Làm Nũng Với Lão Đại Tàn Tật
Chương 21: Thức dậy vì bị cấn...
Nhà hàng thịt nướng sáng rực, âm thanh thịt cháy xèo xèo xen lẫn với tiếng cười đùa náo nhiệt của thực khách.
Mặt Cố Sanh Sanh bị hơi nóng làm cho đỏ bừng, cánh môi cũng phiếm hồng lên, bóng loáng như được phủ son môi. Cô mạnh miệng: “Là nuôi mèo thật đó!”
Tịch Tuyết Nhi nhìn cô, đột nhiên hạ giọng: “Sanh Sanh, sau khi cậu và Thẩm Vọng kết hôn, có … không đó~”
“Có cái gì?” Cố Sanh Sanh lè lưỡi, vội vàng tìm nước uống.
An Hà cũng làm mặt quỷ: “Chính là cái kia kia á.”
Mắt Cố Sanh Sanh long lanh, hồn nhiên vô tội: “Cái nào?”
“Ai da, sao cậu càng ngày càng trong sáng vậy! Sớm có kỹ năng diễn tốt như thế này lấy đâu mà bị chế nhạo!” Tịch Tuyết Nhi cười hề hề, hai tay vỗ bạch bạch, âm thanh phát ra nghe thật dung tục.
Cố Sanh Sanh uống một ngụm trà lúa mạch, là trà nóng, cô nhanh tay bóc miếng dưa chuột ăn vào: “Rốt cuộc các cậu muốn nói cái gì vậy? Nghe không hiểu gì cả.”
Tịch Tuyết Nhi đảo mắt. An Hà nói thẳng ra: “Cậu với Thẩm Vọng đó, buổi tối ngủ thế nào?”
Cố Sanh Sanh hiểu ra: “Ngủ cùng nhau đó.”
“Woaaa! Kể mau kể mau!” 4 con mắt của An Hà và Tịch Tuyết Nhi sáng hoắc, đồng loạt nhích gần đến, giống như sắp chết đói đến nơi: “Mau nói đi mà! Biểu hiện của Thẩm Vọng trên giường thế nào vậy?”
Cố Sanh Sanh vội vàng kể khổ: “Anh ta hung dữ lắm, suốt ngày bóp cổ tớ.”
Mặt Tịch Tuyết Nhi và An Hà biến sắc: “Vãi shit, hắn ta dám bạ hành cậu á?! Nhưng mà Thẩm Vọng đó không phải là không nhìn thấy sao? Chân cũng không động được, hắn bóp cậu sao cậu không bỏ chạy đi?”
Cố Sanh Sanh nghĩ ngợi một hồi, xấu hổ nói: “Tớ muốn ngủ cùng anh ấy.”
Tịch Tuyết Nhi: “…”
An Hà: “…”
Hai người trầm mặc thật lâu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng muốt của Cố Sanh Sanh dưới ánh đèn dìu dịu, sau nửa ngày mới dựng ngón cái lên: “Chị em, cậu đỉnh quá đi.”
Nói đến chuyện này lại thấy đau lòng, ba chị em mặt hoa tuy gia nhập giới giải trí từ rất sớm, nhưng vẫn luôn bận rộn đóng phim nên vẫn chưa tìm được bạn trai. Ba cô đã giao hẹn từ lâu, người nào được khai trai trước bắt buộc phải chia sẻ kinh nghiệm của chính mình. Nào ngờ Cố Sanh Sanh vừa khai liền chơi trò kíƈɦ ŧɦíƈɦ như vậy, thật là khiến người khác mặt đỏ chân run mà.
Cố Sanh Sanh hồn nhiên không biết hình tượng của mình trong lòng các chị em lại vĩ đại như vậy. Cô lấy một miếng rau xà lách, đặt lên hai miếng thịt thăn được nướng vàng rụm, thêm vài lát dưa chuột với kim chi, quẹt chút ớt tương, cuốn lại thành một gói đồ ăn xinh đẹp ngon miệng.
Mùi thơm nhưng không ngấy, hương vị lại rất đặc biệt. Cố Sanh Sanh âm thầm ghi nhớ những món ăn kèm và gia vị trong lòng, định sau này về nhà làm cho Thẩm Vọng ăn.
Ai ngờ ăn tối xong, Tịch Tuyết Nhi lại kéo Cố Sanh Sanh và An Hà đi dạo phố. Từ khi đi đến thế giới này, đây chính là lần đầu tiên Cố Sanh Sanh được ra khỏi nhà, nên cô đã vui vẻ dạo phố đến quên cả đất trời.
Ba người đi dạo ở mấy cửa hàng bách hóa cao cấp, mấy cửa hàng lớn tủ kính trưng bày sáng trưng, quanh năm bốn mùa phát ra thứ ánh sáng chói chang của tiền bạc, khiến cho trái tim của không biết bao nhiêu cô gái trẻ tan nát xót xa. Tịch Tuyết Nhi mua liền mấy cái túi, trong khi đó Cố Sanh Sanh và An Hà chỉ xem là chính, không mua gì nhiều.
An Hà phải tiết kiệm, còn Cố Sanh Sanh vì nhớ đến 30 triệu tiền vi phạm hợp đồng kia, hơn nữa đống quần áo cô xem qua đều có kiểu dáng rất kỳ quặc, vải may thiếu lên thiếu xuống. Thật ra Cố Sanh Sanh mua rất nhiều đồ ăn ngon, còn có trà sữa, rồi socola châu âu handmade, vừa thấy mấy món điểm tâm xinh đẹp là cô lại không kiềm lòng được.
Lần đầu tiên Cố Sanh Sanh cảm nhận được cảm giác mua mua mua liên tục là gì, thật là vi diệu quá đi mất! Mãi cho đến lúc vệ sĩ đi đến nhắc nhở về nhà, cô mới giật mình phát hiện ra đã 10 giờ đêm rồi.
Cố Sanh Sanh hoảng hốt: “Trễ vậy, tớ về trước nhé.”
Tịch Tuyết Nhi đang cao hứng, nói: “Mới 10 giờ, về cái gì mà về. Khó có dịp tụ tập đông đủ, hay là đêm nay qua nhà tớ ngủ nhé?”
Tịch Tuyết Nhi sống một mình trong chung cư, Cố Sanh Sanh và An Hà vẫn thường hay lui tới nhà cô để tá túc, bọn họ cùng nhau xem phim suốt đêm, nói chuyện phiếm đến khi mệt lả mới đi ngủ. Cố Sanh Sanh có chút động lòng, nhìn về phía vệ sĩ.
Vệ sĩ lộ ra vẻ mặt khó xử: “Phu nhân, là tiên sinh gọi điện đến hỏi cô khi nào trở về ạ.”
Tịch Tuyết Nhi bất mãn chậc một tiếng, vừa định nói đã bị An Hà kéo lại. Cô nghĩ nghĩ rồi khẽ nói với Tịch Tuyết Nhi: “Sanh Sanh đã là vợ của người ta rồi. Đừng đắc tội với Thẩm Vọng, không thôi hắn ta lại làm khó Sanh Sanh.”
Tịch Tuyết Nhi lúc này mới kiềm chế lại.
Cố Sanh Sanh cũng nói: “Trà sữa nóng uống mới ngon, tớ về trước nhé. Lần sau lại cùng các cậu đi chơi tiếp.”
Cố Sanh Sanh về đến nhà đã là 11 giờ đêm. Lầu hai biệt thự vẫn còn sáng đèn, xe chưa vào đến cửa, chị Lý liền chạy ra đón: “Phu nhân về rồi.”
“Sao chị còn chưa ngủ?” Cố Sanh Sanh đưa một cái túi cho chị Lý, “Cho chị hộp socola này, ngon lắm đó!”
Chị Lý nhận chiếc hộp được đóng gói tinh xảo, vừa nhìn đã biết là socola rất quý, cười nói: “Cảm ơn phu nhân. Hôm nay đi chơi có vui không ạ?”
Cố Sanh Sanh hứng thú bừng bừng: “Vâng, trung tâm mua sắm bán quá trời thứ, cái nào cũng đẹp hết.”
Chị Lý thở dài trong lòng, một đứa trẻ, sao có thể không yêu thích náo nhiệt, bắt phu nhân ở biệt thự lâu như vậy thật là làm khó cô ấy rồi. Chị Lý cẩn thận chỉ lên lầu, nhìn Cố Sanh Sanh thấp giọng: “Tiên sinh vẫn chưa ngủ, đợi phu nhân lâu lắm rồi đó.”
Cố Sanh Sanh nghe không ra ý gì khác, vui vẻ nói: “À, vừa hay, tôi đem đồ ăn ngon về cho anh ấy đây!”
Phòng ngủ sáng đèn, Thẩm Vọng đã thay quần áo ngủ, an tĩnh tựa vào đầu giường, nghe thấy tiếng Cố Sanh Sanh chào hỏi cũng không thèm ngẩng đầu lên, tiếp tục nghe tin tức của mình.
Cố Sanh Sanh sớm đã làm quen với kiểu thái độ này của anh. Cô bảo chị Lý dọn điểm tâm và trà sữa mới đem về ra bàn, sau đó cầm lấy một ly trà sữa cắm ống hút vào, rạo rực đưa cho Thẩm Vọng như dâng kho báu: “Trà sữa này ngon lắm đó, mau thử một ngụm đi.”
Thẩm Vọng lạnh lùng: “Lấy ra.”
Cố Sanh Sanh mãnh liệt bổ sung: “Tôi không cho thêm đường, sẽ không quá ngọt đâu. Không uống hả, ở đây có cơm rong biển, bánh mì tây, socola nè! Ai da, trung tâm mua sắm bán đồ ăn nhiều kinh khủng, tôi còn chưa ăn hết được đâu.”
Thẩm Vọng nói: “Hôm nay đi chơi rất vui ư?”
“Đúng đó.” Cố Sanh Sanh vui vẻ gật đầu.
Thẩm Vọng tựa như nảy sinh một tia hứng thú: “Chơi cái gì?”
Cố Sanh Sanh lập tức biến thành một người ba hoa, thao thao bất tuyệt: “Bọn tôi đến bệnh viện thăm ba An Hà nè, sau đó đi ăn thịt nướng, nói chuyện phiếm, còn đi dạo phố sắm đồ nữa.”
Ngữ khí Thẩm Vọng nhàn nhạt: “Bấy nhiêu đó?”
“Ừ… ừm.” Cố Sanh Sanh nghĩ đến Thẩm Đình Sâm liền do dự cắn môi, không biết có nên kể cho Thẩm Vọng nghe không.
Thẩm Vọng quay đầu đi: “Tránh xa tôi ra một chút.”
“Sao thế? Anh còn chưa ăn thử đồ ăn tôi mang về mà!” Cố Sanh Sanh hướng ống hút đến trước miệng Thẩm Vọng, “Đây là trà sữa khoai môn, anh nếm thử một miếng đi mà, tôi phải xếp hàng nửa ngày đó, bị Tịch Tuyết Nhi mắng quá trời quá đất.”
Thẩm Vọng cười lạnh: “Cô làm tôi ngộp thở.”
“!!!” Cố Sanh Sanh nhảy ra xa, vội vàng ngửi thử mùi trên người mình, cô hét lên: “Anh mới có mùi ấy! Mũi chó hả!”
Cô kêu gào xong lại tránh đi một chút. Trên người cô quả thực còn vươn chút mùi thịt nướng, nhưng đã xịt qua một lớp khử mùi rồi, trừ mũi chó của Thẩm Vọng ra, người khác chắc chắn không ngửi thấy được.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Sanh Sanh đỏ lên, thẹn quá hóa giận đi vào nhà vệ sinh tắm rửa một lượt, không nói nhảm với Thẩm Vọng nữa.
Thẩm Vọng đợi nửa ngày, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy rào rào từ phòng tắm truyền đến, sắc mặc trầm xuống một chút. Ra ngoài chơi một chuyến, không những tham lam hơn, đến gan cũng thêm một chút rồi.
Cố Sanh Sanh không nghĩ nhiều được như thế. Dòng nước ấm áp dội từ trên đầu xuống, cô chà rửa cơ thể sạch sẽ thơm tho, xong xuôi bọc khăn tắm bước ra ngoài, sớm đã quẳng mất sự bực bội lúc nãy ra khỏi tâm trí.
Cô mặc váy ngủ chui vào chăn, sau đó lại xột xoạc vém góc chăn trên dưới kín mít. Lần này, Thẩm Vọng không thèm nể nang nữa, anh huých khuỷu tay hất bay cô ra khỏi chăn.
“Áaaa!” Cố Sanh Sanh cúi mặt bò trên thảm dưới đất, một lúc sau mới ngơ ngác ôm mông.
Thẩm Vọng! Đồ… vô liêm sỉ!
Cố Sanh Sanh không rên tiếng nào, im lặng bò dậy trèo lên giường, kéo góc chăn ra định chui vào. Khuỷu tay của Thẩm Vọng đè góc chăn lại, Cố Sanh Sanh phí sức nửa ngày cũng không thể làm được gì.
Nếu là ngày thường, Cố Sanh Sanh đã sớm nỉ non làm nũng với Thẩm Vọng. Hôm nay cô lại chẳng nói gì, cứ im lặng mà trèo xuống giường.
Qua một lát, nệm bị lún xuống, Cố Sanh Sanh đã trở lại, còn ôm theo một cái chăn mới. Cô an ổn nằm xuống, không lâu sau tiếng hít thở đều đều vang lên.
Thẩm Vọng: “…”
Hai người thuận theo tự nhiên bắt đầu chiến tranh lạnh với nhau. Đúng hơn là, Thẩm Vọng đơn phương chiến tranh lạnh.
Cố Sanh Sanh vội vàng kiếm tiền ngược xuôi. Để kiếm được nhiều hơn chút đỉnh, cô đã cực kỳ chăm chỉ trong lúc livestream, còn kết nối nhận lời khiêu chiến từ các chủ phòng khác, vài lần phô bày kỹ năng của mình: điêu khắc đậu hủ, rút xương gà, bóc vỏ trứng sống bằng tay…
Ngay cả lúc ăn cơm cùng Thẩm Vọng, cô vẫn nghiêm túc nghe đại thần chủ phòng “Giá trị trăm vạn” livestream truyền bá kinh nghiệm, để xây dựng phòng livestream của mình ngày một lớn mạnh hơn.
Thẩm Vọng rốt cuộc không nhịn được nữa, lên tiếng phá vỡ chiến tranh lạnh: “Ồn quá, tắt đi.”
Cố Sanh Sanh oan ức: “Tôi phải học theo tiền bối, thế mới kiếm được nhiều tiền.”
Thẩm Vọng nhíu mày: “Cô thiếu tiền?”
“Cũng gần như vậy.” Cố Sanh Sanh khiêm tốn thỉnh giáo Thẩm Vọng: “30 triệu có gọi là nhiều không?”
Thẩm Vọng cười lạnh: “Cô gả cho tôi, Thẩm gia đưa sính lễ 50 triệu, cô nghĩ sao?”
Cố Sanh Sanh bấm đốt tay: “Một cái Mercedes giá 50 tệ, một cái pháo hoa 1000 tệ, bao nhiêu cái pháo hoa mới kiếm được 30 triệu chứ?”
Tiền thưởng ở hậu trường phòng livestream Vượng Tử đã đạt hơn 2 triệu 500 tệ, trong đó 2 triệu tệ đến từ vị thổ hào ẩn danh ‘S’ kia, trừ hoa hồng và thuế cho nền tảng, đến tay còn được trên dưới 1 triệu. So với 30 triệu tiền vi phạm hợp đồng kia vẫn còn kém rất nhiều…
Cố Sanh Sanh bắt đầu chờ mong người ‘S’ kia lại đến thưởng cho mình. Đáng tiếc vị đại thần ẩn danh này cho đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện lại, mặt khác các fan vẫn liên tục thưởng cho cô, tiếc là chỉ như muối bỏ đáy biển.
Thẩm Vọng nói: “Cô cần 30 triệu để làm gì?”
“Công ty bắt tôi bồi thường 30 triệu tiền vi phạm hợp đồng.” Cố Sanh Sanh thầm thở dài, múc cho Thẩm Vọng một muỗng trứng chưng: “Nhưng mà tôi vẫn chưa có đủ tiền. Không nói nữa, thức ăn nguội hết rồi, anh mau ăn đi.”
Một ám hiệu vụng về ngây thơ.
Thẩm Vọng cầm muỗng lên, động tác rất ổn định. Anh bình tĩnh nhớ lại thái độ khác thường của Cố Sanh Sanh mấy ngày trước đây, hóa ra tất cả đều là vì tiền.
Có điều 30 triệu, cô tình tôi nguyện, bỏ ra mua một con chim hoàng yến dính người lại còn rất nghe lời, tính ra cũng không có hại gì mấy. Nếu hôm qua cô không đi gặp Thẩm Đình Sâm, nếu cô thẳng thắn ngay từ lúc bắt đầu, nếu cô gan dạ hơn một chút, triệt để lừa gạt anh…
Trên đời này nào có nhiều nếu như đến như vậy.
Tiếng sấm cuồn cuộn nơi chân trời, mây đen kéo đến, trong không khí chứa đầy hơi nước, khuấy động tâm trí đang tĩnh lặng của con người.
Rốt cuộc Cố Sanh Sanh cũng phát hiện ra chút biến đổi nho nhỏ của Thẩm Vọng. Cô tắt livestream, một nồi sườn heo hầm táo tàu với khoai mỡ, Thẩm Vọng chỉ uống hai hớp liền nghiêng đầu bảo no rồi.
Cố Sanh Sanh nhìn chân mày tối tăm của anh, cô giật giật môi, không nói gì nữa. Buổi tối lúc đi ngủ, cô cọ tới cọ lui nửa ngày rồi mới lên giường, cả người cuộn thành một cục, duy trì khoảng cách với Thẩm Vọng.
Thẩm Vọng động đậy, khuỷu tay vô tình đụng trúng eo cô, Cố Sanh Sanh giống như bị giẫm phải đuôi, giật nảy mình lên.
Nhiệt độ trong phòng ngủ thoáng chốc hạ xuống: “Anh lại nổi tật gì vậy?”
Tim Cố Sanh Sanh đập bịnh bịch, cô do dự đã lâu, mới lắp bắp hỏi: “Anh… thật sự mỗi đêm bão đến sẽ nổi điên sao?”
Cố Sanh Sanh đợi một hồi lâu, lâu đến mức cô cho rằng Thẩm Vọng đã ngủ rồi. Ngoài chăn lạnh quá, Cố Sanh Sanh nhẹ nhàng chui về lại.
Đột nhiên một bàn tay duỗi ra trong bóng tối, bóp cái cổ yếu ớt của Cố Sanh Sanh: “Ui!”
Thẩm Vọng cười lạnh: “Đúng vậy, tốt nhất tránh xa tôi ra một chút. Tôi ghét mấy kiểu nhỏ nhắn mà ồn ào như cô, đến lúc đó không cẩn thận bị cắt cổ, cũng đừng trách sao tôi không nhắc nhở trước.”
Cố Sanh Sanh bỗng run lẩy bẩy. Cô hiểu ra rồi! Ngày cô xuyên đến cũng là một đêm giông tố bão bùng, thiếu chút nữa Thẩm Vọng đã bóp chết cô! Đang nghĩ ngợi liên miên, một tia chớp bất thình lình xẹt qua khung cửa sổ, tiếng sấm lại ầm ầm.
Cố Sanh Sanh: “…!!!”
Thẩm Vọng vẫn chưa rút tay lại, vết chai trong lòng bàn tay cọ sát làm cổ cô ngứa lên, Cố Sanh Sanh khẩn trương nuốt nước bọt, run rẩy bám tay Thẩm Vọng: “Thẩm Vọng Thẩm Vọng, anh tỉnh táo lại, suy xét một chút đi, không có tôi, ai nấu cơm cho anh ăn, ai giúp anh lau mặt, ai đỡ anh đi toilet… Anh phải kiềm chế lại!”
Cô giống như một chú mèo nhỏ không biết an phận, ấm áp mềm mại, lại còn mang theo mùi hương dịu nhẹ của sữa. Bị người khác đè ra gãi bụng cũng chỉ đạp chân kêu meo meo, chứ không đưa móng vuốt ra cào loạn.
Giọng nói bén nhọn kia lại quanh quẩn bên tai: “Tên mù chết tiệt, sao anh không chết quách luôn đi? Tất cả là tại anh, tại anh mà tôi và Thẩm Đình Sâm không thể ở bên nha! Anh đi chết đi!”
Rốt cuộc, đâu mới thật sự là cô?
Chỉ cần bóp nhẹ là có thể bẻ gãy xương cốt của cái cổ bé nhỏ kia.
Làm cô vĩnh viễn biến mất trong một khắc.
Không biết cửa sổ nào trong biệt thự chưa được đóng kỹ, cửa kính bị gió dữ đập vào rung lắc loảng xoảng, giông tố bao trùm. Nỗi phiền muộn trong lòng bắt đầu tràn lan, giữa chân mày Thẩm Vọng hiện lên một tầng sương mù, bất tri bất giác cuộn chặt tay lại.
Mạch máu sau gáy bị lòng bàn tay ấm áp bóp chặt, hô hấp của Cố Sanh Sanh dần dần khó khăn hơn. Thẩm Vọng không siết đau cô, sự ngột ngạt này cơ hồ làm cô nhớ lại ngày mà mình xuyên đến đây…
Cố Sanh Sanh càng sợ hãi càng nói nhiều hơn, miệng niệm chú một loạt món ăn: “Nước sôi, cải trắng, văn tư đậu hủ, bơ hầm, rau cải, gà chiên, bò hấp rượu vang, củ cải muối, canh vịt… rột rột.”
Cố Sanh Sanh tự làm mình đói bụng, cô nuốt nước miếng xuống, tiếng rột rột từ trong bụng vang lên.
“… Ồn quá!” Thẩm Vọng siết tay, lạnh lùng nói, “Còn nói nữa, bóp chết cô.”
Tia chớp đúng lúc rạch ngang qua bầu trời, ánh sáng xanh trắng chiếu sáng đường nét sắc xảo của Thẩm Vọng, sắc mặt anh tái nhợt, khóe môi màu hồng nhạt, sát khí tung ra bốn phía.
Cố Sanh Sanh đột nhiên im bặt, toàn thân cứng đơ không dám nhúc nhích.
Lồng ngực Thẩm Vọng phập phồng, chờ hô hấp khôi phục lại mới chậm rãi buông tay ra, vừa muốn rút tay liền bị một bàn tay mềm mại bám lấy.
“Hửm?” Giọng nói cuốn hút phát ra một âm tiết thấp thấp, ý tứ rõ ràng: ngứa da?
“Huhuhuhuhu…” Cố Sanh Sanh lắc đầu.
“… Nói đàng hoàng.”
“Tôi sợ sấm sét, muốn nắm tay anh.” Cố Sanh Sanh vừa dứt lời liền vội vàng ngậm miệng, sợ Thẩm Vọng lại bóp cổ cô.
Thẩm Vọng giễu cợt một tiếng, rút tay về.
Không cho nắm à… Cố Sanh Sanh thất vọng che miệng lại. Một bàn tay ấm áp lại vươn đến, bao trọn bàn tay nhỏ bé của cô bên trong.
Người Thẩm Vọng lạnh như băng, bàn tay lại to rộng ấm áp như thế. Viêm dương khí dọc theo ngón tay truyền vào cơ thể, Cố Sanh Sanh kinh ngạc đến mở to hai mắt.
Cố Sanh Sanh do dự một lúc lâu: “Thẩm Vọng, anh có bị đau chỗ nào không? Tôi mát xa chân cho anh một chút nhé?”
Giọng Thẩm Vọng hơi khàn, lộ ra vài phần lười biếng, đã khôi phục lại như cũ: “Không ngủ thì lăn xuống đi, đừng quấy rầy tôi.”
Cố Sanh Sanh đành ngậm miệng. Ngón tay cô nhẹ nhàng vuốt ve mu tay anh, trên đó nổi đầy gân xanh. Nếu cô không phát hiện viêm dương khí trong cơ thể Thẩm Vọng đang đấu đá lung tung, thì cũng sẽ không biết được người đàn ông đang nằm an tĩnh bên cạnh mình đây đang phải chịu đựng đau đớn đến cỡ nào.
Mấy ngày nay, linh khí mà Cố Sanh Sanh tích góp được qua mỗi lần livestream đều dùng hết cho việc điều trị thân thể của Thẩm Vọng, để linh khí trong người anh không bị bỏ đói quá lâu.
Xem ra Thẩm Giai Huyên miệng mồm lúc nào cũng nói nhảm này lại nói đúng một câu: Thẩm Vọng vào đêm giông bão sẽ hết sức nóng nảy.
Lần trước thiếu chút nữa đã bị Thẩm Vọng bóp chết, hôm nay Thẩm Vọng chỉ nhéo đỏ mặt cô, tính ra cũng gọi là có tiến bộ rồi. Cố Sanh Sanh nghĩ thế, thả lỏng tinh thần “song tu” cùng Thẩm Vọng. Viêm dương khí chạy loạn gặp thủy hệ linh lưu mát lạnh ôn nhu, rồi lại từ từ quay trở về cơ thể của Thẩm Vọng.
Nhờ khoảng thời gian livestream này, linh hạch của Cố Sanh Sanh dần dần ngưng tụ, lúc song tu cũng có thể giữ lại được một chút linh khí. Không giống như trước đây, gom góp được chút tu vi phải nhanh chóng độ cho Thẩm Vọng, nếu không sẽ bị tiêu tán hết ra đất trời.
Cô phân ra một ít linh khí ấm đến trị hai chân của Thẩm Vọng. Chân anh có vết thương cũ, vào ngày mưa chắc chắn sẽ bị đau nhức khó chịu.
Không biết có phải do song tu hay không mà cơ thể của Thẩm Vọng lại hấp dẫn Cố Sanh Sanh. Cô vô tri vô giác lại chui vào trong lồng ngực của Thẩm Vọng. Cố Sanh Sanh mơ mơ màng màng lẩm bẩm: “Đừng buồn rầu nữa nhé, tôi sẽ làm đồ ăn ngon cho anh…”
Cố Sanh Sanh không biết Thẩm Vọng bị làm sao, mấy ngày nay chỉ thấy anh lạnh như băng, bóp mặt cô mạnh tay hơn so với trước kia rất nhiều lần.
Hơi thở Thẩm Vọng dần dần bình ổn, bàn tay dừng lại trên lưng Cố Sanh Sanh thật lâu, nhưng lại không đẩy cô ra.
Có lẽ đêm nay mưa gió quá lạnh, anh tạm thời buông thả chính mình, lưu luyến một chút sự dịu dàng vô dụng này.
Hai người ôm nhau ngủ qua đêm.
Ngày hôm sau lúc tỉnh lại, Cố Sanh Sanh thức dậy vì bị cấn.
Cô mơ màng mở mắt, phát hiện mình giống như một con bạch tuột quấn lấy người Thẩm Vọng. Mà Thẩm Vọng đã dậy từ sớm, chân mày nhíu chặt, bão táp sắp ập đến rồi.
=====
Truyện chỉ được đăng tải tại truyenwiki1.com @hanthy915 và micasacua3dua.wordpress.com. Xem đúng nơi để ủng hộ editer nhé
(‘,,•ω•,,)♡
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!