Đoạn Hành thấy vậy, chân mày nhíu lại thật chặt.
Mọi người đều cho rằng lần này Nam Bùi bị Đoạn Hành tổn thương sâu sắc rồi —- nếu không cần gì phải chạy như trối chết rời khỏi đây như vậy chứ.
Quản lý Nguyễn tức đến muốn cho Đoạn Hành một trận, tức tối nói với cậu ta, “Cậu nhìn xem cậu làm Bùi tổng giận thành thế nào rồi kìa, còn không mau đuổi theo xin lỗi người ta đi! Mau đi!”
Mọi người đều nhìn về phía Đoạn Hành.
“Xin lỗi á?” Mà Đoạn Hành – tiêu điểm của mọi ánh nhìn – lại nhíu mày nói, “Tôi chẳng cảm thấy mình làm gì sai hết.”
Quai hàm cậu ta banh chặt, rõ ràng không có vẻ gì là muốn cúi đầu trước Nam Bùi.
“Vậy thì vì sao Bùi tổng lại tức giận như vậy hả?” Quản lý Nguyễn sốt ruột lại không biết làm sao, hỏi Đoạn Hành, “Mấy hôm trước tôi kêu cậu nhận sai với Bùi tổng, cậu đã làm chưa?”
Đoạn Hành mím môi, nắm tay siết chặt, một lúc sau mới nghẹn giọng nói, “Tôi chẳng có gì sai mà nhận hết.”
“Tôi biết ngay mà!” Quản lý Nguyễn nghe vậy, tức đến giậm chân, “Vậy hôm nay thì sao? Hôm nay cậu đã nói gì chọc Bùi tổng giận rồi?”
Đoạn Hành nhìn quản lý Nguyễn, lạnh giọng nói, “Nam Bùi muốn đuổi thành viên của TKT đi, tôi chỉ từ chối yêu cầu của anh ta thôi.
Việc này từ lúc ký hợp đồng đã nói trước rồi mà, bất kể chuyện gì xảy ra cũng không được thay đổi đội viên.
Cho dù anh ta vì vậy mà tức giận đi nữa, cũng là lỗi của chính anh ta.”
Mọi người nghe vậy đều đồng loạt ngẩn người.
“Đuổi đội viên?” Quản lý Nguyễn nhíu mày, nghi hoặc hỏi, “Nam Bùi nói như vậy thật hả?”
“Thì nói muốn điều chỉnh nhân sự, còn không phải là ý đó à?” Đoạn Hành cười lạnh một tiếng, nói, “Rõ ràng anh ta biết tầm quan trọng của các đội viên đối với tôi, lại cố tình làm ra chuyện như vậy dưới tình huống mọi người không biết.
Một người không tôn trọng các tuyển thủ esport như anh ta, nào xứng là nhà đầu tư chứ?”
Có đội viên khá có tiếng tăm trong TKT nói đỡ cho Nam Bùi, “Đoạn Hành, cậu đừng nói Bùi tổng như vậy……”
Đoạn Hành nhìn các đội viên TKT, cau mày nói, “Mấy hôm nay, thân là tuyển thủ chuyên nghiệp mà tối nào các cậu cũng phải chơi game với anh ta, để dỗ anh ta vui vẻ.
Mà anh ta thì sao, quay đầu lại muốn đuổi các cậu đi.
Lẽ nào các cậu còn muốn nói đỡ cho anh ta nữa à?!”
Quản lý Nguyễn nhìn sắc mặt lạnh băng của Đoạn Hành, thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói, “Chuyện điều chỉnh nhân sự này, Bùi tổng đã từng nhắc đến với chúng tôi rồi.”
Đoạn Hành nghe vậy, thoáng ngẩn người.
“Nhưng cậu ấy không hề thể hiện sự không tôn trọng với bất kỳ đội viên nào.” Quản lý Nguyễn tiếp tục nói, “Cậu ấy nói là, muốn nâng cao thực lực của chiến đội TKT, chuẩn bị cho giải đấu, vì thế mới muốn giúp cậu chọn lựa vài đội viên phối hợp tốt với cậu hơn.
Bùi tổng còn nói, nếu như có đội viên cần thay thế, thì phải tìm cho họ một câu lạc bộ tử tế khác, hơn nữa còn trả một khoản phí bồi thường lớn cho họ nữa.”
Đáy mắt Đoạn Hành xẹt qua một tia kinh ngạc, cậu ta không ngờ Nam Bùi lại đưa ra điều kiện hậu hĩnh như thế.
Quản lý Nguyễn hận rèn sắt không thành thép nói với Đoạn Hành, “Không phải tôi nói cậu đâu, nhưng nhà đầu tư tốt như Bùi tổng tìm ở đâu được chứ? Đổi thành nhà đầu tư khác, không vui chút thôi là lập tức thẳng tay chuyển nhượng thành viên hay không cho ra sân thi đấu rồi, còn cần tìm cậu thương lượng à?!”
Đoạn Hành nghe xong, tức giận vừa rồi nhanh chóng tan biến, chỉ còn lại không dám tin.
Lúc này, các đội viên TKT đứng bên cạnh cũng nhịn không được lên tiếng:
“Anh Hành, mấy hôm nay đúng là ngày nào bọn em cũng chơi game với Bùi tổng thật, nhưng mà……!bọn em kêu anh ấy chơi vị trí trung tâm, anh ấy nói thế nào cũng phải chọn vị trí phụ trợ.”
Một đội viên khác cũng gật đầu tiếp lời, “Bùi tổng nói không muốn sau này kéo chân anh, nên mới muốn luyện chơi phụ trợ nhiều một chút, còn bảo tụi em không cần đặc biệt chiếu cố anh ấy nữa……”
Đoạn Hành ngây người tại chỗ.
Quản lý Nguyễn đẩy cậu ta một cái, “Còn không mau đi tìm cậu ấy đi!”
Yết hầu Đoạn Hành lăn lên lộn xuống, một lát sau mới có chút cứng ngắc nghiêng đầu qua, cố chấp nói, “Tôi chẳng có lý do gì để tìm anh ta hết.”
Đúng vào lúc này, dì lao công dọn dẹp vệ sinh cầm một chiếc đồng hồ đi xuống lầu, nói với quản lý Nguyễn đây là đồng hồ Nam Bùi để quên.
Quản lý Nguyễn nhanh trí đưa chiếc đồng hồ kia cho Đoạn Hành, “Bây giờ thì có lý do rồi đấy.”
Đoạn Hành nhìn chiếc đồng hồ đắt tiền trong tay, cũng không từ chối.
Nửa phút sau.
Đoạn Hành cầm đồng hồ, đầy mặt không tình nguyện ra khỏi trụ sở câu lạc bộ.
Lúc này, Nam Bùi vừa mới lái chiếc siêu xe của mình từ hầm để xe lên.
Đoạn Hành trông thấy chiếc xe kia, ngón tay thon dài không tự chủ nắm chặt chiếc đồng hồ trong tay.
Không biết vì sao, Đoạn Hành đột nhiên nhớ đến cảnh tượng bắt gặp Nam Bùi buổi tối mấy ngày trước.
Lúc ấy mắt Nam Bùi đỏ bừng, lại còn vờ bày ra bộ dáng kiên cường, hoàn toàn không có cái vẻ tự tin, kiêu ngạo ngày thường.
Mà hôm nay cậu còn bị Đoạn Hành hiểu lầm nữa……
Đoạn Hành do dự một lát, nhìn theo xe của Nam Bùi, cuối cùng cũng bước bước dài đi tới.
Nam Bùi ngồi trong xe, đang dùng di động search đường đến địa điểm làm nhiệm vụ kế tiếp.
Lúc này, cậu liếc qua gương chiếu hậu thấy được Đoạn Hành đang đi tới chỗ mình, nhất thời trợn tròn mắt, “Tên nhóc này sao lại đuổi ra tận đây vậy, lẽ nào vẫn còn chưa nguôi giận vì chuyện ta muốn đổi đội viên? Không đến mức nhỏ nhen như vậy chứ?!”
Hệ thống cũng sốt ruột nói, “Mau đi mau đi thôi, không được để cậu ta làm ảnh hưởng đến tiến độ thực hiện nhiệm vụ của cuốn tiểu thuyết tiếp theo.”
Đoạn Hành biết Nam Bùi nhất định đang nhìn gương chiếu hậu, chờ mình tới gần cửa sổ xe xin lỗi anh ta.
Tuy Đoạn Hành đã chuẩn bị trước tâm lý rồi, nhưng vẫn có chút không tự nhiên.
Cậu ta nghĩ, mình xin lỗi Nam Bùi xong, liệu anh ta có được nước lấn tới, càng thêm vọng tưởng hão huyền về mình không nhỉ?
Nhưng mà chuyện này trước mắt đúng là chỉ mình cậu ta mới có thể giải quyết thật, cậu ta cũng không thể không làm.
Cùng lắm thì sau này duy trì khoảng cách xa hơn với Nam Bùi vậy, không cho anh ta tới gần mình……
Đoạn Hành hít một hơi thật sâu, chuẩn bị đi tới gần cửa sổ chiếc xe phía trước.
Nhưng cậu ta còn chưa đi được mấy bước, xe của Nam Bùi đã đột ngột nổ máy.
Rồi như nhìn thấy quỷ, dùng tốc độ nhanh như chớp vọt đi trước mắt Đoạn Hành, chỉ để lại một làn khói bụi.
Đoạn Hành ngây người.
Đoàn người chờ xem kịch hay ở cửa câu lạc bộ cũng ngây người.
Nam Bùi……!không thèm nhìn Đoạn Hành luôn á hả??
Trong mắt mọi người, Nam Bùi cô đơn lẻ loi đứng tại chỗ, vẻ mặt đặc sắc vô cùng.
Cậu ta chắc chắn Nam Bùi đã trông thấy mình qua gương chiếu hậu.
Nhưng mà cớ làm sao Nam Bùi lại phóng vụt xe đi như chạy trốn thế chứ?!
Bên kia, Nam Bùi sau khi thoát được khỏi Đoạn Hành, thở phào nhẹ nhõm một hơi, lái xe về phía khu tây, nơi cuốn tiểu thuyết giới giải trí xảy ra.
Trước khi nhiệm vụ bắt đầu, dù thời gian vô cùng cấp bách, nhưng cậu vẫn cần thay đổi trang phục.
Trong tiểu thuyết giới giải trí này, thiết lập nhân vật của Nam Bùi là một tên tổng tài trẻ tuổi mới phất lên gần đây, mắt thẩm mỹ vô cùng tệ, phong cách ăn mặc chỉ có thể dùng từ giàu xổi để hình dung, đồng thời còn là một cậu công tử đào hoa nữa, hoàn toàn trái ngược với hình tượng nho nhã, quý phái của cậu trong tiểu thuyết esport.
Vì thế, Nam Bùi dựa theo chỉ dẫn của hệ thống, tới biệt thự ở khu tây thay trang phục, sau đó đi tới nơi tình tiết kế tiếp xảy ra —- một hội sở cao cấp nằm ở trung tâm khu tây.
Tiểu thuyết giới giải trí này có tên là Trở thành đỉnh lưu, trong truyện, thân là tổng tài, Nam Bùi lại cả ngày lởn vởn quanh mấy chỗ ăn chơi đàng điếm.
Đồng thời, trong tim cậu cũng tồn tại một ánh trăng sáng, chính là công chính của tiểu thuyết Lục Bách Nhiễm.
Lúc Lục Bách Nhiễm mới ra mắt, bởi vì không có bối cảnh nên chỉ có thể nhận được mấy vai quần chúng hay vai phụ pháo hôi.
Một lần tham gia hoạt động nào đó, Nam Bùi bị Lục Bách Nhiễm ngồi trong góc hớp hồn, yêu từ cái nhìn đầu tiên, sau đó kịch liệt theo đuổi.
Lục Bách Nhiễm tuy chỉ là một nghệ sĩ chưa có tên tuổi, nhưng lại rất có cốt khí, hơn nữa còn có được vẻ ngoài cùng tài năng thiên bẩm, chỉ là chưa gặp được cơ hội thích hợp thôi.
Ước mơ lớn nhất của y là được đóng một bộ phim có giá trị nghệ thuật cao, đoạt được cúp ảnh đế.
Gặp phải cái tên nhà giàu mới nổi Nam Bùi vô cùng tục khí kia, Lục Bách Nhiễm đương nhiên nhìn không vừa mắt, đối với thiện chí của cậu cũng khinh thường từ tận đáy lòng.
Nam Bùi lại càng ngày càng chết mê chết mệt vì Lục Bách Nhiễm, để bày tỏ tấm lòng của mình, cậu còn thành lập hẳn một công ty giải trí vì Lục Bách Nhiễm, lấy tên là Công ty giải trí Bùi Nhiễm, hứa nhất định sẽ giúp Lục Bách Nhiễm trở nên nổi tiếng.
Lục Bách Nhiễm tuy không thích Nam Bùi, nhưng cũng hiểu xem xét thời thế, quyết định ký hợp đồng với công ty Bùi Nhiễm.
Y muốn lợi dụng tài nguyên của Nam Bùi để nhanh chóng nổi tiếng, sau đó tìm cơ hội phất tay áo rời đi.
Có điều, quá trình này khó khăn hơn Lục Bách Nhiễm tưởng tượng nhiều.
Bởi vì sở thích cá nhân của Nam Bùi, Lục Bách Nhiễm không thể không nhận vài bộ phim rác, cùng mấy show giải trí không chút dinh dưỡng, đeo mặt nạ lên tivi lấy lòng khán giả.
Lục Bách Nhiễm nổi tiếng rất nhanh, nhưng lại nhận được khen chê không đồng nhất, đánh giá về y trên mạng cũng phân hóa thành hai thái cực vô cùng nghiêm trọng.
Y hy vọng được đóng những tác phẩm giàu tính nghệ thuật hơn, để xây dựng nhân cách diễn viên của mình, nhưng lại bị Nam Bùi dùng lý do phim nghệ thuật khó xem để từ chối.
Lục Bách Nhiễm chỉ có thể cắn răng nhịn xuống, từng bước từng bước đi theo con đường nổi lên từ scandal này, mãi cho đến khi gặp được thụ chính có gia thế, bối cảnh vô cùng cường đại.
Dưới sự giúp đỡ của thụ chính, Lục Bách Nhiễm thành công thoát khỏi Nam Bùi, còn cùng thụ chính đóng một bộ phim nghệ thuật đề tài đồng tính không được coi trọng, cuối cùng thu về được cả danh tiếng lẫn doanh thu phòng vé, hai người cùng đoạt giải ảnh đế, vả mặt hàng loạt người trong đó có cả Nam Bùi.
Cuối cùng, Lục Bách Nhiễm cùng thụ chính vạch trần những hành động vô sỉ của Nam Bùi, khiến Nam Bùi trở thành con chuột chạy qua đường trong giới giải trí.
Siêu xe hào nhoáng dừng trước cửa hội sở cao cấp.
Hội sở này trang hoàng vô cùng lộng lẫy, thường xuyên tiếp đón những vị khách có tiền, nhưng Nam Bùi vừa bước xuống xe vẫn trở thành tiêu điểm chú ý.
Không phải là vì cậu ăn mặc đẹp đẽ thế nào, mà vì từ trên xuống dưới người cậu đều tản ra cái loại khí chất giàu xổi khiến người cay mắt.
Quần áo trên người hỗn tạp đủ loại thương hiệu xa xỉ, màu sắc sặc sỡ bắt mắt, sống mũi treo cặp kính râm to bản, trên cổ là sợi dây chuyền vàng thật lớn.
Nhân viên phục vụ phụ trách tiếp đón khách nhận ra Nam Bùi, nín nhịn xúc động cười ra tiếng, treo nụ cười mỉm trên mặt đón Nam Bùi vào trong hội sở.
“Anh Nam, anh muốn vào phòng bao luôn không ạ?” Nhân viên phục vụ lễ phép hỏi.
Nam Bùi nhìn ảnh ngược của mình trên vách tường vàng kim, cảm thấy khí chất giàu xổi này đã được mình thể hiện ra vô cùng tinh tế, chuẩn xác rồi, chỉ là còn thiếu một chút dáng vẻ ăn chơi lọc lõi nữa.
Vì thế Nam Bùi liền hỏi nhân viên phục vụ kia, “Xin hỏi……!Có thể cho tôi mượn một thỏi son được không?”
Nhân viên phục vụ đứng hình.
Năm phút sau.
Trong nhà vệ sinh ở tầng một hội sở.
Nam Bùi đứng trước gương, lật cổ áo sơ mi lên, cầm thỏi son mới tinh cẩn thận vẽ một vết son môi trên đó.
Trong tiểu thuyết giới giải trí, thiết lập nhân vật của Nam Bùi là một tên trăng hoa nam nữ đều ăn, thế nên vết son môi này càng giúp cậu phù hợp với thiết lập hơn.
Rất nhiều người đi qua đi lại sau lưng Nam Bùi, đều dùng ánh mắt hoặc khó hiểu hoặc hiếu kỳ nhìn cậu, nhưng chẳng ảnh hưởng gì tới cậu hết.
Vẽ xong vết son môi, Nam Bùi hồi tưởng lại cốt truyện, cảm thấy vẫn còn thiếu chút gì đó.
“Hình như vẫn thiếu một tay vịn thì phải……” Nam Bùi cuối cùng cũng nhớ ra, nhịn không được mà đau đầu than phiền với hệ thống, “Cái thiết lập nhà giàu mới nổi này cách ta cũng hơi xa đó.” Đừng nói tay vịn, đến hội sở Nam Bùi còn chưa tới bao giờ ấy chứ.
Hệ thống hỏi, “Cậu chưa từng tới chỗ như thế này ấy hả?”
Nam Bùi, “Mi nói gì vậy, trước kia ta lăn lộn trong giới giải trí đó, đương nhiên không thể tới mấy nơi như thế này rồi.
Nhỡ đâu sau này nổi tiếng, chẳng phải sẽ thành lịch sử đen à.”
Hệ thống, “……” Cũng tự giác phết.
Nam Bùi cất thỏi son đi, đứng trước gương suy nghĩ giây lát, mới đi tìm nhân viên phục vụ vừa nãy, bày ra điệu bộ quen thuộc hỏi, “Chỗ này có tay vịn không?”
Nhân viên phục vụ có chút ngạc nhiên nhìn cậu, “Anh Nam, anh hay kêu người đến làm tay vịn lắm mà, sao giờ lại hỏi như vậy?”
Nam Bùi, “À, mấy hôm không ghé, không nhớ rõ lắm.”
Nhân viên phục vụ chỉ cho Nam Bùi một gian phòng, cười nói, “Mấy người anh hay kêu đều ở trong kia đợi anh đấy ạ.”
Nam Bùi mặt không đổi sắc gật gật đầu, lúc quay người thở ra một hơi, cố gắng khắc chế cảm giác bứt rứt không quen của lần đầu kêu tay vịn.
Cậu đi về phía gian phòng nhân viên phục vụ chỉ, sau đó còn chưa đợi cậu bước vào, đã trông thấy cửa phòng bật mở, một người từ trong phòng bước ra.
Bước chân Nam Bùi vô thức khựng lại.
Từ trong phòng bước ra là một người đàn ông trẻ tuổi dáng người cao lớn, sắc mặt khuất dưới ánh đèn, trên người mặc một bộ Âu phục đen chất liệu không tốt lắm, lưng đeo balo vải thô, hai loại khí chất thành thục, ngây thơ hình thành đối lập, khiến anh thoạt nhìn giống như sinh viên tới đây làm thêm vậy.
Cái khí chất sinh viên đại học ấy sạch sẽ vô cùng, không ăn nhập chút nào với hoàn cảnh xung quanh, lại càng khác biệt với dáng vẻ giàu xổi của Nam Bùi.
Nam Bùi xác nhận đi xác nhận lại, người này đúng là bước ra từ gian phòng nhân viên phục vụ vữa nãy chỉ.
Cậu nuốt một ngụm nước bọt, sau đó tiến về phía cậu sinh viên kia.
Vừa tiến tới gần, người kia đã nâng mắt nhìn về phía cậu, dưới ánh đèn chiếu rọi, cậu thấy được trên mặt người kia đeo khẩu trang, chỉ để lộ ra cặp mắt.
Nhưng chỉ mình cặp mắt ấy thôi, cũng có thể dùng từ mày kiếm mắt sáng để hình dung, sống mũi cao thẳng đội khẩu trang lên thật cao.
Cho dù bị khẩu trang che khuất nhưng vẫn nhìn ra được tướng mạo người này xuất sắc tới mức nào.
Nam Bùi nhìn anh, bày ra bộ dáng khách quen, hỏi, “Ê nhóc, giờ có rảnh không, có muốn làm tay vịn của anh Nam không? Em yên tâm, sẽ không bạc đãi em đâu.”
Nói xong, cậu rút từ trong túi ra mấy tờ tiền mệnh giá lớn, dúi vào tay đối phương.
Cậu sinh viên nhíu mày, nhìn xấp tiền trong tay, đáy mắt xẹt qua một tia kỳ quái.
Nam Bùi thấy xung quanh không người, túm lấy cánh tay cậu sinh viên, muốn kéo người vào góc khuất, đối phương lại nhíu mày hất tay cậu ra.
Nam Bùi vội vàng dúi thêm cho anh mấy tờ tiền nữa, “Chừng này đã đủ chưa?”
Cậu sinh viên vẫn giữ im lặng.
Nam Bùi thấy vậy, lại dúi thêm tiền.
Lúc này, cậu sinh viên nâng mi mắt lên, cuối cùng cũng chịu mở miệng, “Không đủ.”
Giọng anh hết sức dễ nghe, còn thành thục hơn so với Nam Bùi tưởng tượng, còn rất từ tính nữa.
Nam Bùi ngẩn người, ngạc nhiên hỏi, “Em là sinh viên, anh đưa nhiều tiền vậy rồi mà em còn thấy không đủ ấy hả? Em đếm thử xem, chỗ này gấp mấy một lần làm tay vịn của em rồi?”
Người bị coi là sinh viên kia nhíu chặt mày, hình như có chút khó chịu.
Nam Bùi sợ anh nổi giận, vội vàng nói thêm vào, “Anh biết em còn đi học, sẽ không làm gì em đâu.
Anh không cần em phải uống rượu, cũng không chạm vào em, chúng ta thậm chí cũng không cần phải biết tên của nhau……!Anh chỉ muốn em cùng anh diễn một vở kịch thôi à.”
Nghe vậy, cậu sinh viên vẫn không nói gì, chỉ nhìn thẳng vào Nam Bùi.
Nam Bùi bị đôi mắt hẹp dài xinh đẹp kia nhìn chằm chằm, đột nhiên có chút không biết làm sao.
Một lát sau, Nam Bùi tỉnh táo lại, thanh thanh cổ họng, nghiêm túc nói, “Nhìn em thế này chắc là thiếu tiền lắm nhỉ, anh có thể hiểu được nổi khổ của em.”
Cậu sinh viên nhẹ dựa lưng vào tường, nhướn mày, mang theo ẩn ý nói, “Vậy sao?”
“Nếu không thì như vậy đi.” Nam Bùi nghĩ nghĩ, nói với người kia, “Em phối hợp với anh diễn một màn, diễn xong anh sẽ tài trợ cho em đi học, em không cần tới mấy chỗ thế này làm tay vịn nữa.
Nhưng mà chuyện này không được để cho người khác biết.”
“Cậu muốn tài trợ cho tôi?” Cậu sinh viên hỏi ngược lại, giọng điệu mang theo mấy phần ý cười.
Nam Bùi thề son thề sắt nói, “Anh nhiều tiền lắm, thật sự rất nhiều tiền đó.”
Nói xong, cậu lắc lắc sợi dây chuyền vàng trên cổ, “Nè, nhìn thấy không.”
Động tác của Nam Bùi khiến cậu sinh viên bật cười nhẹ một tiếng, nghe như tiếng cười châm chọc, lại như chỉ đơn thuần vui vẻ thôi.
Đúng lúc này, Lục Bách Nhiễm gửi tin nhắn cho Nam Bùi, nói là mình sắp tới hội sở rồi.
Nam Bùi vội vàng nói với cậu sinh viên, “Không kịp rồi, em nhất định phải giúp anh, không cần làm gì hết, chỉ cần ngồi bên cạnh anh là được.”
Cậu sinh viên khoanh hai tay trước ngực, nhàn nhã nhìn bộ dạng vội muốn chết của Nam Bùi, đột nhiên hỏi, “Sao lại chọn tôi?”
“Vì em cao, đẹp trai, chân còn dài nữa.” Nam Bùi sốt ruột nói, “Đừng nói mấy cái này, mau đi theo anh.”
Nói xong, Nam Bùi kéo cổ tay đối phương, đi tới phòng bao trên lầu.
Lần này, cậu sinh viên nhìn bóng lưng Nam Bùi, không từ chối nữa..