Làm Nô - Chương 34
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
94


Làm Nô


Chương 34



Tân Nô có chút đau lòng, lại không thể…cứu những bông hoa bị nghiền nát kia, chỉ trừng mắt nhìn Vương Hủ.

Sau giờ ngọ, ánh mặt trời lẻn vào trong xe chiếu lên làn da trắng như sứ, bờ môi hồng vì tức giận mà khẽ cong lên, khiến gương mặt đẹp tới mức làm người say mê.

Vương Hủ không phải là kẻ yêu hoa, nhưng mà giờ phút này lại bị vẻ đẹp tức giận vì hoa của nàng làm cho đui mù. Sau khi tiện tay khép lại rèm xe ngựa, lập tức nâng cằm nàng, ngậm làn môi hồng vào trong miệng.

Chỉ cần hắn muốn, cho tới bây giờ đều… có thể dụ dỗ nữ nhân mê loạn không thể kiềm chế. Cảm xúc lần này của Tân Nô cũng khá tốt.

Năm đó khi chạy trốn với Tôn Bá, nàng còn nhỏ vụng trộm được ở chung, tuy thời gian cấp bách, cũng khó tránh thân mật một phen.

Thiếu niên lỗ mãng rốt cuộc có thể thân cận với thiếu nữ trong lòng, tất nhiên là cầm lòng khó nhịn, vội vội vàng vàng, ngược lại khi đó Tân Nô không mấy cảm giác.

Về sau nàng lại bị ép thân cận với Vương Hủ, tuy hắn không dỗ ngon dỗ ngọt dụ dỗ nàng vui cười, nhưng những thủ đoạn… không lộ ra ngoài ánh sáng nạy lại tinh thông thuần thục hơn thiếu niên lang mấy phần, sau khi nghe Cơ Oánh nói chuyện, nàng càng hiểu rõ hơn nam tử này thật sự giống như là món canh ba ba đại bộ!

Đợi lúc Vương Hủ từng ngụm ăn “Canh ba ba” hôn tới mức nữ lang trong lòng hai má ửng đỏ, mới duỗi tay cởi y phục nàng, Tân Nô nghĩ hắn nổi hứng, muốn nàng ngay trên xe ngựa, một phen mây mưa, không khỏi xấu hổ. Nào biết hắn chỉ cởi bỏ dây áo ngoài của nàng, cầm lấy bộ y phục bên cạnh, đổi lại cho nàng nam trang, dùng khăn trùm đầu buộc lại mái tóc nàng, sau khi che đi dung mạo nàng, hắnmới đặt một văn tiền vào tay nàng, Tân Nô bị hắn hôn thở hổn hển, ngây người nhìn một văn tiền trong tay, không hiểu ý tứ Vương Hủ.

Vương Hủ ngồi trên xe, rút ra một quyển sách, nhẹ nhàng nói: “Lần này ra ngoài, là muốn kiểm tra nàng học thế nào. Tiền này cho nàng, nàng cầm xuống xe, trước khi mặt trời lặn, có thể dùng nó để thu lại được 100 văn tiền.”

Nếu định dùng chuyến đi này thí luyện Tân Nô, Vương Hủ thân là phu tử sẽ không xao nhãng việc học của ái đồ duy nhất môn thương đạo.

hắn nửa nằm nửa ngồi, một bên đọc sách không nhanh không chậm nói: “Nếu không gom đủ 100 văn tiền, tối nay nàng ngủ bên trong cánh đồng… Đêm gió lớn, có cần mang theo một bộ y phục xuống xe?”

Lời săn sóc như vậy thật đúng là khiến đệ tử rơi lệ!

Tân Nô không cần ý tốt của gia chủ, xuống xe, một thân y phục vải thô gai, đứng trên đường nắm chặt văn tiền kia, nhìn xe ngựa nghênh ngang rời đi.

Nếu như có thể, Tân Nô thật muốn chửi Vương Hủ. Nếu không nghĩ tới mẫu thân Vương Hủ một lòng si mê, gia cảnh vất vả, Tân Nô sẽ chửi toàn bộ gia phả của Vương Hủ từ thời viễn cổ hồng hoang.

đã quá trưa, trong tay chỉ có một văn tiền, muốn trước mặt trời lặn kiếm đươc 100 văn, không phải bán mình thì cũng chỉ còn đường cướp bóc.

Hoàn toàn tuyệt vọng, nhìn bốn phía xung quanh, xem có con cừu non nàng đáng giá để ra tay.

Kết quả dò xét một hồi, phát hiện cách đó không xa có một bến tàu, bến tàu nơi này tuy có chút hẹp, chỉ có một chiếc thuyền lớn đỗ trên bên, xung quanh còn có mấy chiếc thuyền chờ cập bến.

một đám người trên bờ đứng vây quanh một người khá mập mặc áo bào hoa lệ tranh chấp gì đó. Tân Nô tới gần nghe, hóa ra là người béo là chủ thuyền, chở một thuyền ngô tới, đám người vây quanh đều là tiểu thương địa phương, đang tranh chấp xem mỗi người được chia bao nhiêu. Chủ thuyền bị vây ở giữa, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ.

Hóa ra lần này thu mua hàng hóa ở các thành khác nhau, công cụ đo lường của các nước không giống, cho nên có những túi lớn nhỏ.

Trước kia… những tiểu thương này chỉ cần cầm theo số lượng túi rời đi. Nhưng lần này túi lớn nhỏkhông đều. không có cách phân chia hợp lí. Chỉ nói chủ thuyền thiên vị.

Chủ thuyền thấy tiểu thương tức giận, sai nô bộc không dỡ hàng, miễn cho bọn trộm cắp nhân lúc cháy nhà mà hôi của, thuận tay khiêng mấy bao ngô đi.

Chắc vì như vậy, nên những thuyền hàng phía sau không thể cập bến, từng người chủ thuyền một cũng vội vàng ở trên thuyền mà kêu.

Đương thời, tính toán không phải là một môn kĩ năng mà mọi người đều biết, những người dân thường dù là người buôn bán cũng không biết tính toán. Trùng hợp dụng cụ để cân đo ở bến tàu lại hỏng, chủ thuyền nhất thời không kiềm nén được tranh cãi với mọi người, sứt đầu mẻ trán.

Trong lòng Tân Nô khẽ động, lắng nghe xem những tiểu thương kia nhập hàng bao nhiêu, đi tới nói với chủ thuyền: “Sao tiên sinh lại phải lo lắng về việc phân chia? Ta cũng am hiểu tính toán, đối với việc này cũng có chút chủ ý.”

Chủ thuyền mập mạp nhìn dáng vẻ gầy yếu của Tân Nô, lại thấy nàng y phục bình thường, không có hiệp sĩ bảo vệ, trong lòng thầm xem thường. Nhưng tiểu thương đã giằng co hồi lâu, chẳng biết phải mất bao nhiêu canh giờ mới định ra được số lượng, không ít người bảo Tân Nô nói ra biện pháp.

Trong lòng Tân Nô thầm tính toán số lượng, nói:” Nếu chủ thuyền chịu trả công mười văn tiền, việc nhỏấy có đáng là gì!”

Chủ thuyền nghe xong, tiểu tử vô danh này yêu cầu thù lao là mười văn tiền, lập tức không do dự đáp ứng.

Tân Nô nhìn xung quanh, thấy ba đấu đồng để ở bên cạnh nghĩ nếu dùng chúng đo lương thực, chỉ sợ trời tối cũng chia hết thuyền ngô này.

Tân Nô một bên chỉ huy nô bộc, sai bọn hắn dùng tấm thảm không thấm nước phủ kín đáy thuyền gỗ, phòng ngừa rỉ nước, sau đó dùng đấu múc ngô vào thuyền, cứ mười đấu thì đánh dấu lên mạn thuyền, cho đến bốn mươi đấu thì thôi.

Sau đó lại chuyển ngô vào bờ, vì vậy một dụng cụ cân đo lớn đã được chế thành. Đặt những túi ngô lớn nhỏ lên thuyền căn cứ vào dấu vết đã khắc trên thuyền sẽ tính ra cân nặng.

Đây là công lao của Chương Tổ, tốc độ tính nhẩm của Tân Nô cực nhanh, căn cứ từng số lượng hàng của tiểu thương, trong đầu tính ngoài miệng nói ra số lượng tiểu thương cần mua. Đám tiểu thương nghe xong, so sánh một chút, phát hiện không sai biệt, tranh cãi mấy canh giờ nữa cũng không ra kết quả, liền naho nhao đồng ý nhận số lượng ngô rồi rời khỏi bến tàu.

Chủ thuyền kinh ngạc, không nghĩ tới nan đền này lại bị tiểu tử gầy yếu trước mắt giải quyết nhanh chóng, nhất thời vui mừng quá đỗi, thoải mái trả công cho Tân Nô mười lăm văn tiền, thậm chí còn ước định lần sau dỡ hàng, cũng muốn nàng tới nơi này hỗ trợ.

Có thể nói đây là lần đầu tiên Tân Nô dựa vào bản lĩnh của mình mà kiếm tiền, so với việc chạy trốn cùng lão bộc lúc trước quả là thê thảm, chỉ dựa vào rau dại sống qua ngày thì là một tiến bộ lớn.

Nhưng còn chưa kịp hoan hô thì phải đối mặt với nan đề trước mắt.

Giờ có 16 văn tiền, trời đã quá trưa, lúc xuống xe nàng chưa ăn, bụng đói cồn cào.

Nàng khẽ mấp máy đôi môi khô khốc, nhớ tới trước khi xuống xe được uống cam lộ của gia chủ, nhất thời không chịu được khát khô cổ, trong lòng oán thầm tên Vương Hủ xấu xa.

Tới trước sạp hàng, mua hai văn tiền hồ lô, Tân Nô đi vài vòng, không cam lòng mua nước giải khát.

Ánh mặt trời chói chang, người mua nước đậu nành ngày càng nhiều.

Đúng lúc này, nàng thấy một bà lão bán mơ, linh quang chợt lóe, nảy ra ý hay.

Nàng tới chỗ bà lão dùng năm văn tiền mua mơ, lại dùng sáu văn tiền mua thùng gỗ, số tiền còn lại, nàng mua một bình mật ong.

Lúc nàng ở trên xe ngựa, đã thấy một dòng xuối nhỏ cách rìa đường không xa.

Nàng chỉ cần đổ đầy nước vào thùng gỗ, sau đó lấy đấu đồng bị vứt bỏ bên bến tàu đun sôi mơ, sau đó cho mật ong, rồi bỏ vào thùng gỗ, dùng nước suối, sẽ có nước mơ giải khát.

Trong Quỷ Cốc đồ này không tính là hiếm có. Về việc ăn uống hưởng thụ gia chủ Quỷ Cốc trước giờ không keo kiệt, chi phí ăn mặc ở Quỷ Cốc còn vượt trội hơn hẳn cung đình.

Nhưng mà đây là trên đường nơi thâm sơn cùng cốc, nước mơ quả là món hiếm lạ.

Tân Nô lấy lá cây bên đường, dùng nước rửa sạch, uốn cong thành chén, múc một ly, mạnh dạn đưa cho những người đi ngang qua: “Nước mơ giải khát đây, mời chư vị thưởng thức.”

Mọi người đi ngang qua vốn không kiên nhẫn, có người ngẫu nhiên tiếp nhận, hoài nghi nếm thử mộtngụm, sau đó hai mắt mở to kinh ngạc nói: “Đây là cái gì, sau lại có thể giải khát được?

Có người lớn giọng nói, những người đang muốn mua nước đậu nành liền xúm lại, đòi thử, lúc này Tân Nô thoải mái nói: “Hai văn tiền một chén.”

Vì vậy có người qua đường bỏ tiền mua hai chén, uống xong hô to: “thật sự rất ngon!” Cho nên người xúm lại trước chỗ Tân Nô càng nhiều, lát sau, một thùng nước mơ đã bán hết không thừa một giọt.

Tân Nô thoáng tính tiền, ước chừng sức nặng khoảng 50 văn! Lát sẽ làm một thùng trước khi trời tối kiếm 100 văn chắc đủ?

Nhưng lúc nàng đang vui mừng, trước mặt xuất hiện ba người, vẻ mặt bất thiện trừng mắt nhìn nàng

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN