Làm Phi
Chương 145: Thanh thản
Edit: Phương Quý tần
Beta: Huệ Hoàng Hậu
Thực sự là có chút kỳ lạ. Nếu nói Trương gia muốn đưa mỹ nữ tiến cung tranh sủng, chuyện này an bài xuống dưới hiển nhiên sẽ có người đặc biệt giúp đỡ mới phải, dù muốn mọi chuyện được xử lý công bằng, nghiêm khắc một chút cũng không có gì lạ, vậy mà lại trực tiếp trục xuất ra ngoài…
Chẳng lẽ không có người tiếp ứng phía dưới sao?
Nhất thời, Tịch Lan Vi chưa ngẫm ra được, hàng mày nhíu lại. Thu Bạch nghĩ ngợi một hồi, thở dài: “Có lẽ là do nô tỳ nghĩ nhiều. Thật ra cũng không thấy nữ quan kia có liên hệ trực tiếp gì với Trương gia, chỉ là mơ hồ nhớ rằng đã từng thấy nàng ta và đại cung nữ bên người Trương thị đi lại chung một chỗ, vậy nên nô tỳ mới nghĩ nàng ta là người của Trương thị.”
Chuyện như vậy, thực sự nàng cũng không dám khẳng định. Tuy rằng rất có khả năng Thu Bạch đoán không sai, nhưng trong cung có nhiều nữ quan như vậy, cho dù không làm việc cùng nhau thì vẫn có nhiều nguyên nhân khác mà đặc biệt giao thiệp với nhau, không phải không có khả năng.
Việc này liền tạm thời gác xuống không đề cập tới nữa, Tịch Lan Vi dặn dò Thu Bạch cẩn thận chú ý, chuyện không đáng để trông gà hóa cuốc[1].
[1] Trông gà hóa cuốc: Ví việc nhầm lẫn sự việc này thành sự việc khác, do không tinh hoặc không tỉnh táo.
…
Bốn ngày cứ như vậy trôi qua, Thu Bạch cũng không có chuyện nào khác thường để bẩm báo lại. Tịch Lan Vi triệu mấy tú nữ đến Duyệt Hân điện – dù trong lòng không biết các nàng có được tuyển vào cung không, nhưng trước khi được chính thức tuyển chọn ở chính điện, chuyện gì nên làm vẫn phải làm.
Ngược lại, nàng không ngờ các nàng ấy lại gặp được Hoắc Kỳ, vừa nghe thấy tiếng bẩm báo, mấy tú nữ đều giật mình kinh ngạc, sau đó nhanh chóng lộ vẻ vui mừng. Đối với các nàng mà nói, có thể gặp long nhan Hoàng đế trước khi được tuyển chọn chính thức luôn là chuyện vô cùng tốt. Không giống với lúc ở chính điện có nhiều người cùng diện thánh một lần, nói chuyện cũng chẳng được mấy câu, hiện tại có thể đơn độc nhìn thấy, có lẽ sẽ để lại ấn tượng sâu đậm hơn.
Các tú nữ một mặt kiềm chế kinh hỉ, mặt khác lại theo sau Tịch Lan Vi đến cửa đại điện hành lễ, nghênh đón thánh giá. Tịch Lan Vi vẫn đơn giản phúc thân như cũ, còn những người khác phải hành đại lễ đầy đủ, bái đầu xuống.
Âm giọng trong trẻo, ngọt ngào đồng loạt vang lên vấn an long nhan, vang vọng đến mức làm chân Hoắc Kỳ cứng đờ.
“…” Yên lặng một lúc, Hoắc Kỳ liền duỗi tay đỡ Tịch Lan Vi dậy, lại thuận miệng nói câu “Miễn lễ” với những người khác, vậy mà tay đang đỡ nàng còn cố ý tăng thêm lực lên cổ tay, có ý trách cứ rõ ràng.
Tịch Lan Vi nâng mắt, không hề lưu tình nắm ngược trở lại, cũng dùng sức lực – ý chỉ việc nàng vốn không sai, muốn trách thì cũng phải trách hắn muốn tới mà không báo tiếng nào với nàng.
Động tác giận dỗi rất nhỏ của hai người, những tú nữ hiển nhiên không nhìn thấy, nhưng lại thấy Tịch Lan Vi quay người mỉm cười hàm ý mời các nàng ngồi xuống, tiếp theo liền khom người thỉnh Hoàng đế bước vào điện, có thể rõ ràng mà nhìn ra các nàng từng người hàm chứa ý cười trầm ngâm, đại để đều đang suy tư xem chốc lát nói cái gì mới tốt.
“Hôm nay may mắn được diện thánh (gặp mặt vua), quả thật là… phúc của dân nữ.” Một tú nữ lá gan lớn một chút liền mạnh dạn mở miệng trước, nghe thoáng qua có lẽ chỉ như lời hàn huyên bình thường, nhưng vẫn có thể nghe được rõ ràng là lời nịnh hót dối trá, ánh sáng trong đôi mắt khó khăn lắm mới thuyết phục được người khác đây là lời nói thật lòng của nàng ta.
Tịch Lan Vi lạnh nhạt nhìn thoáng qua nàng ta, ẩn ẩn mấy phần ý cười, gật đầu mà nói: “Cô nương chưa gì đã khẩn trương như vậy… Nếu sau này tiến cung, không phải mỗi ngày đều có thể nhìn thấy bệ hạ sao? Nếu cứ tâm tâm niệm niệm hai chữ “phúc phận” này, sao có thể hầu quân (chăm sóc, hầu hạ vua) đây?”
Bàn tay vốn đặt trên gối đột nhiên bị ai nhéo một cái, trong phút chốc, Tịch Lan Vi liền quay đầu sang, cuối cùng lại e ngại đang có người ngoài ở đây, không tiện trừng mắt nhìn hắn.
Kết quả, lần đột ngột quay đầu này làm một nhóm tú nữ vô cùng sửng sốt, không biết nàng bị làm sao.
Hoàng đế nhẹ nhàng ho khan một tiếng, không để ý đến ánh mắt bừng bừng lửa giận của nàng, bình tĩnh nói: “Trẫm có một số chuyện muốn nói với Huệ phi, các ngươi cáo lui trước đi.”
Ngay tức khắc, một trận thất vọng liền quanh quanh quẩn quẩn. Mấy tú nữ đưa mắt nhìn nhau, tuy có ấm ức nhưng không dám nhiều lời, hành đại lễ rồi cáo lui.
Vốn tưởng rằng các nàng sẽ có cơ hội được nói vài câu với Hoàng đế, không ngờ chính miệng Hoàng đế lại hạ “Lệnh đuổi khách” nhanh như vậy.
…
Khuôn mặt Hoắc Kỳ vẫn lành lạnh như cũ, chỉ chăm chăm uống trà, không để ý đến người khác.
Tịch Lan Vi liếc trộm hắn một cái, rồi bình tĩnh nhấp một ngụm trà, lát sau, có chút ấm ức nói: “Bệ hạ làm gì vậy…”
Lại bị hắn liếc xéo một cái: “Nàng vốn đã rõ ràng.”
“…” Cắn cắn môi, Tịch Lan Vi rầu rĩ mà cân nhắc trong chốc lát, mới lẩm bẩm nói: “Lòng dạ hẹp hòi, không phải thần thiếp phải làm trò trước mặt các nàng sao… Dù sao cũng không thể nói với các nàng ấy rằng “Dù gì cũng không được tiến cung, các ngươi đừng để ý cái phúc phận này”.”
“Hừ…” Hoắc Kỳ cười nhạo một tiếng, sau đó thần sắc mới hòa hoãn một chút, nghiêm mặt nói: “Thôi, ta không so đo chuyện này với nàng nữa. Có chuyện này, đêm nay xuất cung cùng trẫm một chuyến.”
Tịch Lan Vi ngẩn ra: “… Làm gì vậy?”
“Mấy ngày liền giải quyết nhiều chuyện phiền toái, xuất cung hít thở một chút.” Hắn nhẹ nhàng nói, tay khác lại nâng cằm nàng lên: “Hơn nữa phu nhân vừa chấp chưởng cung quyền, tính ra chuyện phiền lòng cũng không ít đi, không bằng cùng trẫm vui chơi.”
Được đi chuyến này, Tịch Lan Vi thực sự vô cùng mừng rỡ, có thể xóa bỏ phiền muộn trong lòng. Mang theo nữ nhi cùng xuất cung, cũng có thể thử chút cảm giác ấm áp “Người một nhà” một phen.
…
Cuối cùng, tên của Đế cơ đã quyết định lấy hai chữ “An Ngọc”. Chủ ý này là do Tịch Lan Vi nghĩ ra, mới đầu Hoắc Kỳ còn vô cùng ghét bỏ, thực sự không biết nàng nghĩ thế nào – Bao nhiêu âm tốt, chữ đẹp như vậy, lại cứ chọn hai chữ thông dụng như vậy, cũng thông tục đến cùng cực.
Tiền trình tra sát định vô nghi
Thạch trung tàng ngọc hữu thùy tri
Nhất triêu lương tượng phân minh phẫu
Thủy giác an nhiên bích ngọc kỳ[2]
[2]: Đây là quẻ thứ 32 trong 100 quẻ Quan Âm Linh Xâm.
Nghĩa: Bảo vật trong đá, người khác sao hay. Tới khi rõ ràng, đúng thì mới quý.
Nàng lấy mười sáu chữ này trên lá xăm đưa cho hắn, cười giải thích: “Đây vốn là lá xăm Đại Bi Tự đưa cho thần thiếp, nói đến cùng, thực sự vẫn xem như là cho con bé.”
Tuy rằng khi đó đã sớm có chuẩn bị, nhưng thế lực trong cung vẫn vô cùng hỗn loạn, chuyện an thai này đó, khó tránh khỏi việc tâm thần không yên ổn. Có rất nhiều khi, chính nhờ lá xăm này mà nàng có thể giữ bình an trong tâm, tin tưởng rằng chỉ cần cố gắng nhẫn nhịn, cuối cùng sẽ có kết quả như ý.
“Thủy giác an nhiên bích ngọc kỳ”, lấy ra hai chữ trong đó, xem như cảm tạ Đại Bi Tự, cũng mong cả đời này bé con của nàng không gặp nhiều sóng gió, mãi luôn là “Thủy giác an nhiên bích ngọc kỳ.”
…
Trong dòng người chợ đêm ồn ã, Hoắc Kỳ không thể không chú ý Tịch Lan Vi, càng cảm khái sau khi nàng sinh hài tử, sức lực càng ngày càng lớn.
Trước kia nàng vốn chẳng hoạt động mấy, lúc đầu ôm hài tử còn oán giận kêu một tiếng eo đau lưng mỏi, vậy mà bây giờ đã có thể tùy ý ôm hài tử đi dạo, một chút thần sắc mệt mỏi cũng không có.
Hắn muốn thay nàng ôm một lúc, nàng còn không chịu, nguyên nhân lại làm cho hắn mất hết mặt mũi: “Mỗi lần phu quân bế chưa đủ một khắc, thiếp thân đã phải tốn hai khắc để dỗ nó không khóc nữa.”
– Nói trắng ra, nàng chính là ghét bỏ hắn ôm đứa nhỏ.
Càng nghĩ càng khó chịu, Hoắc Kỳ không phục với chuyện nữ nhi không thân cận với hắn như thế, càng duỗi tay muốn bế nó thường xuyên hơn: “A Ngọc, cho phụ thân ôm được không?”
Mẫu tử hai người cùng liếc hắn một cái, sau đó đồng loạt không để ý đến nữa. Thời điểm An Ngọc quay đầu lại còn hiện ý cưới, nhìn mẫu thân mà “Ê ê a a” mấy tiếng, cứ như vậy vứt Hoắc Kỳ sang một bên.
“A Ngọc…” Hoắc Kỳ vẫn bám riết không tha, nhẹ nhàng nắm tay nhỏ của nàng, tươi cười đầy mặt: “Mẫu thân con mệt mỏi, cho phụ thân ôm được không?”
Đôi mày nho nhỏ của An Ngọc nhăn lại, vẻ mặt vô cùng phiền chán.
“…” Cảm giác vô cùng thất bại, Hoắc Kỳ yên lặng nhìn con bé, không biết nên làm thế nào mới dỗ nó vui vẻ được.
Mắt Tịch Lan Vi thấy Hoắc Kỳ cứ cố tình “Lắc lư” qua lại trước mặt nữ nhi như vậy, tâm luôn nhủ rằng ra ngoài giải sầu, buông xuống việc trong triều, nhưng xem ra hắn cũng không nhẹ nhàng được bao nhiêu. (ed: Ý nói chị Vi thấy anh Kỳ dỗ con mệt như xử lý việc trong triều ấy =)))
Thời điểm Hoắc Kỳ mua kẹo hồ lô đường quơ quơ trước mặt An Ngọc, nàng không lưu tình chút nào duỗi tay tóm lấy xâu kẹo, sắc mặt âm trầm: “Phu quân, con bé mới ba tháng tuổi.”
Sao có thể ăn cái này được…
Kẹo hồ lô cũng vì vậy mà bị nhét ngược trở lại vào miệng Hoắc Kỳ, Tịch Lan Vi tiếp tục ôm nữ nhi đi dạo khắp nơi, phát hiện ra không biết nên an ủi cái vị đang buồn bực bên cạnh như thế nào.
Đúng vậy, gần đây trong triều có nhiều việc, thời gian hắn ở Duyệt Hân điện tự nhiên sẽ ít hơn – An Ngọc lại nhỏ như vậy, một ngày ngủ đến mười tiếng, hiển nhiên không thể quen thuộc với hắn.
…
Tìm một quán ăn nhỏ sạch sẽ, nhìn lướt qua những đồ ăn chưa ăn qua bao giờ, xem ra Hoắc Kỳ thực sự không hứng thú nổi, Tịch Lan Vi cười nhạt nói: “… Thực sự hờn dỗi với đứa nhỏ sao?”
“Hờn dỗi?” Hoắc Kỳ lắc đầu: “Không phải, chỉ là ta vẫn luôn không biết làm phụ thân là cảm giác thế nào, hiện tại có con bé… Tất nhiên vô cùng vui sướng. Nhưng mỗi ngày đều có công sự cần giải quyết, vô ý làm nó không để ý đến ta như vậy, dường như là chuyện mất nhiều hơn được.”
Thì ra hắn đang có cảm giác thất bại khi làm phụ thân, Tịch Lan Vi nghĩ một lúc, cười nói: “Phu quân không cần sốt ruột, hiện tại nó mới lớn có bao nhiêu? Phu quân cảm thấy con bé không thân thiết với ngài, thực ra ngoại trừ đặc biệt thân thiết với thần thiếp một chút, đối với người khác cũng không có gì khác biệt, cứ chậm rãi làm thân một chút là được rồi.”
Hoắc Kỳ không nói gì, chỉ gật đầu một cái, rồi thở dài, gắp thức ăn đưa đến miệng Tịch Lan Vi, dường như còn đang suy tư chuyện gì, lúc sau mới bật cười một tiếng.
Cười đến mức làm cho một miếng thực ăn cứ nghẹn trong họng Tịch Lan Vi, khó hiểu không biết hắn đang cười cái gì.
“Ngồi ở vị trí này đã mấy năm, chuyện phiền lòng vẫn luôn có.” Hắn châm chước giải thích: “Từ trước đến nay, hơn phân nửa thời gian đều cảm thấy muốn ngồi ở vị trí này, mưu tính này nọ là chuyện tất yếu, hiện giờ lại gặp chuyện này, ngược lại không tự chủ được mà muốn suy nghĩ cho con bé nhiều hơn. Cuối cùng cảm thấy rằng nên xử lý mọi chuyện thật thỏa đáng, ngày sau con bé mới có thể vô ưu vô lo, mới có thể để nó gả cho người mà nó nguyện ý, không cần vì những liên hôn linh tinh mà làm nó chịu ấm ức.”
Tịch Lan Vi yên lặng đỏ mặt trong chốc lát, oa oa nói: “Vậy… Thiếp thân có nên sinh thêm mấy hài tử nữa hay không, như vậy mới càng “có lời”?”
“Tất nhiên.” Hắn cười sang sảng nói, nghĩ một chút lại nói thêm: “Cũng không được quá nhiều, cuối cùng… Một lần nàng hoài thai liền một mạch mười tháng, hơn nữa còn chuyện ở cữ, ta…”
Một lần nhẫn nhịn chính là gần một năm!
Trong tiệm ăn còn có những khách nhân khác, chỗ lại nhỏ, ngồi gần nhau vô cùng. Khi hắn thốt ra lời này, hai người ngồi bàn bên chính là biểu tình nhịn cười. Tịch Lan Vi nhận ra bầu không khí quanh mình không đúng, càng thêm mặt đỏ tai hồng, một chân giẫm lên người bên cạnh…
Hoắc Kỳ ăn đau, sắc mặt nhất thời trắng một mảnh. Giương mắt trừng nàng, lại thấy có người tiến vào, biểu tình trong phút chốc đã lạnh đi.
Tịch Lan Vi quay đầu lại, cũng đột nhiên cứng người.
Đã lâu rồi không còn thấy hắn.
…
Biết hai người khi xuất cung đã tính toán không muốn cho người khác biết thân phận, Sở Tuyên cũng không hành lễ, chỉ gật đầu với Hoắc Kỳ một cái, lại nói với Tịch Lan Vi: “Đã xảy ra chuyện.”
Tịch Lan Vi sững người.
“Thị nữ bên người nàng vừa đi khắp nơi tìm nàng, nhưng nàng lại không ở trong cung. Ta liền ngăn nàng ta lại hỏi chuyện, là…” Hắn nghĩ một chốc, tìm không ra từ thích hợp có thể thay thế được từ này, phải đè thật thấp thanh âm xuống: “Mấy cung nữ bên kia đã gây ra chuyện. Nghe ý tứ của nàng ta, tựa hồ không phải là chuyện nhỏ, ta liền tới đây nói cho nàng một tiếng.”
Tuy rằng ban đầu đã nói rõ ràng với hắn những lời đó, nhưng hắn vẫn nhất quyết muốn bảo vệ nàng, chỉ là tránh chuyện phiền toái nên ít khi hiện thân mà thôi.
Vừa rồi còn đang thanh thản, nay đã bị cảm giác bất an thay thế, Tịch Lan vi và Hoắc Kỳ trầm ngâm trong chớp mắt, sau đó lại nhìn nhau.
“Vậy làm phiền thiếu hiệp lại đi truyền lời cho Viên Tự.” Hoắc Kỳ cân nhắc nói: “Nói cho hắn, dù cho xảy ra chuyện gì, đều phải hỏi rõ ràng. Mặc kệ là cục diện thế nào, có quan hệ gì với nàng, phải xử lý thỏa đáng trước khi chúng ta trở về.”
Cũng không có ý tứ muốn hủy hoại hứng thú lúc này, Tịch Lan Vi do dự một lát, ngược lại cũng đồng ý chuyện quyết đoán này của hắn.
…
[2]:
前程査察定無疑
石中藏玉有誰知
一朝良匠分明剖
始覺安然碧玉期
*Âm:
Tiền trình tra sát định vô nghi
Thạch trung tàng ngọc hữu thùy tri
Nhất triêu lương tượng phân minh phẫu
Thủy giác an nhiên bích ngọc kỳ
*Dịch:
Đường tới dò tra chẳng ngại nghi
Đá dấu ngọc kia ai biết gì
Một sớm thợ tài phân cắt đúng
Ngọc bích lộ dần quí xiết chi
*Lời Bàn:
Bảo vật trong đá
Người khác sao hay.
Tới khi rõ ràng
Đúng thì mới quý.
*nguồn: hocthuatphuongdong.vn
—————————
Tác giả có lời muốn nói:
Sở Tuyên: Trong cung đã xảy ra chuyện đã xảy ra chuyện!
Mặt Hoắc Kỳ bình tĩnh: Chết xa một chút, ta khó được có thể bớt thời giờ cùng hài tử giao lưu tăng cảm tình.
Lan Vi:…Ngươi gọi đó là giao lưu cảm tình sao… Kiểu của ngươi là…… “Hờn dỗi tìm cảm giác tồn tại”.
An Ngọc vui sướng mà nhìn Đông nhìn Tây: Có quan hệ gì với ta sao…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!