Làm Nam Phụ Si Tình Cho Ba Vị Nam Chính - Chương 4: 4: Nam Chính Thứ 2 Lên Sàn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Làm Nam Phụ Si Tình Cho Ba Vị Nam Chính


Chương 4: 4: Nam Chính Thứ 2 Lên Sàn


Ba quyển tiểu thuyết xảy ra ở ba khu khác nhau của thành phố Lục Tấn.
Tiểu thuyết tổng tài bá đạo ở khu nam, tiểu thuyết esport ở khu đông, còn tiểu thuyết giới giải trí ở khu tây.
Ở mỗi một khu, Nam Bùi lại có nhiệm vụ riêng, thiết lập nhân vật cũng không giống nhau.
Hệ thống nhắc nhở Nam Bùi, “Ký chủ, bởi vì thiết lập nhân vật của cậu trong tiểu thuyết esport không giống với tiểu thuyết bá đạo tổng tài, để tránh rủi ro, cậu phải thay đổi phục trang trên người.”
Nam Bùi kinh ngạc, nghi hoặc hỏi, “Thay ngay bây giờ á? Vậy có kịp không?”
Hệ thống trả lời, “Ở mỗi một khu cậu đều có nơi ở riêng, mỗi lần trước khi tình tiết bắt đầu, cậu đều cần tới nơi ở đó thay đổi quần áo cho phù hợp với thiết lập nhân vật.”
“Ta hiểu rồi.” Nam Bùi gật gật đầu.
Kịp thời thay đổi phục trang trước khi diễn là yêu cầu cơ bản của một diễn viên cán diễn* ở nhiều đoàn.
*cán diễn: diễn nhiều bộ phim cùng lúc
“Đúng rồi, nếu như thiết lập nhân vật không giống nhau, vậy liệu có thể xảy ra tình huống ngoài ý muốn nào không?” Nam Bùi nhíu nhíu mày, trong mắt lộ ra mấy phần lo lắng, “Ví dụ như nam chính khu esport phát hiện ra thiết lập không não của tôi bên khu tổng tài bá đạo, nhân đó biết được hành vi simp một nam chính khác của tôi chẳng hạn.”
“Đúng là có rủi ro đó.” Hệ thống trả lời, “Nếu chuyện như vậy xảy ra, hẳn sẽ dẫn đến kịch bản lệch khỏi quỹ đạo.

Thế nên ký chủ, cậu ngàn vạn lần không được để các nam chính phát hiện ra sự tồn tại của nhau đó.”
Nam Bùi không khỏi cảm thán, “Công việc lương cao quả nhiên đi kèm rủi ro lớn.”
Nửa tiếng sau.
Câu lạc bộ esport TKT.
Trong phòng họp đang diễn ra một cuộc đàm phán.
Nội dung liên quan đến hạng mục đầu tư cho câu lạc bộ TKT của Nam Bùi.
Trong tiểu thuyết esport, TKT chính là câu lạc bộ của công chính Đoạn Hành.
Ban đầu, quy mô của câu lạc bộ này rất nhỏ, thực lực cũng bình thường, phải tới khi Đoạn Hành dẫn dắt đội ngũ giành được cúp á quân giải đấu mới bắt đầu phất lên, danh tiếng vang xa.
Theo kịch bản, Nam Bùi là fan hâm mộ của Đoạn Hành, bỏ ra rất nhiều cho TKT, tỷ như mua, thay đổi trang thiết bị…
Nhưng mà Nam Bùi không hiểu về esport, làm những việc này chỉ thuần túy là để tiếp cận Đoạn Hành thôi, vì thế khiến Đoạn Hành vô cùng chán ghét.
Bây giờ, bởi vì số mệnh của Đoạn Hành – nam chính tiểu thuyết esport – không đủ, câu lạc bộ TKT đang phải đối mặt với một vấn đề rất nghiêm trọng: Các nhà đầu tư lần lượt rút vốn.
Trong mắt Đoạn Hành, đây chẳng phải chuyện gì to tát, dẫu sao giải đấu cũng sắp bắt đầu rồi mà.
Nhưng Nam Bùi biết, một khi các nhà đầu tư rút vốn, chiến đội TKT sẽ không thể tuyển được thành viên mới, cũng không cách nào lấy được thành tích tốt trong giải đấu.
Bởi vì chiến đội giành được thành tích á quân trong nguyên tác không phải chiến đội hiện giờ, mà là một đội ngũ hoàn toàn mới.
Dưới sự ảnh hưởng của cánh bướm số mệnh không đủ, đội ngũ này đến giờ vẫn còn chưa được thành lập.
Trong nguyên tác, Nam Bùi cũng đầu tư cho TKT một khoản, nhưng không tham dự vào hoạt động của câu lạc bộ, đây là yêu cầu của Đoạn Hành.
Hiện giờ, Nam Bùi cần dựa vào tình tiết đầu tư này, tăng mạnh số tiền đầu tư, trở thành ông chủ của câu lạc bộ, nắm được thực quyền.
Chỉ có như vậy, cậu mới có thể thay đổi được vận mệnh của câu lạc bộ.
Ký hợp đồng xong, quản lý Nguyễn của TKT đầy mặt tươi cười nói với Nam Bùi, “Bùi tổng, tôi thật sự không ngờ ngài lại đầu tư nhiều tiền như vậy, đúng là ông chủ lớn có khác.”
Trên người Nam Bùi mặc Âu phục xám, tóc chải vuốt chỉnh tề, trên sống mũi cao là cặp kính gọng vàng, càng làm nổi bật khuôn mặt thanh tú trắng nõn của cậu.
Nam Bùi thay đồ xong, không còn sót lại chút dáng vẻ công tử nhà giàu nào như trong tiểu thuyết tổng tài bá đạo nữa, mà rõ rành rành là một quý công tử rất có giáo dưỡng.
“Ngoài tiền đầu tư, còn trang bị mới nữa, hôm nay sẽ được đưa đến.” Nam Bùi nhếch khóe môi, nói, “Tôi hy vọng thấy được một chiến đội TKT hoàn toàn mới.”
Quản lý Nguyễn luôn miệng khen ngợi, “Bùi tổng, ngài quả thật là cha mẹ tái sinh của chúng tôi……”
Sau khi cuộc họp kết thúc, Nam Bùi liền trở thành ông chủ của câu lạc bộ TKT.
Cậu bước ra ngoài, các thành viên TKT đều đang đứng chờ ở đây, nhiệt tình chào hỏi cậu.
Ngoại trừ người nào đó đứng cuối đoàn người.
Ngay ánh mắt đầu tiên, Nam Bùi đã phát hiện cậu thiếu niên vô cùng nổi bật kia, cậu nhếch khóe môi, dịu dàng gọi, “Tiểu Đoạn, lâu rồi không gặp.”
Mọi người hiểu ý tránh ra, nhường đường cho Nam Bùi.

Đoạn Hành không có chỗ nào để trốn, không khỏi nhíu mày, mím môi không đáp.
Nam Bùi đi tới trước mặt cậu ta, mong chờ hỏi, “Em có hài lòng với cách bài trí ở trụ sở mới của câu lạc bộ không?”
Nam Bùi không chỉ cung cấp trụ sở mới cho câu lạc bộ mà đến cả bài trì cũng dựa theo phong cách Đoạn Hành yêu thích.
Đoạn Hành thân cao chân dài, da dẻ trắng nõn, tóc mái rủ xuống trán, đôi mắt sạch sẽ lanh lợi, trên sống mũi cao thẳng có một nốt ruồi nhỏ.
Ngoại hình vừa nhìn đã thấy đầy tính công kích, nhưng lại bởi vì chỉ mới mười chín tuổi mà nhiều thêm mấy phần ngây ngô.
Tính tình Đoạn Hành vô cùng nóng nảy, đứng trước lời tranh công của Nam Bùi, cậu ta nhíu mày, lạnh giọng nói, “Không hài lòng.”
Nam Bùi ngẩn người, đáy mắt lướt qua một chút thất vọng, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần, cẩn thận hỏi, “Vậy em thích phong cách bài trí như thế nào? Tôi lập tức cho người sửa lại…….”
“Không cần.” Đoạn Hành rõ ràng không có kiên nhẫn cắt lời Nam Bùi.
Trong mắt mọi người, Nam Bùi là một nhà đầu tư vô cùng tốt, không chỉ ra tay hào phóng, tính tình còn dịu dàng, lễ độ.
Nhưng trong mắt Đoạn Hành, Nam Bùi lại là một tên nhà giàu giả dối, không có ý tốt, muốn dùng tiền để tiếp cận mình, thế nên đương nhiên không cho cậu được sắc mặt tốt đẹp gì.
“Tiểu Đoạn, Bùi tổng vừa ký hợp đồng đầu tư mười triệu tệ (~ 3 tỷ VND) cho TKT đấy.” Quản lý Nguyễn vội vàng ra mặt hòa giải, “Ngài ấy làm như vậy đều là để cậu có thể yên tâm thi đấu……”
“Đầu tư nhiều như thế, không phải là vì muốn khống chế câu lạc bộ à?” Đoạn Hành lại trực tiếp nói, ánh mắt nhìn Nam Bùi cũng nhiều thêm mấy phần trào phúng, “Một người không hiểu gì về esport như anh thì có thể đem lại được gì cho chiến đội chứ?”
Nam Bùi ngượng ngùng đứng tại chỗ.
Quản lý Nguyễn vội nói, “Bùi tổng, Đoạn Hành gần đây đánh thua mấy trận, tâm tình không tốt, mong ngài đừng trách.”
Nói xong, quản lý Nguyễn lại nháy mắt ra hiệu với Đoạn Hành, “Đoạn Hành, mấy hôm trước chẳng phải cậu còn nói muốn chơi game với Bùi tổng à? Bây giờ vừa hay đang rảnh, chi bằng hai người……”
“Tôi nói thế lúc nào?” Đoạn Hành nhìn về phía Nam Bùi, cười lạnh một tiếng, khinh miệt nói, “Tôi thèm vào chơi với cái hạng gà ấy.”
Không lâu trước đó, để lấy được đầu tư từ Nam Bùi, quản lý Nguyễn đã sắp xếp cho hai người chơi game với nhau.

Đây đối với người có lòng tự tôn lớn như Đoạn Hành mà nói, chẳng khác nào một sự sỉ nhục.
Ấy là còn chưa nói thân là một thiên tài esport, Đoạn Hành đương nhiên không vừa mắt đám người chơi dở tệ rồi.
Đoạn Hành nói thế xong, quay người rời đi.
Quản lý Nguyễn thấy vẻ mặt ngơ ngác, khổ sở của Nam Bùi, vội vàng đuổi theo Đoạn Hành, “Cậu muốn đi đâu?!”
Nam Bùi đứng ngốc tại chỗ một lát, cũng theo qua.
Đám người đứng trước cửa thấy một màn như vậy, đều không dám mở miệng, đợi ba người đi hết rồi mới nhỏ giọng bàn tán:
“Nhà đầu tư hèn mọn thế này đúng là mới thấy lần đầu đấy.”
“Nam Bùi chắc phải thích Đoạn Hành lắm thì mới đầu tư nhiều tiền như vậy nhỉ?”
“Đáng tiếc Đoạn Hành lại không vừa mắt anh ta, có tiền cũng vô dụng.”
Trong lời nói của mọi người lộ ra khó hiểu, đồng tình với Nam Bùi.
Ở một góc khác, quản lý Nguyễn đuổi kịp Đoạn Hành, hỏi, “Đoạn Hành, cậu đang làm cái trò gì thế hả?”
“Chẳng làm trò gì hết.” Đoạn Hành đút hai tay vào túi, không chút để ý nói, “Chỉ là thấy phiền, không muốn gặp anh ta thôi.”
“Bùi tổng người ta vừa mắt tên nhóc nghèo rớt mùng tơi như cậu, là may mắn của cậu đấy.” Quản lý Nguyễn nghiêm túc nói, “Lại nói Bùi tổng có ép buộc cậu làm gì đâu, nhiều nhất cũng chỉ cùng cậu chơi game, ăn bữa cơm thôi mà.

Đổi thành nhà đầu tư khác đã sớm ép cậu lên giường rồi ấy.”
Đoạn Hành cười lạnh một tiếng, trào phúng hỏi lại, “Thế nên tôi phải cảm tạ ân đức đúng không?”
Quản lý Nguyễn cau mày nói, “Câu lạc bộ TKT là do cậu ấy một tay cứu lại, cậu có thể vì tôn nghiêm mà đắc tội cậu ấy, nhưng cậu đã nghĩ đến các đồng đội của mình chưa?”
Đoạn Hành im lặng, như bị chọc trúng điểm yếu, ngón tay vô thức nắm chặt.
Tuy cậu ta là người nóng tính nhất đội, nhưng cũng là người trọng tình nghĩa nhất.
“Huống hồ thành tích của TKT không tốt.” Quản lý Nguyễn thấy cậu ta dao động, tiếp tục khuyên nhủ, “Trong tay cậu không có giải thưởng, trừ Bùi tổng ra, còn ai nguyện ý bỏ nhiều tâm sức ra cho cậu như thế nữa chứ.”
Hầu kết Đoạn Hành lăn lên lăn xuống, hơi cụp mi mắt, quai hàm căng chặt.
Cậu ta nhắm mắt lại, giấu đi phẫn uất cùng không cam tâm nơi đáy mắt.
Sao giải đấu trước không giành được thành tích tốt hơn chứ? Nếu như lúc ấy cố gắng hơn một chút, sai sót ít một chút, có phải TKT không cần chịu khống chế của người như Nam Bùi không……

Không bao lâu sau, Nam Bùi đã đuổi tới nơi.
Đoạn Hành nâng mắt nhìn Nam Bùi, đáy mắt xẹt qua một tia hận ý, nhưng rất nhanh đã bị cậu ta giấu đi.
“Bùi tổng, Tiểu Đoạn còn nhỏ, ngài đừng chấp cậu ấy nhé.” Quản lý Nguyễn khom lưng cúi đầu nhận lỗi với Nam Bùi, “Tôi vừa mắng cậu ấy một trận xong, cậu ấy đã nhận thức rõ sai lầm của mình rồi.”
Nam Bùi lại trách ngược lại quản lý Nguyễn, “Lần sau không được mắng Tiểu Đoạn.”
Quản lý Nguyễn ngẩn người, vội vàng nói, “Không dám không dám, tôi chỉ nhắc nhở cậu ấy mấy câu thôi.”
Sau đó, quản lý Nguyễn kéo tay Đoạn Hành, nói với nam Bùi, “Vừa nãy Nam Bùi nói thật ra cậu ấy cũng muốn chơi game với ngài, bây giờ chúng ta tới phòng huấn luyện đi.”
Mây mù trong mắt Nam Bùi tán đi, mừng rỡ hỏi, “Thật à?”
Đoạn Hành nhìn Nam Bùi, không nói gì, nhưng cũng không phủ nhận giống vừa rồi.
Quản lý Nguyễn lập tức nắm lấy cơ hội nịnh nọt, “Tiểu Đoạn cứng miệng mềm lòng ấy mà, Bùi tổng chơi game giỏi như thế, cậu ấy đương nhiên là muốn chơi với ngài rồi.”
Nam Bùi nhìn Đoạn Hành, vui vẻ như tràn cả ra ngoài, trên mặt Đoạn Hành lại không có biểu cảm gì, một lúc lâu sau, mới dùng giọng mũi phát ra một tiếng uhm rất không tình nguyện.
Quản lý Nguyễn sợ Đoạn Hành đổi ý, vội vàng kéo hai người vào phòng huấn luyện, dẫn Nam Bùi tới chỗ ngồi của Đoạn Hành, thấy máy tính vừa hay đang bật, liền nói với Nam Bùi, “Bùi tổng, ngài ngồi chỗ Tiểu Đoạn, chơi bằng tài khoản của Tiểu Đoạn là được.”
Rồi lại nói với Đoạn Hành, “Cậu hỏi mượn tài khoản của người khác đi, đỡ phải đăng ký mới cho Bùi tổng.”
Sau đó, quản lý Nguyễn lại kéo mấy thành viên thành tích không tệ đến, để họ tổ đội với Nam Bùi cày rank.
Bầu không khí có chút cứng ngắc, mấy thành viên được kéo đến đều không dám nói chuyện.
Nam Bùi khẽ liếc nhìn Đoạn Hành, người kia trừng mắt nhìn màn hình, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì.
Đoạn tình tiết cùng chơi game này, trong nguyên tác cũng có.
Nam Bùi vừa hay có thể nhân cơ hội này hiểu biết một chút tình huống của TKT, đồng thời kéo gần khoảng cách với các thành viên, như vậy sau này chiến lược đưa ra mới dễ được hưởng ứng.
Vài phút sau, trò chơi bắt đầu.
Ngoại trừ Nam Bùi, đám còn lại đều là mấy cậu choai choai trên dưới mười tám tuổi, vừa vào game một cái đã cởi mở hơn nhiều, bầu không khí cũng dần dần tốt lên.
Trong lúc nói chuyện, trừ Đoạn Hành, những người còn lại đều cố ý vô tình lấy lòng vị cơm áo cha mẹ Nam Bùi này.
Vị cơm áo cha mẹ kia lại có chút khẩn trương, hỏi hệ thống, “Tuy tôi chơi MOBA (game đối kháng trực tuyến) khá tốt, nhưng chưa từng tiếp xúc với trò chơi này, có thể phá vỡ thiết lập nhân vật không?”
“Cứ bình tĩnh, ký chủ, tôi đang truyền dữ liệu trò chơi Crown of Thorns vào đầu cậu.” Hệ thống lạnh nhạt trả lời, “Hơn nữa cậu quên rồi à, Nam Bùi trong tiểu thuyết esport vốn là một tên kỹ thuật gà mà.”
Nam Bùi trong quyển tiểu thuyết này tuy là tinh anh lắm tiền nhiều của, tuổi còn trẻ đã làm tổng giám dốc, nhưng có một thứ lại học sao cũng không thông thạo được, đó chính là chơi game.

Cũng chính vì lý do này, nên cậu mới cực kỳ sùng bái Đoạn Hành.
Nhớ đến đây, Nam Bùi nhất thời yên tâm hơn không ít.
Lúc chọn tướng, các đồng đội để Nam Bùi chọn trước.
Nam Bùi dựa vào dữ liệu hệ thống gửi, cấp tốc tìm hiểu về trò chơi này, sau đó trực tiếp chọn vị trí phụ trợ, còn là loại thao tác đơn giản nhất nữa.
Các thành viên TKT ngầm giành giật những vị trí khác, chỉ để lại vị trí ADC cuối cùng cho Đoạn Hành, vị trí này thường buộc định với phụ trợ.
*ADC: là tướng có sát thương tầm xa, thường được giao trọng trách gánh team
Đoạn Hành cũng không nói gì, chọn một tướng ADC chạy chỗ nhiều.
“Ồ, đây là tướng sở trường của cậu mà.” Quản lý Nguyễn đứng bên cạnh xem, tưởng Đoạn Hành cuối cùng cũng thông suốt rồi, “Xem ra là muốn thể hiện một chút trước mặt Bùi tổng đây.”
Những thành viên còn lại của TKT cũng vây quanh xem trận đánh này.
Sau khi vào game, Nam Bùi theo sau Đoạn Hành.
Mới level 1 Đoạn Hành đã đánh rất hăng máu rồi.

Nam Bùi theo sau cậu ta, nhìn một loạt thao tác rối mắt của cậu ta, vô thức thốt lên, “Ôi vãi, 666*.”
*666: ngôn ngữ mạng, có nghĩa đỉnh đỉnh đỉnh.
Tuy trước kia cậu từng chơi game MOBA rồi, kỹ thuật cũng không tệ, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên chơi cùng tuyển thủ chuyên nghiệp, kinh ngạc cũng là chuyện đương nhiên.

Đoạn Hành nghe được lời Nam Bùi nói, chân mày nhíu lại khẽ đến không thể phát hiện.
Trước đây Nam Bùi chơi game với Đoạn Hành, luôn rất câu nệ, khẩn trương, hiếm khi để lộ cảm xúc ra ngoài, lực chú ý cũng thường không đặt ở trò chơi, chỉ muốn mượn việc chơi game để tiếp cận cậu ta thôi.
Còn bây giờ, Nam Bùi dường như lại nhìn thao tác trong trò chơi của Đoạn Hành đến mê mẩn, còn nói ra lời khen đậm mùi vị esport như thế nữa.
Có điều, Đoạn Hành cũng không để thay đổi nhỏ xíu này của Nam Bùi trong lòng, bởi vì cậu ta lập tức phát hiện kỹ thuật của Nam Bùi vẫn gà đến khiến người tức ứa máu như trước.
Trong giới esport, gà là có tội.
Người khác có thể bao dung cho Nam Bùi, nhưng Đoạn Hành thì không.
Lúc này, khu khai hoang bùng lên một đợt tấn công, Đoạn Hành trực tiếp dùng kỹ năng dịch chuyển xông thẳng vào giữa đám người, Nam Bùi cũng lập tức theo sát.
Nhưng mà, Đoạn Hành không ngốc ở đó bao lâu đã toàn thân trở ra, chỉ để lại mình Nam Bùi bị vây công.
Nam Bùi không nén được kinh ngạc hô lên thành tiếng, “Sao lại nhiều người như vậy?”
Cho dù những đồng đội khác lập tức chạy tới cứu Nam Bùi, cũng không bảo vệ được cậu.
Màn hình biến thành màu đen, Nam Bùi liếc nhìn Đoạn Hành, thấy vẻ mặt đối phương vẫn bình tĩnh như thường.
Đồng đội cười khan, nói, “Anh Hành vừa rồi hơi sơ sót một chút.”
Một lần như vậy thì có thể là vì sơ sót, nhưng Đoạn Hành không ngừng lặp lại lần hai, lần ba……
Mỗi lần đều dẫn Nam Bùi nhảy vào hố lửa, rồi quyết đoán lui ra.
Không đến mười lăm phút sau, bị bán đứng hết lần này đến lần khác, chiến tích của Nam Bùi đã biến thành 0/8/1, xét trong dòng game MOBA, chiến tích này có thể nói là vô cùng thê thảm.
Nhưng mà, khóe môi Nam Bùi lại nhếch lên, khẽ đến không thể phát hiện.
Kết thúc trận đấu, chiến tích của Nam Bùi chỉ có thể dùng từ cay mắt để hình dung.
Quản lý Nguyễn đứng bên lau mồ hôi, cười khan hai tiếng, nói, “Đối thủ cứ luôn nhằm vào Bùi tổng, đội hình cũng khắc chế chúng ta, quả thật không dễ đánh.”
Nhưng mà bốn người còn lại đều đạt Awesome, Đoạn Hành còn dễ dàng lấy được Quad kill (giết bốn tướng liên tiếp).

Có thể nói, là bốn cái đùi lớn này dẫn theo Nam Bùi, cậu chỉ cần nằm không cũng giành được thắng lợi.
Đoạn Hành dùng cách của mình dễ dàng sỉ nhục Nam Bùi.
“Trận tiếp theo để Bùi tổng theo tôi đi.”
“Theo tôi cũng được.”
Mọi người vội vàng an ủi Nam Bùi, nhưng Nam Bùi lại vẫn cố chấp nói, “Không sao, tôi theo Đoạn Hành được rồi.”
Mọi người, “……”
Mấy trận tiếp theo, kỹ thuật của Nam Bùi vẫn gà như thế.
Thật ra, Nam Bùi chơi một lúc cũng đã lên tay hơn rồi.

Dẫu sao ở thế giới gốc, kỹ thuật chơi game của cậu cũng xem như tốt so với người bình thường.
Nhưng để phù hợp với thiết lập nhân vật, Nam Bùi không thể không vờ như mình rất gà.

Có một lần bị vây công, cậu còn chưa chết, mà Đoạn Hành đã chết rồi, cậu chỉ đành cố ý trúng vài kỹ năng của đội đối thủ, mới có thể thành công tử vong.
Nam Bùi thở phào một hơi, “Phù, thiếu chút nữa là còn sống rồi……”
Nói xong, cậu mới nhận ra mic đang mở, vội vàng bổ sung thêm một câu, “Đúng là đáng tiếc thật đấy.” Vậy mới không khiến các đồng đội nghi ngờ.
Có điều, Đoạn Hành dẫu sao cũng là nam chính tiểu thuyết esport, sức quan sát vô cùng nhạy bén, rất nhanh đã nhận ra Nam Bùi có gì đó không đúng —- người này hình như có mấy lần cố tình trúng kỹ năng của đối thủ, hơn nữa phán đoán còn rất chuẩn?
Nhưng mà lúc này, ở trong lòng cậu ta, hận ý dành cho Nam Bùi vượt xa nghi ngờ, vì thế cũng không nghĩ nhiều.
Mấy trận kế tiếp kết cục cũng không khác trận đầu tiên là mấy.
Đoạn Hành vừa lòng tháo tai nghe xuống, nhìn về phía Nam Bùi, trào phúng, “Bùi tổng, cả mấy trận này đều thắng, chắc ngài vừa lòng lắm nhỉ?”
Đoạn Hành và Nam Bùi nhìn nhau, khoảnh khắc ánh mắt giao phong, Đoạn Hành thấy trên khuôn mặt trắng nõn, nhã nhặn, thanh tú của Nam Bùi tràn đầy vẻ kinh ngạc, không dám tin cùng buồn bã.
Đoạn Hành đó giờ chưa từng thấy Nam Bùi để lộ ra vẻ mặt như vậy.
Cậu ta hài lòng nhếch khóe môi, đáy mắt ánh lên khoái cảm phục thù, không có chút thương xót nào dành cho Nam Bùi.
Bầu không khí lạnh đến đáng sợ, mọi người đều không dám nói chuyện, sợ Nam Bùi đột nhiên nói muốn rút vốn đầu tư.
Quản lý Nguyễn vội vàng an ủi Nam Bùi, “Bùi tổng, trình độ của tuyển thủ chuyên nghiệp cao, ngài chơi cùng bọn họ, đối thủ được ghép cặp cũng sẽ rất mạnh.”
Những người khác cũng lần lượt an ủi:
“Đúng đúng đúng, Bùi tổng, ngài đừng để trong lòng, game thôi mà, chơi vui vẻ là quan trọng nhất.”
“Bùi tổng, mấy trận vừa rồi bọn tôi thể hiện kém quá, lần sau nhất định sẽ chơi tốt hơn.”

Đoạn Hành đứng kế bên nhìn mọi người an ủi Nam Bùi tâm tình hạ xuống đáy cốc, không khỏi nhếch môi thành một độ cong trào phúng, dáng vẻ xem kịch hay.
Nam Bùi hơi hơi cụp mắt, nhẹ giọng nói, “Không trách mọi người, là do tôi chơi quá tệ……”
Ánh mắt cậu ảm đạm, khuôn mặt tuấn tú cũng lộ ra vẻ tái nhợt, rõ ràng lòng tự trọng đã bị đả kích nặng nề, chỉ có thể khó khăn duy trì sự bình tĩnh.
Đoạn Hành nhìn một màn này, nghĩ đến những ngày lòng tự tôn của mình bị chà đạp, nhất thời sảng khoái vô cùng.
Lúc mọi người đang an ủi Nam Bùi, giao diện trước mặt cậu đột nhiên nhảy ra thông báo.
Nam Bùi mở thông báo ra, xem xong có chút kinh ngạc hỏi, “Này là sao?”
Mấy người bên cạnh cũng ghé đầu lại gần, sau khi trông thấy đồng loạt rơi vào im lặng…
Nam Bùi bị hệ thống cấp danh hiệu “Diễn viên”, bởi vì cố tình tặng mạng cho đối thủ, thời gian hiệu lực nửa tháng.
Hệ thống cũng nhìn thấy thông báo, ngạc nhiên nói, “Cái game này cũng cao cấp thật đấy, thế mà lại biết cả nghề nghiệp ở kiếp trước của cậu.”
Nam Bùi, “……Từ diễn viên trong game này không phải mang nghĩa đó.”
Quản lý Nguyễn vội vàng giải thích, “Bùi tổng, đây rõ ràng không phải vấn đề ở ngài.

Tôi đã sớm nói rồi, hệ thống của game Crown of Thorns này tồn tại lỗ hổng rất lớn, toàn cấp danh hiệu linh tinh thôi.”
“Đúng đó, trước kia tôi cũng từng bị cấp sai.”
“Không trách trò chơi được.” Để giữ vững thiết lập nhân vật, Nam Bùi hơi hơi cụp mắt, thở dài một tiếng, thấp giọng nói, “Là tại tôi gà quá, không đảm đương được vị trí phụ trợ, không bảo vệ tốt cho Tiểu Hành.”
Trong giọng nói bao hàm ba phần tự trách, ba phần lẫm liệt, cùng bốn phần thâm tình.
Người xung quanh đều bị lời nói của Nam Bùi làm cảm động, rõ ràng là Đoạn Hành cố tình bán đứng cậu, cậu lại không mảy may tức giận.
Quản lý Nguyễn có chút cảm động nói, “Bùi tổng, tôi sẽ lập tức xin gỡ danh hiệu cho ngài……”
“Quản lý Nguyễn, không cần đâu.” Nam Bùi nghiêm túc nói, “Cứ xem như danh hiệu này là bài học dành cho tôi.

Sau này, tôi sẽ tranh thủ thời gian rảnh luyện tập nhiều hơn, cố gắng không kéo chân sau Tiểu Hành.”
Mọi người nhất thời sinh lòng kính phục với thái độ tự nhìn nhận bản thân của Nam Bùi.
“Bùi tổng, ngài quả thật là một đồng đội tốt.”
“Lần sau ngài nhất định có thể đánh ra chiến tích tốt hơn, Bùi tổng.”
“Không hổ là Bùi tổng, khí thế đột nhiên dâng cao rồi.”
Cùng lúc đó, mọi người đều cảm thấy so với Nam Bùi lấy ơn báo oán, hành động của Đoạn Hành thật sự rất quá đáng, bắt đầu chỉ trích Đoạn Hành.
“Đoạn Hành, Bùi tổng tin tưởng cậu như thế, sao cậu lại đối xử với Bùi tổng như vậy chứ?” Quản lý Nguyễn quở trách, “Cậu có từng nghĩ đến đây là một game đoàn đội không?”
Những người khác cũng hùa vào nói:
“Đúng đó, anh Hành, hôm nay anh làm như vậy quả thật không đúng lắm đâu.”
“Vừa rồi có mấy lần Bùi tổng rõ ràng không cần phải chết, nếu như lần đó……”
Đoạn Hành ngẩn người, sắc mặt lập tức lạnh xuống, tâm tình vui sướng vì được xem kịch hay cũng biến mất không còn lại gì.
Cậu ta không ngờ mọi người đều quay sang nói chuyện giúp Nam Bùi.
Cậu ta thừa nhận lúc chơi game mình có bán đứng Nam Bùi thật, nhưng mà Nam Bùi cũng gà thật mà, mấy lần là do trúng kỹ năng mới chết, vậy mà mấy người này lại đổ hết trách nhiệm lên đầu cậu ta?!
Một đồng đội còn nói, “Cũng là vì anh nên Bùi tổng mới bị cấp danh hiệu như vậy đấy, muốn gỡ bỏ cần bao lâu chứ.

Anh Hành, anh phải an ủi Bùi tổng một chút mới đúng……”
Nghe vậy, sắc mặt Đoạn Hành sầm xuống.
Nam Bùi đứng kế bên, mềm giọng nói với mọi người, “Mọi người đừng trách Tiểu Đoạn nữa, đều là do tôi không tốt.”
Hệ thống nhịn không được xen miệng, “Ký chủ, cậu cố tình thêm dầu vào lửa đấy à, mọi người đều lên án Đoạn Hành kìa.”
Nam Bùi nói với hệ thống, “Làm gì có, tôi chỉ bám sát thiết lập nam phụ si tình thôi mà.”
Lúc mọi người cảm thấy bất bình thay cho Nam Bùi, sắc mặt Đoạn Hành đã đen như đít nồi rồi.
Cậu ta siết chặt nắm tay, sau một hồi im lặng, cuối cùng đè nén lửa giận, nghiến răng, từng câu từng chữ nói, “Mẹ nó cái danh hiệu ấy đang gán trên tài khoản của tôi đó!”
Không khí đột nhiên rơi vào yên lặng.
Mọi người cuối cùng cũng nhớ ra.
Hình như……
Nam Bùi đúng là chơi bằngtài khoản của Đoạn Hành thật..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN