Làm Nô - Chương 15
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
163


Làm Nô


Chương 15



Không thể không nói, Vương Hủ rất biết cách che dấu vẻ đẹp của mĩ nhân. Mĩ nhân tuy đẹp, nhưng ăn mặc buồn cười như vậy, còn bị che đi gương mặt, thêm việc có mĩ nhân nổi danh Tây Thi ở đây, nên mọi ánh nhìn đều đổ dồn vào phu nhân của Đào Quốc Công.

Cho dù đã nhuốm bụi thời gian, nhưng phong thái vẫn vượt qua những đám dong chi tục phấn đương thời, khiến người ta ngưỡng mộ.

Đáng tiếc Ngụy Vương không có tinh thần đi ngắm mĩ nhân, ngồi ngay ngắn ở trên cao, mỉm cười nói với Phạm Lãi và Vương Hủ: Nhị vị hiền giả đồng thời đến Đại Lương, chính là vinh hạnh của nước Ngụy, nguyện cùng hưởng rượu ngon xe mã, nếu nhị vị chịu lưu lại trở thành sĩ khanh của nước Ngụy, càng là phúc lớn của nước Ngụy ta!

Phạm Lãi giữ lễ tiết nói: Ý tốt của đại vương, Phạm mỗ vô cùng cảm kích, nhưng mỗ đã quen ở nơi sơn dã, tuổi tác cũng lớn, thật sự không gánh nổi, ngại một nỗi tâm vẫn ham mê tiền tài, lần này đến, là có hàng muốn bán cho đại vương, khiến quốc khố của nước Ngụy có thể tràn đầy.

Không thèm che dấu ý muốn lợi ích tiền tài trước mặt sĩ khanh tụ tập trên triều đình, quả thật là chuyện người đương thời không muốn, sĩ khanh đều theo đuổi sự tao nhã, coi nhẹ tiền tài, đây cũng là một trong những nguyên do mọi người coi thường thương nhân.

Nhưng quốc khố quả thật trống rỗng, trước đây thắng trận ngoại trừ nhiệt huyết, thì cũng phải dựa vào quốc khố. Mà dời đô tới Đại Lương, trong thành trăm việc phải làm, càng khiến quốc khố vốn ít này càng đáng thương.

Lúc này đây Ngụy Vương nghe thấy đề nghị của Đào Chu Công, chẳng những không phản cảm, ngược lại hai mắt tỏa sáng, tò mò hỏi.

Phạm Lãi khẽ cười nói: Chính là ngô mà thôi.

Lời này vừa nói ra, đám sĩ khanh đang vểnh tai nghe quả thật thất vọng, ngô chính là món thông thường, tùy ý cũng lấy được, thật sự không phải là hàng hóa gì hiếm thấy.

Phạm Lãi không chút hoang mang nói: Ngô tuy không hiếm nhưng là vật dân chúng không thể thiếu, nhưng mà, vừa quý vừa tiên lợi. Hàng hóa quá đắt, thì sẽ lo lắng không bán được, nếu quá rẻ, cũng có thể chậm rãi tăng giá thành đắt. Hơn nữa lợi ích “buôn bán” và “đi xa” không giống nhau. Một số nước cách nước Ngụy bởi vì không có mưa lương thực không có. Nếu nước Ngụy có sản lượng ngô lớn có thể vận chuyển qua, bán được giá cao, cũng tránh được việc lãng phí.

Ngụy Vương khẽ cau mày: Thế nhưng làm vậy, chẳng phải là vô ích làm lớn mạnh thực lực các nước chư hầu, mà mua bán ngô, thì có lợi bao nhiêu? Nước Ngụy ngoại trừ tiền thì thu được lợi gì?

Phạm Lãi khẽ cười: Nếu dùng ngô đổi tiền, thật sự không có lợi, nhưng dùng nó đổi vật, lấy đó để đổi đồng thau sinh hoạt thường ngày, nông cụ cho nông dân thì sao?

Nước Ngụy bởi vì khởi công xây dựng tân đô, tốn rất nhiều đồng thau. Thậm chí ảnh hưởng tới việc chế tạo nông cụ, nếu đợi năm au, nông cụ không đủ sẽ ảnh hưởng tới nông vụ, hôm nay nước Ngụy có sản lượng ngô lớn, năm sau rất có thể sẽ không được no bụng! Hơn nữa thiết khí chế tạo nông cụ là vật hiếm ở hai nước Yến – Sở, nông cụ bằng đồng thật sự rất tốt! Nếu có thể đổi lượng lớn thiết khí, quả nhiên là hàng hiếm!

Ngụy Vương bị khơi gợi hào hứng, nước Ngụy mới xây dựng kênh đào, phương tiện vận chuyển lợi hơn các nước khác rất nhiều, mà Phạm Lãi có kinh nghiệm phong phú nhân mạch đội tàu hùng hậu, nếu có Đào Chu Công dẫn đạo đối với nước Ngụy chính là trăm lợi không có hại!

Vì vậy lần mua bán này coi như song phương ăn nhịp với nhau, thuận lợi đạt thành.

Nghe Phạm Lãi nói, trong nội tâm Tân Nô vẫn nghĩ tới lời phụ thân từng nói trước dây Người có tài trị quốc, lại không trung tâm, vứt bỏ chủ mà đi, khó thành danh hiền Tỷ Can.

Xem ra đầu óc người này rất nhanh nhạy, nghe nói trước đây Phạm Lãi định cư ở nước Sở, không chịu nổi Sở Vương làm phiền, tan hết cửa nhà mới có thể thoát thân, lần này tới nước Ngụy đưa ra đề nghị này, chắc định tay không bắt sói, có cảm giác dùng lời nói đoạt sinh ý.

Đúng là Đào Chu Công thực sự thiếu tiền rồi, mới đến nước Ngụy chiếm đoạn tiền tài!

Đối với Quỷ Cốc Tử, Ngụy Vương không dám bên nặng bên nhẹ, cũng khẩn cầu giữ lại ở nước Ngụy làm hiền khanh.

Vương Hủ khẽ cụp mắt xuống chắp tay nói: Là kẻ hương dã, sao chịu được ân lớn? Ta chỉ am hiểu chút huyền học, may mắn thu được đệ tử có tất cả sở trường, tự mình tạo được thành tựu, tâm nguyện duy nhất hiện nay là thu thêm nhiều đệ tử nữa bồi dưỡng ra nhân tài, phụ tá đại vương.

Lời này nói ra, vẻ mặt Vương Hủ nhân từ nhì học trò cưng Bàng Quyên, dáng vẻ đau lòng, chỉ hận không thể phái mấy đệ tử đắc lực tới, giúp đỡ đệ tử.

Ngụy Vương suy ngẫm thấy có lí, nhớ tới Bạch Khuê, Bàng Quyên còn có Tôn Trọng gần đây phục thị bên người, đều là môn hạ của Quỷ Cốc Tử, liền cười ha ha, nói Quỷ Cốc Tử quả là danh sư đương thời, phúc của nước Ngụy.

Tân Nô yên lặng đứng sau lưng Quỷ Cốc Tử, trong lòng lo lắng, mắt thấy bữa tiệc sắp tới giai đoạn cuối, cơ hội có thể tiếp cận Ngụy Vương không thể bỏ qua, nhớ tới nguyện vọng của phụ thân tay nắm chặt thành quyền, từ sau lưng Quỷ Cốc Từ bước ra, tới đình thì quỳ xuống: Hậu nhân của Quỷ Cốc Tân Tử bái kiến Ngụy Vương!

Ngụy Vương nhíu mày nhìn thiếu niên gầy yếu mặc áo dài, đang quỳ phía xa nên không rõ gương mặt, nhưng mà xét tới hắn đi cùng Vương Hủ, không khiển trách vô lễ, chỉ nói: Tân Tử… Gần đây cô thường nghe được có người đề cập tên… Ngươi là nhi tử Tân Tử?

Tân Nô định nói mình thân nữ nhi, nhưng mà suy nghĩ một hồi nếu dùng thân phận nam tử sẽ thuận lợi hơn, chỉ cúi đầu chấp nhận.

Ngụy Vương nhăn mày, lạnh lùng nói: Có chuyện gì?

Tân Nô cúi đầu nói: Lúc trước gia phụ ngưỡng mộ tướng ngụy văn hầu tướng- Lý Khôi, tuy rằng chỉ theo tùy tùng mấy ngày, hiểu chút da lông, nhưng có một lá thư “luận chính” trình bày phương pháp phát triển đất nước, hôm nay gia phụ qua đời, nguyện Ngụy Vương có thể đọc cuốn sách” quyển kinh” của người, nếu dùng được để tế thế, cũng không uổng công một phen gia phụ dốc hết tâm huyết.

Vương Hủ nhìn nữ nhân quỳ dưới mặt đất, trong lòng hắn sớm biết rõ lí do nàng muốn gặp Ngụy Vương, nhưng vẫn vì nàng ăn nói nhẹ nhàng mà vỗ mặt bàn một phen.

Quả đúng là tâm tư kín đáo! Phụ thân qua đời, nhưng đệ tử của hắn không được xuất thế. Tình hình trước mắt, nước Ngụy độc bá, nếu được Ngụy Vương cho phép, Tân Tử có thể lưu danh đương thế.

Nữ tử này tính tình ngoan cố, thực sự không ngốc, những lời hắn nói về “Luận Chứng”… xem ra nàng nghe lọt, nên lựa chọn quyển kinh” dâng lên Ngụy Vương, trăm phương nghìn kế lôi kéo quan hệ với tiên hiền Lý Khôi nước Nguyej. Cuối cùng là trình lên một bàn thức ăn mĩ vị…

Ngụy Vương trước giờ yêu thích mĩ danh nạp hiền, cho dù nghe tên họ Tân Tử không thích cũng giả bộ trước mặt người khác lập tức nói: Trình lên.

Tân Nô nói: Di vật của phụ thân ta đã thuộc lòng. Nguyện viết một đoạn để đại vương xem qua.

Ngụy Vương gật nhẹ đầu, sau đó có người dâng thẻ trên lên đặt trước mặt Tân Nô.

Tân Nô duỗi tay vén ông tay áo, cầm bút viết một loạt hàng chữ nhỏ.

Lúc ấy nữ nhân biết viết đã rất ít, huống chi là chữ viết rồng bay phượng vũ thế này? Trong nhất thời ngoại trừ đám người Bàng Quyên, Bạch Khuê thì không ai nghi ngờ thân phận nữ tử của nàng.

Đợi một lúc sau, thẻ tre được dâng lên cho Ngụy Vương.

Ngụy Vương đưa mắt nhìn, cảm thấy chữ viết khá tốt, sau khi lướt qua, mất hết hứng thú nói: Quả nhiên Tân Tử là cao đồ Lí Tương, thuận tay viết cũng chi tiết tỉ mỉ.

Sau đó có đại thần tiếp nhận thẻ tre đọc qua, lại lần lượt đưa tới những sĩ khanh khác. Chẳng biết sao, khi các vị đại thần kia xem xong sắc mặt đều biến đổi, cảm giác rất kì lạ.

Trong lòng Tân Nô khẽ trầm xuống, trực giác nói cho nàng biết có vấn đề. Quả nhiên lúc truyền tới tay Bạch Khuê, hắn nhìn rồi khẽ mỉm cười: Xem ra, người thông hiểu pháp lí của Lý Tương không chỉ có Công Tôn Ưởng. Nhưng mà cách mà Tân Tử nghĩ dù hay, chi tiết tỉ mỉ, nhưng lại không thỏa đáng bằng phương pháp của Công Tôn đề cập.

Lời này vừa nói, trên triều đình lập tức truyền đến tiếng cười khe khẽ.

Hóa ra một tháng trước, Ngụy Vương chiêu nhập được một sĩ khanh, chính là hậu duệ của quốc quân nước Vệ, tên gọi Công Tôn Ưởng. Hắn vì ngưỡng mộ pháp lí của Lý Khôi, thích học thuật nên nương nhờ dưới trướng Ngụy Vương.

Nội dung Tân Nô viết hôm nay và phân tích của Công Tôn Ưởng dâng tặng Ngụy Vương và chư vị sĩ khanh ngày đó cơ bản là giống nhau, không hề mới lạ. Đồ vật bị ép ăn đi ăn lại thì dù có trân quý cũng không mới lạ rồi.

Cho dù không biết chân tướng, nhưng Tân Nô nhìn mặt cũng đoán được, mắt thấy tâm huyết của phụ thân lại bị người ta coi như là bắt chước mà coi thường. Tân Nô nôn nóng, nhớ tới lời mẫu thân lúc lâm chung, tăng thêm lòng dũng cảm mở miệng nói: Mẫu thân tiểu nhân từng nói, Vương có đồng ý với người một chuyện, không biết lời thề ấy còn hay không?

Sắc mặt Ngụy Vương âm trầm: Mẫu thân ngươi… Chính là nhị tiểu thư Liên gia?

Tân Nô cắn răng nói: Đúng vậy.

Ngụy Vương trầm tư không nói gì, nhìn về phía Tân Nô ánh mắt đầy chán ghét và sát khí, tất cả sĩ khanh trong triều đều nhìn ra. Thời gian trôi qua thật lâu, sắc mặt Ngụy Vương mới hòa hoãn lại nói: Nếu cố nhân đã nhờ cậy, lời của cô tất nhiên đáng giá nghìn vàng, nhưng lúc này, ngươi muốn phó thác chuyện gì?

Lúc trước mẫu thân vuốt ve nốt ruồi son trên mi tâm nàng, thầm dặn dò, vạn bất đắc dĩ muốn nhờ vả Ngụy Vương có thể nhắc đến người. Ngàn lần không ngờ Ngụy Vương sẽ đáp ứng, thầm vui vẻ trong lòng.

Một phút này trong đầu nàng lưu chuyển rất nhiều ý niệm, cuối cùng lại nghĩ không thể được, đành phải nói: Mong Ngụy Vương ban ân, có thể sao chép lại sách của phụ thân, truyền tụng cho danh sĩ thiên hạ được đọc.

Ngụy Vương nghe xong, mỉm cười nói: Chỉ có thế này? Ngươi quả thật là hiếu tử, cô thành toàn cho ngươi, chuẩn!

Tân Nô vội vàng cúi đầu tạ ơn, chờ lúc lui ra, mới phát hiện trán mình đầy mồ hôi, đưa tay muốn lau mồ hôi.

Nhưng không đợi nàng lau, lại bị bàn tay Quỷ Cốc Tử đè chặt lại, lạnh nhạt nói: Tâm sự xong, ra ngoài điện chờ đi.

Cứ như vậy nàng bị đuổi ra ngoài.

Trong nội cung không thể tùy tiện đi lại, nàng chỉ có thể đứng cùng với tùy tùng vào cung với Quỷ Cốc Tử.

Đúng lúc này, có một chiếc xe ngựa đi tới. Xe ngựa có lọng che làm bằng gấm, rất lộng lẫy, một làn gió thổi qua, làm bay màn che mỏng.

Tân Nô liếc nhìn lập tức nhận ra, mĩ nhân cẩm hoa y phục trên xe chính là Thân Ngọc tân sủng của Vương Hủ.

Nhưng càng làm nàng khó chịu chính là lúc Thân Ngọc vịn tay vào xe lộ ra một vòng ngọc rất đặc biệt, giống hệt vòng ngọc mẫu thân để lại cho nàng.

Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay là ngày không may của Cuồng, giang hồ hiểm ác, mọi việc không suôn sẻ, đành phải ngoan ngoãn nằm trên giường im lặng mà ngủ một giấc.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN