Làm Nũng Với Lão Đại Tàn Tật
Chương 25: Vượng Tử cục kỳ không nghe lời
“Tôi… tôi xoa bóp chân cho anh thôi mà, làm sao vậy?”
Trong bóng tối chỉ nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của Thẩm Vọng.
Cố Sanh Sanh cực kỳ vô tội muốn thu tay lại, vừa động đã bị Thẩm Vọng dùng sức nắm chặt: “Đừng lộn xộn.”
“Tôi không có lộn xộn.” Cố Sanh Sanh lên tiếng biện hộ, Thẩm Vọng liền kéo cô thẳng vào trong ngực, ngón tay vuốt ve mái tóc bóng mềm của cô.
Đây là thói quen mới có của Thẩm Vọng. Tóc Cố Sanh Sanh vừa dày vừa mềm, lành lạnh như tơ lụa, mang theo mùi hương tường vi nhàn nhạt. Mỗi lúc Thẩm Vọng ngủ hay nghe tin tức, Cố Sanh Sanh đều chôn trong lồng ngực anh, khi đó Thẩm Vọng sẽ ngẫu hứng chơi đùa cùng mái tóc cô.
Cố Sanh Sanh cảm thấy Thẩm Vọng khá có hứng thú với mái tóc của mình cũng không nghĩ nhiều. Cô quen cửa quen nẻo chui vào lòng Thẩm Vọng, khuôn mặt dán chặt trước ngực anh.
Ngón tay Thẩm Vọng chậm rãi lướt qua mái tóc, vô tình chạm vào da đầu cô mang đến một cảm giác ngứa ngáy như điện giật. Cố Sanh Sanh thích thú híp mắt nói: “Anh còn chưa nói tuổi cho tôi biết đâu đấy.”
Thẩm Vọng không chút để ý mở miệng: “Tự đoán đi.”
“Đoán không ra.” Viêm dương khí trên người Thẩm Vọng nóng bỏng, nhịp tim gấp gáp, tiếng tim đập rất lớn. Cố Sanh Sanh không an phận nhích tới nhích lui, “Tôi cảm thấy anh không lớn.”
“…” Ngón tay Thẩm Vọng siết chặt.
Một lúc lâu sau Cố Sanh Sanh mở miệng: “Thẩm Vọng, anh làm tôi đau.”
Thẩm Vọng lúc này mới phản ứng lại, vòng eo nhỏ nhắn của Cố Sanh Sanh bị anh bóp chặt, xem cô như con mồi mà vây trong lồng ngực.
Cố Sanh Sanh đè cả người lên Thẩm Vọng, tiếng nói nức nở: “Thẩm Vọng, tôi thở không nổi, đau thật đó…”
“Thế lúc nãy là giả?” Thẩm Vọng lấy lại bình tĩnh, một tay bóp chặt sau gáy Cố Sanh Sanh.
Cổ của Cố Sanh Sanh nhỏ nhắn, da thịt mềm mại như cánh hoa mới nở. Lòng bàn tay thô ráp của Thẩm Vọng chậm rãi xoa nắn, liền nghe thấy Cố Sanh Sanh khẽ hít hà một hơi.
“Đều đau.” Ngữ khí Cố Sanh Sanh mười phần nũng nịu, cô nhẹ nhàng rút lọn tóc ra, toan ngồi dậy tránh khỏi người Thẩm Vọng.
Loại chống đối yếu ớt này giống như một chú mèo nhỏ, dễ dàng kíƈɦ ŧɦíƈɦ khát vọng hủy diệt từ trong sâu thẳm xương cốt con người. Thẩm Vọng siết chặt cổ tay cô, nham hiểm tiến sát lại: “Không phải muốn biết tôi bao nhiêu tuổi sao?”
Hô hấp nóng bỏng phả bên tai, Cố Sanh Sanh run rẩy quay mặt lại.
Hơi thở thơm tho của cô dừng trước môi Thẩm Vọng, lúc này hơi thở của hai người dường như quấn quýt nhau, Thẩm Vọng cảm thấy chính mình như đang ngửi một đóa hoa, chỉ cần cúi xuống là có thể hôn lên cánh hoa mềm mại của nó.
Cố Sanh Sanh chờ mong hỏi: “Nói đi, anh bao nhiêu tuổi?”
Thẩm Vọng cắn răng, mạnh mẽ ấn mặt cô lại vào trong ngực: “Câm mồm, sau này nói cho cô biết.”
Thẩm Vọng trong lòng không yên, mồ hôi dọc theo thái dương lăn xuống từng giọt.
Cố Sanh Sanh cố tình không biết sống chết, lên tiếng thúc giục: “Khi nào mới nói?”
Thẩm Vọng chịu không nổi, tự ép mình phải kiềm chế lại: “Mùa xuân.”
“À.” Cố Sanh Sanh lấy được đáp án, rốt cuộc cũng an tĩnh lại.
Chưa được năm phút, Cố Sanh Sanh lại chống ngực Thẩm Vọng ngồi dậy, giống như bàn chân của mèo nhỏ giẫm tới giẫm lui: “Đừng vuốt nữa, rất ngứa, rất kỳ cục.”
Thẩm Vọng không đáp lại, cánh tay vẫn ghì chặt Cố Sanh Sanh. Cố Sanh Sanh ngọ nguậy một lúc lâu, tóc tai ướt đẫm mồ hôi, cuối cùng cuộn tròn trong lồng ngực Thẩm Vọng, ngoan ngoãn chìm vào giấc ngủ.
Cố Sanh Sanh lại mơ thấy chú mèo đen kia.
Lần đó khi trở về từ chuyến đi xa, Cố Sanh Sanh có mang về cho con mèo đen một chiếc lục lạc cực kỳ xinh đẹp. Nhưng con mèo đen đó lại chẳng có chút hứng thú, nó lạnh lùng quay đầu bỏ đi, làm như không quen biết cô. Cố Sanh Sanh xuống bếp làm món cá chiên và tôm xào Long Tĩnh mà nó thích nhất, mèo đen kia vẫn thờ ơ, ngồi vắt vẻo trên ngọn cây phía xa.
Trong lòng Cố Sanh Sanh tức giận, chỉ thẳng vào nó nói: “Ngươi còn không mau xuống đây, ta sẽ đưa tôm cho Hoa Hoa nhà hàng xóm ăn!”
Mèo đen nghe xong ngay lập tức nhảy xuống, vững vàng đè Cố Sanh Sanh lên mặt đất.
Hàng ngàn cọng cỏ cùng sợi bông bay lên tung tóe, Cố Sanh Sanh bị mèo đen đè dưới thân, nó nói: “Đó là tôm của ta!”
Tiếng nói trầm thấp mê người, giống hệt giọng nói của Thẩm Vọng.
Cố Sanh Sanh không phát hiện ra chỗ sai, cô cao hứng nói: “Ngươi không giận ta sao?”
Mèo đen không trả lời, ném một đóa hoa trắng nhỏ lên ngực Cố Sanh Sanh. Những bông hoa bé nhỏ rũ xuống, từng phiến lá xanh mơn mởn khác biệt, so với những bông hoa trước kia mà nó mang đến thật sự kém xa.
Cố Sanh Sanh ngửi ngửi hoa, hỏi mèo đen đang vùi đầu ăn cơm: “Hoa này xấu xí, cũng không thơm nữa. Tiền cơm hôm nay chưa đủ nhé.”
Mèo đen: “Vậy cô nghịch đuôi của ta đi.”
Chiếc đuôi lông lá nóng bỏng quét tới quét lui trong ngực Cố Sanh Sanh, cô cẩn thận chạm vào một lát, thụ sủng nhược kinh: “Thật sự cho ta sờ sao?”
Mèo đen mất kiên nhẫn: “Mau đi.”
Cố Sanh Sanh hoan hô, hai tay giữ chặt đuôi mèo. Đột nhiên mèo đen hóa to ra, tay Cố Sanh Sanh vuốt đuôi mèo không đã thích, liền nhào thẳng vào bộ lông ấm áp của nó lăn qua lộn lại. Cô nắm đuôi, rồi lại vuốt tai, vừa lúc xoay người định trèo lên lưng nó, mèo đen bỗng nhiên trở mặt, hất cô bay thẳng xuống dưới.
“Á!” Cố Sanh Sanh đột nhiên mở mắt ra, ánh sáng mặt trời chiếu thẳng vào làm nước mắt chảy ra.
Đêm qua quên đóng cửa sổ, gió cuốn tấm rèm cửa bay lên để lọt vào một tia sáng, dọi chính diện mặt Cố Sanh Sanh. Cô xoa mắt mới phát hiện ra mình đang nằm trên thảm.
Cũng may là thảm dày, Cố Sanh Sanh bò dậy, nhìn Thẩm Vọng trên giường vẫn nhắm mắt nằm im, cô đưa tay đến phía dưới mũi anh.
Không có hô hấp.
Cố Sanh Sanh thầm đếm số: một hai ba bốn năm… Đến giây thứ 50, Thẩm Vọng rốt cuộc cũng mở miệng: “Lại ngứa da?”
Cố Sanh Sanh mau chóng thu tay lại, giả vờ hoài nghi: “Sao tôi lại nằm dưới sàn? Ai đẩy tôi xuống vậy?”
Trước cái nhìn khiển trách của Cố Sanh Sanh, Thẩm Vọng từ từ lên tiếng: “Do tướng ngủ của cô xấu.”
“… Rõ ràng là anh đẩy tôi xuống!” Cố Sanh Sanh cả giận.
Thẩm Vọng bĩnh tĩnh nói: “Chứng cứ đâu?”
“Anh ngụy biện!” Cố Sanh Sanh chân không nhảy trên sàn, lại nhảy lên giường, từ trên cao nhìn xuống Thẩm Vọng đàm phán: “Anh đã đồng ý cho tôi ngủ trên giường, không được đẩy tôi xuống!”
Thẩm Vọng khoanh tay đưa ra sau đầu làm gối, ngữ điệu đặc biệt lười biếng: “Tôi chưa từng nói đồng ý.”
Cố Sanh Sanh dậm chân: “Hôm nay không nấu cơm cho anh.”
Thẩm Vọng bắt lấy cổ chân mảnh mai của cô, giật một phát, Cố Sanh Sanh liền bổ nhào lên chăn.
Đầu óc Cố Sanh Sanh choáng váng, chật vật trở mình trên lớp chăn bông mềm mại. Thẩm Vọng thuận thế nắm lấy bàn chân trần của cô, mu chân gan chân đều nhẵn mịn, chỉ một tay là có thể bao được trọn vẹn.
Cố Sanh Sanh đạp chân loạn xạ: “Anh làm gì đó, nhột quá, bỏ tôi ra!”
Thẩm Vọng cười nhạt: “Cầu xin tôi đi.”
Cố Sanh Sanh không chớp mắt, nhỏ giọng nỉ non: “Cầu xin anh đó.”
“… tốt.” Thẩm Vọng buông tay ra.
Cố Sanh Sanh lăn một vòng trèo xuống giường trốn ra xa, che bàn chân trắng nõn của mình lại, khuôn mặt ửng hồng, đáy mắt ầng ậc nước.
Thẩm Vọng lại giơ tay ra, làm như đang vẫy mèo: “Lấy áo ngủ mới tới đây.”
Những ngày này trời đẹp, Cố Sanh Sanh giúp chị Lý mang quần áo mới giặt đi phơi. Vải dệt được phơi nắng rất mềm mại, mang theo hương thơm thoang thoảng cùng với mùi ánh nắng mặt trời, mặc lên người cực kỳ ấm áp dễ chịu.
Đồ ngủ của Thẩm Vọng đa phần được làm từ tơ lụa màu đen, màu sắc chất liệu đều giúp tôn lên làn da trắng lạnh quý phái của anh. Hai chân anh không thể hoạt động, ống quần có chút nhăn nhó xộc xệch. Cố Sanh Sanh nhìn thấy lại sinh lòng quan tâm, nửa ngồi xổm xuống giúp anh sửa sang lại ống quần, bỗng cô khẽ hít chóp mũi.
Mùi hoa thạch nam à?! Cô đột nhiên nhớ ra, đóa hoa nhỏ mà chú mèo đen trong giấc mơ kia đưa cho cô không phải chính là hoa thạch nam sao?
Lúc Cố Sanh Sanh đỡ Thẩm Vọng đi toilet, mùi hoa thạch nam càng thêm rõ ràng hơn. Hương thạch nam hòa quyện với khí vị lạnh lẽo độc nhất vô nhị trên người Thẩm Vọng, biến thành mùi hương có tính xâm lược mạnh mẽ.
Cố Sanh Sanh nghĩ mãi không ra, đột nhiên cảm thấy sau gáy hơi tê dại. Nghe thấy Thẩm Vọng từ chối cùng cô xuống lầu nấu cơm, Cố Sanh Sanh như trút được gánh nặng, quay đầu bỏ chạy.
Người nào đó đang chờ Cố Sanh Sanh xuống nước năn nỉ: “…”
“Vượng Tử không nghe lời” online.
“Vượng Tử không nghe lời” sửa tên thành “Vượng Tử cực kỳ không nghe lời”.
[Vịt đây: Hahahaha Vượng Tử làm chuyện xấu gì, sao lại thành cực kỳ không nghe lời rồi.]
“Anh ấy…” Cố Sanh Sanh một bụng chua xót, hậm hực nói, “Nó không nghe lời, trêu hoa bậy bạ.”
[Hắc đường tiểu nãi nhạc: Trêu hoa gì cơ.]
[Tôi không phải trứng vịt Bắc Thảo: Phơi nắng nó! Phơi nắng nó!]
[Biệt Chi Kinh Liễu Tước: Ủng hộ chủ phòng cho đương sự mèo ra phơi nắng.]
Sao không ai ủng hộ cô đánh mèo hết vậy? Cố Sanh Sanh nhìn màn hình đầy chữ “tiểu Vượng Tử đáng yêu”, bực bội cắt thịt cạch cạch thành tiếng.
Thịt bò phần vai là ngon nhất, cắt dọc theo thớ thịt sẽ không bị dai. Con dao bóng loáng trong tay hạ xuống, từng lát thịt rời rạc nằm trên mặt thớt.
[Ngốc manh chỉ biết hahaha: Chủ phòng cẩn thận tay một chút nha!]
[Đậu phộng đường hst: Biết là kỹ thuật dùng dao của tiểu tỉ tỉ rất tốt nhưng xem vẫn thấy lo lắng.]
“Không cắt trúng tay đâu.” Cố Sanh Sanh trải những lát thịt vừa cắt xong ra, độ dày đều đặn, vân thịt mơ hồ hiện ra dưới ánh sáng.
Thịt bò cắt xong được đặt sang một bên, Cố Sanh Sanh lấy miếng ba chỉ đông lạnh ra, bắt đầu cắt nhỏ.
[Gấu gummy: Cắt thịt còn đều hơn máy! Respect]
[Giang nhập vân: Toàn là thịt, chủ phòng định nướng thịt phải không!]
[Thập Giới Thi: Thịt nướng +1, tôi thấy có kimchi, chắc là làm thịt nướng kiểu Hàn!]
[Tiên nữ lại thèm ăn: Aaaa tôi phải đi pha một tô mì gói mới được.]
Khu vực bình luận thèm khát kêu gào, bình dưỡng chất bay lên liên tục.
“Mọi người đoán đúng rồi đó, hôm nay tôi sẽ làm thịt nướng.” Cố Sanh Sanh cười, “Giờ đến lượt nước sốt.”
Tương ớt kiểu Hàn, nước tương nhạt, rượu nấu ăn, đường trắng, tiêu và một ít vừng đen trộn đều với nhau, nghĩ đến Thẩm Vọng không ăn hành tỏi, Cố Sanh Sanh chỉ cho vào nửa củ hành tây và nửa quả lê, sau đó khuấy đều chén nước sốt lên, mùi thơm giống hệt với nước sốt ở nhà hàng thịt nướng.
Cố Sanh Sanh cho một nửa số thịt bò và thịt heo vào nước sốt để ướp, chừa lại một nửa thịt bò cao cấp không ướp gia vị để thưởng thức hương vị nguyên bản của nó.
Tiếp theo, Cố Sanh Sanh bắt đầu sơ chế hải sản. Cô lấy một mẻ bạch tuộc mới ra rửa sạch sẽ, đổ thêm chút rượu nấu ăn và muối vào đảo đều, sau đó xé màng đen, móc bỏ nội tạng và miệng. Tôm tươi bóc vỏ rút chỉ đất.
Bình luận lại ồn ào:
[Ngốc manh chỉ biết hahaha: Không phải muốn phạt Vượng Tử sao! Sao lại còn cho nó ăn hải sản nữa vậy!]
Cố Sanh Sanh biện hộ: “Mấy thứ này không phải cho nó, tôi ăn một mình.”
[Thượng Hoa Khuynh Tà: Không cần giải thích, chúng tôi đều hiểu.]
[Giang giang tại tuyến truy thư: Đúng đúng, bọn em đều hiểu hết, không phải cho Vượng Tử ăn.]
[Nắp sữa dâu: Đúng đúng đúng, hải sản không ướp gia vị là cho người ăn, không phải cho Vượng Tử.]
[Cố Niệm Bạch: Bọn tôi đều hiểu hihihi.]
Cố Sanh Sanh tức giận trừng mắt, không thèm trả lời bình luận nữa. Cô nhanh chóng cắt nhỏ nấm đông cô, cắt thêm hai đĩa kimchi, dưa chuột, ớt xanh và xà lách, rồi kết thúc livestream.
Trong hoa viên có một giàn hoa tử đằng, bên dưới đặt một chiếc bàn, chủ nhân trước của biệt thự thường dùng nơi đó để tổ chức ăn uống ngoài trời với khách. Chị Lý dọn dẹp chỗ này sạch sẽ một lượt, mang khay nướng cùng những đĩa rau xanh và trái cây tươi ngon nhất ra.
Lúc Cố Sanh Sanh đẩy Thẩm Vọng ra đến nơi, Thẩm Vọng đột nhiên đứng hình.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!