Làm Nũng Với Lão Đại Tàn Tật - Chương 29: Cậy đẹp làm càn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
108


Làm Nũng Với Lão Đại Tàn Tật


Chương 29: Cậy đẹp làm càn


“Nam chính là Hạ Tử Khanh đó! Chỉ cần được quay chung với Hạ Tử Khanh, có đóng nha hoàn tớ cũng chấp nhận.”

“Bạn yêu, cậu xinh xắn thế này, chắc chắn sẽ được chọn thôi. Đến lúc hot rồi đừng quên tớ nhé.”

“Haha cậu cũng vậy nhé.”

Trong hành lang, người đứng chờ đến lượt tâng bốc lẫn nhau, nhưng ai cũng biết vai nữ chính chắc chắn không thuộc về mình: “Lúc nãy Cố Vân Yên được Thẩm nhị thiếu đưa tới. Cô nói xem cô ấy sẽ thử vai Chu Hàn Chỉ hay là Ninh Ca?”

“Chắc chắn là Chu Hàn Chỉ, ai đóng vai ác cũng hot hết.”

“Hâm mộ quá đi, có Thẩm nhị thiếu lo lót hết rồi, cần gì phải tốn sức nữa.”

Mọi người còn đang nói, bỗng nhiên thấy Cố Vân Yên từ trong toilet bước ra.

“…” Tiếng bàn tán đồng loạt im lặng, thay vào đó là những gương mặt tươi cười nịnh nọt đứng lên chào đón.

“Chị Vân Yên, ngồi bên này nè.”

Cố Vân Yên cười nhạt. Đối với đám người tuyến 18 không tên tuổi này, rõ ràng cô có thừa tư cách để được người ta gọi một tiếng chị Vân Yên, huống hồ vừa rồi mấy cô gái đó còn có ý tứ trắng trợn với Thẩm Đình Sâm như thế, Cố Vân Yên thật sự xem thường việc kết bạn với bọn họ.

Đám người tuyến 18 dường như cảm nhận được Cố Vân Yên chướng mắt hành động của mình, đành im lặng mắng thầm một câu trong lòng rồi tránh sang một bên, cũng có người vẫn còn ôm mộng trèo cao, tiếp tục niềm nở hướng đến Cố Vân Yên hỏi han ân cần, nói bóng nói gió đào thêm thông tin: “Chị Vân Yên, chuẩn bị cho vai nào vậy?”

Cố Vân Yên nhẹ giọng nói: “Cơ hội của chúng ta đều như nhau, chỉ cần thể hiện thật tốt, đạo diễn sẽ dựa vào đó để lựa chọn.”

Cố Vân Yên đáp cho có lệ, đôi mắt lại không tự giác tìm kiếm trong đám người. Thẩm Đình Sâm đưa cô đến thử vai, vừa chớp mắt mà người đã biến đâu mất không thấy tăm hơi rồi? Nhìn quanh nhìn quất chưa tìm thấy Thẩm Đình Sâm, lại bắt gặp một thân ảnh quen thuộc.

“Chị Sanh Sanh!”

Cố Sanh Sanh mang khẩu trang, mặc áo lông vũ đen, vừa nghe tiếng liền muốn quay đầu bỏ đi. Cố Vân Yên trực tiếp đẩy người xung quanh ra, nhanh chóng đuổi kịp cô, thân thiết chào hỏi: “Chị Sanh Sanh! Chị cũng đến thử vai sao?!”

Đám người theo tiếng nói nhìn lại, một thân áo đen và khẩu trang, chính xác là người mới đáng gờm lúc nãy. Cố Vân Yên thân mật nắm tay cô, lại bị người đó thẳng thừng hất ra.

Cố Sanh Sanh đi thẳng đến chỗ nhân viên phụ trách trước cửa, tự báo thân phận: “Cố Sanh Sanh, đến thử vai.”

Nhân viên dò danh sách một lượt, lấy biểu mẫu và bút ra đưa cho cô: “Đến muộn quá, điền nhanh lên nhé.”

Cố Sanh Sanh không quen dùng bút lông, cầm cây bút trong tay viết từng chữ, cô không biết rất nhiều chữ giản thể, khó khăn lắm Cố Sanh Sanh mới viết xong được. Cố Vân Yên còn đang lải nhải bên cạnh, cô chẳng nghe lọt tai câu nào, chỉ cảm thấy cô ta quá ồn ào. Không lẽ bình thường Thẩm Vọng cũng ghét bỏ cô như thế sao?

Những người khác đã sớm nhao nhao như vỡ chợ.

“Chị Sanh Sanh? Không phải là Cố Sanh Sanh sửa mặt thất bại đó chứ?”

“Chắc là vậy rồi, cô xem người ta còn mang khẩu trang kia kìa.”

“Chính là cô ta! Haha, tiếng xấu bay khắp đường, còn có mặt mũi đi thử vai, trèo được lên đùi ai đó rồi sao?”

“Vc, kim chủ nào khẩu vị mặn vậy!”

Giới giải trí đạp trên đạp dưới là chuyện bình thường, ai cũng biết Cố Sanh Sanh và Cố Vân Yên là đối thủ một mất một còn, cố ý hạ thấp Cố Sanh Sanh, hẳn là ngầm có ý lấy lòng Cố Vân Yên đây mà.

Cố Vân Yên nén giận nói: “Các cô đừng nói bậy. Chị Sanh Sanh không phải loại người như thế.”

“Video cô ta đánh chị lên hẳn hotsearch, chị còn nói chuyện giúp cô ta.”

“Với lại nếu cô ta không sửa mặt thất bại, vậy mang khẩu trang làm gì?”

“Đúng đúng, bảo cô ta tháo khẩu trang xuống cho mọi người xem thử đi.”

Cố Vân Yên vì Cố Sanh Sanh bênh vực vài câu, khí thế yếu ớt, mặt đầy khó xử. Không biết là giúp Cố Sanh Sanh nói chuyện, hay là muốn đổ thêm dầu vào lửa không chừng.

Đúng lúc này, cửa phòng thử vai hé mở, nhân viên phụ trách vẻ mặt cau có thò đầu ra: “Ồn cái gì vậy! Bên trong còn đang thử vai kia kìa, là ai ở đây làm loạn? Không muốn thử nữa thì biến về nhà hết đi!”

Đùa, đây chính là cơ hội một bước lên trời của các cô, ai dám bỏ lỡ.

Lập tức có người chỉ vào Cố Sanh Sanh: “Là cô ta!”

“Cố Sanh Sanh sửa mặt thất bại còn mang khẩu trang, dựa vào đâu được cho thử vai chứ?”

Tin tức tiêu cực về Cố Sanh Sanh bay đầy trời, nhân viên phụ trách ắt hẳn đã từng nghe qua. Người nọ nhìn Cố Sanh Sanh vẫn đang mang khẩu trang: “Nếu mặt có vấn đề thì không vào được đâu.”

“Mặt tôi không sao.” Cố Sanh Sanh chăm chú viết chữ, tạm thời không rảnh tay, cũng không để ý đến.

“Cô nói không sao là không sao thật à? Tháo xuống cho mọi người xem đi!”

“Đạo diễn Trương nói lúc thử vai không được trang điểm quá dày, chúng tôi chỉ có thể trang điểm nhẹ nhàng mà tới đây. Nếu loại người như cô ta cũng có cơ hội đến thử vai, như thế thật không công bằng!”

Dù sao cũng không thể trách bọn họ được, mỗi người một câu, ai nấy đều kích động.

Không biết bên trong có ai hỏi tới, người phụ trách vội quay đầu lại nói: “Đạo diễn, là Cố Sanh Sanh. Cô ấy không chịu bỏ khẩu trang xuống, còn cãi nhau với mọi người ở đây.”

Phỏng vấn cả ngày, nhân vật chủ chốt còn tìm chưa ra, sắc mặt đạo diễn Trương cực kỳ nặng nề. Lại nghe chuyện liền tức giận nói: “Ai ồn ào đuổi hết về đi.”

Biên kịch một bên nhanh nhẹn rót cho ông ly nước, nói: “Đạo diễn Trương, là Cố Sanh Sanh đó.” Ý nói, là người có hậu thuẫn, phải nhẫn nhịn một chút.

Đạo diễn Trương bực bội ra lệnh: “Gọi hết mấy người ngoài đó vào đây!”

“Thế này…” Những người khác quay mặt nhìn nhau, nhưng thấy bộ dạng như sắp phát hỏa của đạo diễn Trương, vẫn là đáp ứng làm theo thì hơn.

Người phụ trách mở cửa phòng thử vai, nói: “Những người còn lại vào trong hết đi.”

Đám người choáng váng: Đây là thử vai tập thể ư? Thế này có khác gì tự ôm đá chọi vào chân mình đâu chứ.

Cửa vừa mở ra, mười mấy cô gái mặt mũi xinh đẹp nối đuôi nhau bước vào. Giới giải trí không thiếu người đẹp, nhưng mỹ nhân cũng được chia thành nhiều cấp bậc khác nhau, đặc biệt là khi các cô xếp thành một hàng như thế này, sự chênh lệch càng rõ nét hơn.

Biên kịch liếc mắt một cái liền thấy Cố Vân Yên trong bộ áo lông màu trắng. Cô trang điểm nhẹ nhàng, tóc dài suôn mượt khoác trên vai, giữa một đám người quần áo lộng lẫy, họa mặt tinh xảo, cô lại phá lệ không giống người thường.

Vẻ đẹp của Cố Vân Yên dường như gãi đúng chỗ ngứa, không mang tính dữ dội, là gương mặt nổi trội trong các bộ phim thần tượng gần đây — đại diện cho đại đa số nữ sinh bình thường, vừa hay hợp ý các vị phụ huynh. Quan trọng nhất chính là, Thẩm nhị thiếu đã chào hỏi qua.

Biên kịch nhỏ giọng bên tai đạo diễn Trương: “Đạo diễn, đó là Cố Vân Yên…”

Đạo diễn Trương nhìn chằm chằm về hướng đó rồi giờ tay lên: “Cô.”

Nhận được ánh mắt ra hiệu của biên kịch, Cố Vân Yên cố gắng kìm nén vui sướng, tiến lên một bước: “Chào đạo diễn, tôi là… “

“Không phải cô. Tôi nói cô kia.” Ngón tay của đạo diễn Trương phất lên, chỉ về phía sau Cố Vân Yên.

Trong đám đông phát ra vài tiếng cười khẽ. Mặt Cố Vân Yên nóng như phát sốt, cố tỏ ra như không có gì rồi lui về sau.

Những người khác thấy Cố Vân Yên bị nhục nhã công khai như thế đều thấy vui sướng, đồng thời ngẩng đầu lên xem cô gái nào may mắn được đạo diễn Trương chọn.

Chính là Cố Sanh Sanh. Cô mặc áo lông đen, mặt còn đeo khẩu trang, lại đứng ở rìa của hàng không được ánh sáng chiếu đến, trừ đạo diễn Trương có hỏa nhãn kim tinh ra thì chẳng còn ai có thể phát hiện ra cô được.

Cố Sanh Sanh lách người bước lên. Chiếc khẩu trang che khuất phân nửa khuôn mặt, chỉ để lộ ra một đôi mắt hạnh trong veo lấp lánh, bấy nhiêu đó cũng đủ khiến người khác phải chú ý đến cô rồi.

Đạo diễn Trương: “Vừa rồi là cô náo loạn ở ngoài kia?”

“Không phải!” Cố Vân Yên vội la lên: “Chị Sanh Sanh chỉ là không muốn tháo khẩu trang, chứ không cố ý làm loạn đâu ạ.”

Một câu trực tiếp xác nhận chuyện Cố Sanh Sanh phá rối trật tự.

Đạo diễn Trương nhàn nhạt liếc Cố Vân Yên một cái: “Tôi hỏi cô ta, sao cô dài lưỡi quá vậy? Biết lo lắng cho bạn luôn à.”

Mặt Cố Vân Yên ửng đỏ, thành khẩn nói: “Thật xin lỗi đạo diễn, tôi sốt ruột quá.”

Đạo diễn Trương chỉ vào Cố Sanh Sanh: “Cô nói đi, tại sao lại không tháo khẩu trang?”

Cố Sanh Sanh chậm rãi đáp: “Bận điền phiếu kê khai, không kịp tháo khẩu trang ạ.”

Cố Vân Yên nhìn Cố Sanh Sanh, nhỏ giọng nói: “Chị Sanh Sanh, nếu thấy khó xử quá cũng không cần…”

Cô nói còn chưa dứt câu, đã thấy Cố Sanh Sanh giơ tay bỏ khẩu trang xuống.

Ánh mắt Cố Vân Yên chợt lóe lên một tia mừng thầm, sau đó lại biến thành không thể tin nổi.

Toàn bộ phòng thử vai rơi vào tĩnh lặng, chỉ còn âm thanh rừ rừ của máy lọc không khí. Hóa ra trên đời này thật sự có tồn tại người đẹp như vậy, chỉ cần đứng yên một chỗ cũng đủ thắp sáng cả căn phòng.

Hệ thống ánh sáng tự động bao phủ toàn thân Cố Sanh Sanh, kể cả những sợi tóc bóng như tơ lụa đang tung bay của cô. Mắt hạnh má đào, đôi môi tựa như cánh đào mỏng manh chớm nở đầu tháng ba.

Rõ ràng cô ấy biết bản thân mình có nhan sắc, cả người như phát ra bốn chữ: cậy đẹp làm càn. Cố tình bày ra vẻ mặt non nớt không rành thế sự, lại càng giống hồ ly trong thoại bản* — ngây thơ, lại tàn nhẫn.

*Thoại bản: là một cách gọi khác của tiểu thuyết, xuất hiện vào đời Tống và được coi là tiền thân của tiểu thuyết theo nghĩa hiện đại. Thoại bản chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, nó cũng thường được dùng làm cốt truyện cho các tác phẩm sau này.

Cô đứng đó ngẩng cao đầu, tùy ý mà khắc nghiệt làm cho mặt mũi của Cố Vân Yên bên cạnh thoáng chốc trở nên xám xịt.

Cố Vân Yên lui về phía sau theo bản năng, cố gắng che giấu vẻ mặt thật của mình đằng sau lớp son phấn mỏng. Những người khác đã im lặng nửa ngày, trong lòng chỉ còn một suy nghĩ: chỉ cần Cố Sanh Sanh giao nộp số điện thoại của bác sĩ phẫu thuật, ngay lập tức bọn họ sẽ trở thành chị em khác cha khác mẹ với cô!

Tịch Tuyết Nhi và An Hà nắm chặt tay nhau, hạnh phúc đến bay lên. Hai cô im lặng nửa ngày, chỉ chờ mỗi giây phút Cố Sanh Sanh tháo khẩu trang ra, thành công đảo ngược tình hình vả mặt hết đám người này!

Đạo diễn Trương ho khan hai tiếng, lên tiếng đánh tan bầu không khí trầm mặc này: “Khuôn mặt này của cô có vẻ khá tự nhiên nhỉ. Không trang điểm thật?”

Cố Sanh Sanh hất nhẹ cằm: “Là mặt mộc ạ.”

Biên kịch cười lên: “Nhìn ra được, đúng là không trang điểm. Xem ra tin tồn không đáng tin cậy rồi.”

“Đây là khuôn mặt tự nhiên 100% đó!” Tịch Tuyết Nhi chen lời. Lúc này cô đang cực kỳ vui vẻ, giọng nói cũng to hơn, làm đạo diễn Trương phải liếc cô một cái.

Tịch Tuyết Nhi vội vàng cúi đầu.

Đạo diễn Trương cũng không có ý muốn nổi giận. Ông đã từng gặp qua rất nhiều mỹ nhân, nên đã tự luyện cho mình tài năng nhìn mặt đoán tướng. Gương mặt này của Cố Sanh Sanh, đúng là tự nhiên.

Cố Sanh Sanh trực tiếp vượt qua vòng sơ tuyển, không một ai dám dị nghị gì. Tuyệt thế mỹ nhân của đông như người đi đường, dù sao cũng phải có một cái nhan sắc có giá trị chân chính mới có thể áp đảo người khác, chẳng cần quan tâm có phải là bình hoa di động hay không.

Những người còn lại sẽ phải thử vai. Đạo diễn Trương nói: “Thời gian eo hẹp, bây giờ bắt đầu thử vai. Ai lên trước đây?”

Mọi người quay đầu nhìn nhau, không ai dám xung phong lên trước. Việc thử vai này không khác gì một cuộc thi tuyển tú, người đầu tiên lên sàn rất khó lưu lại ấn tượng sâu sắc với ban giám khảo, còn dễ bị người sau vượt mặt nữa.

Một biên kịch cười nói: “Ở đây Cố Vân Yên là người có kinh nghiệm nhất, còn từng thủ vai nữ chính trong . Hay là cô lên trước nhé?”

Người biên kịch này mặt không biến sắc giúp Cố Vân Yên gia tăng ấn tượng trước mặt đạo diễn. Nhưng Cố Vân Yên lúc này như mất hồn mất vía, nghe thấy vậy liền nói: “Tôi ư? Tôi…”

Cố Sanh Sanh chọc lưng An Hà.

An Hà lập tức nói: “Đạo diễn, tôi đã chuẩn bị xong rồi, có thể bắt đầu bất cứ lúc nào ạ.”

Đạo diễn Trương: “Được, vậy bắt đầu từ cô đi.”

Chờ Cố Vân Yên phản ứng lại, An Hà đã bước lên sân khấu. Cô vào vai Chu Hàn Chỉ, trong phân đoạn phụng mệnh sư phụ đi ám sát Ngụy Vô Song, là một đoạn cao trào nhỏ trong kịch bản. Sau lần ám sát này, đóa sen tuyết Chu Hàn Chỉ chính thức bắt đầu hắc hóa.

Kỹ thuật diễn của An Hà vượt xa dự đoán lúc trước của Cố Sanh Sanh. Cô nhập vai thành một tiểu cô nương Chu Hàn Chỉ lòng đầy tâm tư, lệnh thầy không thể làm trái, đối với Ngụy Vô Song lại vừa yêu vừa hận, diễn đến xuất thần.

Cố Sanh Sanh nhìn Cố Vân Yên đang đứng một bên. Sắc mặt cô trắng bệch nhìn An Hà đang diễn xuất trên sân khấu, tựa như thấy quỷ.

=====

Truyện chỉ được đăng tải tại truyenwiki1.com @hanthy915 và micasacua3dua.wordpress.com.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN