Làm Nũng Với Lão Đại Tàn Tật - Chương 12: Xấu cũng không sao, tôi mù
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
143


Làm Nũng Với Lão Đại Tàn Tật


Chương 12: Xấu cũng không sao, tôi mù


Khoảng một tiếng sau, Cố Sanh Sanh rốt cuộc cũng đăng ký thành công.

“Leng keng.” Hệ thống truyền đến thông báo nhắc nhở: Thiên Nga, bản ghi chép độc nhất vô nhị. Hãy đăng tải tác phẩm đầu tiên của bạn đi nào~

Cố Sanh Sanh tải video làm bò bít tết lên, sau đó tràn đầy tự tin nhìn chằm chằm con số ở góc trên bên phải màn hình, chính là số lượt người xem.

Cố Sanh Sanh đợi một lúc thật lâu, con số vẫn dừng lại ở 0. Chắc là mọi người còn chưa biết đến video của cô rồi.

Lúc này Cố Sanh Sanh mới bắt đầu cảm thấy cổ đau nhức, hai mắt vừa khô vừa mỏi. Cô thoát khỏi kênh phát sóng trực tiếp, đột nhiên một luồng khí lạnh căm từ sau lưng ập đến, quay đầu lại thì thấy Thẩm Vọng.

Không biết có phải là ảo giác hay không, bình thường Thẩm Vọng này lúc nào mặt mày cũng lạnh lẽo, hôm nay còn lạnh hơn. Cố Sanh Sanh siết chặt điện thoại đang nóng lên trong tay, không hiểu sao cảm thấy chột dạ.

Không đúng nha, sao cô lại chột dạ nhỉ?! Dù sao ngày thường Thẩm Vọng cũng đâu có để ý cô… Cố Sanh Sanh bí mật liếc nhìn Thẩm Vọng lần nữa.

Cố Sanh Sanh nắm chặt điện thoại nhích lại gần: “Thẩm Vọng Thẩm Vọng, tôi đọc cho anh nghe truyện cười nhé, hài hước lắm đó.”

Thẩm Vọng lạnh lùng: “Tránh xa tôi ra một chút.”

Cố Sanh Sanh hưng phấn mở Weibo lên, nhấn xóa một loạt bình luận Weibo @ gắn thẻ cô vào để chửi bới, mấy câu chuyện cười dần dần hiện ra.

Điểm cười của cô thật sự quá thấp, mới đọc lên vài chữ đầu tiên liền cười ngặt nghẽo. Tiếng cười giòn tan phát ra như tiếng heo kêu, một bên cười một bên còn đấm giường đùng đùng nữa.

Thẩm Vọng: “…”

Cố Sanh Sanh cười đến đau bụng, lau nước mắt nói: “Được rồi được rồi, lần này không cười nữa. Tôi đọc lại từ đầu nhé. Trước đây có một cậu nhóc gọi tiểu Minh… phốc… ha ha ha ha haaaa… Á!”

Sau cổ bị một bàn tay to lớn nóng bỏng nắm chặt, đè xuống.

Tiếng cười Cố Sanh Sanh đột nhiên im bặt, mắt hạnh cô trợn to, khuôn mặt mang ý vị sâu xa đột nhiên phóng đại trước mặt, hô hấp đều ngừng lại.

Bàn tay to giữ vững lực độ: “Còn ồn ào nữa không?”

Một cảm giác tê dại nối liền từ cổ đến xương sống, viêm dương khí cùng hơi thở độc nhất của người đàn ông vây quanh cô. Cố Sanh Sanh ngơ ngác gật đầu, vội vàng mở miệng: “Không… không ồn nữa.”

Giọng nói mềm mại xen lẫn chút nghẹn ngào, nãi thanh nãi khí*. Ngón tay Thẩm Vọng ngứa ngáy, vân vê trên má cô, không cẩn thận nắm xuống cằm.

*Nãi thanh nãi khí: giọng nói có chút ngây ngô như con nít.

“A!” Cố Sanh Sanh bị đau hét lên thảm thiết, đầu đập vào lồng ngực của Thẩm Vọng: “Đau đau đau, mặt tôi, mặt tôiiii!!!”

Ngón tay Thẩm Vọng khẽ vuốt, nhớ lại lời thông báo của bảo vệ: người phụ nữ này “thông minh” đến cực độ, anh đã thả cho cô ra cửa, cơ hội tốt như vậy mà không trốn đi cầu cứu người khác, lại còn… chạy đến bệnh viện sửa mặt lại lần nữa. Chỉ sợ xấu lại càng xấu hơn.

Một “sinh vật” mềm mại ấm áp đang nằm trong ngực, cùng với âm thanh lầm bầm rầm rì như một chú mèo bị ức hiếp. Thẩm Vọng nhíu mày, tạm thời không đẩy cô ra.

Khóe mắt Cố Sanh Sanh xuất hiện mấy giọt nước mắt, cả người mất sức sống. Cằm cô vừa được tiêm thuốc tan chất độn, còn không biết mặt có bị hỏng hay không.

Cô lén chùi nước mắt lên áo ngủ Thẩm Vọng. Bỗng nhiên ngửi được chút mùi hương đồ ăn nhàn nhạn, cô rũ mắt xuống, nhìn thấy vết nước canh từ mấy tiếng trước dính trên áo Thẩm Vọng.

Trước mắt cô hiện ra một cảnh tượng: Thẩm Vọng cầm đũa trên tay, mò mẫm gắp lên một miếng rau xanh. Qua mấy lần gắp thử, đồ ăn còn chưa vào tới miệng đã rơi thẳng xuống vạt áo.

Một con người với tính cách kiêu ngạo như thế, sao có thể chịu để người khác nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình. Cho nên, anh thà rằng nhịn đói…

“Đem khuôn mặt xấu xí của cô đi chỗ khác ngay.” Thẩm Vọng hết kiên nhẫn, một lời phán ra, đánh tan tâm tình mềm mỏng vừa xuất hiện trong lòng Cố Sanh Sanh.

Cố Sanh Sanh nhảy ra cách xa 3m, tức sùi bọt mép: “Tôi không có xấu! Anh không được nói tôi xấu xí! Nếu còn nói nữa, tôi…”

Cô ngừng lại một chút, suy nghĩ nát óc để tìm ra lời cảnh cáo đanh thép hơn. Cuối cùng cô nói gằn từng chữ một: “Ngày mai không cho anh ăn thịt!”

A, một sự trừng phạt quá đáng sợ.

Thẩm Vọng đáp lại bằng một tiếng cười nhạt. Anh luôn bày ra vẻ mặt vô cảm, nhưng lúc cần thiết, mỗi biểu cảm bé xíu của anh cũng có thể khiến bạn cảm thấy bị khinh bỉ một cách chói lóa, cao cao tại thượng mà chấm biếm người khác.

Cái tên này đúng thật là đáng ghét mà! Cố Sanh Sanh phủi tay xuống giường, lộc cộc chạy đi.

Còn biết nổi nóng cơ đấy. Đuôi mày Thẩm Vọng khẽ nhếch lên, nghe được một loạt âm thanh sột soạt, không tự giác mà dỏng ta lên nghe ngóng.

Một luồn gió mát phả vào mặt, Thẩm Vọng bất thình lình giơ tay lên chặn, lại bắt được một vật gì đó mềm mềm lạnh lạnh, mang theo mùi thơm nhàn nhạt.

Thẩm Vọng vuốt ve áo ngủ sạch sẽ, sắc mặt hiện lên một tia phức tạp.

Người anh vẫn còn sốt, chỉ dùng nước ấm lau sơ cơ thể, đổi một bồ đồ khác thay cho bộ đồ ngủ nhăn nhúm ướt đẫm mồ hôi. Mặc dù vậy vẫn thấy mát mẻ và thoải mái hơn rất nhiều.

Cố Sanh cũng tắm qua một lượt, rồi bò vào trong chăn của Thẩm Vọng nằm ngay ngắn, vì còn giận dỗi nên không nói với anh lời nào.

Cô lại đăng nhập kênh phát sóng trực tiếp, góc trên bên phải vẫn là con số 0 tròn trĩnh.

Không lẽ do thời gian quá trễ, mọi người đều đi ngủ hết rồi ư? Cố Sanh Sanh chạy qua phòng phát sóng trực tiếp của người khác, từng người một ai cũng ngập khí thế, người xem nhộn nhịp.

Có lão Thiết dạy mọi người cách làm bạch tuộc ngon bể đầu kia, nước tương dấm chua loạn xì ngầu, lượng người xem đã được 5000+.

Cố Sanh Sanh trở lại phòng trực tiếp của mình, nhìn con số 0 ở góc trên bên phải thảm thương kia: “…Hừ!”

Cố Sanh Sanh tự mãn cho rằng chính mình có thể một bước thành danh, hot nhất Thiên Nga, kết quả là, phòng phát sóng trực tiếp của cô, đến quỷ cũng không có lấy một bóng dáng.

Đường đường là đệ nhất mỹ nhân Tu Chân giới, nhất cử nhất động của Cố Sanh Sanh đều có thể vang dội muôn nơi, tâng bốc tận trời, loại chênh lệch lớn như thế này thật sự làm cho cô cảm thấy khó chịu.

Cố Sanh Sanh ném thẳng điện thoại xuống thảm, chui đầu vào chăn, không nói tiếng nào.

Thẩm Vọng đẩy nhẹ cô, cô liền trở mình, nhích ra xa Thẩm Vọng một chút. Bây giờ cô đang rất bực bội, Thẩm Vọng tốt nhất đừng có chọc cô! Nếu không, cô… cô lập tức chạy qua ngủ ké chị Lý!

Người nằm bên cạnh giống như một chú mèo nhỏ đang nổi giận, thở hổn hển, chút lực sát thương cũng không có, tự phân cao thấp với chính mình.

Vẫn còn tức giận à? Cánh môi Thẩm Vọng khẽ động.

”Này mặt giả.”

”Đồ xấu xí.”

Hương vị bò bít tết mê người còn quẩn quanh trong tâm trí, làm cho người ta thật không khỏi mong chờ ngày mai đến sớm hơn một chút. Vì vậy, anh đành thỏa hiệp: ”Tiểu quái vật.”

Cố Sanh Sanh hơi quay đầu, trừng mắt nhìn anh, lại là biệt danh mới nữa à?

Trong phòng ngủ một mảng tối đen, chỉ có tấm rèm cửa hơi hé cho ánh sáng trắng bạc của ánh trăng tiến vào, phác họa hình dáng thâm trầm như tượng điêu khắc của Thẩm Vọng.

Giọng anh hơi trầm, có chút không tự nhiên: ”Tôi không có nhìn thấy.”

”Hả?” Cố Sanh Sanh nghi hoặc ngẩng đầu, đột nhiên Thẩm Vọng quay đầu sang hướng khác, cơ bắp cả người cứng đờ.

Cố Sanh Sanh nháy mắt, trong phút chốc liền hiểu được ý anh: cô xấu cũng không sao, tôi mù.

Cô cười một tiếng, như một con cá nóc bị xì hơi, xẹp xuống thành một quả bóng mềm mại.

Cố Sanh Sanh trở người lại, dùng ngữ khí ”để tôi kể bí mật cho anh nghe”, hào hứng hướng đến tai Thẩm Vọng: ”Hôm nay tôi đi bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, sửa lại một chút cho giống hình dạng ban đầu. Sau này tôi sẽ đẹp hơn.”

Người cô mang theo hơi thở thơm mát sau khi tắm rửa, nhẹ nhàng khoan khoái, lại thuần khiết, ngọt ngào, thật xứng với 4 chữ: ôn hương nhuyễn ngọc.

*Ôn hương nhuyễn ngọc: miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp. (Tham khảo tại: leosansutu.wordpress.com)

— Chỉ cần không tính khuôn mặt cô.

Dù sao anh cũng là một kẻ mù.

Thẩm Vọng thản nhiên phát ra một âm tiết: ”Ừ.”

Mắt Cố Sanh Sanh nóng bỏng, con người Thẩm Vọng thực không tồi nha! Cô cao hứng, càng nói càng hăng, luyên thuyên kể cho Thẩm Vọng nghe về ngày hôm nay của cô.

”Hôm nay tôi tiêm xong còn được đi ăn canh bao gạch cua đó nha. Định mang về cho anh thử một chút, nhưng canh bao nguội rồi không thể ăn được.”

”Tôi còn uống trà sữa nữa! Trời đất ơi, sao thế giới này có thể tồn tại loại đồ uống ngon như vậy, tôi có mang về cho anh một ly đó. Á, quên cho anh uống mất rồi!”

”Phòng phát sóng trực tiếp của tôi thế nào mà chẳng có lấy một người xem, rõ ràng tôi cũng làm tốt như người khác mà…”

Nếu là ngày thường, Thẩm Vọng sớm đã ngay từ câu đầu tiên bảo cô câm miệng. Lúc này trạng thái anh lại có chút mơ hồ, hoàn toàn đặt hết sự tập trung trên người Cố Sanh Sanh.

Cô càng nói càng hưng phấn, cả người dựa sát vào cánh tay anh. Hơi thở cô thay đổi theo mấy động tác khoa tay múa chân, cảm xúc mềm mại như bông càng thêm rõ ràng.

”Thẩm Vọng, Thẩm Vọng? Tôi hỏi anh đó, sáng mai muốn ăn món gì?”

Thẩm Vọng bỗng hoàn hồn, buột miệng thốt ra: ”Bánh… bánh mì sữa.”

”Được luôn, ngày mai tìm video học làm cho anh ăn.” Cố Sanh Sanh nói chuyện cùng Thẩm Vọng đã lâu, có chút khát, nên bật đèn bò dậy rót nước uống.

Thẩm Vọng cũng muốn.

Cố Sanh Sanh ngạc nhiên, đem nước đến cho anh: “Hiếm khi anh chịu uống nước nha. Ban đêm muốn đi toilet thì gọi tôi.”

Thẩm Vọng uống nửa ly nước, kết hầu khẽ động, lại không phục vẻ mặt vô cảm: “Câm mồm, ngủ.”

“Được rồi.” Cố Sanh Sanh trả ly về chỗ cũ, đá bay dép lê rồi chui vào chăn nằm ngay ngắn.

Trong bóng tối, cô trộm móc ngón tay vào tay Thẩm Vọng. Thẩm Vọng giống như một khối linh thạch cực phẩm, viêm dương khí trong cơ thể xung đột nhau, như muốn chạy vào đầu ngón tay của cô.

Lúc này Cố Sanh Sanh không dám hấp thụ. Lần trước viêm dương khí làm da cô bài xuất không ít chất bẩn, cô sợ thuốc tan chất độn mà cô mới tiêm hôm nay cũng bị bài xuất ra theo.

Cố Sanh Sanh chỉ dám móc lấy ngón tay của Thẩm Vọng, dùng thủy hệ linh khí tập hợp thành một tia nhỏ, lặng lẽ dò xét tình trạng hai chân của Thẩm Vọng.

Xương đùi của Thẩm Vọng đã nát hoàn toàn, cho dù bên ngoài có phục hồi được như lúc chưa bị thương, linh khí vẫn có thể dò ra được từng chỗ nứt trong thân xương. Cô thử dùng linh khí giúp Thẩm Vọng giảm bớt đau đớn ở chân, đáng tiếc chỉ như trâu đất xuống biển, trong nháy mắt đã bị viêm dương khí nuốt trọn.

*Trâu đất xuống biển: một đi không trở lại.

“Á!” Cố Sanh Sanh đau lòng suýt chút nữa kêu lên thành tiếng, linh lực của mình mà… Hôm nay cô nấu cơm mấy lần cũng mới tăng được một chút tu vi này mà thôi.

Cố Sanh Sanh tủi thân, vùi đầu vào chăn đi ngủ.

Tiếng hít thở phập phồng mềm mại mà đều đặn, một bàn tay đưa ra kéo chăn xuống một chút, không khí mới mẻ dũng mãnh tiến vào. Thân thể Cố Sanh Sanh mềm như bông, ôm cái gối ôm lớn bên cạnh, rốt cuộc chân mày cũng từ từ giãn ra.

Ánh trăng vô biên bao phủ căn biệt thự lưng chừng núi, gió lạnh thổi bay tấm rèm cửa, một đôi nam nữ nằm trên chiếc giường lớn, quấn quít nhau mà ngủ, yên ổn qua một đêm.

Sáng sớm hôm sau liền trở mặt.

=====

Truyện được edit và đăng tại truyenwiki1.com hanthy915 và micasacua3dua.wordpress.com .

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN