Làm Nũng Trong Lòng Anh
Chương 66-2: Quyết định (*) (2)
Editor: Miền lạ
(Tiếp)
Buổi tối, Tùng Dụ Chu mở cửa bước vào phòng bệnh, Tạ Tùy nghe được động tĩnh liền mở mắt ra.
“Không nghĩ sẽ đánh thức cậu.”
Tùng Dụ Chu điều chỉnh lại đèn tường: “Ngủ tiếp một lát đi.”
Tạ Tùy khó khăn chống đỡ thân mình ngồi dậy, trầm giọng hỏi: “Mấy người các cậu, thi như thế nào?”
“Cũng tàm tạm, đủ điểm chính quy.” Tùng Dụ Chu cười cười, vỗ bờ vai Tạ Tùy: “Cậu thật giỏi, thiếu một môn cũng có thể đạt điểm cao như vậy. Bình thường tiếng Anh của cậu được bao nhiêu nhỉ? 129 đi. Nếu cậu đến trường thi tiếng Anh, không phải tất cả trường đại học trọng điểm trên toàn quốc đều tùy cậu lựa chọn hay sao?”
Tạ Tùy rũ mắt, không nói gì.
Cậu đã quyết định, không cần phải suy đi nghĩ lại, thế giới tàn khốc này không có cái gọi là nếu như…
“Đã đến ngày điền nguyện vọng rồi đó, chúng ta thử bàn bạc một chút, xem xem nên chọn trường đại học nào.”
“Tôi không điền.”
Tùng Dụ Chu kinh ngạc nhìn cậu: “Cái gì?”
“Lúc trước tôi đã nói qua, trừ S Đại, tôi sẽ không vào trường đại học nào khác.”
“Tạ Tùy, cậu đừng có cố chấp như vậy…”
Tạ Tùy nâng mắt, vẻ mặt kiên định trước sau như một, cậu đã quyết định, từ trước đến nay không thay đổi.
Tùng Dụ Chu đổi một cách nói khác: “Không vào đại học, cậu tính làm cái gì?”
“Trước kia có một đội xe mời tôi đến, tôi muốn thử sức ở con đường này, kiếm chút tiền.”
Cậu suy sụp cười lạnh một tiếng: “Hiện tại lão tử đã là cái dạng này, trừ tiền ra, cái khác cũng không thể trông cậy vào.”
Tùng Dụ Chu buông tiếng thở dài, lại hỏi: “Vậy cậu thật sự muốn cùng Tiểu Bạch chia tay?”
“Ừm.”
“Mấy ngày nay, cô ấy vẫn ở bệnh viện chiếu cố cậu, cô ấy đối với cậu thật sự rất tốt.”
Tạ Tùy suy sụp cong khóe miệng, còn có thể không biết cô tốt với cậu sao, nhưng cậu có năng lực thế nào, cậu chỉ có thể cho cô một cái báo đáp tốt nhất, đó chính là… Để cô đi.
Thà nhịn đau nhất thời còn tốt hơn dây dưa tra tấn nhau một đời.
“Cô ấy là cô gái duy nhất mà tôi thích.” Tạ Tùy ngẩng đầu nhìn Tùng Dụ Chu, miễn cưỡng cười cười: “Tôi chưa từng thích một ai như vậy.”
Tùng Dụ Chu nhìn Tạ Tùy, mi mắt lộ ra một tia phức tạp.
Cậu áp lực nói: “Bây giờ nếu cô ấy theo tôi, về sau sẽ biến thành bộ dáng gì, lão tử nghĩ cũng không dám nghĩ, chỉ cần vừa nghĩ đến…”
Cậu cảm nhận được hơi thở của cái chết đến từ nơi sâu nhất của nội tâm… Hơi thở của sự mục nát và chết chóc.
Tùng Dụ Chu nhớ lại hình ảnh Tạ Tùy hai ngày nay, cậu ta rất khó có thể tưởng tượng, Tạ Tùy cư nhiên sẽ bình tĩnh tiếp thu sự thật tàn khốc này.
Đối với một thiếu niên bất quá chỉ mới 19 tuổi mà nói, nếu nghe được sự việc này, chỉ sợ sẽ xảy ra một hồi phong ba, huống chi người nọ là Tạ Tùy.
Nhưng tất cả đều không có, Tạ Tùy trầm mặc ẩn nhẫn, xem như không có gì phát sinh, thoải mái tự nhiên, không có bất kỳ cảm xúc gợn sóng nào, giống như đây chỉ là một loại bệnh cảm bình thường.
Trong một đêm, cậu phảng phất như đã thay đổi thành một người khác, hoặc nói là, trong một đêm bỗng nhiên đã trưởng thành.
Cho tới bây giờ, Tùng Dụ Chu mới hiểu được, Tạ Tùy vẫn luôn chịu đựng, đè nén để không phải nổi điên. Bởi vì một khi phòng tuyến này bị phá vỡ, Tịch Bạch khẳng định sẽ khóc, so với hiện tại khẳng định sẽ khổ sở hơn một trăm lần.
Cậu thà rằng một mình yên lặng thừa nhận hết thảy tất cả, cũng không muốn để cô cảm thấy khó chịu.
**
Hạ tuần tháng 8, Tạ Tùy xuất viện mà Tịch Bạch cũng đã nhận được giấy báo trúng tuyển của trường đại học S.
(*)Theo lịch cổ của Trung Quốc thì 1 tuần là 10 ngày và một tháng có 3 tuần gồm thượng tuần (上旬, tương đương từ ngày 1 đến ngày 10 của tây lịch), trungtuần (中旬, tương đương từ ngày 11 đến ngày 20) và hạ tuần (下旬, tương đương từ ngày 21 đến ngày 30).
Trong khoảng thời gian này, Tịch Bạch dần bình tĩnh tiếp thu quyết định của Tạ Tùy, bao gồm việc cậu từ bỏ học đại học và việc cậu chuẩn bị gia nhập đội xe.
Tịch Bạch đều chấp nhận tất cả, bởi vì cô biết, Tạ Tùy đã không còn gì để mất nữa, Tịch Bạch nguyện ý để cậu làm bất cứ việc gì, miễn là cậu thích.
Nhưng duy nhất một việc Tịch Bạch không bao giờ chấp nhận… Đó chính là Tạ Tùy muốn chia tay với cô.
Tạ Tùy nhất quyết đòi chia tay nhưng đã bị Tịch Bạch nhất quyết cự tuyệt, chỉ cần thoáng thấy thái độ cường ngạnh của cậu, cô liền khóc nấc lên.
Nhìn thấy cô khóc, Tạ Tùy sẽ khó chịu, hận không thể giết chết chính mình.
Sau này, Tạ Tùy cũng không còn gặp mặt cô nữa.
Suốt một tháng, Tịch Bạch không thể liên lạc với Tạ Tùy. Cô phải điền nguyện vọng, đồng thời bà nội cũng cho cô đến công ty thực tập. Mỗi ngày cô đều làm việc liên tục, bận rộn đến mức quên trời, quên đất.
Bận rộn như vậy cũng tốt, có thể giúp cô tạm thời quên mất đau thương.
Nhưng mỗi khi màn đêm buông xuống, hồi ức tốt đẹp kia sẽ như dòng thủy triều ồ ạt kéo đến.
Bà nội không đành lòng nhìn thấy cô tinh thần sa sút, vì thế đã bảo cô hãy đến Thủy Vân Đài ở ngoại ô tiến hành khảo sát thực tế, sau đó trở về viết một bản báo cáo.
Thủy Vân Đài bên kia nằm ở ven hồ ở ngoại ô, hoàn cảnh thanh u yên tĩnh, đó là một khu biệt thự xa hoa. Bà nội bảo cô đến đây làm việc cũng chỉ là trên danh nghĩa, mục đích chính là để Tịch Bạch thư giãn, giải sầu.
Người quản lý Thủy Vân Đài dẫn theo Tịch Bạch đi khảo sát xung quanh và giới thiệu: “Khu Bắc còn đang trong quá trình quy hoạch và xây dựng, khu Nam là những căn biệt thự đã xây dựng xong và đang bắt đầu giao dịch, bên kia hoàn cảnh rất tốt, thảm thực vật xanh biếc bao trùm, chiếm hơn 80%, Nhị tiểu thư muốn đến xem không?”
Trợ lý Tần trước đó đã gọi điện thoại giải thích sự việc với người quản lý, không cần thiết phải thật sự dẫn cô đi khảo sát mà hãy dẫn cô đến bên hồ đi dạo một chút, thuận tiện giải sầu.
“Ở cạnh hồ có một câu lạc bộ đang mở party trên du thuyền, đều là người trẻ tuổi, Tịch tiểu thư cũng có thể đi qua vui chơi một chút.”
Tịch Bạch thản nhiên đáp ứng, cũng không biết đã nghe lọt được câu nào hay không.
Quản lý thấy cô đi dạo một mình trên con đường sỏi ven hồ, ông ta cũng không có ý định bước theo sau.
Từng cơn gió nhẹ ấm áp, mặt hồ hiện lên từng vệt lấp lánh tựa như những vảy cá kim sắc, tầm nhìn vô cùng trống trải, tâm tình Tịch Bạch cũng thoải mái không ít.
Xa xa bên kia thật sự có người đang mở party trên du thuyền. Đứng ở đây, cô có thể nghe được tiếng cười nói vui vẻ của những chàng trai, cô gái trẻ tuổi.
Tịch Bạch không nghĩ muốn đến góp vui, cô đi xuống con đường cỏ nhỏ ven hồ, mặt cỏ dường như vẫn chưa được tu chữa thỏa đáng, nhìn qua cỏ mọc dày đặc xanh tươi, nhưng thực chất phía dưới lại là những vũng bùn rất sâu.
Thời điểm Tịch Bạch nhận ra thì đã muộn, toàn bộ chân trái đã bước xuống, khi nhấc chân lên, đôi giày dính không ít bùn đất và cỏ xanh.
Tâm tình đang không tốt, làm cái gì cũng đều gặp xui xẻo.
Cô mang giày cao gót phối với váy trắng, hiện tại thì tốt rồi, chân trái đã bẩn đến nỗi không dám nhìn.
Tịch Bạch cố nén cảm xúc chua xót trong cổ họng, cô dùng mu bàn tay xoa khoé mắt, trên gương mặt cũng mang theo ít nước bùn, thoạt nhìn chật vật không chịu nổi.
Giống như toàn bộ thế giới đều không cần cô nữa.
Tịch Bạch cắn chặt môi dưới, đứng dậy rời đi, đúng lúc này, một bàn tay hữu lực bỗng nhiên giữ chặt lấy cánh tay cô.
Tịch Bạch quay đầu liền nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của một chàng trai trẻ.
Trong nháy mắt, cô thậm chí đã cho rằng là bản thân mình đang nằm mơ.
Tạ Tùy mặc một chiếc áo jacket màu đen, dáng người cao ngất, ngũ quan tuấn dật phi phàm, đôi mắt đào hoa hẹp dài khẽ chớp, lông mi vừa đen, vừa dày.
Mái tóc dài của cậu đã được cắt tỉa gọn gàng, hiện tại Tạ Tuỳ đang mang một quả đầu húi cua.
Đã nhiều năm như vậy, vết đứt trên lông mày Tạ Tuỳ vẫn không có biến mất, kết hợp với quả đầu húi cua, nhìn qua hương vị nam nhân có chút nặng hơn một ít.
Truyện chỉ update duy nhất tại Wattpad @mien_la. Không repost, không chuyển ver
Tịch Bạch cảm giác hô hấp của mình đều bị dừng lại.
Trong khoảng thời gian này, cô đã cố gắng làm cho công việc của chính mình trở nên bận rộn hơn, dù chỉ một giây cũng sẽ không thể nghĩ đến cậu được nữa, cứ như vậy không có chuyện gì phát sinh, cố gắng sinh hoạt, cố gắng thử nghe lời bà nội… Trường phong vạn dặm, rồi cũng sẽ tìm thấy một thế giới rộng lớn khác dành cho mình.
Nhưng khi gặp lại cậu, dù chỉ là một cái chớp mắt, thế giới mà Tịch Bạch đau khổ chống đỡ đã bất chợt sụp đổ.
Trong giấc mơ về tương lai của Tịch Bạch đều có sự hiện diện của cậu, cô làm thế nào có thể quên được người con trai này…
Tạ Tùy dời tầm mắt, nhìn đến chân trái của Tịch Bạch ẩm ướt và dính rất nhiều bùn, cậu kéo cô ngồi xuống ghế đá bên cạnh, hỏi: “Sao lại không cẩn thận như vậy?”
Thanh âm Tạ Tuỳ bình thản, phảng phất như giữa bọn họ thật sự chưa từng xảy ra chuyện gì.
Tịch Bạch rũ con ngươi, hàng mi dài cong cong dưới mí mắt, bàn tay nhỏ bẩn thỉu gắt gao nắm chặt thành quyền, có hơi run rẩy.
Tạ Tùy nhẹ nhàng chạm lên lưng bàn tay của cô, ôn nhu nói: “Bạn bè trong đội xe của anh đều chơi trên du thuyền, anh mang em qua đó tẩy rửa.”
“Không cần.” Cô lãnh đạm nói: “Tôi và anh không quá thân quen.”
Tạ Tùy cởi giày cao gót dính đầy nước bùn của cô ra: “Em bây giờ như vậy đi không được, nên đi tắm rửa.”
Tịch Bạch ngẩng đầu, tức giận nhìn cậu, cắn răng nghiến lợi nói: “Không cần anh lo.”
“Thật sự không cần anh quản?” Tạ Tùy buông lỏng tay cô: “Vậy em đi đi.”
Bên trong đôi mắt Tạ Tùy không có bất kỳ cảm xúc dư thừa nào, cậu đối với cô tựa như đối với bạn bè bình thường, nhạt nhẽo và lạnh lùng.
Trong lòng Tịch Bạch dâng lên sự chua xót, cô liên tiếp dụi mắt, muốn đem hàng nước mắt không cẩn thận chảy ra thu hết trở lại.
Không muốn khóc, không muốn khóc ở trước mặt người nọ, điều này khiến cô cảm thấy thực hèn mọn.
Cô đoạt lại giày cao gót của mình, giày dính đầy bùn, không thể đi được. Tịch Bạch chỉ có thể dùng chân trần, khập khiễng quay trở về.
Đi chưa được mấy bước thì cả người như không còn trọng lực, cô bị cậu chặn lại bế lên như bế công chúa, vững vàng đứng dậy.
Không để ý sự giãy dụa của cô, Tạ Tùy ôm Tịch Bạch đi đến chiếc du thuyền phía trước.
Tịch Bạch bối rối vài giây.
“Tạ Tùy, anh… Mau buông tôi xuống.”
“Anh dẫn em đi tẩy rửa một chút.” Tạ Tùy mặt không chút thay đổi, nhưng giọng điệu tương đối cố chấp.
Tịch Bạch nằm trong lòng cậu náo loạn lên, dùng sức giãy dụa: “Buông tay!”
Tay Tạ Tùy dùng sức ôm chặt sườn dưới của cô: “Đừng làm rộn.”
“Tạ Tùy, là anh nói chia tay, bây giờ anh để ý đến tôi làm cái gì?”
“Chia tay rồi nhưng còn quen biết, nếu quen biết thì không thể không quản.”
Cậu biết, chính mình già mồm, vô lý.
“Đã chia tay thì tôi với anh chính là người xa lạ, không có quen biết gì hết, tôi không thích anh, tôi đây tình nguyện chán ghét anh.”
Cô gắt gao cắn môi dưới, tiếng nói khẽ run: “Bây giờ tôi rất chán ghét anh.”
Tâm tư Tạ Tùy nháy mắt chấn động, cậu mím môi. Một lời cũng chưa nói, mặt trầm xuống, bình thản ôm cô gái nhỏ lên du thuyền.
Trên du thuyền, mấy chàng trai, cô gái nhìn thấy Tạ Tùy ôm một cô gái xa lạ lên tàu, âm thanh ồn ào phút chốc dừng lại, bọn họ kinh ngạc nhìn cậu.
“Mẹ kiếp…”
“Tùy ca lại ôm con gái, tình huống gì đây?”
“Tạ Tùy, đây là… Bạn gái của cậu?”
…
Khi Tạ Tùy định nói “Không phải”, Tịch Bạch bỗng nhiên ôm chặt cổ cậu, đem gương mặt đỏ ửng vùi vào cổ của cậu, nhắm hai mắt lại.
Tạ Tùy ôm cô, khó chịu không lên tiếng đi đến mặt trái boong tàu, sau đó đặt cô lên trên ghế, rồi tìm vòi nước giúp cô rửa sạch bùn đất.
Tịch Bạch ngẩng đầu nhìn thấy trên bàn có hoa quả, Champagne, còn có rất nhiều điểm tâm, bình thản nói: “Anh sống rất tốt nhỉ?”
Tạ Tùy quỳ một gối xuống bên cạnh cô, giúp cô cởi chiếc giày cao gót còn lại, ôn nhu hỏi: “Còn em, như thế nào…”
“Không tốt.”
Cuộc sống của cô không được tốt, thật sự không tốt.
Hầu kết Tạ Tùy lăn lăn, thật lâu sau, mới ôn nhu nói: “Tiểu Bạch, chúng ta hãy thử nhìn về phía trước…”
“Trong giấc mộng tương lai của em, cái mà em thời thời khắc khắc chờ đợi, đều có sự hiện diện của anh.”
Tịch Bạch mắt đỏ hồng, chất vấn: “Tạ Tùy, anh hãy nghĩ mà xem.”
Khắp nơi hoang vắng, không có chỗ để bỏ chạy.
Tạ Tùy không lên tiếng, cậu cởi bỏ tất của cô, sau đó nâng cẳng chân trắng nõn, mềm nhẵn của cô đặt xuống thao nước, tỉ mỉ tẩy rửa.
Ngón tay Tạ Tùy thon dài, khớp xương rõ ràng, nhẹ nhàng mà vỗ về bắp chân cùng mắt cá chân của cô.
Dưới ánh mặt trời, những giọt nước trên tay của cậu lóe lên chút ánh sáng lấp lánh.
Tịch Bạch di chuyển đôi chân đến cổ áo Tạ Tùy, nhẹ nhàng đá đá, vài giọt nước thấm ướt một mảng cổ áo của cậu. Tạ Tùy giữ chân cô lại: “Đừng làm rộn.”
Cô nhìn cậu, bình tĩnh nói: “Tạ Tùy, vì sao muốn chia tay?”
Tạ Tùy dùng khăn mặt lau khô chân cho cô, lớn tiếng nói: “Em biết rõ anh vì cái gì muốn chia tay với em.”
Bỗng nhiên, Tịch Bạch nắm lấy dây lưng của cậu, kéo cậu lại gần chính mình, dùng loại ánh mắt như muốn trả thù nhìn cậu, cắn răng nghiến lợi nói: “Tạ Tùy, anh thật sự cho rằng em để ý cái này?”
“Anh để ý.” Tạ Tùy nâng lên ánh mắt tối đen như mực: “Anh rất để ý.”
Tịch Bạch nhắm mắt lại, dứt khoát hôn lên đôi môi khô ráo của cậu.
Tạ Tùy định lui về phía sau nhưng đã bị Tịch Bạch đè lại cái gáy, buộc cậu há miệng ra, nghênh đón nụ hôn của mình. Cô từng chút một nhẹ nhàng thấm ướt đôi môi của cậu, len lỏi vào miệng của cậu, nhiệt tình mút lấy chiếc lưỡi mềm mại kia.
Editor: Đoạn này Tạ Tùy sao giống như thiếu nữ bị cưỡng ép thế này:))
Tạ Tùy bị cô khiêu khích bắt đầu có phản ứng, dần dần đảo khách thành chủ, nâng eo kéo cô lên, đem thân thể nóng bỏng của cô gái nhỏ gắt gao dán chặt lên người mình.
Xa cách hơn một tháng, tất cả nỗi nhớ dần hoá thành một nụ hôn sâu thâm tình và nóng bỏng. Cậu nhắm mắt lại, cả linh hồn đặc biệt run rẩy, loại khoái cảm đã muốn đi xa kia dần dần trở về, thân thể bắt đầu có khả năng cảm nhận được khoái hoạt cực hạn.
Một khắc kia, Tạ Tùy biết rõ, có lẽ đời này của cậu cũng sẽ không thể rời khỏi cô.
Tịch Bạch bị Tạ Tùy hôn đến hít thở không thông, cô ôm thật chặt hông của cậu, hai má dán vào lồng ngực người con trai đối diện, vui vẻ lắng nghe trái tim của cậu run rẩy loạn nhịp.
“Tạ Tùy, em thật sự rất thích anh.”
Tạ Tùy ôm chặt cô, hô hấp dồn dập, chậm rãi ngửi lấy hương thơm trên thân thể thiếu nữ, cảm giác toàn thế giới đều viên mãn, tốt đẹp.
Cậu cũng rất thích cô, thích đến không cần mạng sống. Chẳng sợ ngày mai sẽ là tận thế, cậu chỉ biết gắt gao ôm chặt người con gái này trong lòng, cái gì cũng không muốn quan tâm.
…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!