Làm Nũng Với Lão Đại Tàn Tật - Chương 47: Ngâm suối nước nóng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
49


Làm Nũng Với Lão Đại Tàn Tật


Chương 47: Ngâm suối nước nóng


Dưới chân núi tuyết có hàng trăm mắt suối nước nóng lớn nhỏ khác nhau, nghe nói có tác dụng cường gân hoạt huyết, tăng cường tuổi thọ. Hội sở suối nước nóng sang trọng tọa lạc ở trung tâm, hoạt động theo chế độ hội viên, giá cả trên trời, song vẫn thu hút hàng trăm lượt khách du lịch ghé thăm hằng năm.

Suối nước nóng bên trong hội sở bốc hơi nghi ngút, lối vào chính được trang trí đá cuội hai bên, trời mùa đông nhưng cây cỏ nơi đây vẫn rất tươi tốt. Cột gỗ dọc hành lang treo đầy lồng đèn đỏ thắm, ánh sáng mờ mờ ảo ảo. Nhân viên mặc kimono mang guốc gỗ cung kính đi trước dẫn đường.

Cố Sanh Sanh ngẩng đầu nhìn kiến trúc vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mặt, kiềm không được nắm lấy tay Thẩm Vọng: “Thẩm Vọng, chỗ này…”

“Không có ma đâu, đừng sợ.” Thẩm Vọng vuốt nhẹ đầu ngón tay cô, có người ngoài ở đây mà tiểu quái vật vẫn dám làm nũng.

“Không phải sợ ma.” Cố Sanh Sanh uể oải nói.

Thẩm Vọng: “Vậy thì làm sao?”

Kiến trúc cổ điển này làm cô nhớ nhà kinh khủng. Cố Sanh Sanh không biết phải nói thế nào, đành lầm bầm rút tay về lại. Thẩm Vọng chợt nắm ngón tay cô, giật mạnh kéo cô ngồi lên chân mình.

Vệ sĩ lập tức tiến lên, đẩy xe lăn đi về phía trước.

Cố Sanh Sanh ngồi trong lòng Thẩm Vọng, theo bản năng quàng tay qua ôm cổ anh, ngước đầu lên nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc: “Làm gì vậy?”

Thẩm Vọng nhéo gáy cô, khóe môi cong nhẹ: “Ôm em rồi, không được làm nũng nữa.”

“Ai cần anh ôm.” Cố Sanh Sanh vùi đầu vào hõm vai Thẩm Vọng, vui vẻ khua chân.

Vệ sĩ phía sau cúi gầm mặt, làm như không nhìn thấy đôi mắt đang cong lên của phu nhân.

Cố Sanh Sanh tựa vào lồng ngực ấm áp của Thẩm Vọng, nỗi chua xót vì nhớ nhà vơi dần, tâm tình thưởng thức cảnh đẹp trỗi dậy, liền chăm chú nghe nhân viên giới thiệu về suối nước nóng.

Dọc theo lối đi có rất nhiều dòng suối nước nóng, lớn có nhỏ có, đa dạng phong phú. Nào là suối nước nóng sữa bò, suối nước nóng rượu vang, suối nước nóng cà phê, còn có suối thuốc dưỡng sinh nữa.

Thấy Cố Sanh Sanh háo hức đòi nếm thử sữa bò lúc tắm, Thẩm Vọng đưa tay mạnh mẽ trấn áp cô lại: “Đó là ao nước công cộng, em ngứa da à?”

Nhân viên đưa bọn họ đến trước một khoảng sân độc lập. Đằng sau cánh cửa là một gian phòng nhỏ, sàn nhà lót chiếu tatami, hai bộ áo choàng tắm có hoa văn màu xanh nước biển được xếp ngay ngắn chỉnh tề đặt chính giữa gian phòng.

Cố Sanh Sanh vốn đang bĩu môi, chờ nhân viên mở cánh cửa thông đến sân sau ra, ánh mắt cô liền tỏa sáng lấp lánh.

Ngay giữa sân, một ao suối nước nóng làm bằng đá cuội đang bốc khói, bên cạnh trồng một loại cây hoa cổ thụ mà cô không biết tên, cánh hoa đỏ thắm theo tuyết trắng rơi xuống hồ, cảnh đẹp như mộng.

Nghe tiếng reo hò vui thích của Cố Sanh Sanh, khóe môi Thẩm Vọng bất chợt cong lên.

Nhân viên ôn tồn giới thiệu: “Đây là dòng suối tốt nhất ở chỗ chúng tôi, cây hoa bên cạnh đã được hơn trăm tuổi, ngâm với cánh hoa giúp làn da mịn màng trắng sáng hơn. Rất nhiều khách hàng nữ muốn đặt trước gian phòng này, phải đặt sớm ít nhất nửa năm mới có phòng đó ạ.”

Lực chú ý của Cố Sanh Sanh đều dồn hết nơi cảnh đẹp ở sân sau, cô vui vẻ nói: “Thẩm Vọng, cây này nở nhiều hoa lắm, tán cây giống như mấy đám mây màu đỏ ấy!”

Mặt nữ nhân viên biến sắc, dè dặt nhìn mắt Thẩm Vọng. Đám vệ sĩ phía sau cũng đồng loạt nín thở.

Hai mắt tiên sinh không nhìn thấy, sao phu nhân có thể nói như vậy với tiên sinh được!

Cặp mắt hạnh của Cố Sanh Sanh trong veo lấp lánh, má lúm đồng tiền chứa đầy mật ngọt, cư nhiên không biết mình sắp đối mặt với chuyện gì.

Đám vệ sĩ chảy mồ hôi hột vì phu nhân. Sau một cái chớp mắt dài dằng dặc, Thẩm Vọng chậm rãi ừ một tiếng, ngữ khí ôn hòa: “Tôi nghe rồi.”

Mọi người xung quanh ngay lập tức mắt chữ O mồm chữ A.

Cố Sanh Sanh nghe được câu trả lời liền vô cùng cao hứng cầm quần áo đi tắm. Cô tắm khá lâu, lúc Cố Sanh Sanh bước ra khỏi phòng tắm với mái tóc ướt nhẹp thì thấy Thẩm Vọng đã ngâm mình trong ao trước rồi.

Cố Sanh Sanh xõa tóc, đi chân trần đứng bên cạnh ao, những viên đá cuội trơn nhẵn đâm vào huyệt đạo lòng bàn chân khiến chúng vừa đau xót vừa tê dại. Cô bước nhẹ một chân xuống, ngón chân trắng muốt như ngọc vừa chạm nước liền la lên.

“Nóng quá!”

Nghe Cố Sanh Sanh như chú mèo nhỏ đang duỗi móng vuốt, thử đi thử lại mấy lần vẫn không dám xuống nước, Thẩm Vọng thờ ơ nói: “Còn không mau xuống, muốn bị đông chết sao?”

“Nhưng mà nước nóng lắm.” Cố Sanh Sanh nhìn Thẩm Vọng với ánh mắt đầy nghi hoặc.

Thẩm Vọng nhàn nhã ngâm mình trong suối nước nóng, hai tay giang rộng gác trên vách hồ, da thịt trắng lạnh ướŧ áŧ dưới ánh trăng tuyết càng thêm rực rỡ lấp lánh, những giọt nước hôn lên từng đường cong cơ bắp săn chắc mạnh mẽ rồi lại trở về với mặt hồ.

Mái tóc đen nhánh hơi ẩm ướt, sắc môi đỏ tươi, vô tình sinh ra vài phần du͙ƈ vọиɠ, khác hẳn so với hình tượng thanh lãnh tự cao thường ngày. Tiếc là vừa mở miệng ra liền bại lộ bản chất khó ưa: “Vậy thôi đừng xuống nữa, ở đó chết lạnh đi.”

Cố Sanh Sanh dùng dằng: “Tôi muốn xuống mà!”

Cố Sanh Sanh mặc áo choàng tắm màu xanh biển, vòng eo thanh mảnh bị thắt lưng rộng thùng thình che khuất, để lộ ra cổ tay và cặp chân dài miên man. Cô cởϊ áσ choàng ra rồi mới xuống hồ.

Thẩm Vọng hít khẽ một hơi.

Cố Sanh Sanh bỗng nhiên dừng tay lại, cô nhìn xa xăm vào Thẩm Vọng qua cái ao nhỏ, bóng cây vừa hay đổ trên mặt anh. Biết rõ Thẩm Vọng không nhìn thấy nhưng Cố Sanh Sanh vẫn có chút ngại ngùng.

Cô nghiêng người đi, tiếp tục cởϊ áσ choàng ra. Vải mềm màu xanh biển quét qua da thịt, qua bờ vai mảnh khảnh trắng hơn tuyết rồi đi xuống sâu hơn.

Một trận gió thổi qua, cánh hoa đỏ thắm rơi lả tả, chắn ngang tầm mắt.

Bạch một tiếng, Cố Sanh Sanh bước vào hồ nước nóng. Mặt hồ gợn sóng lên, Cố Sanh Sanh rẽ nước bơi đến bên cạnh Thẩm Vọng.

Thẩm Vọng nhắm mắt, có vẻ như đang ngủ, hàng mi đen tuyền ướt đẫm rũ xuống, cánh hoa lác đác phiêu dạt, rạng rỡ cực kỳ.

Từ lúc sinh ra cho đến bây giờ Cố Sanh Sanh chưa từng thấy có người nào xinh đẹp hơn mình, nhưng sau khi nhìn kỹ Thẩm Vọng một lúc lâu, cô không thể không thừa nhận vẻ ngoài của anh rất anh tuấn.

Sự xinh đẹp và vẻ nguy hiểm lại có thể kết hợp một cách hoàn mỹ trên con người này.

Thẩm Vọng bỗng nhiên bám vào bờ chống dậy khỏi mặt nước, một lượng lớn bọt nước theo cơ bắp cánh tay và bả vai anh lăn xuống. Thẩm Vọng thở hắt một hơi, mái tóc ngắn cũn rũ rượi như lông chó, tùy tiện hiếm thấy.

“Á!” Cố Sanh Sanh che mắt, “Anh anh anh!”

Thẩm Vọng lập tức kéo khăn tắm quấn quanh eo, cũng may là ngâm nước nóng làm cả người đỏ hồng, không nhìn ra được ý tứ ngại ngùng nào. Trước mặt Cố Sanh Sanh, Thẩm Vọng rất dễ quên mất lớp mặt nạ cùng những xiềng xích bó buộc anh lúc bình thường.

Thẩm Vọng vuốt tóc, khoe trọn gương mặt đẹp đẽ ra: “La làm gì, cũng đâu phải chưa từng nhìn thấy.”

Cố Sanh Sanh cả giận: “Nhưng… nhưng cũng không được như thế!”

“Thế nào?” Thẩm Vọng khẽ nhích chân phải. Cẳng chân kia chậm rãi nâng lên chưa được 5cm liền nặng nề rơi xuống, nước bắn ra tung tóe.

Cố Sanh Sanh vô duyên vô cớ bị nước bắn vào mặt, cô nổi giận nhào đến giật chân Thẩm Vọng kéo đi.

… Thẩm Vọng không hề nhúc nhích.

Hai chân Thẩm Vọng thả tự do trong ao suối nước nóng, ngón tay thon dài cầm chén rượu nhỏ, bộ dáng lúc thưởng rượu của anh cực kỳ phong nhã, Cố Sanh Sanh nhìn đến thèm thuồng, trong lòng thầm ngẫm lại từ đó đến giờ mình chưa được thử hương vị thật sự của rượu, cho nên liền la lối đòi uống một chén.

Thẩm Vọng duỗi ngón tay đẩy trán cô ra: “Bạn nhỏ không thể uống rượu.”

“Tôi không có nhỏ. Nói không chừng còn lớn tuổi hơn anh đó!” Cố Sanh Sanh gạt tay anh ra.

Thẩm Vọng nhếch nhẹ khóe môi lên. Anh đã cho người điều tra qua rồi, Cố Sanh Sanh đúng là nhỏ tuổi hơn anh, bởi vậy Thẩm Vọng không hề bị ảnh hưởng, nhàn nhã đùa giỡn Cố Sanh Sanh một phen, chờ đến khi cô dựng lông lên mới nói: “Mát xa đi, nếu biểu hiện tốt thì cho em một chén.”

Cố Sanh Sanh nhìn Thẩm Vọng với ánh mắt đầy mong chờ, thấy anh ngưỡng cổ uống vào một ngụm rượu, kết hầu khẽ động, trông mê người hết sức.

Cố Sanh Sanh làu bàu: “Không cho uống cũng mát xa cho anh thôi.”

Cố Sanh Sanh ngâm mình trong nước, hai tay ra sức xoa bóp chân Thẩm Vọng. Trước đó cô đã được Lâm đại phu dạy qua, những ngón tay nhỏ nhắn mà có lực lần nào cũng nhắm chính xác huyệt vị trên chân Thẩm Vọng và ấn xuống.

Cố Sanh Sanh một bên ấn, một bên dùng linh khí chữa thử vết thương cũ trên đùi anh. Những vết rạn trên xương đùi đã liền được tầm hai phần ba, cũng không biết là suối nước nóng có hiệu quả tốt hay là do mát xa, mà huyết mạch nơi chân anh thông thuận hơn rất nhiều.

Cố Sanh Sanh mừng thầm trong lòng, nên càng mát xa cho Thẩm Vọng mạnh tay hơn, xong chân trái lại đến đùi phải, hết cẳng chân còn dọc theo đầu gối hướng lên trên.

Hai tay Thẩm Vọng gác lên thành ao, im lặng nhắm mắt hưởng thụ. Chân anh ít có cảm giác, so với mát xa thoải mái, anh thích hưởng thụ việc Cố Sanh Sanh ra sức chăm sóc, quan tâm anh hơn.

Cố Sanh Sanh hì hục xoa bóp cặp chân không cảm giác của anh, nhẹ giọng hỏi: “Chỗ này có cảm giác gì không? Chỗ này có đau không?”

Chân mày Thẩm Vọng giãn ra, thỉnh thoảng ừ nhẹ một tiếng. Từng tấc gân cốt trên người bị xoa bóp đến mềm hẳn, cảm giác tê dại dọc theo cẳng chân phóng thẳng lên trên.

Đột nhiên, cơ thể anh căng lên như dây cung: “Đừng bóp…”

Bàn tay Cố Sanh Sanh đang đặt trên đầu gối anh, cô khó hiểu hỏi lại: “Tôi chưa làm gì mà.”

Thẩm Vọng đè tay cô, làn da vì ngâm suối nước nóng mà trơn mịn quá mức. Anh buông tay cô ra giống như bị điện giật, lại giữ khăn tắm bên hông thật chặt.

Anh nhíu mày, chật vật nói từng chữ: “Đừng bóp nữa.”

Cố Sanh Sanh nhìn vẻ mặt rối rắm khổ sở của anh, cũng bị lo lắng theo: “Lực tay tôi mạnh lắm hả?”

Thẩm Vọng hít sâu, mồ hôi nhỏ giọt theo vầng trán xán lạn: “Không phải. Xoa bóp lâu rồi, nghỉ ngơi chút đi.”

Cố Sanh Sanh khó tin mở to mắt nhìn anh: “Thẩm Vọng, hôm nay anh tốt kinh khủng.”

Giọng Thẩm Vọng khàn khàn, hơi thở nóng hừng hực: “Hửm? Tốt như thế nào?”

“Hôm nay anh cho tôi đi ké xe lăn, còn quan tâm tôi nữa.” Giọng Cố Sanh Sanh ngọt ngào, tay cô đặt trên đùi Thẩm Vọng, ngẩng đầu lên nhìn anh.

Trước ánh mắt lấp lánh như ánh trăng của Cố Sanh Sanh, từng tấc da thịt trên khuôn mặt anh giống như bắt lửa mà bừng cháy lên. Giọt nước dọc theo lọn tóc ướt đẫm của Thẩm Vọng chảy xuống, lăn thẳng đến yết hầu.

Thẩm Vọng ngẩng đầu, để bông tuyết rơi lên mặt mình, cảm giác lạnh lẽo thoáng qua trong giây lát, nhiệt độ trên mặt vẫn tăng lên không ngừng.

Cố Sanh Sanh vốc một nắm nước ngồi bên người anh, cô nhìn chằm chằm vào sườn mặt vuông vức anh tuấn của Thẩm Vọng, không dám hắt lên mặt mà chỉ dội nhẹ lên vai.

Thẩm Vọng rốt cuộc cũng mở miệng, ngữ điệu lười biếng: “Nóng, đừng sáp đến đây.”

“…” Cố Sanh Sanh phồng má, tức giận bỏ đi.

Một chiếc bàn nhỏ trôi di động trên mặt nước, bên trên có một đĩa trái cây tươi và rượu. Cố Sanh Sanh bưng bình rượu rót ra cái chén nhỏ, cánh hoa đỏ rực lững lờ giữa rượu loãng màu hổ phách, hương thơm của rượu mơ xanh nhàn nhạt bay lên.

Cô quay đầu lại liếc trộm Thẩm Vọng một cái, thấy Thẩm Vọng vẫn nhàn nhã ngâm suối nước nóng, không để ý đến cô, lúc đó mới yên tâm uống vào một ngụm.

Hương vị chua ngọt thanh đạm lướt qua trong nháy mắt, Cố Sanh Sanh nhăn mặt, vội vàng cắn thêm một miếng dưa hấu, lấy vị ngọt hòa tan mùi rượu đắng trong cổ.

“Dưa hấu ngọt quá!” Mắt Cố Sanh Sanh sáng rực, cô đẩy chiếc bàn đến chạm vào người Thẩm Vọng, nhiệt liệt đề cử đồ ăn.

Quá dính người. Nhiệt độ trên mặt khó khăn lắm mới áp chế xuống được lại bùng cháy lên rồi. Thẩm Vọng không thể không nói: “Không phải em muốn luộc trứng trong suối nước nóng sao?”

“Đúng rồi nhỉ!” Cố Sanh Sanh bị di dời lực chú ý.

Năm phút sau, Cố Sanh Sanh khoác áo choàng đang trên đường đi đến nhà bếp. Đáng lẽ cô nên nói cho Thẩm Vọng biết trên bờ có chuông có thể gọi phục vụ, không cần phải tốn công đi xa.

Cố Sanh Sanh mang đôi guốc mộc, chậm rãi men theo hành lang phía trước. Trước mặt có hai lối rẽ, cô đợi một lúc lâu mà vẫn không thấy nhân viên nào đi ngang qua, nên đành nhắm mắt chọn đại một lối đi.

Con đường này không dẫn đến nhà bếp, mà là ngõ cụt. Phía cuối là một hòn non bộ ngăn cách hai dòng suối nước nóng. Cố Sanh Sanh vừa muốn quay đầu, lại nghe thấy một loạt âm thanh rất kỳ quái.

Có người đang khóc.

Cố Sanh Sanh không khỏi dừng chân, ai khóc ở chỗ này nhỉ?

Sương mù mờ ảo bốn bề, đèn lồng đỏ mông lung lập lòe, cùng với tiếng khóc ngắt quãng, khiến Cố Sanh Sanh trong nháy mắt liền nổi da gà lên. Cô đứng ngốc tại chỗ, rõ ràng rất muốn bỏ chạy, nhưng làm thế nào cũng không nhấc chân lên được.

Thẩm Vọng, Thẩm Vọng cứu mạng! Ngay giây phút Cố Sanh Sanh sắp khóc đến nơi, đột nhiên nghe thấy tiếng của ai đó.

“Tiểu thư, sao cô lại ở đây? Có cần hỗ trợ không ạ?”

Giọng nói vang lên, phía suối nước nóng bỗng im bặt.

Cố Sanh Sanh quay đầu, nhìn nhân viên bưng rượu đang đứng sau lưng cô, chính là người phục vụ cô và Thẩm Vọng lúc nãy.

Mắt Cố Sanh Sanh nổi lên một tầng sương mù, cô gật đầu lia lịa: “Tôi, tôi đi nhầm đường.”

Tiếng nói phát ra mang theo chút mềm yếu, rất dễ nhận biết. Thẩm Đình Sâm chợt đứng bật dậy, buộc miệng thốt ra: “Sanh Sanh?”

Tất nhiên Cố Sanh Sanh cũng nghe thấy tiếng của anh. Cô nói với nhân viên: “Chúng ta đi thôi.”

Khách quý nơi này đều rất chú ý đến vấn đề riêng tư. Để khách một mình xông vào chỗ này là do cô không làm tròn bổn phận, nữ nhân viên vội gật đầu, dẫn Cố Sanh Sanh đi một vòng, rồi rời khỏi theo con đường nhỏ.

Cố Sanh Sanh nhìn lại, hòn non bộ dưới ánh trăng u ám, cách đó không xa tiếng đập nước ầm ầm lại vang lên, Cố Sanh Sanh sợ đến mức da đầu tê dại, nhanh chóng sải chân trở về.

Thẩm Đình Sâm lội ra khỏi suối nước nóng, mặc kệ cả người đang ướt dầm dề. Ánh trăng như sương, con đường mòn không một bóng người, làm gì có Cố Sanh Sanh nào. Anh xoa xoa trán, móc điện thoại ra: “Kiểm tra xem tối nay có khách hàng nào họ Cố đến đây không.”

Thẩm Đình Sâm khẳng định mình không nghe lầm, vừa rồi chắc chắn là giọng của Cố Sanh Sanh.

“Đình Sâm…” Thẩm Đình Sâm nghe tiếng gọi, thầm nghĩ không xong rồi.

Anh quay đầu lại, nhìn Cố Vân Yên ngây ngốc đứng trong suối nước nóng, bộ váy trắng ngà ướt đẫm dính sát vào cơ thể, cặp mắt ầng ậc nước.

Lòng Thẩm Đình Sâm khẽ động. Anh cởϊ áσ choàng ướt khoác thêm cho Cố Vân Yên, khó khăn mở miệng: “Vân Yên, vừa rồi… em… lên bờ trước rồi nói.”

Cố Vân Yên mỉm cười một cách khổ sở: “Em hiểu rồi, vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn, anh không cần để trong lòng đâu.”

Thẩm Đình Sâm nhìn bộ dáng hiểu chuyện của cô, trong lòng càng phức tạp hơn. Lúc nãy hai người đều có chút men trong người, nhất thời ý loạn tình mê, cuối cùng sắp sửa đột phá phòng tuyến thứ nhất.

Cứ phải vào ngay lúc này giọng của Cố Sanh Sanh vang lên.

Thẩm Đình Sâm cả người ướt nhẹp, bị gió lạnh thổi một hồi, bao nhiêu dục niệm đều bị dập tắt hết. Lúc này anh chỉ muốn đưa Cố Vân Yên trở về, lập tức tìm cho bằng được Cố Sanh Sanh.

Đôi guốc mộc nện trên con đường đá cuội.

Cố Sanh Sanh chẳng thèm quan tâm đến trứng gà trứng ngỗng gì nữa, cô đi thẳng về khoảng sân nhỏ lúc nãy, kéo cửa ra rầm một tiếng.

“Thẩm Vọng Thẩm Vọng!”

Thẩm Vọng vẫn đang ngâm mình trong ao, hàng chân mày sắc bén khẽ nhíu lại, từng giọt mồ hôi lăn dài theo cung xương chân mày. Giọng nói pha lẫn với tiếng nức nở truyền đến, tiếng nói êm ái đó đang gọi tên mình.

Bả vai anh cứng đờ, cổ họng phát ra một tiếng thở dài.

Cố Sanh Sanh hoàn toàn không nhận ra sự khác thường của Thẩm Vọng, cô đá bay đôi guốc rồi nhảy thẳng xuống ao nước nóng, dùng tốc độ nhanh nhất đi đến bên cạnh Thẩm Vọng.

Nào ngờ đột nhiên trượt chân, sặc một ngụm nước.

Cố Sanh Sanh bị suối nước nóng hổi nhấn chìm, hai tay vung lên loạn xạ, chỉ nhớ phải gọi cái tên kia: “Thẩm Vọng!”

Thế giới trong nước yên tĩnh không tiếng động, ánh trăng xa xa chiếu rọi những viên đá cuội nơi đáy hồ, cùng những cánh hoa mềm mại nổi lềnh bềnh, mái tóc dài của Cố Sanh Sanh tỏa rộng ra.

Một đôi tay mạnh mẽ từ phía sau đưa đến giữ Cố Sanh Sanh lại, sau đó kéo cô lên, bốn mắt nhìn nhau.

Ánh mắt đó thật thâm thúy quyết liệt, đuôi mắt hơi xếch lên, tự như ẩn chứa vô vàn tinh tú trên trời. Cố Sanh Sanh mở to mắt, nước trong ao dường như sôi lên, đốt cháy trái tim đang nổi trống của cô, khiến cô không thể nào thở được.

Giây tiếp theo, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng của người đàn ông phóng đại trước mắt, đôi môi nóng hơn cả suối nước nóng nhẹ nhàng phủ lên môi cô.

Trước mặt Cố Sanh Sanh dần tối sầm, hoàn toàn mất đi tri giác.

=====

Truyện được đăng tải tại truyenwiki1.com @hanthy915 và micasacua3dua.wordpress.com. Đọc đúng chỗ để ủng hộ editor nhé ^^

P.s: Thiệt tui hong hiểu cha TĐS kia sao làm n9 trong sách gốc được luôn á.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN