Làm Nũng - Chương 90: PN: Hằng ngày sau khi kết hôn (5)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
124


Làm Nũng


Chương 90: PN: Hằng ngày sau khi kết hôn (5)


Sau khi Tạm biệt hoa hồng được chiếu, không chỉ là danh tiếng tốt phòng vé cũng rất đắc, khắp nơi đều là thảo luận về nội dung bộ phim, tình hình rất tuyệt vời.

Làm một diễn viên quan trọng nhất là tác phẩm, khoản thời gian đó Tạ Nhan hot tới cực điểm, vô số đạo diễn gửi kịch bản cho cậu, giá cả và đãi ngộ đều rất tốt.

Nhưng mà trước khi lấy được giải thưởng này, Tạ Nhan đã ký với bộ phim tiếp theo, là một bộ phim thanh xuân vườn trường u tối, thị trường không lớn nhưng Tạ Nhan rất thích kịch bản này.

Mà còn mấy ngày mới phải vào đoàn phim, Hứa Ảnh Chi cũng không buông tha cho thời gian trống của Tạ Nhan, xem xét lời mời của các chương trình gửi tới, cuối cùng lại lựa chọn Đi đâu? lần trước.

Tạ Nhan không có hứng thú quá lớn với tống nghệ, bất quá cậu biết thời gian này cũng nên ló mặt ra, nên không hỏi nhiều, ôm tâm tình phải làm việc chuẩn bị tham gia Đi đâu?

Hứa Ảnh Chi muốn mượn cơ hội này xào lại độ nóng, nói với cậu: “Chị chọn cái này không chỉ vì nhiệt độ chương trình, còn là vì mùa này là mùa tình nhân, nói đúng ra là mỗi đôi tham gia đều là tình nhân, chính là đi tú ân ái.”

Cô dừng một chút, ngữ điệu mang theo dụ dỗ: “Cậu không muốn cùng Phó tiên sinh tham gia, đi ra ngoài chơi bảy ngày sao?”

Tạ Nhan suy nghĩ một lúc, gật đầu với Hứa Ảnh Chi: “Tôi hỏi Phó ca.”

Ba ngày sau, trên Weibo tuyên bố sẽ có bốn đôi vợ chồng hoặc phu phu được mời đến Đi đâu?.

Hai chữ “phu phu” vừa xuất hiện, trong nháy mắt đã bị giải mã, cơ hồ có 99% tính khả thi là chỉ Tạ Nhan cùng Phó Thanh. Bởi vì ngoài họ ra, không có người khác trong giới quang minh chính đại công khai kết hôn đồng tính.

Một tuần sau, Tạ Nhan cùng Phó Thanh ngồi máy bay của đoàn đáp xuống một hải đảo.

Cái đảo này vẫn đang khai phá, nửa bên trái là khu phong cảnh rất nổi danh, nửa bên phải vẫn còn là đất hoang. Bởi vì chương trình kỳ này chủ yếu xem các đôi tú ân ái, trong các khách mời cố định chỉ có Uông Xa đã có vợ, lần này cùng vợ tham gia chương trình, ba người còn lại đều là cẩu độc thân, lần này trở thành giám khảo.

Sau xuống đảo, mỗi đôi tình nhân sẽ được phát lều bạt cùng đồ dùng hằng ngày, lựa chọn mở một cửa hàng nhỏ, tiếp đón ba vị giám khảo cùng du khách buổi tối tới đây xem biển, dùng tiền kiếm được trao đổi đồ dùng với tổ tiết mục, ngày cuối cùng có thể dùng tiền kiếm được đến bên trái hòn đảo hưởng thụ kỳ nghỉ. Ngoại trừ Phó Thanh và Tạ Nhan, Ngô Vân và Rebekka, Uông Xa và vợ còn có một đôi là tiểu sinh tiểu hoa mới nổi.

Làm người ta xoắn xuýt chính là nên mở một cửa hàng như thế nào, vật dụng dùng để mở cửa hàng cũng phải trả tiền thuê, mỗi ngày kiếm không đủ tiền sẽ rơi vào cảnh túng quẫn.

Vợ của Uông Xa là một người làm nhạc, cô muốn một cây piano. Ngô Vân là đạo diễn, kỹ thuật nhiếp ảnh rất tốt, tìm tổ tiết mục đòi một cái máy ảnh. Nhóm tiểu thịt tươi xoắn xuýt nửa ngày, cuối cùng nhìn phía xa xa trên núi nở đầy hoa, liền nói muốn mở cửa hàng hoa.

Ba tiệm đầu tiên đều là loại hình không dính khỏi bụi trần gian, Phó Thanh suy nghĩ một hồi, nói: “Chúng ta mở một quán ăn nhỏ đi.”

Từ Hoa Ý sứng sốt, hướng bọn họ giơ ngón cái:”Hai người thật có không khí cuộc sống.”

Đến buổi chiều lúc dựng lều, gần như là một mình Phó Thanh làm, Tạ Nhan ở một bên thỉnh thoảng đưa dụng cụ.

Từ Hoa Ý lần này làm giám khảo, ăn uống xa hoa, chỗ ở cũng là lều bạt xa hoa chương trình chuẩn bị cho bọn họ, cái gì cũng không cần nhọc lòng, liền bắt đầu đắc ý hỏi: “Sao đều là Phó ca làm hết vậy?”

Phó Thanh cười cười: “Tiểu Tạ không biết làm mấy thứ này, để tôi làm là được.”

Từ Hoa Ý là một MC, rất chính đáng tiếp tục hỏi: “Tôi nhớ lần trước Tạ Nhan đến, những thứ này đều là một mình cậu ấy làm.”

Phó Thanh rũ mắt, bình thản nói: “Vì lần trước tôi không ở đây.”

Từ Hoa Ý là một thẳng nam sắc thép, thật sự bị hai người họ tú đến tức giận, lớn tiếng nói: “Được, tôi biết rồi, không cần ngược cẩu, hãy trân trọng cẩu độc thân!”

Tạ Nhan cười cười không lên tiếng.

Ngày hôm sao liền phải chính thức mở tiệm, ban ngày chỉ có ba vị giám khảo, mở cửa thì cũng không bán được nhiều, Phó Thanh kéo Tạ Nhan đến biển đánh cá, hai người đều không thuần thục, chỉ bắt được mấy con cá nhỏ.

Đến buổi tối, du khách dần dần đến.

Cửa hàng của bọn họ đều là nhà kho nhỏ bên cạnh bãi biển, cô Uông đàn dương cầm rất hay, thu hút rất nhiều người đến cho tiền boa. Ngô Vân để Rebekka kéo khách, mình thì chụp hình, tấm đầu tiên miễn phí. Tuy rằng nhiều người đều có máy ảnh, nhưng kỹ thuật của hắn khéo léo, du khách đều nguyện ý tìm hắn chụp hình. Cửa hàng hoa của tiểu thịt tươi không có khách nào, không ai lại đến đây mua hoa, Rebekka liền đề nghị mọi người chụp ảnh với bó hoa hoặc là vòng hoa đều sẽ rất đẹp.

Chỉ có cửa tiệm của phu phu Tạ Nhan là lạnh nhạt.

Cứ trống văng thế này không được, Phó Thanh xào một tô sò ghi rõ là thưởng thức miễn phí.

Tạ Nhan vì doanh thu của cửa hàng phu phu, ảnh đế quốc tế cũng không có sĩ diện, nâng tô đựng sò, chào hàng với từng người.

Sau đó lúc phỏng vấn, nhân viên công tác hỏi Tạ Nhan có thấy bất tiện hay không, bởi vì bản thân cậu giống như là không thích tiếp xúc cùng người lạ.

Tạ Nhan lắc đầu, không chút nghĩ ngợi nói: “Không có, bởi vì là cửa hàng của tôi và Phó Thanh, liền cảm thấy không có gì.”

Kia là cửa hàng cửa hai người, đương nhiên là nên cùng nhau nỗ lực, hơn nữa không muốn để Phó Thanh cực khổ uổn phí.

Đoạn này lúc Đi đâu? được phát sóng, fan thật sự rít gào, có thẻ cảm nhận được Nhan Nhan của bọ họ, có bao nhiêu nghiêm túc đối với cửa hàng chân ái.

Thẳng đến khi thủy triều rút, việc làm ăn của cửa hàng phu phu rốt cục tốt lên, lúc này mọi người đều có chút đói bụng.

Không nghĩ tới làm ăn ngày càng tốt, đóng cửa trễ nhất.

Suốt năm ngày mở của tiệm, bọ họ làm chuyện gì đều ở chung một chỗ, sau khi dọn sạp sẽ nắm tay nhau đi ngắm biển, xem mặt trời mọc, mặt trời lặn, không tận lực tú ân ái cũng không tránh né ống kính, rất tự nhiên, như mỗi đôi tình nhân thông thường, nhưng còn thân mật hơn một ít.

Kết quả cuối cùng là Phó Thanh và Tạ Nhan kiếm được nhiều tiền nhất, quả nhiên là dân dĩ thực vi thiên.

Đi đâu? quay lâu như vậy, quy tắc có rất nhiều thay đổi, nhưng có một thứ bất biến, là buổi tối cuối cùng mọi người cùng đốt lửa trại chơi trò nói thật lòng.

Tất cả mọi người uống chút rượu, Tạ Nhan và vợ chồng Ngô Vân đều là lần thứ hai tham gia chương trình, càng có nhiều chuyện để nói.

Nguyễn An Ninh bỗng nhiên nhắc lại trước đây, cô trêu ghẹo: “Lần đầu tới đây, Tạ ca bị Ngô đạo hỏi một câu, chính là có người mình thích hay không, Tạ ca nói không biết, tôi chỉ muốn hỏi một chút, Tạ ca khi đó có thích ai không? Là ai vậy?”

Cô biết rõ đáp án, tận lực lúc này nói ra, là vì muốn tăng cường cho Phó Thanh và Tạ Nhan thêm chút đề tài.

Phó Thanh ngơ ngác, anh không biết chuyện này, nghiên đầu nhìn Tạ Nhan, nắm chặt tay cậu.

Tạ Nhan suy nghĩ một hồi, thẳng thắn nói: “Khi đó là thích Phó ca, nhưng mà trước đây chưa từng thích ai cho nên không biết đó là loại thích kia.”

Lúc cậu nói lời này có chút thẹn thùng, tai rất nóng, âm thanh nhỏ hơn ngày thường một chút, nhưng vì sắc mặt vẫn nhất quán lạnh nhạt, rất ít người có thể phát hiện.

Nhưng Phó Thanh hiểu rất rõ cậu, tất cả đều nhìn thấy rõ ràng, anh muốn hôn bạn nhỏ tại chỗ này, nhưng vẫn là nhịn được.

Khá đáng tiếc, không thể nghe được câu nói kia.

Sau khi lửa trại kết thúc, Phó Thanh nắm tay Tạ Nhan đi về phía lều, anh đột nhiên hỏi: “Sao tiểu Tạ chưa từng nói?”

Tạ Nhan qua hồi lâu mới phản ứng được: “Cái kia sao? Em đã nói với Phó ca.”

Trí nhớ Phó Thanh rất tốt, anh rất xác định nói: “Không, em chưa từng nói, chỉ hàm hồ nói mình nói sai rồi, đoàn kịch cùng Vương Chúc Duy muốn xào cp cắt đi đoạn giải thích kia.”

Buổi tối gió biển thổi có chút lạnh, Tạ Nhan cau mũi một cái, cậu nói: “Có thể là lúc đó không muốn nói đi, em nhớ không rõ lắm. Phó ca để bụng như thế sao?”

Phó Thanh kéo Tạ Nhan vào trong lồng ngực, ngăn trở hơn nửa gió:”Nếu như lúc đó anh biết, sẽ hôn em, bày tỏ với em, chúng ta có thể bên nhau sơm một chút.”

“Mặc dù bây giờ không có cách nào bồi thường thời gian ở cạnh nhau, nhưng có một kiểu khác có thể bồi thường lại.”

Phó Thanh nhẹ giọng nói chuyện, nụ hôn rơi trên môi Tạ Nhan.

Hôn có thể bồi thường.

Quay phim theo phía sau bản năng đem ống kính chuyển về phía bọn họ.

Phó Thanh ôm Tạ Nhan, dư quang liếc về phía thợ chụp ảnh. Tròng mắt của anh màu hổ phách, trong hời hợt mang theo sự sắc bén, tựa hồ là cảnh cáo quay phim, rồi lại nghiêng đầu đi, không coi ai ra gì, nghiêm túc chăm chú hôn Tạ Nhan.

Tựa hồ không có gì có thể quấy nhiễu anh đòi lại bồi thường.

Trong chương trình, anh từ đầu đến đuôi biểu hiện rất ôn hòa, quay phim cũng không biết anh có lực áp bách như vậy, nhưng mà máy thu hình thực sự đã quay lại tất cả những gì vừa phát sinh.

Lúc Đi đâu? được phát sóng, đoạn hôn môi kia được cắt thành một cái bóng lưng mơ hồ.

Bọ họ sẽ từ từ già đi, sẽ chết đi, sẽ bị mọi người quên lãng, đáng yêu, hôn, thích và trân trọng, vĩnh viễn được khắc ghi vào trong cảnh này.

•TOÀN VĂN HOÀN•

Tác giả có lời muốn nói: Toàn văn thêm phiên ngoại chính thức kết thúc nha! Rất cảm tạ mọi người một đường dõi theo, một đường làm bạn! Mọi người xem truyện vui vẻ

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN