi ngây người, “Lợi……lợi dụng anh á?”
Tống Cảnh Sâm thấy cậu giả vờ vô tội, khinh thường trong mắt càng thêm rõ ràng.
Nam Bùi hết tông vào ngực hắn, lại kéo tay hắn đi ra ngoài, này còn không phải lợi dụng hắn thì là gì?
Tưởng hắn không nhìn ra được chắc?
“Còn nữa, hôm nay không phải tôi với cậu hẹn hò.” Giọng Tống Cảnh Sâm nhiều thêm mấy phần trào phúng, ánh mắt nhìn Nam Bùi mang theo vẻ đồng tình, “Cậu không cần cố tình ăn mặc thành thế này.”
Nói tới đây, Tống Cảnh Sâm lại nhìn cặp kính Nam Bùi đeo, cười nhạo, “Cậu lại chẳng cận thị, giả vờ nho nhã cái gì chứ.”
Nam Bùi, “……”
Vừa nãy cậu còn nghĩ, nếu như Tống Cảnh Sâm hỏi vì sao hôm nay cậu ăn mặc khác ngày thường như thế thì phải trả lời làm sao.
Bây giờ xem ra là lo bò trắng răng rồi.
Bá đạo tổng tài có một kỹ năng thụ động: Trí tưởng tượng cực kỳ phong phú.
Tuy Nam Bùi không thể hiểu được mạch não của Tống Cảnh Sâm, nhưng cậu vẫn vờ như bị vạch trần, ngượng ngùng cúi đầu, nhỏ giọng nói, “Anh Cảnh Sâm, chúng ta mau đi thôi, không là tới muộn mất.”
Tống Cảnh Sâm biết Nam Bùi nhất định đã coi buổi hòa nhạc này thành một buổi hẹn hò, nên mới vội vã giục mình lái xe đi như thế.
Như vậy xem ra, vừa nãy Nam Bùi không trả lời tin nhắn của hắn, cũng chỉ là lạt mềm buộc chặt thôi, chứ thực ra cậu rất mong đợi buổi hòa nhạc này.
Ánh mắt Tống Cảnh Sâm nhìn Nam Bùi càng thêm khinh miệt, trong lòng nghĩ, người này có thể đổi trò khác được không, ấu trĩ thật đấy.
Sau đó, xe hai người nổ máy, nhanh chóng rời khỏi câu lạc bộ.
Lúc này, Đoạn Hành vừa hay cầm đồng hồ ra tới cửa, nhìn xung quanh tìm bóng dáng Nam Bùi.

Nhưng mà, giây tiếp theo, cậu ta lại trông thấy một chiếc xe màu đen bóng đang dần đi xa, cuốn lên một vòng bụi đất.
Đoạn Hành ngây người tại chỗ.
Tiếp đó, di động của cậu ta nhận được tin nhắn Nam Bùi gửi tới: [Tiểu Đoạn, bạn làm ăn tới đây đón tôi, nên tôi phải đi trước một bước.

Đồng hồ để tạm ở chỗ em vậy nhé.]
Ngón tay Đoạn Hành vô thức siết chặt đồng hồ của Nam Bùi.
Cái đồng hồ vừa mới được lau sạch một lần nữa in đầy dấu tay Đoạn Hành.
Cậu ta……
Lại lần nữa bị Nam Bùi bỏ lại sao?

Đoạn Hành nhìn theo chiếc xe kia, chân mày nhíu chặt, trong mắt đong đầy phiền chán.
Buổi hòa nhạc được tổ chức ở trung tâm biểu diễn lớn nhất thành phố Lục Tấn.
Đây là buổi hòa nhạc cá nhân của nghệ sĩ nổi tiếng quốc tế Alvin.
Alvin là nhạc sĩ cấp bậc thiên tài, vé xem hòa nhạc của y thiên kim khó cầu.
Khi người dân thành phố Lục Tấn biết tin Alvin tổ chức hòa nhạc, không ít người chen đến vỡ đầu để được tới xem, đặc biệt là những người làm nghệ thuật.
Vé VIP của buổi hòa nhạc đã sớm bị tầng lớp có tiền ở thành phố Lục Tấn mua sạch.
Với những người thuộc tầng lớp thượng lưu, đây không chỉ là một buổi hòa nhạc đơn thuần, mà còn tượng trưng cho thân phận, phong cách nữa.
Lục Bách Nhiễm là người làm nghệ thuật trẻ tiêu chuẩn, y thích Alvin đã gần mười năm, nhưng vẫn luôn không có cơ hội được xem hòa nhạc trực tiếp.
Lần này Alvin đến thành phố Lục Tấn tổ chức hòa nhạc, y không nhanh tay, nên không cướp được vé, sau đó tìm thử những người mua được, phát hiện có rất nhiều là phe vé, nâng giá lên cao đến mức dọa người.
Tuy Lục Bách Nhiễm đã vào đoàn phim, nhưng vẫn phải dựa vào tiền lương công ty phát để sống qua ngày, chứ tiền cát-xê vẫn chưa tới tay.

Bởi vậy, y chỉ đành bỏ lỡ buổi hòa nhạc lần này.
Ngày diễn ra buổi hòa nhạc, Lục Bách Nhiễm ở trong đoàn phim Mưa sao băng tình yêu quay cả một ngày.
Tuy thái độ của Lục Bách Nhiễm với Nam Bùi không ra làm sao, nhưng bản chất y vẫn là người ôn hòa, lễ độ, danh tiếng cũng như quan hệ với mọi người trong đoàn phim rất tốt.
Thi thoảng cũng sẽ có người ghen tị vì Lục Bách Nhiễm được đóng vai chính, nhưng đều ngại thân phận Nam Bùi nên không dám nói gì.
Mà Lục Bách Nhiễm trong mấy ngày ngắn ngủi, dựa vào kỹ thuật diễn thần sầu đã thành công chinh phục được đạo diễn, cũng như vả mặt đám người khinh thường y sau lưng kia.
“Cắt.” Đạo diễn hướng về phía Lục Bách Nhiễm hô, “Qua.”
Cảnh này là cảnh độc diễn của Lục Bách Nhiễm, y mặc lễ phục trên người, biểu hiện vô cùng xuất sắc, chỉ một lần liền qua.
Kết thúc cảnh quay, đạo diễn khen Lục Bách Nhiễm không dứt miệng, “Lúc trước anh Nam nói cậu là ảnh đế tương lai, tôi còn tưởng anh ấy chỉ muốn khích lệ tinh thần cậu thôi.

Bây giờ xem ra, con mắt của anh ấy đúng thật tinh tường.”
Đạo diễn rất tán thưởng diễn xuất của Lục Bách Nhiễm, trong bộ phim thần tượng này, sự tồn tại của Lục Bách Nhiễm quả thật không khác gì hạc giữa bầy gà.
Lục Bách Nhiễm nghe đến hai chữ Nam Bùi, sắc mặt khẽ đổi.
Mấy ngày nay, Nam Bùi rất ít khi tới phim trường, cho dù có tới cũng chỉ ở lại một lát liền đi.
Lục Bách Nhiễm không bị Nam Bùi quấy rối, cảm thấy thật thanh thản, nhưng trong thanh thản lại có chút gì đó không quen.
Dẫu sao, ngoại trừ Nam Bùi, không còn ai dùng vẻ mặt nghiêm túc ấy nói với y Em nhất định sẽ trở thành ảnh đế nữa.
“Tiếp tục cố gắng nhé, đợi bộ phim này phát sóng, cậu nhất định sẽ nổi tiếng.” Đạo diễn cổ vũ Lục Bách Nhiễm.
Lục Bách Nhiễm khẽ cong khóe môi, “Cảm ơn đạo diễn.”
“Đúng rồi, gần đây anh Nam hình như không thấy tới tham ban nhỉ.” Đạo diễn đột nhiên nói, giọng điệu mang theo chút ít trêu đùa, “Có phải quên cậu rồi không?”
Hết chuyện để nói hay sao.

Lục Bách Nhiễm mím mím môi, không nhanh không chậm nói, “Có đến hay không cũng không khác gì nhau.” Nhưng khóe môi đang hơi cong lên lại bị đè ép xuống.
“Haiz, anh Nam dẫu sao cũng là ông chủ công ty…” Đạo diễn xua xua tay, trên mặt đều là vẻ tôi hiểu, “Không thể quay xung quanh cậu mãi được, sau này còn phải nâng người khác nữa chứ.

Có điều cậu cũng không cần phải lo đâu, cậu có thực lực, chỉ cần tiếp tục cố gắng, sau này sẽ lấy được càng nhiều tài nguyên……”
Ý tứ trong lời đạo diễn rất rõ ràng, hắn đang nhắc nhở Lục Bách Nhiễm —- cái kiểu nhà giàu mới nổi như Nam Bùi sớm muộn gì cũng sẽ để mắt tới một cậu trai trẻ khác, chỉ có nâng cao năng lực của bản thân, mới có thể tồn tại lâu dài trong giới được.
Lục Bách Nhiễm nghe vậy, ngón tay không khỏi co chặt, đột nhiên nói, “Anh ta có nâng người khác hay không không liên quan gì đến tôi.”
Đạo diễn thấy sắc mặt y đã có chút lạnh, thức thời chuyển chú đề, ngượng ngùng cười cười, hỏi, “Không nói cái này nữa.

Đúng rồi, Tiểu Lục, bây giờ cậu có rảnh không?”
Lục Bách Nhiễm gật đầu.
“Mấy hôm trước có một minh tinh cho tôi tấm vé xem buổi hòa nhạc của Alvin.” Đạo diễn rút một tấm vé từ trong túi ra, đưa cho Lục Bách Nhiễm, cười nói, “Tối nay tôi lại có việc không đi được, vừa hay nghe nói cậu thích Alvin, bỏ tấm vé này đi thì tiếc quá, tặng lại cho cậu đấy.”
Lục Bách Nhiễm nhất thời ngây người, “Tấm vé này……đắt lắm.”
“Không phải khu VIP đâu, là mấy hàng cuối thôi, nên cũng không quá đắt.” Đạo Diễn dúi tấm vé vào túi Lục Bách Nhiễm, thoải mái nói, “Nếu cậu không chê thì đi xem đi, mấy bữa nay cậu đóng phim cũng vất vả rồi, tranh thủ thả lỏng một chút cũng tốt.”
Lục Bách Nhiễm thoáng mừng rỡ, cảm kích nói với đạo diễn, “Đạo diễn, cảm ơn vé của anh.”
Đạo diễn xua xua tay, “Ông chủ của cậu đầu tư nhiều tiền vào đoàn làm phim như thế, tôi chỉ tặng cậu một tấm vé thôi mà, có đáng gì đâu.

Buổi hòa nhạc sắp bắt đầu rồi đấy, cậu mau đi đi.”
Lục Bách Nhiễm gật đầu, quay người tìm người đại diện Trần Tự Hiểu, để anh ta đưa mình tới trung tâm biểu diễn.
Trung tâm biểu diễn của thành phố Lục Tấn vô cùng xa hoa, tọa lạc ở trung tâm thành phố.

Hoàng hôn buông xuống, tòa kiến trúc hình vỏ sò màu trắng ngà ấy như được nhuộm lên một tầng vàng nhạt.
Tống Cảnh Sâm lái xe đưa Nam Bùi tới cửa trung tâm biểu diễn, nói với cậu, “Cậu vào trước đi.

Tôi tìm chỗ đỗ xe.”
Nam Bùi gật gật đầu, “Vậy em đứng ở cửa khán phòng đợi anh nhé, anh Cảnh Sâm.”
Lúc này Nam Bùi ăn vận hệt như một tinh anh xuất thân quyền quý, cách nói chuyện lại vẫn ngọt đến phát ngấy giống ngày trước, khiến Tống Cảnh Sâm cảm thấy có chút không hợp.
Hắn mím mím môi, cứng nhắc nói, “Uh.

Đợi tôi năm phút.”
Nam Bùi xuống xe, đi vào trong trung tâm biểu diễn trang hoàng xa hoa, lộng lẫy.
Mặt trời đã lặn, đèn trong trung tâm đều được bật hết lên, người đến người đi ăn vận đều hết sức nghiêm chỉnh.
Nam Bùi đứng ở đó có chút chói mắt.
Cậu vốn đã đẹp sẵn, lại thêm thiết lập nhân vật trong tiểu thuyết esport quá mức xuất sắc, khí chất cao ngạo vô tình tỏa ra thu hút không ít người quay đầu nhìn lại.
Nam Bùi cầm vé đi tới cửa khán phòng.

Sau khi xác nhận đây đúng là khán phòng tổ chức hòa nhạc của Alvin, cậu liền đứng trước cửa, lười biếng nửa dựa người vào tường, cúi đầu nghịch điện thoại.
Ngoài cửa trung tâm biểu diễn.

Xe của Tống Cảnh Sâm vừa lái đi, một chiếc xe khác đã chầm chậm đỗ lại.
Trần Tự Hiểu lái xe đưa Lục Bách Nhiễm tới cửa, nói với y, “Sau khi buổi hòa nhạc kết thúc, cậu về sớm một chút nhé, đừng để anh Nam lo lắng cho cậu.”
Lục Bách Nhiễm nghe vậy, dùng giọng trào phúng nói, “Anh ta lo lắng cho tôi á? Gần đây đến tham ban anh ta còn chẳng thèm tới kìa.”
Nói xong, Lục Bách Nhiễm cũng tự cảm thấy ngạc nhiên.
Có lẽ là vì lời đạo diễn nói lúc nãy, khiến y cảm thấy mình chỉ là một món đồ chơi có cũng được không có cũng không sao trong tay Nam Bùi.
Rồi sẽ có ngày bị chán ghét.
Suy nghĩ này khiến Lục Bách Nhiễm càng thêm bực bội.
Trần Tự Hiểu nghe xong, không khỏi ngây người.
Sao anh ta lại cảm thấy giọng điệu Lục Bách Nhiễm không mấy vui vẻ nhỉ?
“Tôi đi đây, làm phiền anh rồi.” Lục Bách Nhiễm nói xong trực tiếp xuống xe, ngữ khí lễ độ mang theo chút xa cách nhàn nhạt.
Lục Bách Nhiễm nhìn trung tâm biểu diễn tràn đầy cảm giác nghệ thuật trước mặt, tâm tình dần dần bình phục.
Nam Bùi không tới tham ban, y lẽ ra nên vui mới phải.
Dẫu sao, cuộc sống của y vốn không nên có bất kì giao điểm gì với đám người giàu có ấy.
Giống như trung tâm biểu diễn trước mắt này vậy —-
Là chỗ loại nhà giàu mới nổi thô tục quê mùa như Nam Bùi vĩnh viễn sẽ không đặt chân tới.
Lục Bách Nhiễm nghĩ, đây chính là điểm khác biệt giữa y và Nam Bùi.
Khoảng cách giữa bọn họ dài tựa sông Ngân vậy.
Trước cửa khán phòng.
Ước chừng đã qua bốn phút đồng hồ.
Nam Bùi liếc nhìn thời gian, trong lòng nghĩ Tống Cảnh Sâm chắc sắp tới rồi.
Lúc này, một trận tiếng bước chân từ bên phải Nam Bùi truyền tới.
Là tiếng giày da thanh thúy, bước đi không nhanh không chậm.
Giây tiếp theo, tiếng bước chân đột ngột dừng lại.
Ở ngay cách Nam Bùi không xa.
Nam Bùi tưởng là Tống Cảnh Sâm tới, vô thức treo lên nụ cười, nhìn về phía đối phương, gọi, “Anh Cảnh……”
Nhưng chữ Sâm còn chưa ra khỏi miệng đã bị cậu cứng rắn nuốt xuống họng.
Người đứng cách Nam Bùi không xa là nam chính tiểu thuyết giới giải trí – Lục Bách Nhiễm.
Nụ cười của Nam Bùi nhất thời cứng đờ trên mặt.
Sau khi tiến vào trung tâm biểu diễn, Lục Bách Nhiễm đi thẳng tới khán phòng diễn ra buổi hòa nhạc của Alvin.
Nhưng mà, ngay lúc y định đi vào, một bóng dáng quen thuộc lại có chút xa lạ bất chợt xuất hiện trong tầm mắt, lập tức thu hút toàn bộ lực chú ý của y.
Lục Bách Nhiễm nhìn người đàn ông cao lớn dưới ánh đèn, có chút thất thần.
Trên người cậu là bộ lễ phục đặt may riêng đơn giản mà xa hoa, mái tóc chải vuốt thẳng thớm chỉnh tề, làn da dưới ánh đèn càng thêm trắng mịn, cả người tản ra khí chất tươi mát tựa cây tùng cây bách.
Mới đầu, người đàn ông kia còn lười nhác dựa lưng vào tường, cúi đầu thờ ơ nghịch điện thoại, khóe môi thi thoảng lại cong lên, khi ấy Lục Bách Nhiễm chỉ nghĩ người này thoạt nhìn có hơi giống Nam Bùi thôi, thế nên cũng không nhìn nhiều.
Nhưng mà lúc đối phương nâng mắt nhìn sang, lại khiến Lục Bách Nhiễm giật mình mở to hai mắt.
Khoảnh khắc thấy rõ mặt đối phương, Lục Bách Nhiễm triệt để đứng hình.
Trong mắt y ngoài kinhngạc, khó tin……còn một tia kinh diễm chợt lóe mà qua..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN