Làm Nũng - Thời Tinh Thảo - Chương 46
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
53


Làm Nũng - Thời Tinh Thảo


Chương 46


Hơi ấm lan tỏa trong xe.

Ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào khiến không khí càng thêm phần mê muội.

Vành tai Nguyễn Khinh Họa đỏ lên, theo bản năng liếm môi dưới, thì thào nói: ” Không cần anh phải khen.”

Giang Hoài Khiêm nhướng mày, trầm giọng nói: “Anh biết.”

Anh nhìn Nguyễn Khinh Họa, trong con ngươi hiện lên ý tứ rõ ràng.

Em không cho phép, nhưng anh cứ muốn khoe khoang đấy.

Nguyễn Khinh Họa mặt đỏ tai hồng, quả thực rất xấu hổ.

Cô giơ tay, huých vai anh, tò mò: “Sao anh lại như vậy…”

“Cái gì?”

“Anh rất thành thục.” Nguyễn Khinh Họa nhìn anh nói lầm bầm: “Giống hải vương.”

” Hải vương?”

海王(n):  nghĩa bóng: hải vương, thả lưới nhiều cô gái

Hải vương là chỉ những người thích kiểu quan hệ ám muội, tư tưởng thích thả thính nhiều cô gái cùng lúc.

Giang Hoài Khiêm không hiểu ý của cô.

Nguyễn Khinh Họa ho khan, chột dạ giải thích: “Có nghĩa là … người có nhiều bạn khác giới.”

Giang Hoài Khiêm: “…”

Anh trầm mặc một hồi, bóp lấy hai má Nguyễn Khinh Họa, thấp giọng hỏi: “Anh giống hải vương?”

Nguyễn Khinh Họa hơi nghẹn, chớp chớp mắt nói: “Em không có ý này, chẳng qua hiện tại em chưa nghĩ ra từ nào để miêu tả anh.” 

Giang Hoài Khiêm nhìn cô, không nói gì.

Nguyễn Khinh Họa thấy anh như vậy thì cực kỳ áy náy. Cô nhìn thẳng vào anh, nhẹ nhàng kéo áo anh lắc lư, thành khẩn nhận lỗi: “Em xin lỗi.”

“…”

Giang Hoài Khiêm nhìn bộ dạng lo lắng của cô, trong lòng muốn cười một tiếng.

Thật ra anh không hề tức giận, nhưng nhìn thấy cô như vậy, anh không khỏi muốn trêu chọc.

“Chỉ vậy thôi?”

Nguyễn Khinh Họa ngẩn người: “Hả?”

Cô sững sờ, “Vậy thì … Em xin lỗi lần nữa?”

Giang Hoài Khiêm nghẹn họng, có chút đau đầu.

“Em–“

“Sao vậy?” Nguyễn Khinh Họa nhìn anh chằm chằm, bất ngờ rướn người lên hôn anh một cái, nhẹ giọng nói: “Vậy cái này được không?

Giang Hoài Khiêm ngẩn người ra, bỗng bật cười:

“Không được.”

Anh nhắm mắt lại, ôm mặt cô rồi lại hôn cô, liếm khóe môi rồi tiếp tục hôn xuống.

“…”

Hôn một hồi, Giang Hoài Khiêm mới buông cô ra.

Anh dùng ngón tay nhéo nhéo sau gáy cô, ánh mắt tối sầm lại, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Như vậy là được rồi.”

Nguyễn Khinh Họa hơi xấu hổ. Cô cảm nhận được mùi hương anh để lại trên môi và tận hưởng cảm giác sung sướng mà anh mang lại cho mình.

Cô đỏ mặt và nhẹ nhàng nói “Ồ”, “Em biết rồi.”

Giang Hoài Khiêm dùng những ngón tay ấm áp xoa bóp làn da của cô, đột nhiên nói: “Trong đầu anh đã luyện tập qua hàng nghìn lần rồi.”

Nguyễn Khinh Họa sững sờ, nhận ra anh đang trả lời câu hỏi trước đó của mình.

Giang Hoài Khiêm nhìn cô bằng ánh mắt như thiêu đốt, trầm giọng nói: “Anh không nói dối em đâu, anh muốn làm điều này với em, nên đã suy nghĩ đến nó từ rất lâu rồi.”

Đã lâu lắm rồi, từ khi yêu cô, Giang Hoài Khiêm đã mong chờ đến ngày hôm nay.

Nguyễn Khinh Họa một tay cầm trà sữa, tay kia vừa nắm lấy vạt áo.

Nghe những lời nói thẳng thắn của anh, cô lặng đi một lúc rồi dựa vào vai anh cọ cọ đầu, biểu đạt cảm xúc của bản thân.

Giang Hoài Khiêm mỉm cười, xoa xoa tóc của cô, nhỏ giọng hỏi: “Em không nghĩ anh rất đáng sợ sao?”

Nguyễn Khinh Họa dừng lại, nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Em không nghĩ vậy.”

Cô chỉ thấy đau lòng thay anh.

Giang Hoài Khiêm cười khiêm tốn, đem cô ôm vào lòng một lúc.

Hơi thở cả hai bao trùm lấy đối phương, gắt gao ôm lấy nhau.

Đôi khi những người yêu nhau ở bên nhau không cần làm gì, chỉ cần một cái ôm thì mọi thứ dường như đều trở nên tốt đẹp.

Sau khi ôm một hồi, Giang Hoài Khiêm nhìn cô, “Có nơi nào em muốn đi không?”

Nguyễn Khinh Họa liếc nhìn đồng hồ lắc đầu: “Không có.”

Cô suy nghĩ một chút liền nhắc nhở người đàn ông đang ở cạnh bên: “Ngày mai em còn phải đi làm.”

Giang Hoài Khiêm liếc nhìn thời gian, khẽ nói: ” Ừ, anh sẽ không đưa em đi chỗ nào đó quá xa.”

Nguyễn Khinh Họa nhướng mày, ấm áp nói: “Được.”

Cuối cùng, Giang Hoài Khiêm đưa cô đến một cây cầu nổi tiếng ở Nam Thành để đi dạo.

Cây cầu rất đông đúc người vào mỗi mùa lễ. Bên trong có không ít các quầy bán hàng rong, đồ chơi đều có đủ cả. 

Nguyễn Khinh Họa rất thích đến thăm những nơi như vậy, thỉnh thoảng cô có thể tìm thấy rất nhiều cảm hứng từ những nơi này.

Lang thang từ đầu cầu đến cuối cầu, cả hai chậm rãi đi bộ gần một tiếng đồng hồ, hai bàn tay đan vào nhau vẫn chưa hề buông ra.

_____

Đi dạo xong, Giang Hoài Khiêm đưa cô trở về. Khi xuống xe, Nguyễn Khinh Họa đưa cho anh một món quà, “Tặng cho anh.”

Giang Hoài Khiêm cười nhẹ: “Cám ơn.”

Nguyễn Khinh Họa chu môi, nhẹ giọng nói: “Không thể so với thứ anh tặng được.”

Giang Hoài Khiêm một chút cũng không để ý.

Anh liếc nhìn băng ghế sau và đưa cho cô chiếc túi mà mẹ Giản Thục Vân đã đưa cho anh.

Nguyễn Khinh Họa sửng sốt một chút, kinh ngạc nói: “Ngày hôm qua không phải anh đã tặng em rồi sao?”

“Ừ.” Giang Hoai Khiêm nói, “Mẹ anh nói đưa nó cho em.”

Nguyễn Khinh Họa: “?”

Cô sững sờ nhìn Giang Hoài Khiêm: “Hả?”

“Mẹ anh … biết em?”

Giang Hoài Khiêm “ừm” nói, ” Mấy chuyện khác anh không biết mẹ anh có biết hay không, nhưng bà ấy biết anh có bạn gái.”

Nghe vậy, Nguyễn Khinh Họa nhẹ nhõm một cách khó hiểu.

Cô im lặng một lúc, sờ sờ chóp mũi nói: “Mẹ của anh…”

“Thích em lắm.”

Giang Hoài Khiêm nói: “Người mà anh thích, mẹ anh cũng sẽ thích, em không cần căng thẳng.”

Anh khẽ an ủi: “Em nhận đi, lần sau mang em đến gặp mẹ, chúng ta sẽ chuẩn bị một phần quà sau.”

Nguyễn Khinh Họa “Ồ” một tiếng, nhiều câu hỏi đã tới miệng, cô muốn hỏi nhưng lại thu trở về.

Cô suy nghĩ một chút, như thể hiện tại Giang Hoài Khiêm thật sự dễ gần.

“Vậy em về đây.”

Giang Hoài Khiêm xuống xe, đưa cô đến trước cửa nhà, nói: “Buổi sáng anh tới đón em nhé?”

Nguyễn Khinh Họa gật đầu: “Vâng.”

Trước khi rời đi, Giang Hoài Khiêm vẫn không quên đòi một cái hôn từ cô.

Sau khi vào phòng, Nguyễn Khinh Họa sờ sờ môi, nhìn mình trong gương, ngây ngốc cười.

Hẹn hò cùng Giang Hoài Khiêm, mọi thứ đều rất tốt so với những gì cô nghĩ trước đây.

Đầu tuần đi làm, tất cả mọi người đều có vẻ suy sụp tinh thần.

Riêng Nguyễn Khinh Họa thì tràn đầy sức sống, tối qua sau khi tắm rửa xong xuôi, cô đã lên ý tưởng thiết kế mới, chỉ chờ hôm nay tan làm là có thể bắt đầu thực hiện.

Do các đồng nghiệp từ phòng marketing trở về nên sảnh ăn trưa nhộn nhịp hẳn lên. Mạnh Dao vẫn như cũ cùng Nguyễn Khinh Họa ăn cơm cùng nhau.

Cô ấy nhìn người đối diện, đá chân dưới gầm bàn, ” Cậu ăn cơm với tớ, người nào đó không ghen tị sao?”

Nguyễn Khinh Họa liếc cô ấy một cái: “Anh ấy có việc phải làm.”

Sau mười giờ, Giang Hoài Khiêm gửi cho cô một tin nhắn nói buổi trưa có một bữa tiệc, không cách nào cùng cô đi ăn trưa được.

Mạnh Dao nghe vậy, ôm chặt trái tim nhỏ bé của mình nói: “Cho nên, tớ là người thay thế sao?”

Nguyễn Khinh Họa: “Ừ, cậu có vui không?”

Mạnh Dao không kìm lòng được, đá vào chân cô lần nữa, mặt không cảm xúc nói: ” Cậu nhìn xem tớ như vậy có vui nổi không?”

Nguyễn Khinh Họa cười, khóe môi nhếch lên, suy nghĩ một chút rồi nói: ” Có.”

Mạnh Dao liếc nhìn cô.

Khi cả hai đang nói chuyện, Tiểu Huyên và một số người khác cũng đi tới.

“Mạnh Dao đã lâu không gặp.” Từ Tử Vi cười chào cô ấy: “Lần này đi công tác thu hoạch lớn nha. “

Mạnh Dao khẽ cười: ” Cũng tạm.”

Mạnh Dao nhìn Tiểu Huyên đang ngồi bên cạnh, trêu ghẹo nói: “Tiểu Huyên, lâu như vậy không gặp, em có nhớ chị không?”

Tiêu Huyên chớp chớp mắt, phối hợp nói: ” Em có nhớ chị nha.”

Mạnh Dao: “Thật sao. Nhưng Khinh Họa nói rằng em không nhớ gì tới chị hết.”

Tiểu Huyên: “…”

Nguyễn Khinh Họa: “…”

Hai người nhìn nhau, đều không nói nên lời.

“Đừng bắt nạt trợ lý của tớ.” Nguyễn Khinh Họa liếc Mạnh Dao, cảnh cáo, “Nếu không tớ không để yên cho cậu đâu đấy.”

Mạnh Dao hừ nhẹ: “Làm sao tớ có thể bắt nạt em ấy được.”

Tiểu Huyên cười: “Chị ấy không có bắt nạt em đâu. Thật sự em rất nhớ chị Mạnh Dao, lúc chị không ở đây, chị Khinh Họa đều rầu rĩ không vui.”

Mạnh Dao nhướng mày trêu chọc: “Này, chị không thấy vậy đâu.”

Tiểu Huyên nhịn không được cười.

Vài người vừa ăn vừa nói chuyện, bầu không khí rất hòa hợp.

“Ngày hôm qua các cậu đi đâu chơi thế?” Từ Tử Vi hỏi.

Tiểu Huyên: “Em cùng với bạn đi xem phim, buổi tối thì cùng nhau đi dạo phố.”

“Em xem phim gì vậy?” Nguyễn Khinh Họa tò mò, “Có hay không?

“Là bộ phim truyền hình Mỹ đó, em thấy cũng khá hay để xem vào kỳ nghỉ Giáng sinh này.”

Nghe vậy, Nguyễn Khinh Họa nhướng mày: ” Ừm đúng là cũng khá hay.”

Tiểu Huyên ngạc nhiên: “Chị Khinh Họa, chị cũng xem rồi à?”

“Ừ.” Nguyễn Khinh Họa cười nói, “Thứ sáu vừa rồi chị vừa mới xem.”

Tiểu Huyên đang định nói, Từ Tử Vi cười hỏi: “Mạnh Dao hôm thứ sáu vẫn chưa công tác về đúng không? Khinh Họa cậu đi một mình à?”

Nguyễn Khinh Họa hơi dừng lại, cảm giác đang bị người khác dò hỏi.

Cô đang định trả lời thì Mạnh Dao cười nói: “Khinh Họa không chỉ có một người bạn là tôi, cậu đừng nói như thể cô ấy đáng thương như vậy.”

Mạnh Dao nói đùa: “Cô ấy có nhiều bạn bè hơn tôi. Không có tôi thì vẫn còn nhiều người khác mà.”

Nghe vậy, Nguyễn Khinh Họa liếc Mạnh Dao một cái, sau đó cười nói: “Nếu không có cậu thì buồn chán lắm.”

Mạnh Dao cùng cô nhìn nhau cười.

Từ Tử Vi ngượng ngùng, cười nói: “Chủ yếu là do ngày thường Khinh Họa không hay nhắc tới, làm tôi hiểu lầm cô ấy không có nhiều bạn bè.”

Nguyễn Khinh Họa “ừm” và nói nhỏ: “Công việc và cuộc sống nên tách biệt với nhau.”

Từ Tử Vi khựng lại, nghe ra ám chỉ trong lời nói của Nguyễn Khinh Họa.

“Tôi cũng vậy.” Từ Tử Vi nói: “Sắp đến ngày đầu năm mới rồi”.

Tiểu Huyên gật đầu, “Ngày đầu năm mới các chị có dự định đi đâu chưa? Cộng thêm ba ngày nghỉ cuối tuần nữa.”

Từ Tử Vĩ lắc đầu: “Chắc chỉ ở nhà vẽ bản vẽ thiết kế thôi.”

Cô ấy nhìn về phía Nguyễn Khinh Họa: “Khinh Họa cậu thì sao?”

Nguyễn Khinh Họa ngẩn ra, “Tôi cũng chưa biết nữa.”

Tiểu Huyên tò mò: “Chị không cùng chị Mạnh Dao đi du lịch sao ạ?”

Do những ngày lễ trước đây, Nguyễn Khinh Họa đều cùng Mạnh Dao đi du lịch với nhau.

Mạnh Dao nhướng mày: “Người nào đó năm nay chắc là bỏ rơi chị rồi.”

Nguyễn Khinh Họa cười, thành thật nói với mọi người: “Ừm, tôi sẽ nghe theo sự sắp xếp của bạn trai. 

Cô niềm nở nói: ” Có cơ hội thì chúng tôi sẽ mời mọi người một bữa.”

Nháy mắt, tất cả mọi người đều hô lên: “Được nha, được nha!”

“…”

Sau bữa trưa, Nguyễn Khinh Họa cùng Mạnh Dao đến quán cà phê uống nước, thuận tiện ghé vào nghỉ ngơi. Cả hai đều chưa muốn quay lại văn phòng.

Order nước xong, Mạnh Dao cùng Nguyễn Khinh Họa tìm chỗ ngồi. Cô âý chống cằm nhìn cô.

Nguyễn Khinh Họa đang lơ đãng nghịch điện thoại di động, không kịp phòng ngừa ánh mắt chăm chú của Mạnh Dao, cô giật mình: “Cậu làm sao vậy?”

Mạnh Dao trầm tư suy nghĩ một lát, nhỏ giọng hỏi: “Từ Tử Vi bị làm sao vậy?”

Nguyễn Khinh Họa sửng sốt, suy nghĩ rồi hỏi: “Cậu cũng cảm thấy cô ấy có điểm gì đó là lạ sao?”

Mạnh Dao liếc cô một cái: ” Tớ đã sớm cảm thấy cô ấy có cái gì đó không ổn rồi.”

Cô ấy hỏi: “Cô ấy có biết chuyện của cậu và Giang tổng không?”

Nguyễn Khinh Họa lắc đầu: “Tớ cũng không chắc lắm.”

Cô nhớ lại, thấp giọng nói: “Nhưng thái độ của cô ấy đối với tớ gần đây làm tớ có chút không thoải mái.”

Nguyễn Khinh Họa bản thân là người nhạy cảm, thái độ của người xung quanh có chút khác lạ, cô liền có thể nhận ra ngay.

Mặc dù cô không thích nói chuyện, cũng sẽ không cố tình đi so đo nhưng cô sẽ ghi nhớ nó trong lòng.

Thỉnh thoảng, cô lại ngẫm nghĩ xem mình đã làm gì sai hoặc nói sai điều gì khiến những người xung quanh đối xử với cô như vậy.

Nhưng Nguyễn Khinh Họa đã suy nghĩ về chuyện của Từ Tử Vi một hồi lâu, vẫn chưa tìm ra được nguyên nhân cụ thể là gì. 

Đôi khi có thể có những lời nói vô tình, nhưng cảm giác không thoải mái mà cô ấy dành cho cô quá mạnh mẽ, khiến cô cảm thấy rằng đây chưa phải là nguyên nhân.

Huống chi, giữa hai người lại không có tranh chấp gì về mặt giao tiếp trong công việc.

Giữa hai người mặc dù đang cạnh tranh trong công việc, nhưng chỉ cần Từ Tử Vi cần có sự giúp đỡ, Nguyễn Khinh Họa đều sẽ không từ chối, còn tận tình giúp đỡ cho cô ấy. 

Vì vậy, Nguyễn Khinh Họa cũng nghi ngờ không biết có phải mình đã suy nghĩ quá nhiều hay không, hay là đang tự kiểm tra khả năng cảm tính của bản thân.

Mạnh Dao nhìn cô, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Câụ nghĩ lý do là gì?”

“Không phải chuyện liên quan đến công việc.” Nguyễn Khinh Họa dừng lại nói, “Vậy là chuyện liên quan đến Giang Hoài Khiêm.”

Mạnh Dao “A” một tiếng, ” Vì Giang tổng?”

Nguyễn Khinh Họa gật đầu: “Ừ.”

“Cô ấy thích Giang tổng?”

Nguyễn Khinh Họa: ” Cái này tớ không chắc lắm, nhưng một vài câu hỏi cô ấy hỏi gần đây đều liên quan đến việc tớ đi cùng với ai trong kỳ nghỉ.”

Từ lần trước đưa tiểu Lạc đi chơi, và sau đó đến lễ Giáng sinh lần này.

Rất nhiều lần, cô ấy đều lơ đãng hỏi những câu hỏi có mặt Giang Hoài Khiêm trong đó. Trước đây, Nguyễn Khinh Họa không nhận ra rằng cô ấy để ý đến lịch trình của mình như vậy. 

Mạnh Dao nghẹn nghẹn, cảm khái nói: “Nhưng mà thích cũng là chuyện bình thường.”

Cô ấy nói:” Một người đàn ông như Giang tổng, phụ nữ không thích mới là chuyện lạ đó.”

Nguyễn Khinh Họa: “Ồ.”

Mạnh Dao: “Nhưng nói trước cho cậu biết, tớ không nằm trong số đó.”

Cô ấy cười khúc khích và nói, “Gần đây tớ đã gặp một sinh viên đại học có giọng nói siêu dễ nghe trong game. Tớ thích sinh viên đại học nha.”

Nguyễn Khinh Họa: “…”

Cô dở khóc dở cười, liếc Mạnh Dao một cái, nói: “Nếu cậu thích thì sao còn hẹn hò trên mạng?” 

“Không có hẹn hò trên mạng.” Mạnh Dao cười nói: “Chuyện này không phải vẫn đang trong giai đoạn tìm hiểu đối phương hay sao, cậu phải chờ tớ từ từ phát triển theo từng bước chứ.”

Nguyễn Khinh Họa nhún vai: “Chúc cậu thành công, đừng để bị lừa là được.”

Mạnh Dao hừ nhẹ: “Không đến mức đó đâu.”

Cô ấy tự tin nói: ” Tớ có phải là cô nàng ngây thơ như cậu đâu cơ chứ.”

“…”

Trở lại văn phòng, đúng lúc vừa bắt đầu giờ làm buổi chiều.

Điện thoại của Nguyễn Khinh Họa rung lên, là Giang Hoài Khiêm gửi tin nhắn cho cô.

Giang Hoài Khiêm: [Vừa trở lại công ty? 】

Nguyễn Khinh Họa: [… làm sao anh biết? 】

Giang Hoài Khiêm: [Anh thấy em ở sảnh. 】

Khinh Họa nhướng mày, khóe môi hơi cong: [Anh cũng về công ty rồi à. 】

Giang Hoài Khiêm: [ Ừ, buổi tối chờ anh tan làm cùng về được không? 】

Nguyễn Khinh Họa: […Tối nay thì không được rồi. Em muốn về nhà sớm để làm lại bản thiết kế. 】

Tin nhắn vừa được gửi đi, Thạch Giang từ văn phòng đi ra, nhìn về phía Nguyễn Khinh Họa: ” Khinh Họa, đến phòng làm việc của tôi một lát.”

Nguyễn Khinh Họa gật đầu: “Vâng.”

Cô cất điện thoại, cầm một cuốn sổ nhỏ và đi theo.

Thạch Giang nhìn cô, chỉ chỉ: “Ngồi đi.”

Nguyễn Khinh Họa ngồi xuống.

Thạch Giang nhìn cô, cười hỏi: “Cô không tò mò về việc tôi bảo cô vào đây sao?”

Nguyễn Khinh Họa khẽ cười: ” Có tò mò, nhưng một lát nữa thì anh sẽ nói thôi.”

Thạch Giang ngẩn ra, nhìn cô chằm chằm, khẽ nói: “Cô quả thật rất bình tĩnh.”

Nguyễn Khinh Họa cười: ” Tôi sẽ xem như là anh đang khen ngợi tôi.”

Thạch Giang mỉm cười, điều chỉnh lại trạng thái của mình: “Thứ sáu sẽ tiến hành bầu chọn bản thảo thiết kế, cô có ý tưởng ​​gì chưa?”

Nguyễn Khinh Họa thẳng thắn nói: “Có một chút, nhưng tôi vẫn chưa phác thảo thành hình được.”

Thạch Giang nhìn cô, không nói gì.

Nguyễn Khinh Họa cũng không lúng túng, chỉ ngồi yên lặng.

Kỳ thật, cô cảm thấy rằng trong nhiều chuyện, cô so với hầu hết mọi người đều kiên nhẫn hơn rất nhiều.

Sau một hồi im lặng, Thạch Giang nói rõ: “Sau Tết Nguyên Đán, cô cùng Từ Tử Vi sẽ được điều đi làm việc tại J&A.”

Nguyễn Khinh Họa “vâng” một tiếng, giả vờ như không hiểu ám chỉ của anh ta.

Cô nhẹ giọng nói: “Trưởng phòng cứ yên tâm, chỉ cần tôi còn ở SU, tôi sẽ nỗ lực hoàn thành mọi công việc, mọi bản vẽ thiết kế”.

Thạch Giang: “…”

Ông ta nhìn Nguyễn Khinh Họa trông không giống như đang giả bộ, xoa xoa huyệt thái dương: “Có bao giờ cô nghĩ cách giải quyết mâu thuẫn giữa cô và Đàm Diễm hay chưa?”

Nguyễn Khinh Họa cười khẽ: “Không phải đều giải quyết xong hết rồi sao?”

Cô nhìn về phía Thạch Giang: “Chúng tôi đều đã chấp nhận hình phạt, ngoại trừ việc chúng tôi không bắt tay và làm hòa, còn mọi thứ khác thì vẫn như bình thường.”

Thạch Giang nghẹn lại.

Ông ta trầm mặc một lát, nói thêm vài chuyện công việc với Nguyễn Khinh Họa rồi để cô ra ngoài.

Nguyễn Khinh Họa đóng cửa lại, nhẹ nhếch môi.

Cô biết Thạch Giang tìm mình là có dụng ý gì, đơn giản là muốn thăm dò ý nghĩ của cô, nếu cô có ý buông lỏng, nhà thiết kế chính lần này có thể sẽ giao cho Đàm Diễm.

Trở lại vị trí của mình, Từ Tử Vi quay đầu nhìn cô, “Trưởng phòng tìm cậu có chuyện gì vậy?”

“Không có việc gì.”  Nguyễn Khinh Họa thở dài, nhẹ giọng nói: “Chỉ là hỏi một chút về công việc gần đây.”

Từ Tử Vi nhìn cô chằm chằm một lúc rồi gật đầu. Hai người cũng không tiếp tục trò chuyện nữa.

Sau khi tan sở, Nguyễn Khinh Họa đã nói chuyện với giang Hoài Khiêm nên rời đi trước cùng Mạnh Dao.

Sau khi về đến nhà, Nguyễn Khinh Họa đem điện thoại của mình cài đặt ở chế độ im lặng, bắt đầu thiết kế bản thảo.

Cô không thích bị gián đoạn trong khi đang vẽ bản thảo, nên thường ngồi gần cửa sổ thả lỏng trạng thái, giữ cho bản thân bình tĩnh.

Giang Hoài Khiêm biết thói quen làm việc của Nguyễn Khinh Họa, cô đã nhắn với anh sẽ về nhà làm việc nên anh không quấy rầy cô nữa.

Cả hai đều bận rộn giải quyết công việc, cùng nhau tiến về phía trước.

Đã mấy ngày nay, Giang Hoài Khiêm ngoại trừ buổi sáng có thể hôn bạn gái ra, thì tất cả thời gian còn lại đến cái bóng của cô anh đều không thể thấy được.

Cả hai người đều rất bận rộn.

Đến ngày thứ sáu, hai người gặp nhau trước cửa công ty.

Giang Hoài Khiêm vẫn là một trong những giám khảo chính, còn có Thạch Giang, trưởng các bộ phận khác và ban quản lý.

Lần lựa chọn nội bộ này không mời các nhà thiết kế từ J&A làm giám khảo nữa.

Vẫn là các nhà thiết kế từ lần trước, nên Nguyễn Khinh Họa cùng với mấy đồng nghiệp ở đây đều rất quen thuộc.

Bản vẽ thiết kế của cô là một đôi giày cao gót ba phân đơn giản, thích hợp cho mùa xuân  để phối với váy, cũng có thể kết hợp với quần tây.

Mặt trên giày có họa tiết lông vũ nhỏ với thiết kế đặc biệt, thiết kế được phác thảo trên bản vẽ được chế tác ra thành phẩm và trưng bày trước mặt mọi người.

Mô hình bằng da cừu màu trắng nhạt, trên mặt giày có những chiếc lông vũ màu trắng được điểm xuyết bởi những viên ngọc trai nhỏ trắng tinh, trông đơn giản và tao nhã, có một cảm giác tinh tế khó tả.

Ngay sau khi bản vẽ thiết kế của cô được đưa ra, không ít đôi mắt của mọi người trong phòng thi đều sáng lên.

Tài năng thiết kế của Nguyễn Khinh Họa và sự cẩn trọng trong từng chi tiết của cô là điều mà ít ai có thể sánh được.

Bản thiết kế của Đàm Diễm đợt này và đợt trước tương đối giống nhau, tuy rằng không tệ, nhưng cũng không mang lại sự mới mẻ và thu hút.

Về phần của Từ Tử Vi, Nguyễn Khinh Họa cảm thấy nó có chút giống với thiết kế của mình, với thiết kế gót nhọn nhỏ, màu sâm panh, cùng loại dây giày được cột nơ hình con bướm ghim bên hông, ở giữa hình điểm thêm một hạt trân châu. 

Trông đơn giản, nhưng rất có tính thời trang.

Để đảm bảo tính công bằng của cuộc tuyển chọn, kết quả đã được thông báo ngay tại chỗ.

Bốn giám khảo tiến hành bình chọn.

Biểu quyết kết thúc, Giang Hoài Khiêm ở một bên nhìn giám đốc tiếp thị, nói: “Cậu hãy thông báo kết quả đi.”

Trưởng bộ phận tiếp thị gật đầu, lấy phiếu bầu của giám khảo ra khỏi thùng phiếu, đọc từng phiếu một.

Đàm Diễm có ba phiếu bầu.

Nguyễn Khinh Họa bốn phiếu.

Từ Tử Vi bốn phiếu.

Kết quả cuối cùng được đưa ra, Nguyễn Khinh Họa và Từ Tử Vi có số phiếu bầu ngang nhau.

Thạch Giang nhìn về phía Giang Hoài Khiêm: ” Giang tổng, chuyện này nên xử lý như thế nào?”

Giang Hoài Khiêm dừng lại, đang định nói thì Từ Tử Vi đột nhiên nêu ý kiến: “Giang tổng, tôi nghĩ phong cách nhẹ nhàng sẽ được ưa chuộng hơn. Thiết kế của tôi khó có thể mang hàng ngày. Ngược lại thiết kế của Khinh Họa cũng rất mới lạ, tiện dụng. Thế nên vị trí thiết kế chính của bộ sưu tập nên dành cho cô ấy.

Phòng họp im lặng.

Nguyễn Khinh Họa không lên tiếng.

Giang Hoài Khiêm nhìn hai người, nhìn về phía mấy nhà thiết kế không được chọn đang ở một bên, trầm mặc nói: “Tùy mọi người quyết định.”

Anh nói: “Các nhà thiết kế hiểu rõ nhất ý tưởng của nhà thiết kế khác và cũng là người hiểu rõ khách hàng nhất. Các bạn đều là người chuyên nghiệp. Nên bầu chọn cho ai, người đó hãy tự quyết định.

Giang Hoài Khiêm dừng lại một chút và nói thêm: “Bỏ phiếu ẩn danh.”

Ngay lập tức, những nhà thiết kế không được chọn đã bắt đầu ghi tên bầu chọn.

Sau một thời gian đã có kết quả.

Khi rời khỏi phòng họp, Từ Tử Vi kéo Nguyễn Khinh Họa qua một bên, nói nhỏ: “Khinh Họa, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

Nguyễn Khinh Họa ngẩn ra “Cậu muốn nói chuyện gì?”

Từ Tử Vi mím môi thì thào nói: ” Cái nơ con bướm kia hẳn là cậu cảm thấy rất quen thuộc?”

Nguyễn Khinh Họa “ừm” một tiếng.

Từ Tử Vi nói: “Gần đây tôi không có ý tưởng nào khác, vì vậy tôi đã lấy ý tưởng mà lần trước cậu đã nói với tôi, bất ngờ là nó khá phù hợp. Cậu sẽ không để ý chứ?”

Ý tưởng gắn nơ con bướm trên mặt giày chính là vào lần trước Từ Tử Vi tham khảo từ Nguyễn Khinh Họa, cô đã nói cho cô ấy biết.

Nghe vậy, Nguyễn Khinh Họa gật gật đầu, nhẹ giọng nói: “Đương nhiên tôi không để ý, đó là do cậu vẽ. Tôi không có công lao gì hết, chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi.”

Từ Tử Vi thở phào nhẹ nhõm.

“Xin lỗi, do tôi không báo cho cậu biết trước.”

“Không sao đâu.” Nguyễn Khinh Họa nở nụ cười: “Trở về bàn làm việc đi.”

Vừa ngồi xuống, tin nhắn chúc mừng đầu tiên được gửi đến từ Mạnh Dao.

Mạnh Dao: [Tớ nghe nói rằng cuối cùng thì cậu đã thắng!! Tuyệt lắm người chị em của tớ. 】

Nguyễn Khinh Họa: [ Bình tĩnh lại nào. 】

Mạnh Dao: [Bình tĩnh gì chứ, nhưng tớ không nghĩ tới cuối cùng là cậu cùng Tử Vi sẽ cạnh tranh với nhau. 】

Nguyễn Khinh Họa: [ Thực lực cô ấy không hề tệ, mà giờ không nói chuyện với cậu được nữa, tớ đang bận một chút. 】

Mạnh Dao: [ Vậy tối nay tan làm cùng tớ hay Giang tổng đây? 】

Nguyễn Khinh Họa: […Giang Hoài Khiêm. 】

Mạnh Dao: [OK. 】

Nguyễn Khinh Họa nhìn cuộc trò chuyện giữa hai người, khẽ thở dài.

Mấy ngày nay bận rộn với bản vẽ, dường như cô đã quá bỏ bê Giang Hoài Khiêm.

Cô phải tranh thủ cơ hội cuối tuần này để dỗ dành bạn trai của mình mới được.

—-

Khi Nguyễn Khinh Họa đến bãi đậu xe, Giang Hoài Khiêm đang đợi cô.

Hai người nhìn nhau qua cửa kính xe, Nguyễn Khinh Họa chột dạ ngồi vào.

“Hi.”

Giang Hoài Khiêm: “…”

Anh nắm lấy tay cô, nhìn tài xế: “Đi thôi.”

Nguyễn Khinh Họa cúi đầu, nhìn anh nắm lấy tay mình, chọc nhẹ: “Anh đợi lâu chưa?”

Giang Hoài Khiêm: “Không lâu.”

Khinh Họa nhướng mày, tò mò nói: “Tối nay chúng ta ăn món gì đây?”

Giang Hoài Khiêm trầm mặc một hồi nhìn cô: “Cùng anh về nhà ăn nhé?”

Nguyễn Khinh Họa “Ồ” một tiếng, không có bất kỳ phản kháng nào.

“Anh nấu sao?”

“Ừ.” Giang Hoài Khiêm nhẹ nhàng nói, “Nhưng chúng ta phải đi siêu thị trước.”

Nguyễn Khinh Họa mắt sáng ngời, đồng ý: “Được.”

Tài xế đưa hai người đi siêu thị.

Nguyễn Khinh Họa đã lâu không đến siêu thị mua sắm, cho nên bây giờ cô rất phấn khích.

Cô đi theo bên cạnh Giang Hoài Khiêm, nhìn anh hỏi: “Anh không chúc mừng em sao?”

Giang Hoài Khiêm nhìn cô, bật cười hỏi: “Chúc mừng cái gì? Là lấy được vị trí thiết kế chính của bộ sưu tập mùa xuân sao?”

Nguyễn Khinh Họa chớp mắt.

Giang Hoài Khiêm nhéo nhéo tay cô, nhỏ giọng nói: “Ngoại trừ em ra thì không ai thích hợp cả.”

Trong suy nghĩ của anh, vị trí đó vẫn luôn thuộc về Nguyễn Khinh Họa. Do đó, ngay từ khi nhìn thấy bản vẽ thiết kế của cô trong ngày tuyển chọn, anh đã biết rằng người khác cũng sẽ thích thiết kế của cô.

Không ai không thích nghe những lời khen ngợi.

Nguyễn Khinh Họa cũng vậy.

Hiển nhiên, cô đã bị mấy lời nói của Giang Hoài Khiêm lấy lòng.

Cô cong mắt, gãi gãi lòng bàn tay của anh, thích thú hỏi: “Sao bỗng dưng anh giỏi ăn nói vậy.”

Giang Hoài Khiêm liếc mắt nhìn cô một cái.

Nguyễn Khinh Họa nhìn chung quanh, kiễng chân hôn lên môi anh, khóe môi nhếch lên nói: “Cám ơn Giang tổng đã động viên.”

Giang Hoài Khiêm dừng lại, dùng ánh mắt nặng nề nhìn cô một hồi lâu, yết hầu cử động như đang chịu đựng.

Đây không phải địa điểm thích hợp. Anh sợ một khi hôn cô anh sẽ không kiềm chế được.

Sau khi mua đủ đồ, cả hai cùng đi về.

Một đường trở về trong im lặng, Giang Hoài Khiêm một chữ cũng không nói.

Nguyễn Khinh Họa cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Rõ ràng khi nãy ở siêu thị vẫn còn bình thường. 

Cô suy nghĩ một hồi rồi ngẩng đầu nhìn anh, “Hôm nay tâm trạng anh rất tốt phải không?”

Giang Hoài Khiêm: “Ừ.”

Nguyễn Khinh Họa: “Vậy sao anh không nói gì hết vậy?”

Giang Hoài Khiêm mở cửa cho cô vào nhà, nhìn cô thật sâu.

Nguyễn Khinh Họa khó hiểu, suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Là bởi vì em hôn anh trong siêu thị, anh cảm thấy không th…..”

Lời còn chưa kịp nói xong, Giang Hoài Khiêm bỗng nhiên xoay người lại, đem cô đè ra sau cánh cửa.

Mùi thơm trên cơ thể của người đàn ông xộc lên.

Nguyễn Khinh Họa chưa kịp nói gì, anh đã véo cằm cô, ép môi cô mở ra, nụ hôn của anh nhanh chóng rơi xuống, tiến quân thần tốc vào.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN