Làm Nũng - Thời Tinh Thảo
Chương 15
Edit: Đá Bào
Beta: Gió
Ảnh: Pinterest
Ngày hôm sau, khi Nguyễn Khinh Họa thức dậy, Mạnh Dao đã trang điểm từ lúc nào.
Cô miễn cưỡng mở mắt ra nhìn, mơ hồ chưa tỉnh ngủ hẳn hỏi: “Mấy giờ rồi.”
“7 giờ.”
Nguyễn Khinh Họa: “…… Cậu dậy sớm như vậy để làm gì?”
Mạnh Dao liếc cô một cái: “Buổi sáng ở đây phong cảnh rất đẹp, tớ đi xem một chút, cậu có muốn đi không?”
“Có người khác đi cùng thì tớ sẽ không đi.” Nguyễn Khinh Họa tối hôm qua có hơi mất ngủ, muốn ngủ thêm một lúc nữa.
“Được thôi.” Mạnh Dao không ép cô: “Vậy thì cậu ngủ tiếp đi, tớ cùng mấy đồng nghiệp trong bộ phận đi ngắm cảnh, lát nữa cậu đến thì nhắn cho tớ.”
“Ừ.”
Mạnh Dao ở trong phòng sắp xếp đồ một lúc, rồi xách túi ra ngoài.
Cửa phòng đóng lại, căn phòng lại rơi vào im lặng. Nguyễn Khinh Họa chui vào trong chăn, lại đi vào giấc ngủ.
Khi tỉnh dậy lần nữa, cô bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.
Cô vẫn nhắm hai mắt mà nghe máy, cất tiếng ngái ngủ.
Bên kia im ắng một lát, mới có thanh âm truyền tới: “Còn ngủ sao?”
Nguyễn Khinh Họa giật mình, mở mắt: “Giang tổng?”
Giang Hoài Khiêm “Ừm” một tiếng, giọng anh rất nhẹ nhàng: “Vẫn chưa tỉnh ngủ?”
Nguyễn Khinh Họa cầm di động nhìn đồng hồ, lập tức nói: “Tỉnh rồi ạ.”
“……”
Giang Hoài Khiêm bất đắc dĩ, thấp giọng nói: “Tỉnh rồi thì xuống dưới ăn sáng, mọi người cũng sắp đến rồi.”
“Được.”
Cúp máy, Nguyễn Khinh Họa thấy Giang Hoài Khiêm đã gửi tin nhắn cho cô từ mười phút trước khi Mạnh Dao rời khỏi phòng.
Cô xoa xoa mái tóc rối bù, đi vào phòng tắm.
–
Thứ bảy thời tiết rất đẹp, tuy nắng nhưng trời vẫn có gió.
Khách sạn mà bọn họ dừng chân nằm ở trên núi, độ cao tương đối so với mặt nước biển. Vừa ra khỏi cửa, một trận gió lớn thổi qua khiến Nguyễn Khinh Họa phải xoay người trở về phòng thay áo khoác dày.
Sức khỏe là quan trọng nhất.
Khi cô đến nhà ăn ở tầng dưới, hầu hết mọi người đã tụ tập đông đủ.
Mạnh Dao đã giữ chỗ cho cô, hỏi “Cậu muốn ăn cái gì?”
Nguyễn Khinh Họa cười, cảm giác mình như một đứa trẻ: “Muốn đồ gì ấm ấm như sữa đậu nành.”
Mạnh Dao gật đầu: “Ngồi đi, tớ đi lấy cho.”
Đồng nghiệp đối diện nhìn thấy thế bèn trêu chọc: ” Khinh Họa, Mạnh Dao đối với cô cũng thật tốt quá đi.”
Nguyễn Khinh Họa cười: “Ghen tỵ hả?”
“Đúng vậy.” Đồng nghiệp đùa giỡn nói: “Mạnh Dao chăm sóc cô như vậy, về sau làm sao tìm được một người bạn trai còn chăm sóc cô tốt hơn cô ấy?”
Nghe vậy, Nguyễn Khinh Họa thuận miệng nói: “Tìm không thấy thì không tìm nữa.”
Cô nhấp một ngụm nước nóng mà Mạnh Dao đã đặt bên cạnh cô ban nãy, làm ấm cổ họng rồi đùa theo: “Dù sao, Mạnh Dao và tôi cũng có thể sống với nhau tốt mà.”
Các đồng nghiệp bên cạnh cũng cười ha hả.
“Mạnh Dao có biết cô có suy nghĩ này không?”
Nguyễn Khinh Họa nhướng mày, nhìn Đàm Diễm cách đó không xa: “Hiện tại chắc là đã biết rồi.”
Đàm Diễm ngồi ở bên kia, chen vào: “Cho nên đây là lý do Mạnh Dao và bạn trai chia tay?”
Nguyễn Khinh Họa khuôn mặt trầm xuống.
Cô liếc nhìn Mạnh Dao đang bước tới, lại nhìn Đàm Diễm, “Chị Đàm Diễm, chúng tôi chỉ đang nói đùa thôi.”
Đàm Diễm mỉa mai, buông một câu câu: “Ai biết được.”
Từ Tử Vi nghe vậy, ngắt lời nói: “Chị đang nói cái gì vậy? Khinh Họa và Mạnh Dao là bạn thân, quan hệ của họ vẫn luôn rất tốt.”
Một đồng nghiệp cũng bất mãn với Đàm Diễm cất lời:” Đúng, đó là cách mà những người bạn quan tâm nhau. “
Cô ấy cảm khái: “Có đôi khi, người yêu không phải là lựa chọn duy nhất, ngược lại là bạn thân, sẽ luôn là chỗ dựa cho ta.”
Nguyễn Khinh Họa “Ừm” một tiếng, thấy Mạnh Dao đã quay về.
“Không nói chuyện này nữa, lát nữa có hoạt động gì không?”
“Giang tổng nói để chúng ta vui chơi thoải mái, và nhớ buổi tối có mặt tại bữa tiệc là được.”
Mọi người tươi cười háo hức, bắt đầu hẹn nhau đi trượt tuyết, tắm suối nước nóng, đi dạo ngắm cảnh.
–
Ăn xong bữa sáng, Nguyễn Khinh Họa cùng Mạnh Dao và vài người khác đi dạo.
Phong cảnh xung quanh tuyệt đẹp, có tiếng nước chảy róc rách, hơi nước bốc lên nghi ngút. Người ta còn nói rằng, nước ở trong lòng suối nóng, đủ nóng để luộc chín cả trứng.
Nguyễn Khinh Họa chưa bao giờ tới đây, nên có chút mới lạ.
Họ đi dạo một vòng quanh mấy khu có cảnh đẹp rồi trở lại sân trượt tuyết.
Nguyễn Khinh Họa thuần thục thay bộ đồ trượt tuyết, đeo dụng cụ trượt vào, đồng nghiệp bên cạnh thấy vậy, hồ nghi nói: “Khinh Họa, cô sẽ trượt tuyết sao?”
Nguyễn Khinh Họa sửng sốt: “Đúng vậy.”
Đồng nghiệp kinh ngạc: “Thấy bộ dạng cô lúc sáng, tôi còn tưởng rằng cô chưa nhìn thấy tuyết bao giờ ấy.”
Nguyễn Khinh Họa ngượng ngùng cười cười: “Vậy à. Tôi trước đây có học qua một chút.”
“Cô học ở đâu vậy?”
Nguyễn Khinh Họa lặng im vài giây, nói: “Hồi tôi còn đi du học ở nước ngoài.”
Mạnh Dao sợ cô không muốn nhắc tới đề tài này, chen ngang nói: “Đi thôi, tớ mặc xong rồi, cậu dạy tớ trượt đi.”
“Ừ.”
Hai người đi ra ngoài.
Không chỉ có khách từ khách sạn họ ở đến đây trượt tuyết, mà còn có các khách sạn khác xung quanh nên nơi đây có rất nhiều người.
Khu trượt tuyết rất lớn, đến nỗi không ai nhận ra ai, người nào cũng đều bao bọc kín mít, không rõ mặt mũi.
Nguyễn Khinh Họa biết trượt tuyết, nhưng đã đã hơn một năm rồi cô chưa trượt lại.
Đương nhiên, cô cũng không phải người hướng dẫn giỏi.
Dạy Mạnh Dao một lúc, cuối cùng hai người lại thành cãi nhau.
“Tớ sẽ nhờ huấn luyện viên dạy cho, cậu đi chơi trước đi.”
Nguyễn Khinh Họa bật cười: “Được thôi, tớ không giữ cậu lại nữa.”
Cô hướng về phía đỉnh đồi của khu trượt tuyết, chậm rãi thong thả.
Bỗng dưng, mũ bị ai đó đằng sau gõ gõ.
Nguyễn Khinh Họa giật mình, theo bản năng quay đầu lại.
Nhìn thấy Giang Hoài Khiêm xuất hiện phía sau, cô hơi sửng sốt: “Giang tổng, sao anh lại ở đây?”
Giang Hoài Khiêm nhướng mày, nhìn cách ăn mặc của cô.
Nguyễn Khinh Họa cũng lập tức phản ứng lại: “Anh đến đây trượt tuyết sao?”
“Ừ.”
Giang Hoài Khiêm nhìn cô, “Vừa hướng dẫn Mạnh Dao à?”
“Ừm……” Nguyễn Khinh Họa chột dạ trả lời: “Nhưng không được tốt lắm.”
Giang Hoài Khiêm cũng chẳng cho cô mặt mũi, ném xuống hai chữ: “Quả thực.”
Nguyễn Khinh Họa bị nghẹn.
Giang Hoài Khiêm nhìn dáng vẻ không phục của cô, không nhanh không chậm hỏi: “Những gì tôi dạy em trước đây, quên hết rồi sao?”
Nguyễn Khinh Họa: “……”
Cô cúi đầu nhìn lớp tuyết phủ dưới chân, sờ sờ chóp mũi nói: “Không phải.”
Nhưng kỳ thật cô cũng đã quên mất hơn một nửa, quên mất những điều cần thiết của môn trượt tuyết.
Giang Hoài Khiêm không lên tiếng.
Nguyễn Khinh Họa cũng tự thấy bản thân thật nhàm chán, liền yên lặng.
Hai người đi với tốc độ của ốc sên bò lên đỉnh dốc trượt.
Ở phía bên kia, nhiều người đang làm các động tác chuẩn bị, sẵn sàng trượt xuống dưới.
Lúc đứng bên dưới, Nguyễn Khinh Họa không cảm thấy dốc trượt này cao. Nhưng khi đứng ở đây, cô mới phát hiện nó cao hơn nhiều so với tưởng tượng của mình.
Chân cô hơi run run.
Giang Hoài Khiêm nhìn cô một cái: “Sợ hả?”
Nguyễn Khinh Họa: “Không sao.”
Giang Hoài Khiêm nhìn dáng vẻ bướng bỉnh của cô, thấp giọng nói: “Sang chỗ khác thấp hơn xem sao.”
Nguyễn Khinh Họa: “Lên cũng đã lên rồi, cứ tiếp tục thôi?”
Giang Hoài Khiêm: “……”
Anh dở khóc dở cười, có chút bất đắc dĩ: “Không muốn xuống chỗ khác?”
“Ừm.” Nguyễn Khinh Họa là người thích thử thách, cô quan sát những người bên cạnh mình, tự tin nói: “Em cảm thấy mình có thể.”
“Được.”
Giang Hoài Khiêm không miễn cưỡng, nhắc nhở cô: “Nhớ kỹ, không được hoảng sợ, duy trì cân bằng cơ thể.”
Anh dừng một chút, nói thêm: “Tôi sẽ ở bên cạnh em, sẽ không để em bị té ngã.”
Nguyễn Khinh Họa chớp mắt, mím môi: “Em biết.”
Cô vẫn luôn biết.
Tuy nói như vậy, Giang Hoài Khiêm vẫn chỉ bảo lại cho cô một số kỹ năng trượt tuyết.
Nguyễn Khinh Họa chăm chú nghe, bộ dạng rất ngoan ngoãn.
Thấy cô như vậy, trái tim của Giang Hoài Khiêm khẽ xao động. Ánh mắt bất giác rời xuống, qua đôi mắt rồi dừng ở đôi môi cô.
Nguyễn Khinh Họa thường trang điểm nhẹ nhàng, nhưng hôm nay khi ra ngoài chơi, cô lại trang điểm đậm hơn một chút, tô son cũng đỏ, tôn lên làn da trắng và bắt mắt.
Nhận thấy ánh mắt của Giang Hoài Khiêm, mắt của Nguyễn Khinh Họa lóe lên, vô thức sờ sờ lên mặt: “Trên mặt của em có cái gì sao?”
Lúc mới đi lên, cô có đội một chiếc mũ, nhưng bởi vì cái mũ hơi nặng, Nguyễn Khinh Họa mới tháo ra và đặt nó ở bên cạnh.
Cô nghĩ liệu có phải do lúc đội mũ bị cọ vào mặt làm nhòe lớp trang điểm hay không.
Giang Hoài Khiêm thu hồi ánh mắt, trầm giọng: “Không có.”
Anh nghiêng đầu ý bảo: “Trượt nhé?”
Nguyễn Khinh Họa ngẩn ra: “A…… Được.”
Tuy rằng trước khi trượt còn có Giang Hoài Khiêm bên cạnh nhưng cô vẫn dựa vào lan can bảo hộ để thử trước.
“Em không sao.” Hai mắt cô sáng lên, hào hứng nhìn Giang Hoài Khiêm: “Bắt đầu ngay thôi.”
Giang Hoài Khiêm nhìn cô: “Được.”
–
Có người thích chạy bộ, có người thích bơi lội. Nguyễn Khinh Họa lại thích trượt tuyết.
Cảm giác gió và tuyết thổi vào người khi trượt tuyết khác hẳn khi đứng dưới tuyết rơi.
Nó vừa kích thích, vừa lãng mạn.
Trong sâu thẳm con người Nguyễn Khinh Họa, là người theo đuổi những cảm giác đó.
Chỉ là cô ẩn giấu rất nhiều điều, không dễ dàng bộc lộ ra bên ngoài.
Trượt được vài vòng, Nguyễn Khinh Họa rốt cuộc có chút mệt mỏi.
Hai má cô bị gió táp đỏ bừng, chóp mũi cũng vậy.
Xuống đến vùng bằng phẳng phía dưới, cô lại muốn leo lên trượt lần nữa.
Giang Hoài Khiêm trực tiếp ngăn cô lại: “Trở về nghỉ ngơi thôi.”
Nguyễn Khinh Họa không hiểu, “Sao vậy?”
Giang Hoài Khiêm nhìn cô, “Không sợ bị cảm sao?”
“……”
Nguyễn Khinh Họa trầm mặc một lát, thấp giọng nói: “Buổi sáng em có uống trà gừng rồi.”
“Không được.” Giang Hoài Khiêm không ở đây tranh luận với cô nữa, bình tĩnh nói: “Đi về trước nghỉ ngơi, nếu còn muốn chơi, ngày mai lại đến.”
Nguyễn Khinh Họa không dám hé răng.
Giang Hoài Khiêm biết cô không phục, nhưng cũng sẽ không làm cô bực dọc.
“Bạn của em tới rồi.”
Nguyễn Khinh Họa ngước mắt, nhìn Mạnh Dao đang đi tới, nhỏ giọng thì thầm: “Là Mạnh Dao.”
Giang Hoài Khiêm: “……Ừ.”
Nguyễn Khinh Họa mím môi, nói một cách miễn cưỡng: “Em về đây.”
Giang Hoài Khiêm nghe cô nói, nhẹ thả lỏng: “Đi đi.”
Nguyễn Khinh Họa gật gật đầu, xoay người rời đi.
Đi được hai bước, cô quay đầu lại nhìn về phía anh vẫn còn đang đứng đó, nhẹ nói: “Giang tổng.”
Giang Hoài Khiêm ngẩng đầu nhìn cô, hơi kinh ngạc: “Sao thế?”
Nguyễn Khinh Họa hỏi lại: “Anh không lạnh sao?”
Cô lúng túng nói: “Anh cũng nên về khách sạn nghỉ ngơi.”
Giang Hoài Khiêm cười một cái, ôn nhu đáp lời: “Được.”
Anh nói: “Em đi trước đi.”
“Ừm.”
Lúc này, Nguyễn Khinh Họa không quay đầu lại nữa.
–
Mọi người vui chơi cả một ngày, đến tối thì bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Nguyễn Khinh Họa thực sự không muốn tham dự, nhưng Mạnh Dao đã năn nỉ đi cùng nên cô đành phải đăng ký.
Những người tham dự bữa tiệc đều là những đồng nghiệp còn độc thân, đa số là những người trẻ tuổi, hoạt bát, vui vẻ.
Khi Nguyễn Khinh Họa và Mạnh Dao đến, các đồng nghiệp đang ca hát trong sảnh, tiếng hát du dương và dễ chịu.
Hai người vừa xuất hiện, bên trong liền có tiếng ồn ào.
“Khuôn mặt đại diện cho SU đến rồi, mọi người nhường chút.”
Nguyễn Khinh Họa vốn có dung mạo xinh đẹp, tuy ở công ty vẫn luôn khiêm nhường, nhưng ở một thời gian trong công ty, các đồng nghiệp cũng đều nhận thức được điều này.
Có lần cô có nghe đồn rằng các đồng nghiệp nam trong công ty đã tiến hành cuộc bỏ phiếu nội bộ để chọn ra nữ đồng nghiệp xinh đẹp nhất.
Nguyễn Khinh Họa vinh dự được bầu chọn.
Nghe bọn họ trêu chọc, Nguyễn Khinh Họa không đáp lại.
Mạnh Dao cũng chêm chọc cười, lôi cô đến bên kia rồi ngồi xuống.
Từ Từ Vi ở đối diện, buồn cười nhìn: “Sao bây giờ mới đến?”
“Tôi chợp mắt một chút.” Nguyễn Khinh Họa ngượng ngùng nói: “Ngủ quên.”
Từ Tử Vi chỉ chỉ: “Bên kia có đồ ăn đó.”
“Được.”
Nguyễn Khinh Họa đứng dậy đi lấy hai ly nước trái cây, vừa định xoay người về chỗ cũ, bên cạnh lại có người đi tới.
“Tiểu Nguyễn.”
Nguyễn Khinh Họa ngước mắt, nhìn người kia: “Xin chào.”
Cô nhìn người đàn ông đeo kính trước mặt, trong đầu lục lọi tìm kiếm một cái tên.
Triệu Văn Quang thấy cô như vậy, biết cô không nhớ tên anh ta.
Anh ta dừng lại, chủ động nói: “Triệu Văn Quang, bộ phận tiếp thị.”
Nguyễn Khinh Họa ái ngại cười cười: “Xin lỗi, tôi quên mất.”
Triệu Văn Quang mỉm cười: “Không sao đâu.”
Anh ta thấy trên tay cô có đồ, thấp giọng hỏi: “Có cần tôi giúp gì không?”
“Không cần đâu.” Nguyễn Khinh Họa không chút suy nghĩ liền từ chối.
Triệu Văn Quang khuôn mặt cứng đờ, thở dài một tiếng: “Được.”
Nguyễn Khinh Họa không để anh ta ở trong lòng, bình thản trở về chỗ.
Lúc ngồi xuống, Mạnh Dao nhìn cô: “Phó phòng của bọn tớ tìm cậu làm gì vậy?”
Nguyễn Khinh Họa: “?”
Cô sửng sốt: “Anh ta là phó phòng của các cậu?”
“Đúng vậy.” Mạnh Dao trừng mắt nhìn cô: “Chúng ta còn cùng nhau ăn cơm, cậu không có ấn tượng gì sao?”
“……”
Nguyễn Khinh Họa ngượng ngùng, nỗ lực nhớ lại: “Không có.”
Mạnh Dao: “……”
Đột nhiên, cô không chỉ cảm thông với Giang Hoài Khiêm mà còn với Triệu Văn Quang.
“Sao cậu lại nhìn tớ bằng ánh mắt như vậy?” Nguyễn Khinh Họa nhấp một ngụm nước trái cây, “Lạnh như băng.”
Mạnh Dao thở dài: “Haizz, cậu chừng nào mới thông suốt đây?”
Nguyễn Khinh Họa: “Thông suốt cái gì?”
“Cậu đừng giả ngu, Triệu Văn Quang tìm cậu làm gì chả lẽ cậu không biết?”
Nguyễn Khinh Họa gật đầu: “Biết.”
Mạnh Dao liếc nhìn: “Vậy cậu còn……”
Lời nói còn chưa dứt, đã bị Nguyễn Khinh Họa cắt ngang: “Không có ý gì thì không nên làm cho người khác hy vọng?”
Nếu cô tiếp chuyện với Triệu Văn Quang, hắn sẽ khiến anh ta hiểu lầm.
Nhưng Nguyễn Khinh Họa thực sự không có bất kỳ suy nghĩ nào về khía cạnh đó, tốt hơn hết nên để bản thân lạnh lùng một chút, cắt đứt những mối dây dưa không đáng có.
Mạnh Dao nghĩ nghĩ: “Cậu nói cũng có lý, nhưng sao không thử một lần xem?”
“Ừm.” Nguyễn Khinh Họa bình tĩnh trả lời: “Không thể.”
Mạnh Dao cạn lời.
Mạnh Dao nhìn xung quanh một vòng, thấp giọng nói: “Tớ đi tìm đối tượng mới đây.”
Nguyễn Khinh Họa bật cười: “Được, đi tìm soái ca cậu mong muốn đi.”
Mạnh Dao liếc cô: “Tớ sẽ cố gắng.”
“……”
Khi Mạnh Dao rời đi, Từ Tử Vi mới lại lên tiếng. Cô ấy ngồi ở đối diện, không nghe rõ hai người nói gì đó, cười nói: “Khinh Họa, cậu và Mạnh Dao tình cảm thật tốt.”
Nguyễn Khinh Họa cười: “Sao cậu không ra chơi với họ?”
Từ Tử Vi lắc đầu, thở dài nói: “Kết quả còn chưa có, tôi không có tâm trạng để vui chơi.”
Nguyễn Khinh Họa ngẩn ra, thấp giọng hỏi: “Đến giờ vẫn chưa có kết quả cuối cùng à?”
“Ừ.” Từ Tử Vi nói: “Tôi đã hỏi Giang tổng, anh ấy nói là thứ hai sẽ có kết quả, để chúng ta cuối tuần yên tâm mà vui chơi.”
Nguyễn Khinh Họa suy nghĩ, cảm thấy cũng hợp tình hợp lý.
Cô vỗ vai Từ Tử Vi an ủi: “Vậy thì vui vẻ lên, đừng lo lắng nữa, nỗ lực rồi sẽ có kết quả tốt.”
Từ Tử Vi nhìn cô gật đầu: “Hy vọng là vậy.”
Cô ấy chống cằm, nhìn về phía bên kia, nghiêng người nói: “Đàm Diễm dường như không ở đây để gặp gỡ bạn bè.”
Nguyễn Khinh Họa không quá để ý: “Chắc có việc khác.”
Từ Tử Vi: “Ừ”, trầm mặc một lúc rồi lại nói: “Giang tổng không tới sao, không phải anh ấy còn độc thân ư?”
Nguyễn Khinh Họa ngẩn ra, nhàn nhạt nói: “Chắc sẽ tới trễ một chút. Không phải có nhiều người đang đợi anh ấy sao??”
Từ Tử Vi đang định nói thì có tiếng huyên náo ở cửa.
Cả hai vừa nhìn lên, đúng là Giang Hoài Khiêm đã tới.
Giang Hoài Khiêm mặc một chiếc áo khoác đen, dáng người cao và mảnh khảnh. Rõ ràng là không chau chuốt gì nhưng nhìn vẫn cực thu hút.
Trong phút chốc, ánh mắt của mọi người đồng loạt hướng về phía anh.
“Giang tổng tới rồi.”
“Giang tổng tới tham dự bữa tiệc giao lưu sao?”
……
Nam đồng nghiệp táo bạo nói đùa, cũng không sợ anh tức giận.
Giang Hoài Khiêm ngồi xuống, nói: “Mọi người cứ tiếp tục vui chơi đi.”
Khi nói chuyện, anh quét một vòng quanh đại sảnh.
Sau khi nhìn thấy Nguyễn Khinh Họa đang quay lưng lại với mình ở cách đó không xa, anh liền thu hồi ánh mắt.
Giang Hoài Khiêm đã đến, làm mọi người cũng trở nên câu nệ hơn.
Trò chơi cũng có thể bắt đầu, nhưng suy cho cùng, mọi người lại không biết bắt đầu thế nào khi có mặt sếp ở đây.
Giang Hoài Khiêm cũng ý thức được vấn đề này, sau khi ngồi một lúc, anh liền đứng dậy rời đi.
Nguyễn Khinh Họa không quay đầu lại nhìn, nhưng vẫn biết Giang Hoài Khiêm đang làm gì.
Không có việc gì khác, Từ Tử Vi tiếp tục lải nhải bên tai cô, y như Mạnh Dao vậy.
“Khinh Họa, Giang tổng đi ra ngoài rồi, cậu nói xem tôi có nên đi theo thăm dò tình hình một chút không?” Từ Tử Vi thấp thỏm.
Nguyễn Khinh Họa nhìn cô: “Cậu cứ làm gì mà mình muốn.”
Từ Tử Vi mím môi, có chút khẩn trương: “Nhưng chắc là Giang tổng sẽ không nói gì đâu?”
“Hẳn là không.” Nguyễn Khinh Họa nghĩ nghĩ: “Anh ấy là tổng giám đốc, nếu cậu hỏi chuyện quan trọng liên quan tới công việc như vậy, giám đốc sẽ không trả lời.”
Giang Hoài Khiêm còn là người công tư phân minh.
Từ Tử Vi gật gật đầu: “Tôi đi đây.”
“Cố lên.”
–
Từ Tử Vi đi rồi, Nguyễn Khinh Họa nhàm chán mà ngồi ở trên sô pha.
Cô nhìn những đồng nghiệp đang đầy hưng phấn của mình, cảm thấy thật sự rất khó để cô có thể hòa nhập được với bầu không khí này.
Sau khi gửi tin nhắn cho Mạnh Dao, Nguyễn Khinh Họa quyết định trở về khách sạn để nghỉ ngơi trước.
Mạnh Dao: 【Từ bên này trở về phòng phải đi mất hơn mười phút, cậu tìm một đồng nghiệp về cùng, chú ý an toàn. 】
Nguyễn Khinh Họa: 【 Được. 】
Cô nhìn xung quanh, đang muốn tìm một đồng nghiệp nữ hỏi một chút, di động lại rung lên.
Nguyễn Khinh Họa cúi đầu xem, là tin nhắn của Giang Hoài Khiêm.
Giang Hoài Khiêm: 【Bên trong chơi có vui không?】
Nguyễn Khinh Họa: 【……Bình thường. 】
Giang Hoài Khiêm: 【Cùng tôi đến một nơi? 】
Nguyễn Khinh Họa theo trực giác muốn từ chối, nhưng nghĩ đến buổi sáng anh đã hướng dẫn cô trượt tuyết, lại không đành lòng.
Cô mím môi, cúi đầu trả lời: 【 Được, nhưng không thể lâu quá, em còn phải về khách sạn xem phim.】
Giang Hoài Khiêm: 【Ừm, tôi ở bên ngoài chờ em.】
Nguyễn Khinh Họa cẩn thận tránh ánh mắt của đồng nghiệp, bước ra ngoài, liền thấy bóng hình người đàn ông đang đứng đợi dưới ngọn đèn đường.
Có một số biệt thự nghỉ dưỡng ở đây, nhưng chúng nằm khá xa nhau.
Đèn đường nối tiếp nhau thắp sáng, ánh đèn chiếu xuống, khiến bóng hình anh như được kéo dài ra.
Nguyễn Khinh Họa yên lặng nhìn một lúc, sau đó mới chậm rãi đến gần.
“Giang tổng.”
Giang Hoài Khiêm nhìn cô, “Đi thôi.”
Nguyễn Khinh Họa “Ừm” một tiếng, thấy anh đi the hướng ngược chiều lối vào, hồ nghi hoit: “Đến phía sau của biệt thự sao?”
Giang Hoài Khiêm: “Ừ.”
Nghe vậy, Nguyễn Khinh Họa không hỏi thêm nữa.
Hai người lặng lẽ đi dọc theo ngọn đèn đường, không ai lên tiếng, nhưng bầu không khí rất tốt
Ngoại trừ việc, trời có hơi lạnh.
“Buổi chiều có đến suối nước nóng không?”
Nguyễn Khinh Họa ngẩn ra: “Có.”
Giang Hoài Khiêm không lên tiếng nữa.
Nguyễn Khinh Họa cảm thấy anh hỏi vấn đề này có hơi kỳ quái, thuận miệng hỏi lại: “Anh không đi à?”
“Ừ.”
Nguyễn Khinh Họa: “?”
Cô im lặng, đoán ý anh. Sau khi nghĩ tới điều gì đó, Nguyễn Khinh Họa tự giác không cất lời nữa.
Không phải ý anh là cô có thể đến suối nước nóng cùng với anh đấy chứ?
Bỗng dưng, Giang Hoài Khiêm đột nhiên hỏi: “Sao mặt em đỏ vậy?”
Không kịp phòng ngừa, Nguyễn Khinh Họa ngơ ngác nhìn anh: “Đỏ ư?”
Giang Hoài Khiêm dừng lại, dùng những ngón tay ấm áp xoa xoa gò má lạnh lẽo của cô, nói: “Đây này.”
Nguyễn Khinh Họa tim đập lỡ một nhịp.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!